Quyển 1 - Chương 99: Bắt đầu bút chiến với Lưu Ngạn
Cách Ngư
22/04/2013
Hai ngày này Đỗ Canh hơi tức giận, trong miệng dĩ nhiên sinh ra vài cái mụn đau nhức, ăn cơm uống nước cũng rất đau.
Một đoạn thời gian trước ông nghe được tin tức từ Trung ương, nghe nói dỡ bỏ cầu vượt đẩy mạnh hợp nhất hóa bố cục thành thị thôn quê đã trở thành nhận thức chung của trung ương cao tầng, cho nên, Lưu Ngạn đến Tân Hải phỏng vấn viết bài phê bình Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt, ông cũng không để ở trong lòng, không những không để ở trong lòng, trái lại cảm thấy đây là một cơ hội lăng xê sự nổi tiếng cho Tân Hải.
Vì thế, ông thậm chí còn để cho Tổng biên tập Nhật báo Tân Hải Tôn Kế Lượng tổ chức vài cây bút cốt cán của Nhật báo bí mật lên thủ đô, liên hệ với một nhà truyền thông trung ương khác, tốn không ít tiền khơi thông quan hệ, đưa ra hai bài viết đánh giá chính diện quyết sách dỡ bỏ cầu vượt Tân Hải. Mục đích là muốn bắt đầu lăng xê, tạo thành hiệu ứng song song với bài phê bình của Lưu Ngạn, trong thời gian ngắn trở thành hiện tượng đua tiếng trong dư luận.
Nhưng ông ta không đoán được, chuyện tình không đơn giản như vậy. Vài cây bút này của Nhật báo Tân Hải căn bản không phải đối thủ của Lưu Ngạn, bài viết ra rất quy củ cứng nhắc. Nhìn bài viết phát biểu của phía Tân Hải, Lưu Ngạn khinh thường mà viết một bài văn bình luận càng thêm kịch liệt, đề là Xây dựng lại hủy đi, có phải ý nghĩa hủy đi lại xây dựng hay không?, phê bình Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt lãng phí rất nhiều nhân công tài lực, thuộc loại thúc đẩy chiến tích nào đó.
Một tiếng thúc đẩy chiến tích này, đã trực tiếp hướng đầu mâu về phía Bí thư Thành ủy Tân Hải Đỗ Canh.
Khi Đỗ Canh nhận được bài viết của Lưu Ngạn, bắt đầu luống cuống. Mà sau đó không lâu, sự kiện Tân Hải dỡ bỏ cầu vượt khiến cho rất nhiều truyền thông trong nước chú ý, rất nhiều truyền thông đều liên hệ Tân Hải, muốn tới phỏng vấn.
Nói thẳng ra, Đỗ Canh chủ trương thực hiện dỡ bỏ cầu vượt, đương nhiên có nhân tố tạo chiến tích bên trong, nhưng cũng không thể nói, toàn bộ là vì chiến tích của ông. Cầu vượt trở ngại kinh tế Tân Hải phát triển, ảnh hưởng quy hoạch toàn thể thành phố, tạo thành giao thông thành phố hỗn loạn, đây là sự thật.
Nhìn vài chữ thúc đẩy chiến tích trên máy fax kia, Đỗ Canh tức giận không chỗ trút, dùng bút hồng hung hăng khoanh vài vòng tròn, lại ngẩng đầu liếc Tôn Kế Lượng một cái, khoát tay áo:
- Anh về trước đi, Nhật báo là cơ quan ngôn luận của Thành ủy, thời gian an nhàn lâu lắm, không có một chút sức sống. Tôi xem, các anh cũng nên học tập Báo Tân Hải Thần, tiến hành cải cách thể chế, nếu còn tiếp tục như vậy, sắp thành viện dưỡng lão rồi…
Tôn Kế Lượng xấu hổ mà lau mồ hôi lạnh trên đầu, lên tiếng rời đi.
Tôn Kế Lượng đẩy cửa ra, thấy An Tại Đào lặng yên mà đứng trong hành lang, kinh ngạc nói:
- Tiểu An?
Trên lễ đính hôn của An Tại Đào, Tôn Kế Lượng cũng có tham dự, tự nhiên nhận biết được hắn.
An Tại Đào lộ ra nụ cười ôn hòa, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy Tống Lượng đang đi tới từ đầu hành lang kia, cúi đầu bật cười ha ha:
- Tôn Tổng biên, tôi đến tìm Tống Chủ nhiệm bàn bạc chút chuyện…
Tôn Kế Lượng ồ một tiếng, quay đầu lại liếc Tống Lượng một cái, cũng không quá để ý, gật đầu lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng chậm rãi bước về chỗ cầu thang, lúc gặp thoáng qua Tống Lượng, mỉm cười bắt tay Tống Lượng, hàn huyên hai tiếng, vẻ buồn bực bị giáo huấn trở thành hư không.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gõ vang cửa văn phòng Đỗ Canh.
- Tiến vào.
Giọng nói trầm tĩnh lại uy nghiêm của Đỗ Canh truyền đến, An Tại Đào đẩy cửa mà vào.
…
…
An Tại Đào đi ra khỏi Thành ủy, lại nhận được điện thoại của Lý Tương. Lý Tương bảo hắn nhanh chóng chạy tới Bệnh viện Nhân dân số 1 Tân Hải, nói là Tập đoàn Mậu Nguyên chỉ trả 5000 đồng phí chữa bệnh của Thượng Thừa Cường sau đó sẽ không trả nữa. Trước mắt bệnh viện đã không tiếp tục cho Thượng Thừa Cường dùng thuốc, liên tiếp ba lần thúc giục đóng tiền, nói nếu không có tiền thanh toán, sẽ yêu cầu Thượng Thừa Cường ra khỏi phòng bệnh của bệnh viện.
Thượng Thừa Cường còn ở vào trạng thái nửa hôn mê, cùng loại với người sống đời thực vật. Nếu hiện giờ cắt đứt trị liệu, hậu quả thiết nghĩ không tưởng tượng nổi, nói không chừng, anh ta thật sự sẽ trở thành người sống đời thực vật thậm chí gặp phải tử vong.
An Tại Đào chạy tới bệnh viện, vợ Thượng Thừa Cường đang lôi kéo tay Lý Tương khóc lóc. Mà đứa con hơn 2 tuổi của Thượng Thừa Cường ngồi chơi trước một cái chai thuốc trên lối đi hành lang lạnh lẽo.
An Tại Đào cũng không phải một người tốt không giới hạn tràn đầy tấm lòng cảm thông, lại không phải nhà từ thiện gì, hắn cũng hiểu được trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, hắn muốn quản cũng không quản được, hơn nữa hắn chỉ là một phóng viên nhỏ nhưng việc này hắn đã nhúng tay, bỏ dở nửa chừng như vậy cũng không phù hợp tính tình của hắn.
Vậy trước sau vẹn toàn đi, An Tại Đào thở dài trong lòng, đi nhanh tới.
Ngồi trên ghế nhựa trên hành lang khu bệnh nhân, An Tại Đào nghe Trương Diễm Cúc khóc lóc kể lể, trong lòng đột nhiên vừa động. Hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, gọi Trương Diễm Cúc qua một bên, nhỏ giọng nói vài câu.
Trương Diễm Cúc hai mắt đẫm lệ nhìn An Tại Đào, buồn bã nói:
- Phóng viên An, như vậy được không?
An Tại Đào cười cười:
- Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng điều này lại rất hữu hiệu. Chị nên thử một lần.
====
Buổi sáng ngày hôm sau, An Tại Đào ở nhà chuẩn bị hành trang, buổi chiều, hắn sẽ cùng Tống Lượng tới thủ đô hoàn thành nhiệm vụ Đỗ Canh giao cho. Ba giờ chiều máy bay cất cánh, có thể ăn cơm tối ở thủ đô.
An Nhã Chi và Trúc Tử đều ở trường, trong nhà chỉ còn một mình hắn. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, An Tại Đào nhận.
Đầu dây điện thoại truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của Lý Tương:
- An Tại Đào, không tốt, hiện giờ vợ của Thượng Thừa Cường bò lên sân thượng cao ốc bệnh viện, muốn nhảy lầu tự sát…
An Tại Đào cười cười:
- Ồ, tôi sẽ qua.
Tiếng cười của An Tại Đào truyền tới lỗ tai của Lý Tương, Lý Tương nhíu mày, đang muốn nói vài câu, An Tại Đào đã cúp điện thoại.
Lúc An Tại Đào chạy tới Bệnh viện Nhân dân số 1 Tân Hải, cửa bệnh viện đã tấp nập người. Trên quảng trường trước cao ốc bệnh viện, vài chiếc xe cảnh sát cùng xe cứu hỏa đỗ ở đó, một đoàn cảnh sát đang dùng loa không ngừng kêu gọi. Rất nhiều phóng viên truyền thông đều chen chúc tới, thậm chí phóng viên đài truyền hình Tân Hải dựng camera lên.
An Tại Đào chen chúc đi vào, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ song sắt bên ngoài sân thượng cao ốc bệnh viện 14 tầng, một người phụ nữ ngồi đó đúng là Trương Diễm Cúc. Mà vài cảnh sát, đang chậm rãi tới gần cô, nhưng bị tiếng la khóc cuồng loạn của cô ép trở về.
Trương Diễm Cúc một tay nắm song sắt, ngồi ở đó, hai chân đung đưa giữa không trung. Một tấm biểu ngữ nhẹ nhàng bay xuống, bên trên viết vài chữ to Mậu Nguyên lòng dạ độc ác trả tiền chữa bệnh cho chồng tôi!.
An Tại Đào nhíu mày. Như vậy rất nguy hiểm, dường như người phụ nữ này đi quá xa. Hắn chỉ để cô làm bộ nhảy lầu để uy hiếp, chỉ cần có thể khiến dư luận Tân Hải chú ý, khiến cho lãnh đạo thành phố tham gia. Ở cuộc sống kiếp trước của An Tại Đào, chuyện tình công nhân nhảy lầu vì lương bổng nhiều lắm, nhưng rất hiệu quả. Anh chạy mấy trăm cơ quan chính phủ, giằng co với xí nghiệp nợ lương hơn nửa năm, chưa chắc sẽ đòi được một đồng tiền, nhưng nếu anh biểu diễn cảnh nhảy lầu, sẽ giải quyết vấn đề rất nhanh.
Một đám lãnh đạo, bộ phận liên quan lập tức khởi động.
Nhất là ở thời khắc mẫn cảm hiện nay, nếu Tân Hải xuất hiện gió thổi cỏ lay gì, phiền não nhất vẫn là Đỗ Canh. Chỉ cần có chị thị Đỗ Canh phê chuẩn, cho dù hậu trường của tập đoàn Mậu Nguyên có lớn, ở mảnh đất Tân Hải này, họ cũng chỉ có thể thành thật bỏ tiền.
Quả nhiên, chuyện này lập tức bị Đỗ Canh biết được, Đỗ Canh giận dữ, lập tức để Tống Lượng đi giải quyết tình hình. Tống Lượng vội vàng nói một lần chuyện tình của Thượng Thừa Cường với Đỗ Canh, lúc này Đỗ Canh bắt đầu chửi mẹ nó, thiếu chút nữa ném chén trà trên bàn vỡ tan.
Đỗ Canh lập tức để Tống Lượng gọi điện cho Phó Chủ tịch Thành phố phân công quản lý lao động và bảo đảm xã hội, để ông ta nhanh chóng triệu tập Phòng Lao động, Ủy ban Xây dựng, Cục y tế, và người phụ trách các bộ phận tương quan họp, lập tức bắt tắt vào giải quyết vấn đề phí chữa bệnh của Thượng Thừa Cường. Đồng thời, hạ lệnh chết cho Cục Công an Hoàng Thao, cho dù như thế nào muốn ông ta giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn nhất, không thể để tình thế mở rộng.
Tống Lượng liên tục đáp lời, vừa muốn đi gọi điện, Đỗ Canh vội vàng la lên:
- Thông tri Lý Hoán Văn, nghiêm cấm các truyền thông tiến hành tuyên truyền khuyếch đại việc này.
Tống Lượng vâng một tiếng, trong lòng hiểu được, tuy rằng ông chủ cũng không nói phong tỏa dư luận, nhưng đây đã tương đương lệnh phong tỏa dư luận. Lời này không cần phải nói rõ ra, Trưởng Ban Tuyên giáo Lý Hoán Văn sẽ biết rõ trong lòng. Mà có Ban Tuyên giáo để ý, các báo và đài truyền hình, đài phát thanh Tân Hải còn đưa tin thế nào? Nhiều lắm là đưa ra một tin ngắn tại địa điểm bình thường trên trang báo mà thôi.
An Tại Đào đứng trong đám người, thấy xe cảnh sát rú còi chạy đến, không chỉ Hoàng Thao tới, ngay cả Thành ủy và UBND thành phố cũng tới vài chiếc xe, liền hiểu được chắc chắn là Đỗ Canh nhúng tay. Miệng hắn lộ ra một nụ cười đắc ý, lại nhìn lướt qua Trương Diễm Cúc trên mái nhà, sau đó lặng lẽ rời khỏi đám người.
Trương Diễm Cúc bị cảnh sát khuyên giải thành công, bị một đám cảnh sát vây quanh lên một chiếc xe cảnh sát, chẳng qua, xe cảnh sát không chạy tới Cục Công an, mà trực tiếp chạy tới UBND thành phố. Theo sau là một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen đến từ Thành ủy và UBND thành phố, lại từng chiếc rời đi, đám người lập tức giải tán.
Mà vài lãnh đạo cao tầng của Bệnh viện Nhân dân số 1 Tân Hải, lúc này đám Viện trưởng Phó Viện trưởng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu Trương Diễm Cúc thật sự nhảy lầu ở bệnh viện bọn họ, cho dù nguyên nhân chuyện tình như thế nào, mấy lãnh đạo bọn họ đừng nghĩ tiếp tục làm việc nữa.
Không bao lâu, bệnh viện nhận được điện thoại của Cục trưởng Cục y tế gọi tới, chỉ thị tiến hành điều trị vô điều kiện với Thượng Thừa Cường, tất cả chi phí do tài chính thành phố ứng ra.
Ngay buổi chiều cùng ngày, chính quyền thành phố Tân Hải thành lập tổ công tác lãnh đạo do Phó Chủ tịch thành phố là tổ trưởng, Phòng Lao động, Cục y tế, Ủy ban Xây dựng, Cục Công thương và chủ quản các bộ phận liên quan làm thành viên, chính thức tham gia điều tra sự việc Thượng Thừa Cường.
Mà lúc này, An Tại Đào và Tống Lượng còn một nhân viên công tác Văn phòng Thành ủy đi lên máy bay tới thủ đô, lúc chân trời còn lưu lại tà dương màu đỏ đã tới sân bay Yên Kinh.
Muốn viết được bài viết có tính châm chích này trên truyền thông Trung ương có lực ảnh hưởng không phải dễ dàng. Vào khách sạn Kiến Quốc Môn Văn phòng đại diện báo Tân Hải Thần ở thủ đô đã sắp xếp trước , một mình An Tại Đào vào phòng buồn bực viết bản thảo của mình. Mà Tống Lượng thì lòng như lửa đốt cùng với Chủ nhiệm Văn phòng Tân Hải tại thủ đô Lưu Vĩnh Ninh mở tiệc chiêu đãi một phó tổng biên tập truyền thông trung ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.