Chương 20:
Hà Thường Tại
20/04/2023
Ấn tượng của Hạ Tưởng về gia đình Tào Vĩnh Quốc khá tốt, không chỉ bởi vì Tào Vĩnh Quốc giúp đỡ cải biến vận mệnh của hắn mà còn bởi vì người nhà của họ không hề có thái độ khinh thường hắn, thực sự coi hắn như con cháu, bạn bè để đối xử. Mặc kệ là vì Tào Vĩnh Quốc coi trọng mặt mũi em trai mình mới vậy hay là bởi vì ông ta luôn đối nhân xử thế như thế nhưng Hạ Tưởng đều không có lý do gì để không tôn trọng ông ta.
Tào Vĩnh Quốc đang ngồi trên sô pha đọc báo. Ông ta là một điển hình của người phương bắc, thân hình cao lớn, mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Thấy Hạ Tưởng tiến vào, ông ta gật đầu với hắn nói:
– Thoải mái ngồi đi.
Nếu đã tái sinh, kiếp này mình có thể làm chút gì cho Tào Vĩnh Quốc không? Dù sao ông ta mới 50 tuổi. 50 tuổi đã là cán bộ cấp Giám đốc sở, nếu vận động một chút, khi nghỉ hưu lấy được đãi ngộ cấp phó tỉnh cũng không tính là quá mức.
Hơn nữa, nếu hắn và Lý Đinh Sơn cùng tiến vào quan trường, Tào Vĩnh Quốc làm quan nhiều năm, mặc dù luôn ở một vị trí không cao không thấp nhưng dù sao cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, cũng có mạng lưới quan hệ của bản thân, cũng có thể dùng làm tài nguyên chung với Lý Đinh Sơn, bù đắp cho nhau. Dù sao về sau tất cả mọi người đều là chiến hữu cùng một chiến tuyến, dưới sự đối kháng với Bí thư Tỉnh ủy, thêm một bằng hữu là thêm một con đường.
Tào Vĩnh Quốc chỉ nói một câu rồi lại không ngẩng đầu lên nữa, hết sức chăm chú đọc báo, không thèm quan tâm tới Hạ Tưởng. Hạ Tưởng lặng lẽ ngồi ở một góc sô pha, vẻ mặt trầm tĩnh. Hắn nhận thấy Tào Vĩnh Quốc có một hai lần liếc mắt nhìn hắn nhưng hắn giả vờ như không biết, vẫn ngồi thẳng lưng, không nhìn ngang nhìn dọc.
Tào Thù Lê đi dép lê, đi từ trong bếp ra, tay bưng một khay trái cây gồm táo và lê, đặt lên bàn rồi đưa tới trước mặt Hạ Tưởng, nở một nụ cười khoe hàm răng trắng bóng đều đặn, nói:
– Hạ Tưởng, đừng khách khí, ăn quả đi.
Hạ Tưởng khẽ nói:
– Cảm ơn!
Nhưng vẫn không đưa tay ra.
Tào Thù Lê vô cùng nhiệt tình định cầm lấy một quả táo và dao lên gọt vỏ.
Hạ Tưởng không để cô ra tay, giơ tay ra cầm lấy quả táo và dao, nói:
– Để anh làm, cẩn thận đứt tay.
Tào Thù Lê nghịch ngợm cười nói:
– Coi thường người ta, em ngốc vậy sao?
– Chẳng những con ngốc mà còn chân tay vụng về!
Tào Vĩnh Quốc buông tờ báo, lại nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt khen ngợi, giơ tay lên chỉ Tào Thù Lê:
– Con xem con cứ hấp ta hấp tấp, con gái lớn rồi, phải điềm đạm chứ. Con có biết ở thời cổ đại, tầm tuổi như con hẳn là cười không hở răng, trên đường thì đi nhẹ nói khẽ.
– Lại nữa rồi, lại nữa rồi, ba à, dù gì thì ba cũng là cán bộ quốc gia, phải nắm chắc nhịp đập của xã hội chứ, sao mà đầu óc cứ như lão già cổ hủ, ngoan cố không chịu tiến bộ vậy. Không phải con gái ba khoe khoang, hình tượng đoan trang như con đây đã là thục nữ hạng nhất ở trường đó. Ánh mắt của ba kiểu gì ấy, chẳng nhìn ra điểm tốt của con gì cả.
Bị con gái trách móc, Tào Vĩnh Quốc cười tươi như hoa, nói với Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng, cậu phân xử xem, Lê nhi còn nói nó thục nữ. Hiện tại sinh viên có giống như nó nói không?
Hạ Tưởng thầm nghĩ, mười mấy năm sau, rất nhiều nữ sinh viên kêu khóc yêu cầu được bao dưỡng. Hiện tại so với sau này, tối thiểu thì nữ sinh viên cũng còn vài phần ngây thơ và e lệ hơn. Hắn đành ăn ngay nói thật:
– Theo cháu thấy, Thù Tuệ tính tình hoạt bát một chút cũng không có gì là không tốt. Con gái hoạt bát mới được người ta thích.
– Đúng thế, nhiều nam sinh ở trường thích con lắm, ngày nào cũng có người viết thư tình cho con…
Tào Thù Lê hơi vênh khuôn mặt nhỏ xinh xắn, có vẻ hơi đắc ý và hưng phấn.
Tào Vĩnh Quốc trầm mặt xuống:
– Ba nói bao nhiêu lần rồi, lên đại học không được nói chuyện yêu đương. Việc này không được thương lượng.
Tào Vĩnh Quốc làm quan nhiều năm, một khi tức giận lại phát ra khí thế của kẻ bề trên, khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình. Hạ Tưởng ngồi cách xa ông ta ba thước vẫn cảm giác ngực khó chịu, gần như khó thở.
Tào Thù Lê biến sắc, dựa vào bên người Hạ Tưởng, dường như muốn tìm một người có thể dựa vào, ánh mắt toát lên vẻ bất an. Có thể thấy, gia giáo của Tào Vĩnh Quốc rất nghiêm, Tào Thù Lê rất sợ Tào Vĩnh Quốc phát uy.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng kéo Tào Thù Lê, để cô ngồi xuống sô pha, sau đó giơ tay lên gọt, một đoạn vỏ táo thật dài rơi ra khỏi quả táo, liền một mạch từ đầu tới cuối, không hề đứt đoạn. Tiếp theo hắn lại dùng hai ngón tay trái cầm lấy quả táo, tay phải cầm dao cắt một nhát lên quả táo. Không đợi quả táo tách làm đôi, hắn lại lật cổ tay, nửa quả táo đã cắm vào trên mũi dao. Toàn bộ động tác liền mạch, lưu loát trông rất đẹp mắt. Quan trọng nhất chính là hai tay không hề chạm đến thịt quả, vừa sạch sẽ vừa vệ sinh.
Hạ Tưởng đặt quả táo trước mặt Tào Thù Lê, làm một động tác mời. Tào Thù Lê trợn tròn xoe mắt, hơn nữa miệng cũng há hốc, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
– Anh lợi hại thật. Hạ Tưởng, anh làm thế nào vậy? Rất thần kỳ!
Nếu không có Tào Vĩnh Quốc ở bên cạnh, có lẽ cô đã sớm kêu to lên.
Trước kia Hạ Tưởng vẫn ở nhà ông ngoại, sau này lớn lên khi nghỉ hè vẫn đều về ở một thời gian. Nhà ông ngoại có một vườn cây ăn trái rộng mấy mẫu. Việc hắn thích nhất chính là nằm dưới gốc cây ăn quả, tay cầm một con dao nhỏ, thích quả nào liền cắt xuống, sau đó gọt vỏ ăn. Dần dần, hắn luyện thành một tay cao thủ gọt hoa quả.
– Anh có một cô em, nó thích nhất ăn táo cho nên ngày nào anh cũng gọt vỏ cho nó ăn, dần dần luyện thành trình độ gọt một mạch không bị đứt vỏ. Em gái anh cũng rất đáng yêu, bộ dạng rất khá. Anh nghĩ, nếu có nam sinh nào dám bắt nạt nó, dám có ý đồ bất lương với nó, anh nhất định cho kẻ đó biết tay. Bởi vì anh rất yêu em mình nên không hy vọng nó bị thương tổn gì. Vì yêu cô em gái nên có khi anh muốn làm hết thảy mọi việc cho nó, muốn bảo hộ nó thật chặt chẽ, không để nó bị mắc mưu, bị lừa, không để nó bị nam sinh lừa gạt… Giám đốc Tào yêu em như châu báu, tự nhiên sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Không phải là ông muốn dùng khuôn sáo trói buộc em mà là muốn dùng kinh nghiệm sống phong phú đã trải qua của mình nói cho em một đạo lý, mỗi giai đoạn cuộc đời đều có một nhiệm vụ nhất định. Ví dụ như lên đại học thì phải lấy học tập là việc chính. Cho dù ở đại học gặp được nam sinh mà mình thích, cũng phải tự kiềm chế. Dù sao đại học chỉ là một trạm trung chuyển trong cuộc đời người ta, một khi tốt nghiệp, có lẽ sẽ phân đi mỗi người mỗi ngả…
Tào Thù Lê cầm quả táo trong tay, nghe tới mức nhập thần, nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt. Thấy trong mắt hắn toát ra vẻ thương cảm và tưởng niệm, ánh mắt trong trẻo chớp động khiến trong lòng người ta không kìm nổi ưu thương, trong lòng cô không khỏi dấy lên một tia chua xót không hiểu từ đâu, liền quay sang nhìn Tào Vĩnh Quốc:
– Ba, ba đừng trách con. Con chỉ nói có người theo đuổi con chứ không nói con yêu đương gì. Ba cũng thật là, rõ ràng là yêu thương con thì cũng không nên hung dữ như vậy. Chỉ cần nói năng uyển chuyển, dịu dàng một chút, cũng dễ khiến con chấp nhận, đúng không nào?
Tào Vĩnh Quốc thoáng nhìn Hạ Tưởng, cảm kích cười ha hả:
– Lê nhi, chẳng phải là ba lo con bị lừa sao? Con còn nhỏ tuổi, sao có thể biết được những nam sinh vây quanh con, xum xoe với con là tốt hay là xấu?
Tào Thù Lê khó hiểu hỏi:
– Người khác thích con chẳng lẽ cũng sai? Chẳng lẽ thích còn phân ra tốt xấu? Đúng rồi Hạ Tưởng, vừa lúc anh cũng từng là nam sinh, anh nói một chút xem nam sinh thích nữ sinh là dạng tâm lý gì?
– Cái này, mỗi người mỗi khác, khó mà nói rõ ràng…
Hạ Tưởng không khỏi ái ngại. Ở đại học, nam sinh thảo luận về nữ sinh toàn là những vấn đề tình dục và giới tính trắng trợn. Con trai có thể tách bạch rõ ràng giữa yêu và tình dục nhưng con gái thì khác, trước tiên là yêu, sau mới tới tình dục. Nhưng trước mặt Tào Vĩnh Quốc, hắn cũng không dám nói lung tung.
Tào Vĩnh Quốc là người từng trải, biết vấn đề của Tào Thù Lê không dễ trả lời, lại thấy Hạ Tưởng khó xử, cũng biết hắn không tiện trả lời, liền chen vào nói:
– Hạ Tưởng là khách, mau đi pha trà cho khách đi.
Tào Thù Lê không tình nguyện đi pha trà. Hạ Tưởng lại cầm quả táo khác lên gọt, sau đó đặt vào trong đĩa, đưa tới trước mặt Tào Vĩnh Quốc, cung kính nói:
– Giám đốc Tào ăn táo. Táo được xưng là quả trí lực, có thể tăng trưởng trí tuệ, giảm sự lão hóa.
Tào Vĩnh Quốc hơi suy nghĩ cầm lấy quả táo lên ăn, nói:
– Hiện tại quản lý bọn nhỏ thật khó. Như chúng ta trước đây, người lớn nói gì nghe nấy, cũng không gây chuyện. Thời đại thay đổi, mặc kệ thế nào, có những truyền thống tốt đẹp vẫn không thể thay đổi.
Hạ Tưởng liên tưởng đến kiếp sau Tào Vĩnh Quốc không chịu thông đồng làm bậy với Cao Thành Tùng, cuối cùng bị Cao Thành Tùng điều đến sở Đo vẽ bản đồ, cuối cùng ảm đạm lui ra. Dường như hắn còn mơ hồ nghe được Tào Vĩnh Quốc có thể điều đến Ủy ban Xây dựng tỉnh làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, nhưng không ngờ thế sự khó lường, bởi vì Cao Thành Tùng ngang ngược can thiệp, giấc mộng tiến thêm bước nữa của Tào Vĩnh Quốc cũng tan biến.
Bởi vậy phỏng đoán, Tào Vĩnh Quốc là một người tính cách ngay thẳng, không chịu thỏa hiệp với Cao Thành Tùng. Hạ Tưởng không thể khuyên ông ta thay đổi lập trường, dựa vào Cao Thành Tùng. Theo tính cách của Tào Vĩnh Quốc, nếu mình nói ra có khi còn có hiệu quả tương phản, còn bị lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Tào Vĩnh Quốc. Hơn nữa cho dù dựa vào Cao Thành Tùng, hai năm sau, khi Cao Thành Tùng rơi đài, có khi vì vậy mà ông ta còn bị liên lụy lớn. Tuy nhiên sau khi Cao Thành Tùng rơi đài, Tào Vĩnh Quốc cũng không có cơ hội quật khởi, được trọng dụng, chỉ sợ cũng là có ẩn tình trong đó.
– Đúng vậy, nghị lực và tinh thần của thế hệ trước quả thật thế hệ chúng cháu sau này không thể so sánh được. Tuy nhiên con người trưởng thành cần có thời gian, từ tuổi trẻ đến thành thục cần một quá trình chậm rãi trưởng thành…
Hạ Tưởng cũng nương theo lời Tào Vĩnh Quốc để nói.
Tào Vĩnh Quốc hứng thú nhìn Hạ Tưởng vài lần:
– Tiểu Hạ, tôi cảm thấy cậu thành thục hơn trước kia rồi đó, có lẽ ra ngoài xã hội đúng là không phải bình thường. Nhìn cậu chỉ hơn Lê nhi ba tuổi nhưng lại như thành thục hơn cả chục tuổi. Nếu Lê nhi có một nửa sự bình tĩnh, điềm đạm và hiểu biết của cậu, tôi cũng không cần phải tốn nhiều tâm tư thế này.
– Tiểu Hạ, trưa nay ở lại ăn cơm nhé, đừng đi.
Vợ của Tào Vĩnh Quốc là Vương Chi Phân từ phòng bếp đi ra, hai tay dính đầy bột mì, hông đeo tạp dề. Bà mặc quần áo mộc mạc, nhìn như một người nội trợ bình thường, không hề có vẻ gì kênh kiệu của một phu nhân của Giám đốc sở.
Người ta khách khí nhưng hắn không thể thiếu lễ độ được. Hạ Tưởng vội đứng dậy cáo từ:
– Không quấy rầy bác gái nữa, cháu cũng nên đi…
Hạ Tưởng không biết Vương Chi Phân làm chức vụ gì, ở đâu, nên đành phải gọi là bác gái.
– Không được đi!
Tào Thù Lê chạy ào từ phòng bếp ra, tay cầm một chén trà, thở phì phì nói:
– Không lễ phép. Em vừa mới pha trà cho anh xong, anh không uống ngụm nào đã đi, hoàn toàn không nhìn thành quả lao động của em. Đáng giận!
Tào Vĩnh Quốc đang ngồi trên sô pha đọc báo. Ông ta là một điển hình của người phương bắc, thân hình cao lớn, mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Thấy Hạ Tưởng tiến vào, ông ta gật đầu với hắn nói:
– Thoải mái ngồi đi.
Nếu đã tái sinh, kiếp này mình có thể làm chút gì cho Tào Vĩnh Quốc không? Dù sao ông ta mới 50 tuổi. 50 tuổi đã là cán bộ cấp Giám đốc sở, nếu vận động một chút, khi nghỉ hưu lấy được đãi ngộ cấp phó tỉnh cũng không tính là quá mức.
Hơn nữa, nếu hắn và Lý Đinh Sơn cùng tiến vào quan trường, Tào Vĩnh Quốc làm quan nhiều năm, mặc dù luôn ở một vị trí không cao không thấp nhưng dù sao cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, cũng có mạng lưới quan hệ của bản thân, cũng có thể dùng làm tài nguyên chung với Lý Đinh Sơn, bù đắp cho nhau. Dù sao về sau tất cả mọi người đều là chiến hữu cùng một chiến tuyến, dưới sự đối kháng với Bí thư Tỉnh ủy, thêm một bằng hữu là thêm một con đường.
Tào Vĩnh Quốc chỉ nói một câu rồi lại không ngẩng đầu lên nữa, hết sức chăm chú đọc báo, không thèm quan tâm tới Hạ Tưởng. Hạ Tưởng lặng lẽ ngồi ở một góc sô pha, vẻ mặt trầm tĩnh. Hắn nhận thấy Tào Vĩnh Quốc có một hai lần liếc mắt nhìn hắn nhưng hắn giả vờ như không biết, vẫn ngồi thẳng lưng, không nhìn ngang nhìn dọc.
Tào Thù Lê đi dép lê, đi từ trong bếp ra, tay bưng một khay trái cây gồm táo và lê, đặt lên bàn rồi đưa tới trước mặt Hạ Tưởng, nở một nụ cười khoe hàm răng trắng bóng đều đặn, nói:
– Hạ Tưởng, đừng khách khí, ăn quả đi.
Hạ Tưởng khẽ nói:
– Cảm ơn!
Nhưng vẫn không đưa tay ra.
Tào Thù Lê vô cùng nhiệt tình định cầm lấy một quả táo và dao lên gọt vỏ.
Hạ Tưởng không để cô ra tay, giơ tay ra cầm lấy quả táo và dao, nói:
– Để anh làm, cẩn thận đứt tay.
Tào Thù Lê nghịch ngợm cười nói:
– Coi thường người ta, em ngốc vậy sao?
– Chẳng những con ngốc mà còn chân tay vụng về!
Tào Vĩnh Quốc buông tờ báo, lại nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt khen ngợi, giơ tay lên chỉ Tào Thù Lê:
– Con xem con cứ hấp ta hấp tấp, con gái lớn rồi, phải điềm đạm chứ. Con có biết ở thời cổ đại, tầm tuổi như con hẳn là cười không hở răng, trên đường thì đi nhẹ nói khẽ.
– Lại nữa rồi, lại nữa rồi, ba à, dù gì thì ba cũng là cán bộ quốc gia, phải nắm chắc nhịp đập của xã hội chứ, sao mà đầu óc cứ như lão già cổ hủ, ngoan cố không chịu tiến bộ vậy. Không phải con gái ba khoe khoang, hình tượng đoan trang như con đây đã là thục nữ hạng nhất ở trường đó. Ánh mắt của ba kiểu gì ấy, chẳng nhìn ra điểm tốt của con gì cả.
Bị con gái trách móc, Tào Vĩnh Quốc cười tươi như hoa, nói với Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng, cậu phân xử xem, Lê nhi còn nói nó thục nữ. Hiện tại sinh viên có giống như nó nói không?
Hạ Tưởng thầm nghĩ, mười mấy năm sau, rất nhiều nữ sinh viên kêu khóc yêu cầu được bao dưỡng. Hiện tại so với sau này, tối thiểu thì nữ sinh viên cũng còn vài phần ngây thơ và e lệ hơn. Hắn đành ăn ngay nói thật:
– Theo cháu thấy, Thù Tuệ tính tình hoạt bát một chút cũng không có gì là không tốt. Con gái hoạt bát mới được người ta thích.
– Đúng thế, nhiều nam sinh ở trường thích con lắm, ngày nào cũng có người viết thư tình cho con…
Tào Thù Lê hơi vênh khuôn mặt nhỏ xinh xắn, có vẻ hơi đắc ý và hưng phấn.
Tào Vĩnh Quốc trầm mặt xuống:
– Ba nói bao nhiêu lần rồi, lên đại học không được nói chuyện yêu đương. Việc này không được thương lượng.
Tào Vĩnh Quốc làm quan nhiều năm, một khi tức giận lại phát ra khí thế của kẻ bề trên, khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình. Hạ Tưởng ngồi cách xa ông ta ba thước vẫn cảm giác ngực khó chịu, gần như khó thở.
Tào Thù Lê biến sắc, dựa vào bên người Hạ Tưởng, dường như muốn tìm một người có thể dựa vào, ánh mắt toát lên vẻ bất an. Có thể thấy, gia giáo của Tào Vĩnh Quốc rất nghiêm, Tào Thù Lê rất sợ Tào Vĩnh Quốc phát uy.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng kéo Tào Thù Lê, để cô ngồi xuống sô pha, sau đó giơ tay lên gọt, một đoạn vỏ táo thật dài rơi ra khỏi quả táo, liền một mạch từ đầu tới cuối, không hề đứt đoạn. Tiếp theo hắn lại dùng hai ngón tay trái cầm lấy quả táo, tay phải cầm dao cắt một nhát lên quả táo. Không đợi quả táo tách làm đôi, hắn lại lật cổ tay, nửa quả táo đã cắm vào trên mũi dao. Toàn bộ động tác liền mạch, lưu loát trông rất đẹp mắt. Quan trọng nhất chính là hai tay không hề chạm đến thịt quả, vừa sạch sẽ vừa vệ sinh.
Hạ Tưởng đặt quả táo trước mặt Tào Thù Lê, làm một động tác mời. Tào Thù Lê trợn tròn xoe mắt, hơn nữa miệng cũng há hốc, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
– Anh lợi hại thật. Hạ Tưởng, anh làm thế nào vậy? Rất thần kỳ!
Nếu không có Tào Vĩnh Quốc ở bên cạnh, có lẽ cô đã sớm kêu to lên.
Trước kia Hạ Tưởng vẫn ở nhà ông ngoại, sau này lớn lên khi nghỉ hè vẫn đều về ở một thời gian. Nhà ông ngoại có một vườn cây ăn trái rộng mấy mẫu. Việc hắn thích nhất chính là nằm dưới gốc cây ăn quả, tay cầm một con dao nhỏ, thích quả nào liền cắt xuống, sau đó gọt vỏ ăn. Dần dần, hắn luyện thành một tay cao thủ gọt hoa quả.
