Quyển 5 - Chương 271: Giống như “Cáo lão về vườn”
Cách Ngư
22/04/2013
Hạ Canh đi ra khỏi lễ đường huyện ủy, sắc mặt rất khó coi. Thời khắc y bước ra khỏi cửa chính, bất chợt quay lại nhìn, ánh mắt chứa đầy sự hận thù, đầu tiên là dừng trên người Tôn Cốc, sau đó phóng tới chỗ Lãnh Mai.
Nhưng rất hiển nhiên, Hạ Canh đã bị sa sút, không còn là Phượng hoàng nữa, không ai còn để ý đến y, đừng nói gì là Tôn Cốc và Lãnh Mai.
Hội nghị vừa kết thúc, tin tức Chủ tịch Huyện Hạ Canh bị điều đi một cách thảm thương đã truyền khắp toàn bộ Quy Ninh. Những lời đồn đại cũng nhân đó nổi lên tứ phía.
Buổi chiều cùng ngày Ban Tổ chức cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm, Huyện ủy liền mời dự họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy. Hạ Canh bị điều đi, Lãnh Mai thay thế, Hội nghị thường vụ Huyện ủy này cũng là muốn điều chỉnh phân công công tác một chút.
Trước khi huyện ủy mời dự họp, Hội đồng nhân dân huyện cũng mời dự họp khẩn cấp, thông qua đề nghị của Thành ủy, hình thành quyết nghị, bổ nhiệm Lãnh Mai là Quyền chủ tịch Huyện. Mà Lãnh Mai cũng đã ở Ủy ban nhân dân huyện chủ trì hội nghị mở rộng Chủ tịch Huyện, cùng với các cán bộ lãnh đạo phòng ban gặp mặt, xem như chính thức nhậm chức.
Ba Phó bí thư Huyện ủy Hạ Hầu Cường, Trần Đức Lệnh, Hạ Canh trước sau bị điều đi. Mà trước đó, còn có Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trương Kính Phú thăng chức đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Ngạn được điều đến làm Phó trưởng ban Tuyên giáo thành ủy kiêm nhân vật số một tập đoàn báo Phòng Sơn. Mà trước mắt, chỉ mới bổ sung một Lãnh Mai, ứng cử viên cho chức vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Trưởng ban Tuyên giáo vẫn chưa được xác định. Số ủy viên thường vụ huyện ủy Quy Ninh giảm đi hai người.
Hơn nửa năm, công tác của Ban tổ chức cán bộ và Ban tuyên giáo đều do các Phó trưởng ban kiêm nhiệm. Tôn Cốc đã vài lần đề cử người, nhưng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đều không có bất cứ phản ứng gì, chuyện này đành bất đắc dĩ phải trì hoãn lại. Hai vị trí Ủy viên thường vụ huyện ủy để ghế trống đến hơn nửa năm, điều này trong quan trường được coi là chuyện lạ hiếm thấy.
Kỳ thật, mọi người cũng đều hiểu được, Thành ủy đây là muốn sau khi hạ bệ Tôn Cốc thì sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy cán bộ Huyện Quy Ninh, sắp xếp tâm phúc của Trương Bằng Viễn. Đáng tiếc là Trương Bằng Viễn chậm chạp vẫn chưa đánh ngã được Tôn Cốc.
Hai vị trí Ủy viên thường vụ để trống này dù sao cũng có Phó trưởng ban kiêm nhiệm, công tác không bị ảnh hưởng. Nhưng Lãnh Mai là Phó bí thư Huyện ủy chủ quán Đảng và quần chúng cũng như công tác hàng ngày của Huyện ủy, hiện giờ cô đã nhậm chức Quyền chủ tịch Huyện, công tác hàng ngày của Huyện ủy cũng không thể không có người quản lý, bắt buộc phải tìm người tiếp nhận.
Trước mắt, trong các Phó bí thư Huyện ủy, An Tại Đào là Bí thư Đảng ủy kiêm chủ nhiệm Khu kinh tế mới, Hồ Linh Linh là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, mọi người phán đoán, Tôn Cốc đại khái trước khi cắt cử một tân Phó bí thư Huyện ủy xuống dưới thì sẽ tự mình kiêm nhiệm quản lý công tác hàng ngày của Huyện ủy, hoặc là cũng có khả năng do Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng ban thư ký Khổng Tường Dân quản lý.
Điều này cũng phù hợp với suy nghĩ của Tôn Cốc, thần sắc y có chút hưng phấn, dường như nhớ lại trạng thái cảm giác lúc mới tới nhậm chức Bí thư Huyện ủy, cảm giác hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của mình.
Y lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nghiêm nghị lướt nhìn các vị Ủy viên thường vụ huyện ủy, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, chúng ta hôm nay mời dự họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy, chủ yếu có hai nội dung chính. Thứu nhất, Chủ tịch Huyện Lãnh mới lên đảm nhiệm, việc phân công công tác của Huyện ủy phải sắp xếp lại. Thứ hai, trong bộ máy Ủy viên thường vụ huyện ủy của chúng ta, ít nhất phải bổ sung thêm 3 đồng chí, hội nghị lần này chúng ta sẽ tập trung nghiên cứu thảo luận, tranh thủ ngày mai báo cáo lên Thành ủy.
Tôn Cốc tiếng nói vừa dứt, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Khâu Côn liền lập tức phụ họa:
- Bí thư Tôn nói đúng, hai vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Trưởng ban Tuyên giáo đã để trống đến hơn nửa năm, cũng thật kỳ cục. Còn nữa, chủ tịch Huyện Lãnh hiện giờ chủ quản toàn bộ công tác của Chính phủ, lúc trước, chủ tịch huyện Lãnh được phân công quản lý công tác Đảng – quần chúng và công tác hàng ngày của Huyện ủy, giờ tất nhiên là cần đồng chí khác thay thế.
Trưởng ban chỉ huy Quân sự Triệu Quốc Khánh và Trưởng ban thư ký Huyện ủy Khổng Tường Dân cũng gật gật đầu.
Hồ Linh Linh vốn là người phe Tôn Cốc, tự nhiên cũng không phản đối.
Tôn Cốc cười, hướng ánh mắt về phía Lãnh Mai, Lãnh Mai thản nhiên cười, cũng gật gật đầu:
- Tôi tán thành.
Lãnh Mai tiếng nói vừa dứt, An Tại Đào cũng tiếp lời:
- Đúng, lẽ ra nên như vậy.
Tôn Cốc ha hả cười:
- Nếu tất cả mọi người đồng ý, vậy thì chúng ta trước hết nghiên cứu một chút danh sách những người đề cử vào ủy viên thường vụ để báo cáo lên Thành ủy.
Tôn Cốc nói tới đây, vẻ hưng phấn trong mắt lóe lên rồi biến mất, y khoát tay:
- Cá nhân tôi đề cử Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương làm ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đề cử nguyên Bí thư Đảng ủy xã Lăng Nam Tống Cát Lượng làm ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo, đồng thời đề nghị đồng chí Khổng Tường Dân trưởng ban thư ký làm Phó bí thư Huyện ủy, đồng chí Lý Hương Quân, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ làm Ủy viên thường vụ, thư ký Huyện ủy.
Trong lòng mọi người thở dài một tiếng, những người Tôn Cốc vừa đề xuất đều là thân tín của y. Tôn Cốc là muốn mượn cơ hội này để tiến hành thay máu bộ máy Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Hơn nữa, cùng với sự thăng chức này, sẽ đảo hai vị trí quan trọng, Tôn Cốc có thể sắp xếp bốn phía đều là thân tín của mình, có thể nói là một công đôi việc.
Nhưng hiện nay, cục diện huyện ủy Quy Ninh đã “thay đổi” theo sự điều đi của Hạ Canh, quyền lực đều tập trung vào tay một mình Tôn Cốc. Mấy vị Ủy viên thường vụ khác ngay cả khi trong lòng có ý kiến cũng không dám nói ra.
Hơn nữa, trong lòng mọi người đều đang hoài nghi, Hạ Canh sở dĩ rơi vào kết cụ thê lương như thế đều là do Tôn Cốc âm thầm sắp đặt. Vết xe đổ không xa, vẫn rõ ràng ngay trước mắt, mọi người làm sao có thể phản đối được. Lại nói, lời Tôn Cốc vừa thốt ra, Khổng Tường Dân đã vội vã tỏ thái độ đồng ý, sau thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều có chút khinh miệt, mới nhớ tới trong đó có đề cập đến chính mình, sắc mặt không kìm nổi đỏ lựng lên, không dám nói nhiều nữa.
Thấy mọi người không ngờ đề khẩn trương tỏ vẻ đồng ý, Lãnh Mai trong lòng cười lạnh. Tôn Cốc đang đề bạt tâm phúc của mình, cô trong lòng biết rất rõ, nhưng trước mắt thực lực của cô còn chưa đủ, không thể nắm trong tay cục diện chính trị Huyện Quy Ninh, muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.
Nhưng cô lại một lòng một dạ muốn điều Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Khâu Côn đi. Có chân rết Khâu Côn ở Ủy ban nhân dân huyện, đối với quyền lực mà cô nắm trong tay sẽ có trở ngại lớn.
Cô đột nhiên trầm giọng nói:
- Các ứng cử viên Bí thư Tôn đề xuất, tôi cơ bản đều đông ý. Nhưng tôi cảm thấy, đồng chí Khâu Côn chuyển công tác Phó bí thư Huyện ủy khá thích hợp. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đồng chí Khâu Côn trước đây từng làm Trưởng ban tuyên giáo, hơn nữa còn làm Bí thư Đảng ủy trong doanh nghiệp nhà nước, có kinh nghiệm phong phú trong công tác Đảng, lại là đồng chí lão thành.
Lãnh Mai nói xong, ánh mắt lạnh lùng hướng nhìn Khâu Côn, trong đó có sự ảm chỉ nào đó khiến Khâu Côn giật mình. Khâu Côn rất rõ ràng, Lãnh Mai với Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn quan hệ không tầm thường, phía sau còn có hậu thuẫn. Tôn Cốc đề xuất Khổng Tường Dân làm Phó bí thư Huyện ủy chưa chắc đã được thông qua mà đề xuất của cô lại rất có khả năng được Trương Bằng Viễn tán thành.
Phó chủ tịch thường trực Huyện so với Phó bí thư Huyện ủy là kém hơn một chút. Nếu có thể làm đến Phó bí thư Huyện ủy, coi như con đường làm quan có tiến bộ. Tối thiểu cũng xếp hạng trên mấy vị Ủy viên thường vụ huyện ủy. Mà chính mình ở lại Ủy ban nhân dân huyện bên này, cùng tranh đoạt quyền lực với tâm phúc của Bí thư thành ủy, trên cơ bản là lấy trứng chọi đá.
Nghĩ vậy, Khâu Côn ha hả cười:
- Chủ tịch huyện Lãnh coi trong tôi, Lão Khâu rất cảm kích. Nếu tổ chức tín nhiệm, tôi một lần nữa làm công tác Đảng như lúc đầu cũng không vấn đề gì. Dù sao cũng là vì Đảng và nhân dân phục vụ, vị trí điều chuyển thế nào, tôi sẽ phục tùng quyết định của tổ chức.
Khâu Côn ở đây là đang ngầm đồng ý với mình, Lãnh Mai thở phào một cái, ánh nhìn dịu lại. Đối với cô, chỉ cần bản thân Khâu Côn không kháng cự, cô sẽ tìm Trương Bằng Viễn, khiến Khâu Côn chuyển công tác làm Phó bí thư huyện ủy cũng không phải chuyện khó khăn gì. Về phần Tôn Cốc đề cử Phó bí thư Huyện ủy, căn bản là có thể xem nhẹ.
Tôn Cốc mày nhẹ nhàng nhíu một chút, nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười:
- Được, một khi đã như vậy, chúng ta sẽ đưa ý kiến của Chủ tịch Huyện báo lên, xem Thảnh ủy sắp xếp như thế nào.
Khổng Tường Dân có chút thất vọng hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Mai một cái.
An Tại Đào từ đầu đến giờ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh, vẫn duy trì trầm mặc, thầm nghĩ: “Các người cứ tranh đấu đi, chỉ cần Tôn Cốc bị ngã thì hết thảy đều công cốc. Huyện ủy sẽ một lần nữa bị thanh tẩy, rồi sẽ đến lúc đó”.
Nghĩ đến đây, An Tại Đào theo bản năng liếc Lãnh Mai một cái, thấy Lãnh Mai ánh mắt phức tạp nhìn mình, liền cười cười rồi ngồi thẳng dậy.
Tôn Cốc cười ha hả:
- Như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết một chút.
Thấy mọi người đều giơ tay, Tôn Cốc lại nói:
- Nhưng trước khi thành ủy bổ nhiệm tân Phó bí thư huyện ủy, công tác của Huyện ủy cũng không thể gián đoạn, tôi đề nghị đồng chí An Tại Đào tạm thời ở lại Huyện ủy làm việc, tiếp nhận khối công việc này.
An Tại Đào ngẩn ra, giờ mới bừng tỉnh. Hóa ra mục đích của Tôn Cốc là giam giữ mình trong đại viện của y, nhân cơ hội này thò tay vào Khu kinh tế mới.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cảm ơn Bí thư Tôn tín nhiệm, chỉ có điều tôi không chỉ là Phó bí thư Huyện ủy mà còn là Bí thư Đảng ủy và Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà, chịu sự ủy thác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chủ quản công tác của Khu kinh tế mới. trước mắt, Khu kinh tế mới đang ở thời kỳ mấu chốt, tôi cần tập trung hết tinh lực, cho nên công tác ở Huyện ủy xin để lại cho đồng chí khác quản lý.
Tôn Cốc cười cười, ánh mắt lóe lên:
- Bí thư An, đừng ngại. Chỉ là tạm thời, tạm thời thôi mà. Công tác của Khu kinh tế mới quan trọng, công tác của Huyện ủy cũng rất quan trọng. Về phần Khu kinh tế mới, tôi thấy đồng chí Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Tôn Hiểu Linh có thể đảm nhiệm được, còn có các đồng chí lãnh đạo khác của Huyện nữa. Tôi cũng được, đồng chí Lãnh Mai cũng thế, đều có thể kiêm quản một chút công tác của Khu kinh tế mới.
Nói xong, không để An Tại Đào có thời gian phản ứng, Tôn Cốc lập tức khoát tay:
- Nếu cả nhà không có ý kiến gì khác, chúng ta giơ tay biểu quyết, ai đồng ý đồng chí An Tại Đào tạm thời chủ quản công tác hàng ngày của Huyện ủy, mời giơ tay!
Tôn Cốc là người đầu tiên giơ tay, sau đó một vài người khác do dự một chút rồi cũng giơ tay. Cuối cùng, Lãnh Mai khóe miệng cũng mỉm cười lộ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, cũng giơ tay lên.
An Tại Đào thần sắc biến đổi, hắn đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành: Chẳng lẽ Lãnh Mai và Tôn Cốc đã đạt được một hiệp nghị nào đó? Muốn liên kết để đối phó với mình? Đưa mình tách xa dần Khu kinh tế mới, sau đó hai người cùng chia cắt chiến tích Khu kinh tế mới?
Nhất định là như thế! Lãnh Mai nhất định là muốn kiêm quản khu kinh tế mới Tư Hà, cho nên tạm thời đạt được “thỏa thuận” nào đó với Tôn Cốc. Cái Lãnh Mai cần là chiến tích, cái Tôn Cốc cần là quyền lực và lợi ích thực tế, hai người ăn nhịp với nhau cũng không phải không có khả năng.
An Tại Đào là nhân vật số một của Khu kinh tế mới được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bổ nhiệm, Tôn Cốc muốn hạ bệ An Tại Đào, có muốn cũng không có khả năng, nhưng Lãnh Mai lại khác, cùng với “hoạt động” của cô ta, Trương Bằng Viễn chắc sẽ đồng ý.
Có khả năng đem quyền quản lý khu kinh tế mới đặt vào tay Lãnh Mai.
Tuy rằng hắn được Trương Bằng Viễn coi trọng, nhưng sự coi trọng này so với quan hệ giữa ông ta với Lãnh Mai thì không đáng nhắc tới, yếu ớt vô cùng. Điều này, An Tại Đào rõ hơn ai hết. Hơn nữa, về một ý nghĩa nào đó, hắn và Trương Bằng Viễn là loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Muốn mình vĩnh viễn ở đây phụ trách cái vị trí Phó bí thư Huyện ủy sao? Tôn Cốc đề cử Khổng Tường Dân, Lãnh Mai đề cử Khâu Côn, đều là ngụy trang và mê hoặc mình. Thật sự là đã được như ý.
A!
Lãnh Mai trong mắt lóe lên tia đắc ý nhìn An Tại Đào, trong lòng hắn giật lên một chút, nhưng trên mặt lại tươi cười, quay đầu nhìn Tôn Cốc, cất cao giọng nói:
- Được rồi, tôi phục tùng quyết định của tổ chức. Tuy nhiên, Bí thư Tôn, gần đây sức khỏe tôi không được tốt, tôi muốn lên Tỉnh khám bệnh, trước hết xin Huyện ủy và Bí thư Tôn cho nghỉ phép một tuần.
Tôn Cốc cười cười:
- Cũng được, Bí thư An gần đây sức khỏe không được tốt, cứ nghỉ ngơi vài ngày đi. Công tác của Huyện ủy tôi cứ tạm quản lý, Khu kinh tế mới bên kia tạm thời Chủ tịch huyện Lãnh sẽ quan tâm hơn một chút.
...
Lái xe về đến nhà, An Tại Đào xuống xe, nhìn ánh mặt trời chói chang trân đỉnh đầu, thật lâu sau mới lẩm bẩm:
- Mình giống như “Cáo lão về vườn” vậy.
Lãnh Mai được lắm, Tôn Cốc được lắm. Mình thật ra đã coi thường Lãnh Mai. Tuy nhiên, muốn đoạt quyền của bố mày, các người chưa đủ tư cách. Được rồi, bố mày sẽ cùng chơi một phen, xem cuối cùng ai mới là người có thể cười.
An Tại Đào trong lòng cười lạnh, khóe miệng lập tức hiện ra một nụ cười ác nghiệt. Hắn quay đầu lại, từ khóe mắt phát hiện ra xe chuyện dụng của Lãnh Mai cũng đã đến, cô cũng đang đi bộ đến cửa tòa nhà.
- Bí thư An, thật sự muốn lên Tỉnh khám bệnh?
Lãnh Mai khẽ mỉm cười, giơ tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên trán.
- Ha ha, đúng vậy. Đi bệnh viện kiểm tra một chút, sau đó về nhà vài ngày.
An Tại Đào cười cười, bước lên trước Lãnh Mai, nhanh chóng bước lên cầu thang. Lãnh Mai nhìn theo bóng dáng vội vã của hắn, cười lạnh một tiếng, liền mở cửa phòng.
Trước mắt, Quy Ninh đang ở vào thời kỳ tin đồn vỉa hè nổi lên tứ phía.
Tin tức An Tại Đào được Thành ủy bổ nhiệm làm Phó bí thư Huyện ủy, quyền quản lý Khu kinh tế mới do Chủ tịch huyện nắm, giống như là ngựa hoang thêm cánh, hoặc như lửa cháy trên đồng cỏ khô, lan ra một cách nhanh chóng khắp khu kinh tế mới.
Chỉ có điều, tất cả mọi người không tin. Một năm nay, An Tại Đào vì khu kinh tế mới làm hết thảy, năng lượng và sức hấp dẫn của hắn đều chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng mọi người. Trong lòng mọi người đều tín nhiệm một cách mù quáng, thậm chí có thể nói là sùng bái. Mọi người bất kể thế nào cũng không tin, Khu kinh tế mới đang gặt hái được nhiều thành tích hiệu quả mà Bí thư An đột nhiên lại rời đi.
Nhưng ngày hôm sau, Lãnh Mai đột nhiên triệu tập toàn bộ thành viên bộ máy lãnh đạo Khu kinh tế mới đến Ủy ban nhân dân huyện họp. Trong cuộc họp, Lãnh Mai truyền đạt lại quyết định của Huyện ủy, tạm thời sắp xếp An Tại Đào ở lại Huyện ủy làm việc, quản lý các công việc hàng ngày của Huyện ủy, công việc của Khu kinh tế mới tạm thời do cô quản lý. Đồng thời, để Tôn Hiểu Linh tạm thời phụ trách quản lý công tác hàng ngày của Khu kinh tế mới, mỗi ngày đều phải hướng cô báo cáo.
Cứ như vậy, tin đồn vỉa hè kia không ngờ là sự thật.
Lãnh Mai vốn nghĩ rằng chính mình sẽ rất dễ dàng nắm giữ được quyền lực của Khu kinh tế mới. Miễn là cô nói bóng gió lợi ích thì các cán bộ cấp phòng nho nhỏ sẽ hoàn toàn theo phe mình. Nhưng cô lại thật sự đã xem thường ảnh hưởng của An Tại Đào đối với bộ máy lãnh đạo Khu kinh tế mới. Cho dù cô đã ám chỉ nhưng những người này vẫn duy trì trầm mặc. Mà Tôn Hiểu Linh lại trực tiếp từ chối “ý tốt” của cô, bày ra một bộ dáng “Vĩnh viễn không phản bội An Tại Đào” khiến cho Lãnh Mai rất căm tức.
Tuy nhiên, Lãnh Mai cũng không nóng nảy, cô cảm thấy mình cần thật sự bình tĩnh, chậm rãi mới có thể nắm được Khu kinh tế mới trong tay.
