Quân Tẩu Mang Theo Không Gian Độn Hóa Ngàn Vật Tư
Chương 4:
Mạnh Uyên
29/10/2024
Bên trong phòng khám im lặng, nhưng bên ngoài không ngừng có tiếng bàn tán. Những lời nói đó theo gió đôi lúc vọng vào trong.
...
“Thật đáng thương, một ngày vui lại hóa ra thế này. Trẻ con thật không biết gì, sao nhỏ thế mà tính khí đã ngang ngạnh như vậy rồi.”
“Đúng vậy, Hạ Viên đâu có dễ dàng gì. Trước đây gặp không may, gặp phải nhà chồng như vậy. Nay cuối cùng cũng gặp được người tốt, thế mà…”
“Đúng thế. Đám cưới này đúng là xui xẻo, không biết sau này họ sẽ sống ra sao nữa.”
“Cô ta đáng đời, chồng vừa mất hai năm đã không giữ mình? Thời xưa là bị dìm lồng heo rồi, tôi thấy vẫn là đứa bé biết điều hơn cả.”
Mặc dù lời bàn tán chủ yếu thể hiện sự cảm thông, nhưng ở đâu cũng khó tránh có người xấu miệng, trêu đùa sự bất hạnh của người khác, muốn đổ dầu vào lửa. Nhưng những người có mặt ở đây đa phần là người quen, đến mừng cưới, thân thiết với Hạ Viên và Lục Ái Quốc, nên có người không chịu nổi những lời cay nghiệt.
“Mẹ của Cẩu Tử, bà nói gì vậy? Lúc này bà còn ở đây mà nói gở!”
“Bà chỉ giỏi nói, nếu bà mà gặp phải bà mẹ chồng như thế, tôi e bà còn chịu không nổi một ngày!”
“Đúng thế, làng xóm đều rõ bụng dạ bà rồi. Chẳng qua là bà muốn Hạ Viên làm con dâu, nhưng người ta không để mắt đến con trai bà thôi, bà cứ tưởng con bà xứng với người ta sao?”
“Nói rõ đi, con tôi sao lại không xứng với một góa phụ có con riêng?”
“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Các người nghĩ nhà họ chưa đủ loạn à? Đi chỗ khác mà cãi. Mẹ của Cẩu Tử, tôi nói bà nên có chút lương tâm đấy!”
“Tại sao tôi lại không có lương tâm?”
...
Mỗi người nghe đều phản ứng khác nhau.
Gương mặt Hạ Viên lộ vẻ thẫn thờ, dường như không nghe thấy gì.
Nhưng những người xung quanh thì đầy tức giận, đặc biệt là Lục Ái Quốc, đôi mắt anh cháy lên ngọn lửa giận dữ. Những lời của mẹ Cẩu Tử đã bị anh ghi nhớ, quyết tâm sau này sẽ trả lại.
“Được rồi, sau khi cho cháu uống nước đậu xanh xong thì có thể đưa lên bệnh viện huyện.”
Bác sĩ Lâm dừng tay, quay lại nhìn mọi người. Ông hiểu rõ tình hình. Ngôi làng nhỏ này, người làng không chỉ quen mặt mà còn biết rõ nhau... Ông lắc đầu, trong lòng cảm thấy đồng cảm và thương xót cho người phụ nữ trước mắt.
Vừa dứt lời, Hạ Viên đã lao tới bên con gái. Lục Ái Quốc, Lục Hồng Trân và Ngô Thản cũng vây quanh Tiểu Vân.
Chưa kịp nhìn kỹ con bé, bỗng một tiếng gào thét nhức óc vang lên, chấn động màng nhĩ của mọi người.
...
“Thật đáng thương, một ngày vui lại hóa ra thế này. Trẻ con thật không biết gì, sao nhỏ thế mà tính khí đã ngang ngạnh như vậy rồi.”
“Đúng vậy, Hạ Viên đâu có dễ dàng gì. Trước đây gặp không may, gặp phải nhà chồng như vậy. Nay cuối cùng cũng gặp được người tốt, thế mà…”
“Đúng thế. Đám cưới này đúng là xui xẻo, không biết sau này họ sẽ sống ra sao nữa.”
“Cô ta đáng đời, chồng vừa mất hai năm đã không giữ mình? Thời xưa là bị dìm lồng heo rồi, tôi thấy vẫn là đứa bé biết điều hơn cả.”
Mặc dù lời bàn tán chủ yếu thể hiện sự cảm thông, nhưng ở đâu cũng khó tránh có người xấu miệng, trêu đùa sự bất hạnh của người khác, muốn đổ dầu vào lửa. Nhưng những người có mặt ở đây đa phần là người quen, đến mừng cưới, thân thiết với Hạ Viên và Lục Ái Quốc, nên có người không chịu nổi những lời cay nghiệt.
“Mẹ của Cẩu Tử, bà nói gì vậy? Lúc này bà còn ở đây mà nói gở!”
“Bà chỉ giỏi nói, nếu bà mà gặp phải bà mẹ chồng như thế, tôi e bà còn chịu không nổi một ngày!”
“Đúng thế, làng xóm đều rõ bụng dạ bà rồi. Chẳng qua là bà muốn Hạ Viên làm con dâu, nhưng người ta không để mắt đến con trai bà thôi, bà cứ tưởng con bà xứng với người ta sao?”
“Nói rõ đi, con tôi sao lại không xứng với một góa phụ có con riêng?”
“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Các người nghĩ nhà họ chưa đủ loạn à? Đi chỗ khác mà cãi. Mẹ của Cẩu Tử, tôi nói bà nên có chút lương tâm đấy!”
“Tại sao tôi lại không có lương tâm?”
...
Mỗi người nghe đều phản ứng khác nhau.
Gương mặt Hạ Viên lộ vẻ thẫn thờ, dường như không nghe thấy gì.
Nhưng những người xung quanh thì đầy tức giận, đặc biệt là Lục Ái Quốc, đôi mắt anh cháy lên ngọn lửa giận dữ. Những lời của mẹ Cẩu Tử đã bị anh ghi nhớ, quyết tâm sau này sẽ trả lại.
“Được rồi, sau khi cho cháu uống nước đậu xanh xong thì có thể đưa lên bệnh viện huyện.”
Bác sĩ Lâm dừng tay, quay lại nhìn mọi người. Ông hiểu rõ tình hình. Ngôi làng nhỏ này, người làng không chỉ quen mặt mà còn biết rõ nhau... Ông lắc đầu, trong lòng cảm thấy đồng cảm và thương xót cho người phụ nữ trước mắt.
Vừa dứt lời, Hạ Viên đã lao tới bên con gái. Lục Ái Quốc, Lục Hồng Trân và Ngô Thản cũng vây quanh Tiểu Vân.
Chưa kịp nhìn kỹ con bé, bỗng một tiếng gào thét nhức óc vang lên, chấn động màng nhĩ của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.