Quan Thanh

Quyển 2 - Chương 124: Gió thổi mưa giông trước cơn bão (3+4)

Cách Ngư

22/04/2013



Mãi đến lúc Đỗ Canh bước vội từ trên lầu xuống, đi qua cửa văn phòng hắn như một trận gió. Cao Lâm Lâm bỗng nhiên đứng dậy vừa muốn chào hỏi Đỗ Canh, Đỗ Canh lại sớm đi vào văn phòng mình, đóng cửa phanh một tiếng.

Ngay sau đó, Tôn Phúc Lợi và Lưu Khắc cũng vội vàng đi tới, sắc mặt hai người cũng không tốt thế nào.

An Tại Đào ngẩn ra, hiểu được trên hội nghị thường vụ vừa rồi chắc chắn Đỗ Canh lại bắt đầu bóp Mông Hổ, mà xem ra, Đỗ Canh vẫn không chiếm được thượng phong. Hắn do dự một chút, vẫn gõ cửa phòng Đỗ Canh, đi vào yên lặng thay một chén trà ấm cho ông ta.

Đỗ Canh ngồi trên sô pha hô hấp hơi dồn dập, sắc mặt vẫn hơi đỏ lên.

Thấy An Tại Đào sắp xếp báo chí và văn kiện trên bàn cho ông, ông đột nhiên thở dài, cúi đầu nói:

- Tiểu An, nhớ kỹ một câu của Đỗ thúc, tương lai mặc kệ cậu làm quan lớn bao nhiêu, cậu cần cảnh giác vài người thủy chung vẫn ở bên người…

An Tại Đào ngẩn ra, trong lòng đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ một người của Đỗ Canh phản chiến về phía bên kia? Không thể nào?

Là Phùng Hi Khôn? Hay là Lý Hoán Văn? An Tại Đào mượn thời gian xoay người, suy nghĩ nhanh chóng, nhưng hắn lập tức đều phủ quyết. Phùng Hi Khôn và Lý Hoán Văn hai người, từ khi Đỗ Canh mới tới nắm Tân Hải liền đầu nhập dưới tiêu Đỗ Canh, đã thành thế xung khắc như nước với lửa với Mông Hổ, không có khả năng phản chiến ---- mặc dù bọn họ phản chiến, dựa theo tính tình Mông Hổ, kết cục của bọn họ sẽ thảm hại hơn, đối với cấp dưới phản bội mình, cho tới bây giờ Mông Hổ đều lòng lang dạ sói không lưu tình chút nào.

Lưu Khắc? Nhất định là lão này, sắp lui xuống Bí thư Đảng - quần chúng Lưu Khắc. Lưu Khắc cùng Đỗ Canh đã sớm hình thành đồng minh chính trị, điều này hẳn là có thể khẳng định. Như vậy, vì sao Lưu Khắc lại nửa đường Xuất gia chứ? An Tại Đào nghĩ đến đây, trongl òng giật mình một cái: Không phải Lưu Bằng con trai Lưu Khắc cũng có cổ phần danh nghĩa ở tập đoàn Mậu Nguyên sao?

Dấu hiệu Đỗ Canh muốn động Dương Mậu Nguyên đã lộ manh mối hơn một tháng trước, Dương Mậu Nguyên mẫn cảm gần đây lui tới chặt chẽ với vài lãnh đạo Tân Hải, từ khía cạnh này chứng minh rõ điểm này. Mà về phương diện khác, trong vài lần hội nghị thường vụ và cuộc họp Thảnh ủy mở rộng gần đây, lại bàn tới vấn đề sói mòn tài sản quốc hữu trong quá trình cải cách doanh nghiệp nhà nước, tuy rằng không chỉ tên, nhưng suy nghĩ của đầu não Tân Hải có mấy người không rõ, Đỗ Canh nói gần nói xa chính là tập đoàn Mậu Nguyên.

Hơn nữa, gần đây Đỗ Canh liên tục tới mấy doanh nghiệp nhà nước điều tra nghiên cứu khi phát biểu văn bản giảng thuật, cũng mơ hồ đưa ra phê bình đối với hành động dùng già thấp thu mua mấy doanh nghiệp nhà nước của tập đoàn Mậu Nguyên, nói ban ngành liên quan không có quan tốt, làm cho rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp, doanh nghiệp nhà nước cải cách không có bảo đảm tăng giá trị tài sản quốc hữu vân vân.

Đỗ Canh vừa ra bảo kiếm, không chỉ khiến một mình Mông Hổ cảm thấy cạnh sắc, Tôn Phúc Lợi, Lưu Khắc, những người này không ai an ổn trong lòng. Cũng chính trong hội nghị thường ủy hôm nay, khi Đỗ Canh đề nghị tổ lãnh đạo công tác thanh tra tài sản quốc hữu hóa tiến hành điều tra đối với lệ thu mua doanh nghiệp nhà nước khiến dân chúng bất mãn tiếng hô cực cao, trong những người đứng ra phản đối cũng có Lưu Khắc.

Kỳ thật Đỗ Canh đã sớm thông qua với Lưu Khắc, ông chỉ muốn dựa thế mà không phải tra thực, cũng được Lưu Khắc đồng ý. Nhưng cuối cùng Lưu Khắc bị Mông Hổ kéo xuống nước, hoặc là nước bẩn trên người Lưu Khắc nhiều lắm, một khi có gió thổi cỏ lay, ông ta căn bản không chịu nổi.

Lưu Khắc phản bội, khiến Đỗ Canh trở tay không kịp, cực kỳ phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng kiên định quyết tâm trọng chỉnh quyền lực Tân Hải. Đập nồi dìm thuyền, không thành công thì thành nhân, cùng lắm thì mình lại tới đất khách làm quan từ đầu! Đỗ Canh hung hăng vỗ bàn trà, lại dọa An Tại Đào nhảy dựng.

- Tiểu An, một lát cậu gọi điện thoại thông báo công ty Dân Thái, thứ hai tôi sẽ tới Dân Thái điều tra nghiên cứu.

Đỗ Canh bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc bình tĩnh trở lại, không ngờ vỗ vai An Tại Đào vô cùng thân thiết.

- Vâng, giờ tôi đi thông báo cho bọn họ ---- Bí thư Đỗ, vẫn muốn giống như trước đây?

An Tại Đào hỏi một câu.

- Không, để Chủ nhiệm Tống an bài một chút, để lãnh đạo ban ngành liên quan cùng nhau đi theo khảo sát nghiên cứu.

Đỗ Canh khoát tay áo.

- Vâng, tôi đã biết. Bí thư Đỗ, Cao Lâm Lâm con gái Bí thư Cao Dương tới, ngài có gặp hay không?

An Tại Đào nói xong đột nhiên nhớ tới ngày đó Đỗ Canh nhìn Cao Lâm Lâm vài lần mờ ám, trong lòng không có ý tốt mà cười thầm.

Đỗ Canh sửng sốt, suy nghĩ một chút:

- Để cô ấy tiến vào.





Trước khi tiến tới cửa văn phòng Đỗ Canh, trong lòng Cao Lâm Lâm rất bất an, cũng rất chờ mong. Kỳ thật hôm nay cô mặt dày đến đây cũng không hoàn toàn là chủ ý của cô, cũng có ông cụ nhà cô bày mưu đặt kế. Bệnh tình Cao Dương trải qua trị liệu cũng đã chuyển biến tốt đẹp, đưa tới bệnh viện đúng lúc, trình độ trúng gió rất nhẹ, ngoại trừ còn phải nằm viện tiếp tục an dưỡng ra, trên cơ bản khôi phục năng lực hành động bình thường.

Cô vốn là cán bộ trung tầng nhà máy điện Tân hải, Trưởng phòng Tài vụ coi như là bộ phận có thực quyền. Sau ông cụ nhà cô chuyển cô tới CDPF, vốn ý tứ làm bàn đạp để cô vào quan trường

Theo ý tứ của Cao Dương, đám người Mông Hổ là tâm phúc một tay ông đề bạt lên, mặc dù ông lui xuống dưới từ vị trí Bí thư Thành ủy, àn bài cho Cao Lâm Lâm một chức quan cũng là chuyện tình dễ dàng.

Nhưng ông không dự đoán được, ông vừa lui xuống, Mông Hổ bắt đầu đổi mặt. Mông Hổ là một người coi trọng quyền lực rất sâu, một lòng mưu cầu vị trí Bí thư Thành ủy, hơn nữa quả thật cũng thay mặt một thời gian. Mà trong đoạn thời gian này, Mông Hổ dùng sức mà vận động Loại bỏ Cao Dương hóa trong quan trường Tân Hải, thông qua các thủ đoạn lôi đình dùng sức làm phai nhạt lực ảnh hưởng của Cao Dương trong quan trường Tân Hải, tạo quyền uy cho Mông thị của mình.

Nghiêm khắc mà nói, đây là thủ đoạn chính trị, không quan hệ tới tình cảm con người. Cái gọi là vua triều nào thần triều ấy, không phá thì không xây được, nếu muốn tạo quyền uy của mình, ông ta phải làm nhạt lực ảnh hưởng của Cao Dương ở Tân hải, nếu không, ông ta sẽ đứng dưới bóng ma Cao Dương trong một đoạn thời gian rất dài. Đương nhiên, chuyện như vậy, có người làm càn đường, giống như Mông Hổ, mà cũng có người sẽ dịu hơn rất nhiều, sẽ ít nhiều bận tâm tới thể diện lãnh đạo cũ một chút. Lại nói tiếp, vẫn là Mông Hổ người này quá mức lòng lang dạ sói quá coi trọng quyền lực, mà cho tới nay ông ta đều giấu dưới quầng sáng quyền lực của Cao Dương, một khi rời khỏi Cao Dương, dã tâm quyền lực đọng lại trong lòng ông ta nhiều năm trào dâng lên tựa như núi lửa.

Chịu ảnh hưởng của Mông Hổ, cấp dưới cũ của Cao Dương cũng không dám có bất cứ quan hệ gì với Cao Dương. Mà chuyện của Cao Lâm Lâm, liền kéo dài như vậy, đối với việc này Cao Dương vừa hối vừa hận. Hối là khi mình còn tại vị không có trải đường tốt cho chon gái mình, hận là không ngờ mình nhìn sai con sói mắt trắng Mông Hổ này.

Vì công việc của Cao Lâm Lâm, sau đó Cao Dương gọi cho Mông Hổ một lần, tuy rằng Mông Hổ đáp ứng trên miệng, nhưng vẫn không có bất luận kết quả gì.

Cao Lâm Lâm lấy lại bình tĩnh, gõ cửa Đỗ Canh.

- Tiến vào.



Cao Lâm Lâm hơi bất an mà đi vào, khiến cô không thể tưởng được là, Đỗ Canh thấy cô không ngờ đi vài bước tới đón, gần như không có bất luận do dự gì liền vươn tay ra nắm chặt tay cô:

- Tiểu Cao tới rồi, tới, ngồi đi.

- Tiểu An à, pha trà.

Đỗ Canh đứng ở cửa hô.

Đỗ Canh ngồi phía sau bàn làm việc, ngay trước mặt An Tại Đào cười vang:

- Tiểu Cao à, hiện giờ được rồi, có chuyện gì khó xử nói với tôi ---- Bí thư Cao làm lụng vất vả nhiều năm cho Tân Hải như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà...

Nói xong, Đỗ Canh nhấc điện thoại gọi Tống Lượng tới:

- Lão Tống, cậu xem có ban ngành nào còn vị trí thích hợp, an bài cho Tiểu Cao một chút, nữ đồng chí còn muốn chiếu cố gia đình và con nhỏ, đi làm xa cũng không tiện ---- ta xem, ở lại tòa nhà Thành ủy đi.

...

...

Dựa theo phân phó của Đỗ Canh, Tống Lượng nói chuyện với Phó Trưởng ban Tuyên giáo Trương Cẩm Lĩnh, hai ngày sau đã an bài Cao Lâm Lâm vào Phó trưởng phòng Khoa Tuyên truyền doanh nghiệp Ban Tuyên giáo Thành ủy. Nói thật, Bí thư Thành ủy tự mình ra mặt an bài một cán bộ cấp phó phòng, đó là chuyện tình gọi một cuộc điện thoại.

Cao Lâm Lâm cao hứng mà tới Ban Tuyên giáo báo danh, tuy rằng chỉ là một Phó trưởng phòng, nhưng cô đã thấy rất đủ. CDPF cùng Ban Tuyên giáo Thành ủy, đó là cách biệt một trời.

====

Thứ tư, Đỗ Canh đi tỉnh thành họp, An Tại Đào nhân cơ hội đi bệnh viện tỉnh số 1 tìm được Hạ Thiên Nông đang thoải mái nhàn nhã trong phòng bệnh cán bộ. Ông vốn không có bệnh gì, chỉ là mượn cớ “trốn tránh đầu sóng ngọn gió” ở tỉnh thành, nhìn thấy An Tại Đào đột nhiên tới, cũng hơi bất ngờ.

Thừa dịp Thạch Thanh ra ngoài dạo phố, An Tại Đào đóng chặt cửa phòng, ngồi xuống nói một số biến hóa rất nhỏ trong hướng đi của Đỗ Canh cùng cục diện chính trị Tân Hải gần đây. Nghe nói Đỗ Canh cố muốn động tập đoàn Mậu Nguyên, Hạ Thiên Nông lập tức lắc đầu:

- Không có khả năng, Tiểu Đào, Dương Mậu Nguyên này ở Tân Hải vài năm kinh doanh thật sự rất rộng, cái đầm nước Mậu Nguyên này rất rất đục, rút dây động rừng, một khi làm không tốt sẽ khiến bản thân rất chật vật ---- tuy rằng thời gian Đỗ Canh đến Tân Hải ngắn, nhưng không thể không biết điểm này, ông ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, nếu Mông Hổ bị đẩy ngã dễ dàng như vậy, ông ta đã sớm ra tay, còn có thể chờ tới hôm nay sao.

An Tại Đào lắc đầu:

- Không, cha, Bí thư Đô quyết tâm đã định, con có thể nhìn ra được... Đại khái ông ta mang lòng đập nồi dìm thuyền, hậu trường của ông ta cứng rắn, nếu tình cảnh không thể cứu vãn, cùng lắm thì làm quan đất khách lần nữa là được...

Hạ Thiên Nông nhướn mày, trầm ngâm.

An Tại Đào thở dài một cái:

- Hiện giờ con muốn hỏi cha một câu, chuyện tình tập đoàn Mậu Nguyên, cha có sạch sẽ hay không?

Đuôi mày Hạ Thiên Nông nhảy dựng, sắc mặt lập tức đỏ lên, ông ta hơi giận mà nhìn chằm chằm An Tại Đào, trầm giọng nói:

- Bậy bạ, con muốn nói gì.

An Tại Đào thở dài một tiếng:

- Cha, với con còn có gì không thể nói...

Hạ Thiên Nông bỗng nhiên đứng dậy, đi vài vòng trong phòng bệnh, sau đó quay đầu lại nhìn An Tại Đào thật lâu, cúi đầu nói:

- Con đường làm quan của cha nhiều năm như vậy, sao có thể một chút nước bùn cũng không dính... Chẳng qua, Dương Mậu Nguyên này, cha không có bất kỳ giao thiệp nào, con yên tâm là được! Kỳ thật, cũng không phải cha giữ mình trong sạch, mà trong tay cha không có thực quyền, người ta chướng mắt cha thôi.

An Tại Đào mừng rỡ, bỗng nhiên đứng dậy nhìn Hạ Thiên Nông, thần sắc cực kỳ kích động. Hắn chưa từng trông cậy vào Hạ Thiên Nông là một thanh quan triệt để, nhưng chỉ cần ông ta không có “quy tắc ngầm” với Dương Mậu Nguyên, hết thảy đều dễ làm. Một số hành động tiếp theo của hắn cũng đều đã có cơ sở.

Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ:

- Cha, gió thổi mưa giông trước cơn bão, cha an tâm ở lại tỉnh thành, có lẽ không bao lâu, cha có thể quay về Tân Hải.





An Tại Đào chậm rãi ra cửa chính bệnh viện, tùy ý đi dạo trên đường cái. Đỗ Canh còn muốn khai mở một ngày hội ở tỉnh thành, buổi tối mới quay về Tân Hải.

Trước một buồng điện thoại thẻ IC, hắn móc sổ truyền tin khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy của bản thân ra, lật mấy trang, tìm được số điện thoại di động của phóng viên Lưu Ngạn Nhật báo kinh tế. Trong học viên khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy này, chỉ có Lưu Ngạn và một số ít học viên có số di động, những người khác phần lớn là điện thoại văn phòng và dãy số nhắn tin.

Nhấc điện thoại, đợi hơn nửa ngày bên kia mới nhấc, khi trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc mà trong trẻo của Lưu Ngạn, An Tại Đào không có bất luận do dự gì, cười cười:

- Phóng viên Lưu, tôi là An Tại Đào.

Lưu Ngạn đầu dây bên kia dừng một chút, cô hiển nhiên thạt bất ngờ An Tại Đào lại chủ động gọi điện cho cô, liên hệ với cô.



- Ồ, phóng viên A ---- ồ, không, là Thư ký An. Chúc mừng anh vào chính phủ, thế nào, tìm tôi có chuyện gì sao?

Lưu Ngạn thản nhiên nói.

An Tại Đào cũng ngẩn ra, thầm nghĩ tại sao co ota biết mình rời khỏi Thần báo? Nhưng An Tại Đào tìm cô có chuyện, cũng không suy nghĩ tới điều này nữa, chỉ cười cười nói:

- Kỳ thật tôi muốn ở lại truyền thông hơn ----

Nói chưa xong chợt nghe Lưu Ngạn mang theo giọng châm chọc nói:

- Dối trá à? Có mấy người đàn ông không muốn làm quan, tốt lắm, đừng nói với tôi những chuyện này, có chuyện nói thẳng, tìm tôi làm gì?

- Ha ha, chỗ chúng tôi có một nhà máy dệt len, trước kia là doanh nghiệp nhà nước…

An Tại Đào thong thả nói, giọng nói ngày càng thấp. Đầu kia, Lưu Ngạn cười cười:

- Mục đích của anh không thuần khiết, An Tại Đào, anh muốn lợi dụng tôi đúng không? Hừ, tôi nói cho anh, không cần nói nữa tôi không có hứng thú đối với đề tài này, cho dù cảm thấy hứng thú, tôi cũng không muốn làm vũ khí cho người sử dụng.

An Tại Đào bị nghẹn một chút, thở dài một cái:

- Phóng viên Lưu, xem như giúp tôi, được không?

Lưu Ngạn mỉm cười đắc ý trong điện thoại:

- Sớm buông người đến cầu xin chị, chị sẽ giúp cậu… Chẳng qua, tôi nói cho anh, tôi cũng sẽ không mê muội lương tâm viết bừa bãi, tôi sẽ đi xem, nếu thật sự không giống như anh nói, tôi sẽ không viết, anh hiểu chưa? ---- Tốt lắm, tôi còn có việc, cúp máy, phỏng chừng ngày mốt tôi đến, xem như báo đáp ân cứu mạng của anh đi, xong việc này rồi, chúng ta sẽ không thiếu nợ nhau.

Cúp điện thoại, tâm tình An Tại Đào trở nên vô cùng thoải mái. Hắn đi không mục đích về phía trước, lại vô tình đi tới khu phố buôn bán phồn hoa nhất tỉnh thành. Đầu năm đó, cả nước đều là mắt xích của Hoa Liên thương mại, nhất là một số thành phố lớn. Đứng ở cửa Thiên Nam của Hoa Liên Thương mại, An Tại Đào cũng tùy ý đi vào.

Đại sảnh lầu một có hai quầy lễ tân, dường như là đang làm hoạt động. Trước quầy dán mấy tấm áp-phích, một số người vây quanh. An Tại Đào từ xa nhìn lướt qua, hóa ra là xúc tiến tiêu thụ di động. Kỳ thật di động năm 1998 đã bắt đầu thông dụng, chỉ có điều giá cả hơi cao, một chiếc di động đã mấy ngàn đồng. đối với giai tầng tiền lương bình thường mà nói thật sự hơi đắt.

An Tại Đào vừa động trong lòng, hắn đột nhiên có ý niệm mua di động trong đầu. Tuy rằng hắn biết nhiều lắm hai năm sau di động sẽ thông dụng, giá cả sẽ đi hướng đại chúng hóa, hiện tại mua có chút không đáng giá, nhưng sử dụng máy nhắn tin thật sự rất bất tiện. Ngẫm nghĩ một chút, hắn sờ sờ thẻ ngân hàng trong túi, liền đi về phía trước.