Từ Ủy ban nhân dân huyện đi ra, mấy người Tôn Hiểu Linh lập tức đến nhà An Tại Đào. Lão Lộ lập tức gọi điện thoại cho An Tại Đào rồi tắt máy. Tạ Vinh và Trần Đại Khánh vẫn chưa tới.
- Chúng ta hay là cứ về trước. Nghe nói Bí thư An lên tỉnh khám bệnh mà.
Tôn Hiểu Linh thần sắc tuy rằng vô cùng lo lắng, nhưng cũng không kích động. Cùng làm việc với An Tại Đào một thời gian dài, đối với khả năng của An Tại Đào, cô tuyệt không tin An Tại Đào sẽ chắp tay dâng thành quả bấy lâu của mình cho người khác.
Lương Mậu Tài thở dài:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành...
Lão Lộ liếc Lương Mậu Tài một cái:
- Mặc kệ nói thế nào, tôi không tin Bí thư An sẽ rời khu kinh tế mới. Mà cứ cho là Bí thư An rời khỏi đi nữa thì cũng chẳng sao. Bí thư An là ân nhân của lão Lộ tôi, không có Bí thư An làm sao có lão Lộ hôm nay. Tôi hôm nay nói thẳng, nếu ai đâm lén sau lưng Bí thư An, đừng trách lão Lộ trở mặt.
Nói xong, lão Lộ lắc lắc tay nghênh ngang mà đi.
Lương Mậu Tài khóe miệng giật giật, nhìn Tôn Hiểu Linh, nói:
- Phó chủ nhiệm Tôn, chúng ta cũng trở về đi.
Tôn Hiểu Linh ảm đạm gật gật đầu, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên. Cô lấy ra, lập tức hưng phấn nói lớn:
- Lão Lương, là Bí thư An, là anh ấy!
- Chị Tôn, chị tìm tôi à?
An Tại Đào tiếp điện thoại. Khi giọng điệu bình tĩnh của An Tại Đào, Tôn Hiểu Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Phó bí thư An, hiện tại anh đang ở nơi nào vậy?
Tôn Hiểu Linh liếc mắt nhìn Lương Mậu Tài, nhỏ giọng nói:
- Thủ trưởng, Phó chủ tịch Lãnh muốn tìm tất cả chúng ta để nói chuyện.
Ồ! An Tại Đào sắc mặt trầm xuống:
- Được rồi, trước mắt tôi muốn xin Huyện ủy nghỉ phép một thời gian. Phó chủ tịch huyện Lãnh Mai là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân huyện, quan tâm đến công tác của khu kinh tế mới cũng là chuyện bình thường.
- Nhưng…..!
An Tại Đào cười:
- Chị Tôn à, hai chúng ta tuy coi như là bạn bè, nhưng có nhiều chuyện tôi không thể nói trắng ra được. Hết thảy cần chị lĩnh hội lấy. Nhớ kỹ lời của tôi, trong thời gian này phải hết sức cẩn thận, trong công việc không cần phải đảm nhiệm bất cứ việc gì không thuộc về mình. Đừng để cho người ta nắm lấy nhược điểm của mình. Không cần quan tâm cũng đừng hỏi nhiều. Cứ an tâm làm tốt công tác của mình là được rồi.
An Tại Đào dừng một chút rồi nói:
- Thứ nhất là tôi muốn nghỉ ngơi, thứ hai di động sẽ tắt, tạm thời không liên hệ mọi người. Nói với các đồng chí khác rằng, chỉ cần mọi người tin tưởng tôi thì tôi cũng sẽ tin tưởng mọi người. Đương nhiên, nếu mọi người không tin tưởng tôi thì đường dưới chân mọi người đấy.
- Phó bí thư An….!
Tôn Hiểu Linh nhỏ giọng nói:
- Tôi….
- Chị cứ yên tâm, tôi sẽ không sao đâu. Tôi sẽ rất nhanh mà quay trở về, không cần lo lắng cho tôi.
An Tại Đào dịu dàng nói, xong rồi cúp điện thoại.
Tôn Hiểu Linh thở phào một cái, sắc mặt bình tĩnh trở lại.
Lương Mậu Tài hỏi:
- Phó trưởng ban Tôn, Phó bí thư An nói như thế nào?
Tôn Hiểu Linh đầy thâm ý liếc mắt nhìn Lương Mậu Tài:
- Lão Lương, Bí thư An nói, chỉ cần chúng ta tin tưởng anh ấy thì anh ấy sẽ tin tưởng chúng ta.
Lương Mậu Tài trong lòng giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.