Quyển 1 - Chương 70: Cô nhi tội nghiệp
Cách Ngư
22/04/2013
Đối tượng trò chuyện của Hồ Dũng là một nhân viên của bộ phận Tổ chức nhân sự Cục công an Thành phố Tân Hải. Vợ cậu này cũng là một nhân viên nhỏ của Cục công an Thành phố Tân Hải, từ sau khi bài báo của tờ Tân Hải Thần ký tên là Ngưu Đao đưa ra ánh sáng đồn công an bảo kê cho các khách sạn nhà ga, một số người cục công an thành phố liền sinh ra hứng thú không nhỏ đối với Ngưu Đao này, đều thông qua con đường khác nhau hỏi thăm Ngưu Đao này là người ra sao.
Nhưng, Hoàng Trạch Danh đã hạ lệnh chết, cấm bất cứ kẻ nào của tòa soạn tiết lộ thân phận thật sự của Ngưu Đao, hễ có người vi phạm lệnh cấm nhất định nghiêm trị. Hơn nữa có đạo đức hành nghề tin tức và kỷ luật tin tức cơ bản trói buộc, xuất phát từ bảo vệ đồng nghiệp, không có phóng viên hoặc biên tập lộ ra bên ngoài thân phận của phóng viên chống tiêu cực.
Đây là quy tắc mấu chốt không thể vượt qua trong nghề, vi phạm là tối kỵ, nếu bại lộ, đại khái bản thân không có khả năng tiếp tục làm báo.
Nhưng lửa ghen tị trong lòng Hồ Dũng đã bốc lên hừng hực, rốt cuộc không dập tắt được. Anh ta vội vàng gọi điện thoại tới nhân viên cục thành phố, làm như trong lúc vô tình lộ ra họ tên Ngưu Đao là ai. Anh ta đương nhiên biết, bài báo kia của An Tại Đào đâm cảnh sát đau đớn, chỉ cần để cảnh sát biết hắn chính là Ngưu Đao, chắc chắn một số người trong cảnh sát sẽ nghĩ biện pháp sửa trị trả thù hắn. Hồ Dũng cắn chặt môi, lòng bất an trở về phòng làm việc của Ban Tin tức.
Anh ta gọi cuộc điện thoại này theo bản năng, sau khi giải phóng hoàn toàn cảm xúc âm u nào đó trong lòng, thật ra, cũng biết hơi hối hận. Nhưng nói đã nói rồi, hối hận cũng không kịp nữa.
====
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào và Lý Tương an vị trên một chiếc xe buýt đi tới thị trấn một huyện ngoại ô phía nam. Xe buýt xóc nảy hơn một già, rốt cuộc đi tới trấn nhỏ tên là Thanh Sơn. Mà sau khi xuống xe trên trấn, hai người lại đi ba lượt xe ôm, tới một thôn nghèo nhát cũng là xa nhất trấn Thanh Sơn gọi là thôn Phùng Gia Phô.
Thôn Phùng Gia Phô là một thôn nhỏ có vẻn vẹn mấy trăm nhân khẩu, thuộc một vùng hẻo lánh giao thông bế tắc. Rốt cuộc thôn nhỏ này nghèo tới mức nào? Ban quản lý trong thôn cũng không có một nơi làm việc chính thức, ai làm Bí thư chi bộ và Trưởng thôn, thì Thôn ủy sẽ chuyển đến nhà người đó, làm việc trong nhà người đó.
Tuy nhiên, nơi này thật sự là non xanh nước biếc. Hai bên dãy núi xanh đen tầng tầng lớp lớp, hai bên đường đất vàng rắn chắc là rừng cây rậm rạp màu lục, trong lùm cỏ mơ hồ truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, mà trên cây thường xuyên truyền đến tiếng chim hót trong trẻo, không khí tươi mát, gió núi mát mẻ, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Lý Tương vừa đi vừa cười nói:
- Anh bạn, nơi này thật không tồi, non xanh nước biếc, tương lai nếu chúng ta già rồi, mua tòa nhà dưỡng lão ở nơi này thật ra cũng không tồi.
An Tại Đào cười cười, hút một hơi không khí trong lành:
- Rất ổn, chẳng qua, giao thông không tiện, đến một chuyến không dễ dàng, đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng.
Biết phóng viên lớn của thành phố tới thăm, Lão Lương Bí thư chi bộ thôn sớm chờ tại cửa thôn.
An Tại Đào liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông trung niên xắn một ống quần đứng ở ven đường. Trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ cũ nát màu đỏ.
Lão Lương đưa tay lau vào mông quần, vươn tay nở nụ cười chân thành:
- Hoan nghênh hai vị phóng viên lớn, hoan nghênh đến Phùng Gia Phô chúng tôi.
An Tại Đào vươn tay nắm chặt với Lão Lương, cười nói:
- Lão Lương Bí thư chi bộ sao? Lần này chúng tôi đến quấy rầy. Tôi muốn hỏi một chút, nhà Trương Minh Quyên…
Trương Minh Quyên chính là tên thật của Quyên Quyên. Nhắc tới cô gái số khổ lưu lạc phong trần giết chồng sau đó tự sát, thần sắc Lão Lương ảm đạm. Lão thở dài:
- Ài… toàn bộ người thôn chúng tôi cũng thật không ngờ, Tiểu Quyên lại làm ra chuyện thế này… Người mệnh khổ mà! Nghiệp chướng, bọn họ vừa đi, liền khổ đứa bé lẻ loi hiu quạnh kia…
- Lão Lương Bí thư chi bộ, không phải con gái Trương Minh Quyên sống với bà nội sao?
Lý Tương hỏi.
- Ài, đừng nói nữa, tin hai vợ chồng kia chết truyền tới, bà lão mất đi cùng ngày… hiện giờ, tang sự vừa mới xong xuôi, trong nhà chỉ còn lại một mình đứa bé… hai ngày này, cô nó chiếu cố nó, nhưng về sau? Cuộc sống của nó sẽ thế nào?
Giọng nói của Lão Lương hơi nghẹn ngào, không kìm nổi lau nước mắt.
- A…
Lý Tương kinh ngạc nói.
An Tại Đào thở dài một tiếng:
- Bà lão cũng đi rồi…
…
…
Rẽ năm ngoặt bảy, rốt cuộc thấy được nhà Trương Minh Quyên dưới chân núi hướng về phía mặt trời. Đi vào sân nhỏ làm bằng đá xanh, An Tại Đào và Lý Tương mới hiểu được cái gọi là nhà chỉ có bốn bức tường.
Hai gian nhà ngói mới xây dựng, bên ngoài trát một lớp bùn qua loa, trong sân ngoại trừ có một giếng nước, chỉ còn lại một đống củi và cây ngô. Em gái chồng của Trương Minh Quyên là Phùng Hà gả ở thôn bên, trở về nhà mẹ đẻ xử lý tang sự mẹ nàng, thấy cháu gái đáng thương, liền mỗi ngày tới đây làm cơm cho cô bé ăn.
Phùng Hà vẻ mặt tiều tụy, tuy rằng tuổi chưa đến ba mươi, nhưng mức độ già nua của thiếu phụ thôn núi này khiến Lý Tương cảm thấy xót xa. Vào phòng ở Phùng gia, Lý Tương lại cảm thấy tâm lý áp lực và khó chịu. Đây đâu phải phòng con người ở, toàn bộ vách tường đều dùng bùn vàng trát, rất nhiều chỗ lộ ra cây cỏ lỗ hổng.
Trong nhà chính chỉ có một cái vò gốm đựng nước lớn, mà ngoại trừ một chiếc giường đất cùng một cái bàn rách rưới ra, không còn bất luận thứ gì đáng giá. Một thiếu nữ rối bù cuộn mình trên giường đất, dựa vào tường, vẻ mặt chết lặng mà sợ hãi nhìn khách đến, một tiếng cũng không phát ra.
Phùng Hà thở dài, hô:
- Trúc Tử, cô chú phóng viên thành phố tới thăm cháu…
Đây là Phùng Ngọc Trúc con gái Quyên Quyên và Phùng Cường, tên ở nhà gọi Trúc Tử. Trúc Tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn lên, ánh mắt buồn bã dạo trên người An Tại Đào, lại yên lặng cúi đầu. Cha mẹ và bà nội đột nhiên mất đi, hơn nữa tin đồn mẹ làm gái bán dâm truyền ra trong thôn, khiến đứa bé mười ba tuổi này sớm không chịu đựng nổi.
Đôi mắt An Tại Đào đỏ lên, thở dài quay đầu đi chỗ khác, đi theo sưng lưng Lão Lương ra sau căn phòng. Mà Lý Tương thì lưu lại, nhẹ nhàng nói chuyện với Trúc Tử.
- Lão Lương Bí thư chi bộ, Trúc Tử còn có thân nhân gì không?
An Tại Đào lấy một điếu Hồng Tháp Sơn ra đưa cho Lão Lương.
Hai người đối mặt châm thuốc lá, nhả khói hơn nửa ngày, Lão Lương mới thở dài một tiếng:
- Chỉ có một người cô này. Thật ra nhà mẹ đẻ Tiểu Quyên còn có hai người anh, nhưng người ta đã sớm đánh tiếng là mặc kệ đứa bé này. Trong nhà Phùng Hà cũng khó khăn, còn có hai đứa bé tuổi ăn tuổi lớn…ài!
- Nói vậy, đứa bé này…
An Tại Đào trầm ngâm một chút:
- Huyện chúng ta ở có cô nhi viện có thể nhận đứa bé này hay không?
Lão Lương nhíu mày:
- Sợ là không có, nghe nói ở thành phố mới có. Ngày hôm qua tôi chạy đến trấn trên nói với người phòng Dân chính, nhưng người ta nói cũng không có cách nào, chỉ có thể để người trong thôn nghĩ biện pháp, để Trúc Tử nương nhờ họ hàng bạn bè.
Hai người đang nói chuyện, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng gào khóc cuồng loạn của Trúc Tử. An Tại Đào và Lão lương vọt vào trong phòng, thấy Trúc Tử nhào vào lòng Phùng Hà, đầu vai co rúm, khóc lóc sướt mướt. Mà Lý Tương, cũng lau nước mắt. Trong tay Trúc Tử, còn nắm chặt tuyệt bút của Quyên Quyên, tức là lá thư viết cho An Tại Đào.
Tiếng khóc non nớt mà tuyệt vọng thậm chí chứa thật nhiều thê lương của Trúc Tử níu lấy tim An Tại Đào, đứa bé số khổ này khiến hắn nhớ tới thời thơ ấu của mình mình. Trước mắt hắn là một mảnh sương mù, quay đầu lau đi hai giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.