Thương hiệu di động trong quầy không nhiều lắm, chỉ ba bốn loại, đơn giản là một số thương hiệu nước ngoài, bây giờ sản phẩm di động trong nước còn chưa đại lượng đưa ra thị trường. An Tại Đào liếc mắt thấy được chiếc điện thoại Moto, kỳ thật không phải ánh mắt hắn kén chọn, làm một người tái sinh, hắn thật sự chướng mắt di động kiểu dáng cũ này, cũng chỉ có Moto miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nhìn giá cả, 3100 đồng, chiếc điện thoại di động này về sau mấy trăm đồng không có người muốn, nhưng hiện giờ ----

An Tại Đào cắn chặt răng, quyết định mua.

Hắn dạo qua một vòng, nhìn trúng một chiếc di động Ericsson kiểu nữ, hai màu vỏ xanh da trời và màu phấn hồng, giá cả rẻ hơn chiếc Moto kia một chút, hơn 2700 đồng.

An Tại Đào chỉ vào hai chiếc di động này:

- Chị, tôi mua hai loại di động này, một chiếc Moto màu đen, hai chiếc chiếc Ericsson vỏ màu lam.

Bản thân một chiếc, sau đó mẹ một chiếc, Hiểu Tuyết một chiếc, thêm cả số di động, toàn bộ không tới 10.000 đồng.

Hoa Liên thương mại hoạt động xúc tiến tiêu thụ di động bắt đầu vài ngày, không phải không có người mua, nhưng người lập tức mua ba chiếc di động cũng không nhiều. Nhân viên phục vụ kinh ngạc liếc An Tại Đào một cái, vội vàng vui vẻ lấy ra ba chiếc di động, khiến cô kỳ quái chính là, người trẻ tuổi trước mắt này cũng không cầm di động chọn xem giống như những khách hàng khác, chỉ nhìn lướt qua, hộp cũng chưa mở, trực tiếp bỏ di động, sạp cùng với hóa đơn giấy chứng nhận bảo hành các loại nhét vào trong túi, liền rời khỏi.

Nhân viên phục vụ kinh ngạc nói:

- Thưa ngài, ngài không muốn sách hướng dẫn sao? Nếu không có sách hướng dẫn sẽ rất khó…

An Tại Đào cười lắc đầu, nghênh ngang mà đi:

- Không cần, cô vứt đi.

Nói giỡn, nếu như loay hoay với loại di động kiểu cũ không có bao nhiêu công năng này còn cần sách hướng dẫn, làm một người trọng sinh kiếp trước gần như mỗi năm đổi một chiếc, An Tại Đào rõ ràng đập đầu chết đi cho xong.





Trên đường quay về Tân Hải, cảm xúc của Đỗ Canh hiển nhiên rất cao, dọc theo đường đi không ngừng nói chuyện với An Tại Đào và Lão Triệu. Nhìn ra được, dường như ông ta đạt được điều gì đó ở tỉnh. Là hậu trường ở tỉnh của ông đáp ứng giúp ông một phen? An Tại Đào thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói một ít chuyện phiếm với Đỗ Canh.

Trở lại khu nhà ở cao cấp của chính quyền Tân Hải, đã hơn 8h tối. Đỗ Canh xuống xe, An Tại Đào cũng xuống xe theo, Đỗ Canh thấy hắn cũng xuống xe, cười cười:

- Tiểu An, tìm Hiểu Tuyết à.

An Tại Đào gật đầu, đang muốn nói gì, đã thấy một bóng đen vội vàng nhào tới, tiếp theo là một tiếng chó sủa. An Tại Đào hoảng sợ, nhìn kỹ, hóa ra là Tiểu Bạch nhà Đỗ Canh. Tiểu Bạch vòng quanh Đỗ Canh sủa to, hai ngày này Thạch Thanh không ở nhà, Hạ Hiểu Tuyết lại không có thói quen dắt chó đi dạo, lúc này không thấy được Tiểu Hắc Hạ gia, con chó Seth này dường như hơi luống cuống.

Đỗ Canh cười ha ha, vẫy tay về phía cách đó không xa, Tôn Ngạn khoác áo lạnh chậm rãi đi tới.

-----o0o-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook