Quan Thanh

Quyển 7 - Chương 482: Kiên quyết phản kích

Cách Ngư

22/04/2013



An Tại Đào cũng không phải người mê tín, nhưng làm một người tái sinh, hắn lại cực kỳ tin tưởng dự cảm của mình. Mà trên thực tế, từ khi trọng sinh tới nay, loại cảm giác này gần như cảm giác “giác quan thứ sáu” hư vô mờ mịt của phụ nữ, ở rất nhiều thời điểm đều trải qua nghiệm chứng sự thật.

Giống như lời tiên đoán của nhà tiên tri trong thần thoại người Do Thái, cũng không sai lầm.

Lúc này đây, An Tại Đào cũng cảm thấy không ngoại lệ.

Quả nhiên, ngay thời điểm An Tại Đào chuẩn bị tuyên bố “cuộc họp báo này tới đây chấm dứt”, một người đàn ông hơn 30 tuổi, khá cao, để tóc ngắn chậm rãi đứng lên, lớn tiếng nói:

- Xin chào, Chủ nhiệm An. Tôi là phóng viên Tiền Nhất Bình “Nhật báo Đông Sơn”... Vấn đề tôi muốn hỏi tiếp theo mặc dù hơi riêng tư, nhưng cũng liên quan tới công tác chống SARS...

Ánh mắt Tiền Nhất Bình bình tĩnh mà nhìn An Tại Đào trên đài. Tay trái An Tại Đào đặt trên đầu gối nắm chặt, sau đó liền cười cười, cất cao giọng nói:

- Phóng viên Tiền cứ việc hỏi, tôi biết thì sẽ nói hết lời, đương nhiên, vấn đề cá nhân thứ cho tôi không trả lời, ha ha!

An Tại Đào nói xong cao giọng mỉm cười, mà Sở Quân trên đài cũng mỉm cười, dưới đài cũng có mấy phóng viên mỉm cười, bởi vậy không khí trong phòng hội nghị lập tức bớt khẩn trương hơn rất nhiều.

Tiền Nhất Bình cũng mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại bao hàm cạnh sắc khó lường:

- Chủ nhiệm An, theo tôi được biết, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn dầu mỏ Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết phu nhân Hạ trước đó không lâu quyên tặng dược phẩm và thiết bị chữa bệnh đạt tới 10 triệu đúng là phu nhân của ngài... Tôi chú ý tới, có bạn trên mạng nghi ngờ nói, Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ lựa chọn quyên tặng cho Tỉnh ta vào thời điểm Chủ nhiệm An vừa mới nhậm chức Phó Chủ nhiệm thường trực Phòng Giám sát SARS Tỉnh ủy, thật ra là vì trải đường cho Chủ nhiệm An... Thậm chí, còn có người bén nhọn nói, đây là do Chủ nhiệm An thao tác sau màn tự thể hiện mình ----

Tiếu Nhất Bình vừa thốt ra lời kia, trong phòng lập tức trở nên yên lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của một vài phóng viên. Tuy rằng hoàn cảnh dư luận năm 2003 mở ra rất nhiều, nhưng còn chưa tới nông nỗi như thế. Không ngờ một phóng viên báo Đảng công khai chất vấn làm khó một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở trong cuộc họp báo chính thức, hơn nữa ngôn từ còn ác độc như thế, vì sao lá gan của gã lớn như vậy?

Điên cuồng, quả thực chính là điên rồi!

Rất nhiều người dùng ánh mắt không thể tin nổi quay đầu nhìn Tiền Nhất Bình, thầm nghĩ tại sao người này lại thả một quả pháo trong cuộc họp báo này như vậy. An Tại Đào tốt xấu là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, lại là Phó Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, công khai đắc tội hắn như thế, chẳng lẽ đầu họ Tiền này bị ngâm nước... ?

Phó Giám đốc Sở Vệ sinh Sở Quân và vài nhân viên công tác Phòng Giám sát ngồi bên cạnh An Tại Đào đều biến sắc, theo bản năng liếc An Tại Đào một cái.

