Quân Tẩu Vừa Dịu Dàng Vừa Dũng Cảm, Anh Chồng Quân Nhân Dùng Mạng Sủng

Chương 13:

Hợp Nịnh Mông

18/11/2024

Một bà cô lên tiếng:

“Này, Ái Linh, thế không ổn đâu. Khương Linh bị bệnh tim mà, người thì yếu như thế, sao nó có thể lật cái bàn được chứ?”

Một người khác cũng phụ họa:

“Đúng đấy, Ái Linh. Dù nó có không nghe lời, không chịu gả vào nhà họ Chung thì cũng không thể trách nó như vậy được.”

An Hồng Binh – cậu con trai út – tức giận đùng đùng vì cơm canh không ăn được, bèn hét lên:

“Mấy bà già lắm chuyện, nói linh tinh cái gì? Chính nó lật cái bàn, không phải nó thì còn ai vào đây!”

Một bà thím nghe vậy liền trừng mắt, phản ứng gay gắt:

“Này cậu bé, mồm miệng kiểu gì vậy hả?”

Bà Vương không chịu được nữa, chỉ tay vào An Chí Hoành mà mắng:

“Chủ nhiệm An, ông làm cha mà dạy con kiểu gì thế hả? Há mồm ra là ‘tiểu tiện nhân’, ngậm miệng lại là ‘lão bất tử’. Dạy con như vậy mà cũng coi là giáo dục sao?”

Những lời chỉ trích ngày một nhiều, khiến cả nhà họ An không biết phải đối phó thế nào. Lưu Ái Linh đứng đơ người, còn An Chí Hoành thì giận đến tái mặt, nhưng vẫn không nói lại được. Trong khi đó, Khương Linh nằm trên đất, khóe môi khẽ nhếch lên. Mặc dù đang “ngất”, cô vẫn nghe rõ từng câu từng chữ.



Mấy bà hàng xóm đứng bên ngoài không dễ dàng bỏ qua, ép Lưu Ái Linh phải cho ra lẽ. Lưu Ái Linh quay lại, giả vờ tức giận, tát nhẹ lên người An Hồng Binh một cái, mắng:

“Im miệng! Vào nhà ngay!”

Sau đó, bà ta quay sang mấy bà hàng xóm ngoài cửa, thở dài, nói với giọng đầy oan ức:

“Nấu cơm không dễ, mua lương thực cũng khó khăn, tôi nào có nhẫn tâm mà lật tung bàn cơm chứ?”

Lời thì nói vậy, nhưng bà Vương vẫn không tin. Bà ta liếc mắt nhìn An Chí Hoành và mỉa mai:

“Khó nói lắm. Có khi nào lại là cố ý nổi giận để trút tính tình lên người khác không?”

An Chí Hoành bị nói trúng tim đen, mặt tối sầm, nóng nảy buồn bực ra mặt. Ông ta gắt lên:

“Đưa Khương Linh vào phòng ngay!”

Đúng lúc này, Khương Linh khẽ rên lên, từ từ tỉnh dậy. Cô được bà Vương đỡ dậy, cố gắng đứng thẳng nhưng người vẫn lảo đảo, yếu ớt nói:

“Đại nương, cảm ơn bà. Vừa rồi hình như tôi nghe loáng thoáng bà nói tôi không chịu gả vào nhà họ Chung, đúng không?”

“Đúng vậy,” bà Vương đáp.

Khương Linh chớp mắt, giọng đầy uất ức:



“Nhưng đó đâu phải ý tôi không vui…”

Lưu Ái Linh đứng bên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà ta vội chen vào, kéo tay Khương Linh, cố tỏ vẻ dịu dàng:

“Khương Linh, hôm nay mẹ sai rồi. Không nên nặng lời với con. Chúng ta vào nhà nói chuyện đi, đừng làm loạn nữa.”

Nhưng Khương Linh chỉ vào bàn ăn đã lật tung, giọng đầy tủi thân:

“Nhưng mà… chuyện này… Con bị oan mà.”

Lưu Ái Linh vội vàng gật đầu đồng ý, giọng hết sức dỗ dành:

“Đúng, đúng, con bị oan. Là Hồng Binh nghịch ngợm lật bàn, rồi còn định đổ oan cho con. Một lát nữa mẹ sẽ đánh nó thay con, được chưa?”

Thấy Khương Linh vẫn đứng yên không nhúc nhích, Lưu Ái Linh đành cắn răng, quay lại túm lấy An Hồng Binh. Bà ta đè cậu bé xuống, không chút do dự vung tay đánh mạnh lên mông cậu. Những cái tát vang lên "bốp bốp" đầy dứt khoát. Mùa hè nóng nực, quần áo mặc mỏng, An Hồng Binh khóc thét lên:

“Hu hu, mẹ thật sự đánh con! Con không làm mà! Sao mẹ lại đánh con oan như thế này?”

Khương Linh nhìn cảnh tượng đó, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại chất chứa uất ức:

“Không ngờ mẹ thực sự đánh Hồng Binh vì con. Nhưng đâu đến mức phải vậy. Sao mẹ lại nỡ đánh mạnh như thế? Thật khiến con cảm thấy áy náy…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Tẩu Vừa Dịu Dàng Vừa Dũng Cảm, Anh Chồng Quân Nhân Dùng Mạng Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook