Quyển 4 - Chương 280: Lật tay thành mây đảo tay thành mưa
Cách Ngư
22/04/2013
Mạch nước ngầm trong chốn quan trường Quy Ninh đã bắt đầu khởi động. Sự tranh đấu quyền lực này, nói trắng ra, là đối với một số ít các cán bộ cơ sở mà nói, căn bản là ngắm hoa trong sương. Bọn họ ngay cả ngắm phong cảnh cũng không nhìn ra được thực chất của vấn đề.
Sau khi Tôn Cốc bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt đi, quyền lực cao tầng ở huyện Quy Ninh đã hình thành hai thế trận vô hình.
Một là những người có liên can đến Tôn Cốc. Ví dụ như những cán bộ đút lót cho ông ta, nhất là những nhân vật số một của các bộ môn và người phụ trách các xí nghiệp nhà nước ở huyện Quy Ninh, giờ phút này đều lo sợ bất an, sợ bị Tôn Cốc quay ra cắn ngược. Còn một là những người ngày thường đối với Tôn Cốc luôn mang lòng oán giận. Ví dụ như những cán bộ mà bị Tôn Cốc gắt gao ngăn chặn không cho lên chức, bao gồm cả một số vị lãnh đạo trọng yếu. Đương nhiên, ở đó cũng có Trưởng phòng Công an huyện Vi Chi Kiến, người đã mang lòng hận thù đối với Tôn Cốc, chỉ mong có ngày được trả thù.
Trong hội nghị thường vụ cùng ngày, Lãnh Mai mơ hồ cảm giác một khi mạch nước ngầm không còn chịu sự khống chế thì bắt đầu dũng mãnh phun ra, cục diện xem ra là rất khó xong việc. Mà sự thật kế tiếp dường như cũng đã chứng minh được điểm này.
Ngày hôm sau!
Trời vẫn còn sớm, nhưng Lãnh Mai đã gõ cửa phòng An Tại Đào. An Tại Đào thì còn đang ngủ trong phòng. Trúc Tử ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lãnh Mai biết An Tại Đào đang ở nhà, nên cố kiên trì gõ cửa lần nữa.
Trúc Tử rốt cuộc cũng đã làm xong món cơm chiên trứng, một nồi cháo ngô, và bánh giò cháo quẩy.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bé không kịp tháo tạp dề liền chạy ra mở cửa. Sau khi mở cửa, thấy người bên ngoài là Lãnh Mai thì liền có chút không ngờ. Cô liếc mắt nhìn Lãnh Mai một cái, cũng không nói gì, quay đầu hướng về phòng ngủ của An Tại Đào, lớn tiếng gọi:
- Anh, Phó chủ tịch huyện Lãnh dưới lầu đến đấy. Anh mau thức dậy đi.
- Mời chị vào!
Trúc Tử mở cửa.
Lãnh Mai cười, đưa tay sờ đầu Trúc Tử:
- Em là em gái của Bí thư An à? Haha, quả là một cô gái xinh đẹp. Qua mùa hè này em lên trường trung học rồi à?
Trúc Tử khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy, mời chị ngồi!
Lãnh Mai bước vào phòng khách, nhìn thấy Trúc Tử đang đeo tạp dề từ trong nhà bếp bưng đồ ăn ra ngoài thì trong lòng cảm thấy có chút cảm thán. Cô cảm thấy cô bé này quả thật rất biết điều. Nhưng cô lại không nghĩ đến lúc này An Tại Đào vẫn còn ngủ say thì trong lòng không khỏi dâng lên vài phần tức giận. Hiện tại, huyện đang náo loạn, tôi vội đến sứt đầu mẻ trán, không ngờ anh còn có tâm tư ngủ nướng nữa.
Anh ngủ không chịu dậy lại còn bắt một cô bé nấu cơm cho anh ăn. Thật sự là quá buồn cười.
An Tại Đào mơ mơ màng màng lên tiếng, kỳ thật là không có nghe rõ là ai đến, chỉ có điều cảm thấy có người vào cửa. Hắn miễn cưỡng mở mắt, mặc đại cái quần đùi rộng thùng thình, bước ra ngoài, vừa đi vừa dụi mắt.
Chiều ngày hôm qua, công ty Phú Thành ở nhà khách Quy Ninh đã tổ chức một đại hội mời dự đấu thầu công trình xây dựng. Hắn đã ở đại hội tham dự gần hai tiếng đồng hồ. Sau đó lại theo người của Phòng Quy hoạch đến hai bờ sông của Tư Hà để thăm dò địa hình. Lại còn cùng Tôn Hiểu Linh mở một hội nghị tọa đàm đối thoại với những nông dân nằm trong diện giải tỏa.
Sau khi hội nghị tọa đàm kết thúc, hắn tiếp tục ở lại khu kinh tế mới làm việc cho đến 9h tối mới về đến nhà. Nhưng hắn lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, Phòng giám sát an toàn của khu kinh tế mới đã nói, tại nhà máy gia công của công ty Dương Quang, một công nhân đã xảy ra tai nạn lao động. Hai ngón tay đã bị máy cắt lìa.
Trong thời điểm mấu chốt như vậy, không ngờ lại xuất hiện sự cố an toàn nghiêm trọng, An Tại Đào trong lòng vừa giận vừa sợ.
Cúp điện thoại, hắn liền khẩn trương cùng với Tôn Hiểu Linh và Lương Mậu Tài chạy đến, tự mình chỉ huy người của công ty Dương Quang mang công nhân bị thương đến bệnh viện nhân dân số một của Quy Ninh. Ở bệnh viện, lại cùng với các bộ môn có liên quan, phối hợp với đại diện của công ty Dương Quang tiến hành bồi thường cho gia đình nạn nhân.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của An Tại Đào, Phó tổng giám đốc công ty Dương Quang sau khi xin chỉ thị của Lộ Binh đã miễn cưỡng đáp ứng dựa theo quy định hạn mức bồi thường cao nhất của pháp luật tiến hành bồi thường cho người công nhân này. Toàn bộ tiền phí chữa bệnh đều được chi trả. Đồng thời còn hứa hẹn chuyển đổi người công nhân này sau khi lành bệnh sang một công việc nhẹ hơn thì lúc này mới bình ổn được cơn tức giận của gia đình người công nhân.
Kỳ thật, thì Phó tổng giám đốc Mạnh cảm thấy rất oan uổng. Vì người công nhân bị thương không chỉ vì anh ta say rượu trong lúc làm việc, hơn nữa còn vi phạm thao tác quy định. Trách nhiệm chủ yếu không phải ở công ty Dương Quang.
Nhưng vì nể mặt An Tại Đào nên trong lòng mặc dù có rất nhiều oán hận nhưng theo lời căn dặn của Lộ Binh, tận khả năng thỏa mãn yêu cầu của người nhà nạn nhân.
Cứ như vậy cho đến 3h sáng. Khi về đến nhà, trong lòng lại có việc nên nhất thời không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lăn lại đến 4h sáng mới ngủ.
- Phó chủ tịch huyện Lãnh?
An Tại Đào có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Lãnh Mai đang đứng. Hắn vội vàng bước vào nhà vệ sinh, trước tiên là đi tiểu, sau đó là rửa mặt, rồi mới ra ghế sofa ngồi đối diện với Lãnh Mai.
Thấy hắn chỉ mặc chiếc áo thun ba lỗ, sắc mặt Lãnh Mai đỏ lên, nhíu mày nói:
- Bí thư An, anh có thể lịch sự chút được không? Anh mặc quần áo vào trước đi.
An Tại Đào ngẩn ra.
Trúc Tử chạy vào phòng An Tại Đào, lấy cho hắn một chiếc áo lót màu trắng. An Tại Đào cười nhéo cái mũi Trúc Tử, sau đó thản nhiên mặc chiếc áo lót vào:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, như vầy cô vừa lòng chưa? Tôi đang ở trong nhà của mình, lại là sáng sớm nên không có khả năng chỉnh trang tiếp đãi cô.
- Phó chủ tịch huyện Lãnh có muốn uống trà hay không? Ồ, quá sớm, hay là thôi đi.
Lãnh Mai đỏ mặt xấu hổ, trừng mắt nhìn An Tại Đào, sẵng giọng nói:
- Anh còn không biết xấu hổ sao mà nói như vậy. Bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn ngủ?
An Tại Đào ạch một tiếng, thầm nghĩ cô gái này gần đây không còn lạnh lùng nữa. Ngôn ngữ cử chỉ không ngờ đã có vài phần nhân tính hóa.
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, ngày hôm qua tôi bận đến hơn 3h sáng. Cô nói tôi có nên ngủ bù hay không?
An Tại Đào nhíu mày nói.
Lãnh Mai cả kinh, vội vàng nói:
- Sao lại thế này? Khu kinh tế mới lại xảy ra chuyện?
Hiện tại Lãnh Mai chẳng những giống như con kiến bò trên chảo nóng, mà còn thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, e sợ lúc này lại gây ra sự nhiễu loạn nào đó. An Tại Đào trầm ngâm một chút, cuối cùng cảm thấy chuyện này muốn áp chế cũng không áp chế được thì liền cười:
- Cũng không có chuyện gì đại sự cả. Chỉ là chuyện của công ty Dương Quang thôi. Có một công nhân vì say rượu nên bị máy cắt đứt hai ngón tay, hiện đang điều trị tại bệnh viện. Chúng tôi đã tiến hành bồi thường thỏa đáng rồi.
Lãnh Mai hít một hơi, hạ giọng nói:
- Anh rốt cuộc là muốn làm như thế nào? Tại sao vào lúc này lại xảy ra sự cố an toàn chứ?
Trầm ngâm một chút, Lãnh Mai phát tay:
- Bí thư An, lập tức nói chuyện với các đồng chí khu kinh tế mới, tận khả năng thỏa mãn yêu cầu của người nhà nạn nhân, đem chuyện này áp chế đi.
- Còn có chuyện tôi muốn nói với anh.
Lãnh Mai nói xong thì liếc nhìn Trúc Tử. An Tại Đào cười nói:
- Trúc Tử, em trở về phòng đi. Anh và Phó chủ tịch huyện Lãnh có việc cần bàn.
Thấy Trúc Tử đã trở về phòng, Lãnh Mai lúc này mới lên tiếng:
- Tôi mới nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tôn, nói là hai ngày nay Ủy ban Kỷ luật thành phố nhận được một số lượng lớn đơn tố cáo, đều là tố cáo Tôn Cốc tham ô. Còn có công nhân thất nghiệp của mấy doanh nghiệp đến thành phố để khiếu oan.
- Ồ, chuyện này cũng bình thường thôi. Tôn Cốc vấn đề khẳng định rất nhiều. Tin tức ông ta bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam truyền ra ngoài, khẳng định là sẽ có người đến tố cáo. Nếu không ai đến tố cáo thì mới là lạ.
An Tại Đào lơ đễnh nói:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, cô cũng đừng khẩn trương quá. Không cần phải trông gà hóa cuốc, như vậy sẽ cảm thấy rất rối loạn.
- Anh nói sao nghe nhẹ nhàng vậy?
Lãnh Mai cười lạnh nói:
- Anh chẳng lẽ không biết vàng thau lẫn lộn sao. Khẳng định là có người muốn đục nước béo cò. Dù sao chuyện này cũng sẽ liên lụy đến cán bộ nhiều lắm. Chỉ sợ là vụ án của Tôn Cốc khi mở rộng ra sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh. Đến lúc đó thì làm sao mà giải quyết chứ. Khi đã đến thời điểm như vậy thì chúng ta khó mà khống chế cục diện.
- Hơn nữa, rất nhiều người đang lo lắng, vụ án của Tôn Cốc sẽ ảnh hưởng đến mình. Tôi nghe nói có một số lãnh đạo đang hỏi thăm xung quanh, khiến cho dư luận trở nên xôn xao.
Lãnh Mai thở dài nói:
- Sự việc đã phức tạp hơn so với những gì mà tôi tưởng tượng. Tôi hiện tại đã có một cảm giác vô lực.
Hiện tại không phải là đang rất rối loạn sao? Không, tôi cảm thấy vẫn còn chưa đủ! An Tại Đào yên lặng, cân nhắc trong lòng. Trước đây, trong kế hoạch của hắn, hắn thậm chí còn muốn thấy Tôn Cốc bị dẫn ra xét xử, từ đó sẽ lòi ra nhiều tên tham quan hiện vẫn còn đang lẩn trốn. Nhưng hiện tại chỉ là một số ít mà thôi, căn bản là không ra hồn.
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, tôi hiểu ý của cô.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Ý của cô là phải tận lực làm phai nhạt ảnh hưởng của vụ án Tôn Cốc, tận khả năng làm tiêu đi ảnh hưởng tiêu cực, tránh cho bởi vì vụ án của Tôn Cốc mà liên lụy đến nhiều người. Tôi không đoán sai chứ. Cô đại khái đã hướng Bí thư Thành ủy Trương đề nghị, phải xử lý nhẹ vụ án của Tôn Cốc.
- Nói ngắn gọn, ý của Phó chủ tịch huyện Lãnh là vừa trấn an người bị tình nghi, vừa dùng cường lực để áp chế những người bất mãn muốn đục nước béo cò. Về phần vụ án của Tôn Cốc, tốt nhất là nên tạm ngưng lại, không cần đào móc ra nhiều vấn đề. Có phải như vậy hay không?
Lãnh Mai thở dài:
- Chẳng lẽ không hẳn là như vậy sao?
Trương Bằng Viễn vốn là muốn xử lý Tôn Cốc, nhưng sau khi nghe Lãnh Mai đề nghị thì cũng lo lắng là quan trường sẽ rung chuyển nên tạm thời quên đi chủ ý của mình, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không, đem vấn đề của Tôn Cốc gói gọn trong vụ án “Tôn Hiểu Đan bị cưỡng gian” mà thôi. Vì thế, Trương Bằng Viễn thậm chí còn cùng tổ điều tra Tổ trưởng tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Âu Dương Bằng kết nối một chút.
Kỳ thật, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh tuy rằng là “tiếng sấm đại” nhưng kỳ thật cũng chỉ là “hạt mưa nho nhỏ”, cũng không muốn đào sâu vụ án của Tôn Cốc.
Dù sao, Tôn Cốc cũng từng là người Bí thư Tỉnh ủy Tiếu chiếu cố. Đừng nhìn Bí thư Tiếu nói rằng phải nghiêm khắc điều tra, nhưng điều tra quá sâu, quá kỹ vấn đề của người mà lãnh đạo chiếu cố, chẳng phải là đánh vào mặt lãnh đạo sao? Loại sự tình này, lãnh đạo ngoài miệng thì không nói, nhưng cấp dưới cũng phải suy xét đến. Nếu không, khiến Bí thư Tiếu trong lòng không thoải mái thì người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh không phải là làm khó cho mình sao?
Về phần Tôn Cốc có phải là một đại tham quan hay không thì đó cũng không phải là vấn đề quan trọng. Đối với các lãnh đạo, thì hành vi phạm tội của Tôn Cốc có vẻ không quan trọng lắm. Kết quả lý tưởng nhất dành cho Tôn Cốc chính là dạy con không nghiêm, vi phạm nội quy quy định của pháp luật, miễn đi chức vụ, khai trừ khỏi Đảng là được rồi. Đương nhiên, con của ông ta Tôn Cương mới là kẻ cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên, đã cấu thành tội phạm, khẳng định là sẽ chuyển giao cho cơ quan công an xử lý theo pháp luật.
Cho nên, trước đây, lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã ám chỉ Âu Dương Bằng. Bởi vậy, vừa lúc cũng phù hợp với suy nghĩ của Âu Dương Bằng.
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, cô muốn nghe lời nói thật hay nói dối?
An Tại Đào cười.
Lãnh Mai liếc nhìn An Tại Đào:
- Vô nghĩa, đương nhiên là nghe lời nói thật.
- Đứng ở vị trí của Thành ủy và Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương thì chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không là rất thích hợp.
Bởi vì một khi vụ án của Tôn Cốc trở thành đại án thì tất sẽ tạo thành một ảnh hưởng lớn trong cả nước, và sẽ ảnh hưởng đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn, thậm chí là toàn bộ hình tượng của đội ngũ cán bộ Phòng Sơn. Nhưng đứng ở góc độ của Phó chủ tịch huyện Lãnh thì tôi cho rằng, hẳn là phải tiếp tục đào sâu, nhân cơ hội này để chỉnh đốn lại quan trường Quy Ninh. Tôi nghĩ Phó chủ tịch huyện Lãnh hẳn là hiểu được. Đây chính là cơ hội lập công của cô.
- Cũng sẽ không có liên lụy gì quá lớn. Bỏ một vài con cá nhỏ để có thể bắt được hàng trăm con cá lớn.
An Tại Đào cười thầm:
- Thành ủy chỉ sợ không bao lâu sẽ cử một Bí thư Huyện ủy xuống dưới. Nếu chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không thì Quy Ninh lại hóa thành êm thấm, đối với chức vụ trong tương lai của Phó chủ tịch huyện Lãnh là rất không có lợi.
- Tôi biết, có Bí thư Trương ra sức ủng hộ, Phó chủ tịch huyện Lãnh trong lòng không nên sợ hãi. Nhưng cô cũng đừng quên, quan trường ở trên thay đổi liên tục. Một khi ở trên đã trao quyền cho cấp dưới và Bí thư Huyện ủy đã ngồi ổn vị trí của mình thì cô có muốn đuổi người ta đi cũng khó.
- Còn nữa, Tôn Cốc ở Quy Ninh lăn lộn rất lâu, có nhiều thế lực rắc rối khó gỡ. Đám sâu mọt đó nếu không nhanh chóng bắt đi, thì sớm hay muộn gì cũng sẽ thành họa.
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía trước, rút từ trong bao thuốc để trên bàn một điếu thuốc, đưa lên miệng hút.
- Hiện tại quan trường Quy Ninh giống như một người bệnh, trên người có rất nhiều khối u ác tính. Nếu không loại trừ những khối u đó thì một ngày nào đó nó sẽ biến thành những khối u đại ác tính, làm cho cơ thể bệnh nhân mục nát, sự sống của bệnh nhân trở nên mong manh. Ngay cả trong tương lai, nếu Phó chủ tịch huyện Lãnh có thể ngồi lên vị trí Bí thư huyện ủy thì cũng sẽ đau đầu vô cùng.
An Tại Đào khi nói, cảm xúc có chút kích động.
- Thử nhìn lại mà xem, Quy Ninh cho dù có loạn một chút. Nhưng chỉ cần tôi và cô hợp lực thì cũng có thể khống chế được cục diện. Lui một bước tiến hai bước. Ngay cả là đại loạn thì cũng là do Tôn Cốc gây ra, cũng không quan hệ gì với tôi và cô, và cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến chúng ta. Đương nhiên, ảnh hưởng thì vẫn có nhưng dù sao vẫn cân nhắc lợi hại hơn.
Nói đến đây, khóe miệng An Tại Đào hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, quyết định đánh ván bài cuối cùng:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, nếu lời tôi nói không sai thì Thành ủy hiện tại đang suy xét đến vấn đề chọn người cho vị trí Bí thư huyện ủy. Tám phần chính là Phó trưởng ban thường trực của ban Tổ chức cán bộ Trương Kính Phú.
Nói xong, An Tại Đào lẳng lặng nhìn thần sắc biến đổi của Lãnh Mai, im lặng không nói gì.
Lãnh Mai trong lòng hỗn loạn. Cô nguyên rất coi trọng An Tại Đào, muốn cùng nhau liên kết với hắn để ổn định cục diện Quy Ninh, hết sức không cho Quy Ninh loạn lên. Và điều này phù hợp với lợi ích chính trị của cô. Nhưng nghe An Tại Đào nói vậy thì dường như Quy Ninh bây giờ chưa đủ loạn, phải loạn hơn một chút nữa thì mới có lợi cho mình.
Tại sao những gì trước đây đều là hắn để ý? Lật tay thành mây, đảo tay thành mưa.
Nhưng Lãnh Mai dù sao cũng là người đã đi theo chính trị nhiều năm, rất có thiên phú của một người chính khách. Cô suy nghĩ và cảm thấy lời của An Tại Đào không phải là không có đạo lý, mà là rất có đạo lý.
Cô thở phào một cái, cười nói:
- Trương Kính Phú sẽ đến đây sao? Cũng có khả năng đó. Ông ta xuất thân từ Quy Ninh, rất có hiểu biết và quen thuộc đối với huyện Quy Ninh. Nếu ông ta đảm nhận thì đương nhiên cũng có lợi cho sự ổn định của cục diện Quy Ninh.
Nói đến đây, Lãnh Mai quan sát nét mặt của An Tại Đào, đột nhiên trong lòng giật mình. Trương Kính Phú là cán bộ sinh trưởng tại Quy ninh, ở Quy Ninh nhậm chức đã nhiều năm. Nếu ông ta đến đây thì khẳng định sẽ trong thời gian sớm nhất mà nắm trong tay cục diện của Quy Ninh. Như thế, ông ta rất có khả năng sẽ trường kỳ đóng đô tại huyện Quy Ninh.
Tuy rằng Trương Bằng Viễn cố ý muốn bồi dưỡng Trương Kính Phú đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy. Nhưng Trưởng ban đương nhiệm Đan Tân Dân cũng không phải là người nói lật là lật được. Hơn nữa, một thành phố cấp địa quan trọng (thành phố cấp 3), Ủy viên thường vụ cấp Phó giám đốc sở phải có sự đồng ý của tỉnh. Trương Kính Phú có khả năng ngồi vị trí đó hay không thì khó nói lắm.
Cho nên, đối với Trương Kính Phú mà nói, nếu chiếm được vị trí của Bí thư Huyện ủy, ông ta vô cùng có khả năng từ một hy vọng ảo mà biến nó trở thành một thực tế.
Điều này thì An Tại Đào thật không lừa dối Lãnh Mai.
Là một người tái sinh, hắn đối với tính cách con người, đối với quan trường đều có sự nắm chắc hơn bất cứ kẻ nào. Trương Kính Phú một khi đã đi vào Quy Ninh, mặc kệ là dùng biện pháp gì thì ông ta sẽ kiên trì ngồi ở vị trí của mình. Nếu Trương Kính Phú đã kiên trì thì cho dù Lãnh Mai có Trương Bằng Viễn nâng đỡ thì cũng không có vị trí thích hợp để chuyển Trương Kính Phú đi và Lãnh Mai sẽ không còn cách nào để lên chức. Tối thiểu sẽ mất rất nhiều năm.
An Tại Đào đã nói ra như vậy, nếu Lãnh Mai không ngộ ra thì cô sẽ không còn là Lãnh Mai nữa.
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, Trương Kính Phú không thể đến đây. Trương Kính Phú một khi đến đây thì đối với cô rất không có lợi. Tôi nghĩ, điều này không cần tôi nói thì Chủ tịch huyện Lãnh cũng hiểu rồi. Bởi vậy, chỉ có thể khiến cho Quy Ninh loạn trở lên, tôi và cô phải nắm giữ cái loạn đó. Tôn Cốc và Trương Kính Phú là cộng sự nhiều năm. Một là Bí thư Huyện ủy, một là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ. Giữa bọn họ có hay không không nhận ra mưu mẹo của người kia chứ.
Lãnh Mai hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- An Tại Đào, tôi phát hiện anh thật đáng sợ và âm hiểm.
An Tại Đào cười:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, đều là người trong quan trường, không cần phải nói những lời nhàm chán đó. Quan trường tranh đấu, nếu anh không chết thì tôi chết. Nếu không trừ đi chướng ngại trước mắt thì làm sao mà đạt được quyền lực cao chứ? Nếu Phó chủ tịch huyện Lãnh là người thương thiện thì cần gì phải ngồi ở chỗ này cùng tôi thương lượng tính kế chứ?
- Chỉ cần Trương Kính Phú không đến thì bất cứ ai đến làm Bí thư Huyện ủy ở đây thì đều có thể sắp xếp được hết. Dựa theo quy tắc thông thường, vụ án của Tôn Cốc, từ khi bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam đến trình tự điều tra theo pháp luật thì cần ít nhất nửa năm. Mà lúc này đối với Phó chủ tịch huyện Lãnh rất quan trọng. Quy Ninh muốn loạn thì cứ để nó loạn. Nếu không loạn thì làm sao mà chúng ta có được thành tích chứ? Không loạn thì làm sao Bí thư Huyện ủy lâm thời bị điều đi chứ? Tóm lại, đây chính là cơ hội. Đương nhiên, cũng có sự phiêu lưu. Lời tôi đã nói hết, xin Phó chủ tịch huyện Lãnh cứ suy nghĩ.
An Tại Đào nói xong, bước về phía phòng vệ sinh, bắt đầu rửa mặt.
Lãnh Mai nét lạnh lùng tan biến mất. Cô duyên dáng bước đến cửa phòng vệ sinh, nhìn An Tại Đào đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì nhẹ giọng nói:
- Nhưng, lãnh đạo tỉnh chưa chắc đã có ý này. Hiện tại, điều tra hay không điều tra thì căn bản không do hai chúng ta quyết định.
An Tại Đào vội vàng rửa mặt, dùng khăn lau miệng, thản nhiên nói, chỉ chỉ trần nhà:
- Ý của Phó chủ tịch Lãnh là ở trên hả? Haha, tôi nghĩ cô không cần phải lo lắng. Nói trắng ra, chúng ta không cần làm cái gì, không cần trợ giúp, không cần sau lưng giở trò. Chỉ cần nhẹ nhàng tưới một chút dầu cho ở trên bước đi là được rồi.
- Sắp đến ở sẽ có phóng viên ở Yên Kinh đến phỏng vấn, Phó chủ tịch Lãnh có muốn tiếp đãi không?
Lãnh Mai trong lòng căng thẳng, oán hận trừng mắt nhìn An Tại Đào:
- Anh đừng nói xằng bậy. Tôi tự xử lý là được rồi.
Nói xong, Lãnh Mai nhanh chóng xoay người, gót giày dẫm lên trên nền nhà gạch men phát ra âm thanh cọc cọc. Trước khi đi còn quay lại chào Trúc Tử. Nhưng khi ra khỏi cửa nhà An Tại Đào thì nụ cười liền biến mất.
Cô trong lòng hừ lạnh một tiếng. Quả thật là một người đàn ông nham hiểm. Cứ luôn miệng nói là vì mình mà làm. Hơn nửa năm, sợ là do anh tranh thủ trước rồi. Đến lúc đó, chiến tích của khu kinh tế có thể gặt hái, mà anh có thể vì đó mà khoác lên trên mình chiếc áo của Chủ tịch huyện.
Hừ, chỉ cần tôi lên làm Bí thư Huyện ủy thì An Tại Đào, sớm hay muộn tôi sẽ tống anh ra khỏi Quy Ninh.
An Tại Đào cảm thấy Lãnh Mai là một người phụ nữ rất nguy hiểm. Còn trong ánh mắt Lãnh Mai, An Tại Đào không phải là một người đàn ông nguy hiểm sao? Thậm chí, không những là nguy hiểm mà còn giống như một mãnh hổ, có thể ăn tươi nuốt sống người khác.
An Tại Đào nheo mắt nhìn theo bóng dáng của Lãnh Mai đi xuống lầu, khóe miệng mỉm cười. Hừ, chỉ cần tôi quản lý huyện Quy Ninh này thì cô ngay cả lên làm Bí thư Huyện ủy cũng sẽ bị tôi đoạt mất quyền lực thôi. Không tin, chúng ta cứ chờ xem.
Nghĩ đến đây, An Tại Đào trở lại phòng khách, gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh. Điện thoại thông, hắn còn chưa kịp nói chuyện thì Trúc Tử đã không kiên nhẫn đứng trong bếp than thở:
- Anh, anh không ăn cơm sao? Người ta làm cả buổi sáng, đồ ăn đều đã nguội cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.