– Anh có một cô em, nó thích nhất ăn táo cho nên ngày nào anh cũng gọt vỏ cho nó ăn, dần dần luyện thành trình độ gọt một mạch không bị đứt vỏ. Em gái anh cũng rất đáng yêu, bộ dạng rất khá. Anh nghĩ, nếu có nam sinh nào dám bắt nạt nó, dám có ý đồ bất lương với nó, anh nhất định cho kẻ đó biết tay. Bởi vì anh rất yêu em mình nên không hy vọng nó bị thương tổn gì. Vì yêu cô em gái nên có khi anh muốn làm hết thảy mọi việc cho nó, muốn bảo hộ nó thật chặt chẽ, không để nó bị mắc mưu, bị lừa, không để nó bị nam sinh lừa gạt… Giám đốc Tào yêu em như châu báu, tự nhiên sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Không phải là ông muốn dùng khuôn sáo trói buộc em mà là muốn dùng kinh nghiệm sống phong phú đã trải qua của mình nói cho em một đạo lý, mỗi giai đoạn cuộc đời đều có một nhiệm vụ nhất định. Ví dụ như lên đại học thì phải lấy học tập là việc chính. Cho dù ở đại học gặp được nam sinh mà mình thích, cũng phải tự kiềm chế. Dù sao đại học chỉ là một trạm trung chuyển trong cuộc đời người ta, một khi tốt nghiệp, có lẽ sẽ phân đi mỗi người mỗi ngả…
Tào Thù Lê cầm quả táo trong tay, nghe tới mức nhập thần, nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt. Thấy trong mắt hắn toát ra vẻ thương cảm và tưởng niệm, ánh mắt trong trẻo chớp động khiến trong lòng người ta không kìm nổi ưu thương, trong lòng cô không khỏi dấy lên một tia chua xót không hiểu từ đâu, liền quay sang nhìn Tào Vĩnh Quốc:
– Ba, ba đừng trách con. Con chỉ nói có người theo đuổi con chứ không nói con yêu đương gì. Ba cũng thật là, rõ ràng là yêu thương con thì cũng không nên hung dữ như vậy. Chỉ cần nói năng uyển chuyển, dịu dàng một chút, cũng dễ khiến con chấp nhận, đúng không nào?
Tào Vĩnh Quốc thoáng nhìn Hạ Tưởng, cảm kích cười ha hả:
– Lê nhi, chẳng phải là ba lo con bị lừa sao? Con còn nhỏ tuổi, sao có thể biết được những nam sinh vây quanh con, xum xoe với con là tốt hay là xấu?
Tào Thù Lê khó hiểu hỏi:
– Người khác thích con chẳng lẽ cũng sai? Chẳng lẽ thích còn phân ra tốt xấu? Đúng rồi Hạ Tưởng, vừa lúc anh cũng từng là nam sinh, anh nói một chút xem nam sinh thích nữ sinh là dạng tâm lý gì?
– Cái này, mỗi người mỗi khác, khó mà nói rõ ràng…
Hạ Tưởng không khỏi ái ngại. Ở đại học, nam sinh thảo luận về nữ sinh toàn là những vấn đề tình dục và giới tính trắng trợn. Con trai có thể tách bạch rõ ràng giữa yêu và tình dục nhưng con gái thì khác, trước tiên là yêu, sau mới tới tình dục. Nhưng trước mặt Tào Vĩnh Quốc, hắn cũng không dám nói lung tung.
Tào Vĩnh Quốc là người từng trải, biết vấn đề của Tào Thù Lê không dễ trả lời, lại thấy Hạ Tưởng khó xử, cũng biết hắn không tiện trả lời, liền chen vào nói:
– Hạ Tưởng là khách, mau đi pha trà cho khách đi.
Tào Thù Lê không tình nguyện đi pha trà. Hạ Tưởng lại cầm quả táo khác lên gọt, sau đó đặt vào trong đĩa, đưa tới trước mặt Tào Vĩnh Quốc, cung kính nói:
– Giám đốc Tào ăn táo. Táo được xưng là quả trí lực, có thể tăng trưởng trí tuệ, giảm sự lão hóa.
Tào Vĩnh Quốc hơi suy nghĩ cầm lấy quả táo lên ăn, nói:
– Hiện tại quản lý bọn nhỏ thật khó. Như chúng ta trước đây, người lớn nói gì nghe nấy, cũng không gây chuyện. Thời đại thay đổi, mặc kệ thế nào, có những truyền thống tốt đẹp vẫn không thể thay đổi.
Hạ Tưởng liên tưởng đến kiếp sau Tào Vĩnh Quốc không chịu thông đồng làm bậy với Cao Thành Tùng, cuối cùng bị Cao Thành Tùng điều đến sở Đo vẽ bản đồ, cuối cùng ảm đạm lui ra. Dường như hắn còn mơ hồ nghe được Tào Vĩnh Quốc có thể điều đến Ủy ban Xây dựng tỉnh làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, nhưng không ngờ thế sự khó lường, bởi vì Cao Thành Tùng ngang ngược can thiệp, giấc mộng tiến thêm bước nữa của Tào Vĩnh Quốc cũng tan biến.
Bởi vậy phỏng đoán, Tào Vĩnh Quốc là một người tính cách ngay thẳng, không chịu thỏa hiệp với Cao Thành Tùng. Hạ Tưởng không thể khuyên ông ta thay đổi lập trường, dựa vào Cao Thành Tùng. Theo tính cách của Tào Vĩnh Quốc, nếu mình nói ra có khi còn có hiệu quả tương phản, còn bị lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Tào Vĩnh Quốc. Hơn nữa cho dù dựa vào Cao Thành Tùng, hai năm sau, khi Cao Thành Tùng rơi đài, có khi vì vậy mà ông ta còn bị liên lụy lớn. Tuy nhiên sau khi Cao Thành Tùng rơi đài, Tào Vĩnh Quốc cũng không có cơ hội quật khởi, được trọng dụng, chỉ sợ cũng là có ẩn tình trong đó.
– Đúng vậy, nghị lực và tinh thần của thế hệ trước quả thật thế hệ chúng cháu sau này không thể so sánh được. Tuy nhiên con người trưởng thành cần có thời gian, từ tuổi trẻ đến thành thục cần một quá trình chậm rãi trưởng thành…
Hạ Tưởng cũng nương theo lời Tào Vĩnh Quốc để nói.
Tào Vĩnh Quốc hứng thú nhìn Hạ Tưởng vài lần:
– Tiểu Hạ, tôi cảm thấy cậu thành thục hơn trước kia rồi đó, có lẽ ra ngoài xã hội đúng là không phải bình thường. Nhìn cậu chỉ hơn Lê nhi ba tuổi nhưng lại như thành thục hơn cả chục tuổi. Nếu Lê nhi có một nửa sự bình tĩnh, điềm đạm và hiểu biết của cậu, tôi cũng không cần phải tốn nhiều tâm tư thế này.
– Tiểu Hạ, trưa nay ở lại ăn cơm nhé, đừng đi.
Vợ của Tào Vĩnh Quốc là Vương Chi Phân từ phòng bếp đi ra, hai tay dính đầy bột mì, hông đeo tạp dề. Bà mặc quần áo mộc mạc, nhìn như một người nội trợ bình thường, không hề có vẻ gì kênh kiệu của một phu nhân của Giám đốc sở.
Người ta khách khí nhưng hắn không thể thiếu lễ độ được. Hạ Tưởng vội đứng dậy cáo từ:
– Không quấy rầy bác gái nữa, cháu cũng nên đi…
Hạ Tưởng không biết Vương Chi Phân làm chức vụ gì, ở đâu, nên đành phải gọi là bác gái.
– Không được đi!
Tào Thù Lê chạy ào từ phòng bếp ra, tay cầm một chén trà, thở phì phì nói:
– Không lễ phép. Em vừa mới pha trà cho anh xong, anh không uống ngụm nào đã đi, hoàn toàn không nhìn thành quả lao động của em. Đáng giận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.