Ngoài ý liệu của mọi người, An Tại Đào hiển nhiên rất bình tĩnh. Trên mặt hắn không có một chút dao động cảm xúc nào, thản nhiên thậm chí có thể nói là lãnh đạm ngồi đó, ngưng thần nhìn Tiền Nhất Bình, khóe miệng hơi vểnh lên, tạo thành một đường cong hơi quỷ dị.

Sở Quân miễn cưỡng cười, đang muốn nắm micro qua, nói vài câu chắn giúp An Tại Đào, nhưng An Tại Đào nắm chặt micro trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, nháy mắt, ánh mắt bén như dao, nhưng khi nhìn ra ngoài, lại trở nên rất tự nhiên bình tĩnh.

Phóng viên dưới đài đều thật bất ngờ, không ngờ An Tại Đào cười cười, khoát tay áo rất có phong độ:

- Vừa rồi tôi đã nói, vấn đề quá riêng tư, tôi có thể không trả lời anh. Nhưng mà, vấn đề này của anh mặc dù có tính cá nhân, nhưng cũng có liên quan tới, cho nên tôi liền nói hai câu đơn giản.

- Giống như lời anh nói, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn dầu mỏ Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết là vợ tôi, điều này không có vấn đề gì chứ? Nếu lời của anh còn chưa nói hết, tôi không ngại chủ động công khai với mọi người một chút, ngoại trừ tập đoàn Long Đằng ra, Hạ Hiểu Tuyết vợ tôi còn kinh doanh một tập đoàn công nghệ cao khác, đó là tập đoàn An Hạ, phần mềm diệt virus Long Đằng trên máy tính chúng ta làm việc, đúng là của công ty của cô ấy.

- Trước khi chúng tôi kết hôn, tập đoàn An Hạ còn là một công ty nhỏ, là xí nghiệp kinh doanh nhỏ vợ tôi tiếp nhận từ tay người khác khi cô ấy lưu học tại Mỹ, nhưng không lâu sau liền thành công đưa ra thị trường Mỹ, càng làm càng lớn... Trên mạng đều có tin tức liên quan tới điều này, mọi người có chỗ nào không rõ, có thể lên mạng tìm tòi.

An Tại Đào bưng chén trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ:

- Về phần tập đoàn dầu mỏ Long Đằng quên góp dược phẩm và thiết bị y tế chống SARS cho tỉnh Đông Sơn... Trước đó, tôi cũng không biết, tôi có thể nói rõ cho vị phóng viên Tiền này, việc này là phía công ty Long Đằng quyết định, không liên quan tới tôi!

- Mà làm một tập đoàn năng lượng xuyên quốc gia,, tập đoàn Long Đằng có được thể chế quản lý quy phạm tiên tiến hạng nhất thế giới, thể chế quản lý tài vụ cũng cực kỳ kiện toàn, tuyệt đối sẽ không bởi vì cá nhân muốn thể hiện, liền đầu tư ra 10 triệu!

- Cho dù Chủ tịch Hội đồng quản trị, cũng không có quyền lực sử dụng một số tài chính lớn như vậy.

An Tại Đào giơ tay lên:

- Theo tôi được biết, tập đoàn dầu mỏ Long Đằng quyên tặng, là trải qua Ban Giám đốc thảo luận thông qua, đây là hành vi quy phạm xí nghiệp, mà không phải cá nhân nào đó tùy ý quyên tặng!

- Sở dĩ lựa chọn tỉnh Đông Sơn, là bởi vì trong lòng vợ tôi vẫn quan tâm sự phát triển kinh tế và các hạng mục xây dựng của quê nha... Làm một xí nghiệp thành công chuyên nghiệp, thời điểm đặc biệt, quyên tặng một ít dược phẩm và thiết bị chữa bệnh với gia hương, điều này sao có thể gọi thể hiện chứ?



Giọng An Tại Đào trở nên trầm thấp:

- Phóng viên Tiền có thể đi điều tra. Lúc trước dầu mở Long Đằng từng quyên tặng lớn vài lần, bao gồm quyên tặng UBND thành phố Yên Kinh cuối tháng 4, cùng với quyên tặng bệnh viện Tiểu Thang Sơn đầu tháng. Tính lên, tập đoàn dầu mỏ Long Đằng đến trước mắt đã quyên tặng gần 20 triệu.... Đây vốn là thể hiện ý thức trách nhiệm xí nghiệp, là một xí nghiệp công dân hồi báo đối với xã hội, nhưng trong mắt một số người cá biệt, đây lại thành thể hiện...

- Dùng 20 triệu để thể hiện... Nói thật, phóng viên Tiền, tôi cảm thấy bản thân vấn đề này của ánh chính là một mệnh đề giả! Loại ngờ vực vô căn cứ nhàm chán này, rất kém!

An Tại Đào khoát tay nói, giọng nói hơi mãnh liệt:

- Tôi đến Tỉnh ủy phụ trách công tác giám sát SARS, là Đảng an bài, là lãnh đạo Tỉnh ủy tín nhiệm. Với cá nhân mà nói, tôi chỉ có thể càng thêm cố gắng công tác, càng thêm lo lắng hết lòng, đem hết khả năng hoàn thành tốt công tác này, không phụ lòng lãnh đạo Đảng và Tỉnh ủy tín nhiệm!

- Tôi từ Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà kiêm ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện, Bí thư Huyện ủy, trợ lý Chủ tịch thành phố. Mãi cho tới Phó Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy hôm nay. Trong đó, còn từng làm Chủ nhiệm Ban Tin tức Phòng Sơn, đi một doanh nghiệp nắm chức.

An Tại Đào cao giọng nói xong, ánh mắt lẫm lẫm:

- An Tại Đào tôi ngửa không thẹn với lương tâm cúi không thẹn với đất, tự nhắc nhở tự trọng tự khích lệ tự kiểm điểm, lúc nào cũng khắc khoải giãi bày tâm can làm việc vì Đảng và nhân dân ---- các đồng chí phóng viên ở đây có thể tới Phòng Sơn hỏi thăm một chút, để cán bộ quần chúng Phòng Sơn đánh giá, xem An Tại Đào tôi rốt cuộc có phải loại cán bộ dựa vào thể hiện lên chức hay không! Mà sau này, các vị cũng có thể giám sát công tác của tôi bất cứ lúc nào!

- Tốt lắm, cuộc họp báo hôm nay đến đây kết thúc. Các bạn truyền thông, chúng ta sẽ gặp lại trong cuộc họp báo tiếp theo.

Giọng An Tại Đào đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười nồng đậm, hơi khom người với các phòng viên dưới đài, sau đó sải bước cùng sóng vai với Sở Quân ra ngoài cửa.

Dương Hoa và Trương Lâm Lâm vội vàng đi theo.

...

...

Phong độ của An Tại Đào lại một lần nữa trở thành giai thoại của các truyền thông lớn ở tỉnh. Nhưng rất nhiều đang tò mò chờ đợi, xem An Tại Đào có thể áp dụng hành động trả thù gì đối với phóng viên “đắc tội” hắn hay không.

Trở lại văn phòng, An Tại Đào gọi điện cho Lý Tương Nhật báo Đông Sơn. Hắn cũng không phải muốn trả thù Tiền Nhất Bình này, cho dù hắn cực kỳ căm tức trong lòng; nhưng hắn cảm thấy quỷ dị, một phóng viên nho nhỏ như vậy, cũng dám làm khó dễ một Phó Giám đốc Sở như hắn trong tràng cảnh hôm nay, hơn nữa còn hỏi vấn đề chính trị cực kỳ mẫn cả như vậy, tất nhiên có thể nói gã là kẻ không biết thì không sợ, nhưng đổi một góc độ mà xem, lại có thể nói gã dụng tâm kín đáo.

Di động của Lý Tương đổ chuông đã lâu, cô mới nhận điện thoại, nhìn thấy là An Tại Đào, Lý Tương lập tức biết hắn muốn hỏi cái gì, liền thấp giọng nói:

- Cậu chờ tôi một lát, tôi lập tức gọi điện trả lời cho cậu!

An Tại Đào ồ một tiếng, cúp điện thoại, hiểu được lúc này Lý Tương chắc chắn không tiện nói chuyện.

Qua vài phút, Lý Tương gọi điện tới.

- Lý Tương, gần đây công tác tốt chứ.

An Tại Đào cười cười, ân cần hỏi thăm, cũng không thể vừa gặp đã hỏi chính sự, có vẻ rất không lễ phép.

Lý Tương dừng một chút, buồn bã nói:

- Cậu tới tỉnh đã lâu, nếu không phải có việc muốn hỏi tôi, chỉ sợ cũng không nghĩ tới việc gọi điện cho tôi đúng không?

An Tại Đào xấu hổ mà cười, cũng không có giải thích. Đương nhiên, cũng không có gì để giải thích.

- Tiền Nhất Bình là một phóng viên bình thường trong Ban chúng tôi, vốn chỉ phụ trách mảng công nghiệp, trong thời gian này thì theo SARS ---- hôm nay gã đột nhiên thế này, sau khi nghe nói tôi lập tức báo cáo Phó Tổng biên phân công quản lý, nhưng...

Lý Tương do dự một chút, nhỏ giọng nói:

- An Tại Đào, Lý Tổng của chúng tôi ám chỉ tôi, Tiền Nhất Bình này là em vợ của Phó Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Cổ Vạn Tài... Ý tứ là..



Lý Tương đột nhiên hơi khó mở miệng. Tiền Nhất Bình làm ra chuyện này, làm người lãnh đạo trực tiếp của Tiền Nhất Bình, hơn nữa lại liên quan tới An Tại Đào, Lý Tương phẫn nộ trong lòng, liền trực tiếp báo cáo Phó Tổng biên phân công quan lý Lý Hướng Dương.

Phóng viên báo Đảng ra ngoài hoạt động phỏng vấn, không chỉ đại biểu cá nhân cũng là đại biểu tòa soạn báo, hành vi của Tiền Nhất Bình đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, thậm chí có thể nói cố ý phỉ báng cán bộ lãnh đạo... Phía tòa soạn báo hẳn nên tỏ vẻ, ít nhất, cần lãnh đạo tòa soạn báo tỏ vẻ xin lỗi An Tại Đào ở trình độ nào đó, đồng thời xử lý nghiêm túc cá nhân Tiền Nhất Bình.

Nhưng biểu hiện của Lý Hướng Dương cũng rất “quỷ dị”. Đầu tiên gã biết quan hệ giữa Lý Tương và An Tại Đào, lại rất uyển chuyển mà ám chỉ Lý Tương nói Tiền Nhất Bình là em vợ Cổ Vạn Tài văn phòng Tỉnh ủy. Cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở An Tại Đào này không dễ chọc, nhưng trong lòng Lý Hướng Dương và lãnh đạo tòa soạn báo, Phó Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Cổ Vạn Tài này càng không dễ chọc.

Ý tứ của Lý Hướng Dương rất rõ ràng, để Lý Tương nói chuyện với An Tại Đào một chút, làm rõ quan hệ của Tiền Nhất Bình... Cuối cùng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Có việc, để An Tại Đào và Cổ Vạn Tài hai người tự mình giải quyết.

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Tôi hiểu được, Lý Tương, có phải lãnh đạo các cô biết chúng ta là đồng sự và bạn tốt, đã nghĩ tới khuyên nhỉ tôi hay không, xem mặt mũi Cổ Vạn Tài... không giải quyết được gì?

Lý Tương thở dài:

- An Tại Đào, đáng tiếc tôi chỉ là một trung tầng, tôi...

- Việc này không quan hệ với cô, Lý Tương, cô không cần quan tâm.

An Tại Đào chậm rãi buông chén trà trong tay:

- Bớt thời gian ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm, ừ, chờ tôi qua đoạn thời gian bận rộn này, sẽ gọi điện cho cô!

Lại nói chuyện một hồi với Lý Tương qua điện thoại, sau đó An Tại Đào mới cúp điện thoại.

An Tại Đào tới đứng phía trước cửa sổ, nhìn con đường mới xây dựng trải qua phía trước nhà khách Nam Giao, tầm mắt khuếch tán ra ngoài, mãi đến biên giới mơ hồ thấy không rõ. Nụ cười của hắn ngày càng lạnh lùng, ngày càng dứt khoát kiên quyết.

Tiền Nhất Bình là em vợ Cổ Vạn Tài không phải vấn đề. Vấn đề ở chỗ, hôm nay dưới tràng cảnh công khai, gã bụng dạ khó lường khơi mào chuyện xấu, dùng thân phận một phóng viên tiến hành khiêu khích trần trụi đối với hình tượng và quyền uy cán bố cấp Phó Giám đốc Sở An Tại Đào. Mà rất hiển nhiên, điều này trên cơ bản xuất phát từ sự châm ngòi của Cổ Vạn Tài, nếu không cho dù lá gan Tiền Nhất Bình có lớn cũng không dám.

Nếu Tiền Nhất Bình thuần túy là kẻ không biết thì không sợ, An Tại Đào đương nhiên sẽ không so đo gì với gã; nhưng Tiền Nhất Bình rõ ràng chính là công cụ Cổ Vạn Tài dùng để công khai khiêu khích mình, bản thân mình làm sao có thể duy trì trầm mặc?!

An Tại Đào hừ lạnh một tiếng. Hắn cho tới giờ không muốn gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức. Nếu Cổ Vạn Tài ông muốn chơi, như vậy, tôi liền vui vẻ chơi với ông!

Bỗng nhiên xoay người lại, An Tại Đào bước tới cửa phòng, hô một tiếng:

- Dương Hoa, Trương Lâm Lâm!

Dương Hoa và Trương Lâm Lâm đang ở trong phòng nhỏ giọng bàn luận cuộc họp báo hôm nay, đột nhiên nghe được An Tại Đào hô, liền vội vàng rời khỏi phòng, cười cười với An Tại Đào:

- Chủ nhiệm An, ngài tìm chúng tôi?

An Tại Đào mặt không chút thay đổi mà xoay người vào phòng:

- Vào trong nói.

Dường như hai cô đoán được gì trong lòng, liền kính cẩn mà vào phòng, ngồi trên sô pha, yên lặng chờ đợi An Tại Đào phân phó.

Trầm ngâm một chút, An Tại Đào cười cười:

- Chủ nhiệm Dương, cuộc họp báo hôm nay cô cũng tham gia, phóng viên Tiền Nhất Bình của Nhật báo Đông Sơn hành vi nghiêm trọng trái với kỷ luật tin tức... Ngờ vực vô cắn cứ chuyện của cá nhân tôi, nói bóng nói gió Tỉnh ủy và công tác chống SARS, quyết không thể nương tay như vậy! Nếu loại tác phong không đứng đắn này không mạnh mẽ phanh lại, tương lai công tác của chúng ta rất khó triển khai!

- Như vậy, Chủ nhiệm Dương, cô lập tức liên hệ với Phòng Tổng biên Nhật báo Đông Sơn, chuyển đạt ý tứ bản thân tôi với lãnh đạo tòa soạn bọn họ; đồng thời, Trương Lâm Lâm, cô lập tức soạn một công hàm, dùng danh nghĩa Phòng Giám sát SARS Tỉnh ủy và Phòng Tin tức UBND tỉnh, công khai chất vấn Nhật báo Đông Sơn, dùng từ nhất định phải nghiêm khắc!

An Tại Đào khoát tay áo:

- Hai cô lập tức đi làm, có việc báo cáo tôi bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook