Quyển 7 - Chương 449: Lửa giận của Trương Hân (tiếp)
Cách Ngư
22/04/2013
An Tại Đào cười cười:
- Sao? Cứ tiếp tục nói đi, tôi đang nghe đây.
Nhưng nếu xét theo tình trạng trươc mắt của công ty, kết hợp với thực tế, lão lãnh đạo, xin thứ lỗi cho tôi nói thằng, hạng mục này tạm thời làm không xong.
Lý Kiệt thở dài:
- Thứ nhất, hạng mục lớn như vậy có thể được phê chuẩn hay không đã là một vấn đề. Cục bảo vệ môi trường cả ngày nhìn chằm chằm công ty Thiên Tinh chúng ta, chỉ cần chúng ta thải ra một cột khói đen thôi là đã nhảy bổ đến phạt tiền.
Thứ hai là vấn đề đất đâi. Hạng mục này cần rất nhiều đất, hơn nữa lại không thể xây dựng được ở nội thành, phải ra vùng ngoại thành, vậy phải làm sao bây giờ? Tôi và Bành Quân đã lái xe một vòng, những nơi thích hợp xây dựng nhà máy luyện than cốc thật sự không nhiều lắm.
Thứ ba, chính là vấn đề tài chính. Nếu nhìn từ hiện trạng tài chính của công ty, không cần nói đến tái đầu tư, mà tiếp tục không có thu nhập gì thì tương lai sinh tồn đều là vấn đề. Hạng mục này tôi đã tìm chuyên gia ước tính một chút, nếu tính tất cả thiết bị bảo vệ môi trường trên dưới mà nói thì cần tới mấy trăm triệu.
Lý Kiệt nói xong, liền ngồi im lặng chờ An Tại Đào chỉ thị. Nếu không phải hai người quan hệ rất thân thiết, giữa họ còn có Lý Tương, Lý Kiệt cũng sẽ không “Thẳng thắn” như vậy đối với An Tại Đào.
An Tại Đào đột nhiên cao giọng cười:
- Vứt ba cái vấn đề của cậu đi, xem ra hạng mục tôi đề xuất này là khá khả thi.
An Tại Đào ngồi thẳng dật, ánh mắt lấp lánh nhìn Lý Kiệt và Bành Quân một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Hạng mục này tôi đã quyết định. Vấn đề bố trí công nhân viên chức là một phương diện, quan trọng hơn cả là tìm nguồn thu nhập cho công ty mới.
- Bành Quân, cậu lập tức làm báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố cho tôi. Trong báo cáo phải nhấn mạnh tầm quan trọng của dự án, triển vọng tương lai của dự án, ý nghĩa quan trọng đối với việc thúc đẩy kinh tế xã hội gì gì đó, tất cả đều viết hết cho tôi.
Đi đi, sáng mai đưa cho tôi. Ngày mai tôi lên Ủy ban nhân dân thành phố họp, tiện báo cáo với Chủ tịch thành phố Đông Phương luôn.
- Vâng, tôi hiểu rồi, sếp.
Bành Quân đứng dậy rời khỏi, An Tại Đào nhìn y, đột nhiên cười:
- Cậu đợi một chút.
Lý Kiệt thấy An Tại Đào dường như có việc muốn nói một mình với Bành Quân, liền vội vàng đứng dậy cáo từ.
Kỳ thật là y cũng có việc quan trọng phải làm không có thời gian ngồi đây nói chuyện tào lao với An Tại Đào. Việc sản xuất kinh doanh của công ty Thiên Tinh không được giảm sút, thời gian này, thành phố giám sát rất nghiêm việc an toàn truyền khí. Cục giám sát an toàn và Cục công cộng mỗi ngày đều đến kiểm tra. Mà gần đây An Tại Đào không có ở Phòng Sơn, Lý Kiệt đồng thời phải quản lý cả công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, từ trên xuống dưới đều cần phải sắp xếp nhịp nhàng, y có thể không vội sao?
- Bành Quân, ở đây có mấy thẻ mua sắm, là quà mừng năm mới của Hiểu Tuyết tặng cậu, vốn phải đưa trước tế, nhưng tôi bận quá liền quên mất.
An Tại Đào lấy từ trong túi ra mấy chiếc thẻ, ném cho Bành Quân. Đây là Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị cho An Tại Đào để dùng trong các mối quan hệ.
Bành Quân ngẩn ra, lập tức liền đỏ mặt lên, cúi đầu từ chối nói:
- Sếp, sao lại có thể thế được? Tôi không mua quà tặng cho lãnh đạo thì thôi, sao lại có thể nhận quà của lãnh đạo được. Không được, tuyệt đối không được.
An Tại Đào khoát tay, kiên quyết nhét thẻ vào trong tay của Bành Quân:
- Được rồi, cậu cũng theo tôi nhiều nă, đối nhân xử thế của tôi thế nào chắc hiểu rõ, không cần khách sáo linh tinh. Tôi cũng không có ý gì khác, cậu công việc vất vả, cứ cầm thẻ đó đưa vợ con đến mua đồ. Nhận lấy đi.
Bành Quân biết An Tại Đào tính tình nói một không hai, đành thở dài, đỏ mặt nhận lấy:
- Sếp, ngài làm như vậy khiến tôi rất ngại.
- Ha ha, không cần khách sáo. Cậu theo tôi lâu như vậy, vừa không thăng quan lại không phát tài. Bây giờ đi theo tôi đến một công ty tiền đồ chưa ra đâu vào đâu này, chỉ sợ bà xã sẽ oán than thôi.
An Tại Đào cười ha ha, nói:
- Cứ kiên nhẫn một thời gian nữa, rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Bành Quân đáy lòng run lên, kính cẩn gật đầu:
- Sếp, tôi về viết báo cáo.
Mười giờ sáng hôm sau, Thành phố Phòng Sơn mời dự hội nghị công tác kinh tế đầu năm. Là Trợ lý của chủ tịch thành phố, An Tại Đào đương nhiên phải tham gia hội nghị. Khi hắn đến nơi, bãi đỗ xe đã đỗ đủ mọi loại xe màu đen thương hiệu khác nhau.
Xe của quan chức trong chính phủ thông thường là màu đen, vừa trang nghiêm lại vừa sang trọng.
Xuống xe, An Tại Đào liền phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Trương Hân đang tươi cười đứng ở cửa hội trường, bên cạnh vây quanh vài lãnh đạo quận huyện. An Tại Đào nhìn lướt qua, phát hiện ra có hai người mà mình biết. Một là Lưu Gia Tường Chủ tịch khu Mạnh Xuyên, người kia là tân nhậm Chủ tịch huyện Cốc Lan tên Chu Lệ Lệ.
Trương Hân vẻ mặt cao hứng, nói chuyện với các lãnh đạo khu huyện, trên mặt mấy người kia lộ rõ vẻ xu nịnh và nịnh bợ.
Tin tức Trương Hân sắp lên làm Phó chủ tịch thành phố sớm đã không là cái gì bí mật. Trong quan trường đã sớm lan truyền, một người trẻ tuổi có hậu thuẫn lớn ở Bắc Kinh sắp trở thành một cán bộ lãnh đạo ở Phòng Sơn, rất nhiều người đối với chuyện này đều không có gì hoài nghi.
An Tại Đào trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt lại rất bình tĩnh. Hắn chậm rãi hướng hội trường đi đến. Ngay khi đi tới sát gần, Trương Hân sớm đã có sự chuẩn bị, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Trợ lý An, đã lâu không gặp.
Mắt thấy ngai vàng Phó chủ tịch thành phố sắp đạt được trong tay, Trương Hân có một mong muốn vô cùng mãnh liệt, đó là ở trước mặt An Tại Đào khoe khoang thị uy.
Đối với y, hai người đều là cán bộ hậu bị, năng lực tương đương, nhưng An Tại Đào vẫn luôn đi trước y, chèn ép y. Lần này, rốt cuộc y cũng đứng trên An Tại Đào. Sau nhiều lần tranh đấu, liên tục bại trận, lần này lại chiếm thế thượng phong, sao y có thể không hứng phấn cơ chứ?
An Tại Đào chậm rãi dừng bước chân, đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn Trương Hân. Vẻ mặt hắn bình tĩnh ôn hòa, nhưng sâu trong ánh mắt là sự khinh miệt.
Sự khinh miệt lồ lộ không cần che giấu của An Tại Đào khiến cho Trương Hân phát điên.
Trong mắt Trương Hân, An Tại Đào chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi, ngay cả khi đã làm quan cũng không thay đổi được xuất thân thấp kém. Nếu so sánh với y xuất thân từ nhà quyền quý thì An Tại Đào chính là sâu bọ trên mặt đất, vốn phải ngẩng đầu nhìn y, nhưng trên thực tế lại là y nhiều lần phải kinh ngạc trước An Tại Đào.
“An Tại Đào, mày dựa vào cái gì mà miệt thị bố mày? Mày dựa vào cái gì? Mày có cái gì kiêu ngạo? Mày có tư cách gì kiêu ngạo? Mày tính cái gì vậy?” Trương Hân trong lòng phẫn nộ thét gào, sắc mặt đỏ gay lên.
- Chủ tịch khu Lưu, đã lâu không gặp. Chủ tịch huyện Chu càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp.
An Tại Đào cười vươn tay ra, nói chuyện cùng với mọi người, thậm chí còn kéo tay Chu Lệ Lệ, nói vài câu bông đùa khiến mọi người đều cười rộ lên.
Từ đầu đến cuối, An Tại Đào đều không có nhìn lại Trương Hân một cái nào.
Chỉ sau khi chào hỏi xong với mọi người, lúc này mới duỗi tay về phía Trương Hân, thản nhiên cười:
- Chủ tịch Trương, tết vừa rồi có về Bắc Kinh không? Giờ vẫn chưa hết tháng giêng, đành chúc tết muộn vậy. Chúc Chủ tịch Trương năm mới đại cát đại lợi, thân thể khỏe mạnh, cả nhà hạnh phúc.
Rõ ràng là lời chúc phúc nhưng lọt vào tai Trương Hân lại ẩn chứa vài phần châm chọc.
Trương Hân trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại thần sắc thản nhiên nói:
- Cảm ơn, cũng chúc Trợ lý An công tác thuận lợi, cát tường như ý.
Mọi người chậm rãi bước vào hội trường. Không biết là vô tình hay cố ý mà An Tại Đào và Trương Hân đồng loạt dừng ở phía sau.
Bí thư thành ủy Quy Ninh là Lý Nam cầm cặp tài liệu vội vàng đi tới, nhìn thấy An Tại Đào và Trương Hân thì cũng dừng bước chân lại.
Nhìn thấy Lý Nam, hai người vẻ mặt và thái độ tất nhiên là không giống nhau.
An Tại Đào mỉm cười vui mừng nhưng thần sắc cũng rất bình thản. Lú Đại Niên tuy rằng năng lượng lớn, là người bên cạnh Triệu lão, nhưng chung quy vẫn là người ngoài, nếu so sánh với Mạnh Cúc thì Lý Đại Niên căn bản không tính là gì cả. Bởi vì có Mạnh Cúc tồn tại, An Tại Đào và cha con Lý Đại Niên kết giao, từ đầu đến cuối đều duy trì mối quan hệ hữu hảo, bình đẳng.
An Tại Đào cố nhiên cần Lý Đại Niên, nhưng cũng không cần nịnh bợ ông ta.
Nhưng Trương Hân thì lại không giống. Trương gia ở Bắc Kinh có thể coi là nhân vật sô một, nhưng so sánh với Triệu lão thì căn bản không cùng một cấp bậc. Lý Đại Niên tuy rằng chỉ là một “Ngự dụng tổng quản”, không có chức quyền cao, nhưng lại là tâm phúc bên cạnh Triệu lão, mười mấy năm nay được Triệu lão tín nhiệm, ân sủng không giảm. Chỉ cần như thế thì Trương gia cũng không dám chọc đến cây đại thụ Lý Đại Niên.
Cho nên, Trương Hân vừa thấy Lý Nam đến, khuôn mặt liền đổi sang vẻ nịnh nọt tươi cười. Ở toàn bộ Phòng Sơn này, có thể khiến cho Trương Hân như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Lý Nam.
Cho dù là đối mặt với Bí thư thành ủy Trương Bằng Viễn hay Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Trương Hân đều duy trì vẻ cao ngạo của con nhà quyền quý. Nhưng ở trước mặt Lý Nam, y cũng chỉ như con hổ giấy, không dọa được ai.
- Bí thư Lý, xin chào, tết rồi có về Bắc Kinh không?
Trương Hân chủ động chào hỏi.
Nhưng Lý Nam lại chỉ mỉm cười gật gật đầu với y, sau đó bước qua, nồng nhiệt ôm An Tại Đào.
- Tiểu Đào, tết âm lịch nghe nói cậu ở Bắc Kinh, tôi vẫn muốn tìm cậu cùng nhau ăn bữa cơm.
Lý Nam cùng An Tại Đào thân thiết sóng vai đi vào hội trường.
Trương Hân như bị giội một gáo nước lạnh, sắc mặt đỏ lên, đầu vai run rẩy. Y âm thầm cắn chặt răng, trong lòng lại hiện lên một tia nghi vấn: “Sao An Tại Đào lại biết Lý Nam? Sao thái độ của Lý Nam đối với hắn lại thân thiết đến thế?”
Chỉ sợ Trương Hân vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được mối quan hệ tinh tế giữa Lý Nam và An Tại Đào. Là người cùng tuổi, hai người trước tiên là bạn bè. Bởi vì Mạnh Cúc tồn tại, hai người lại là có được lợi ích chính trị chung. Điểm cuối cùng, cũng rất quan trọng, đó là vị hôn thê của Lý Nam là Vân Thủy Dao đang là ca sĩ tạm thời của công ty ca múa nhạc Biệt Ngạn Danh Hạ, trước mắt đang trong quá trình đào tạo.
Đào tạo một người mới cần rất nhiều tiền. Điểm này Vân Thủy Dao hiểu được, Lý Nam hiểu được, An Tại Đào đương nhiên cũng hiểu được. Chỉ có điều loại “Hiểu được” này ai cũng sẽ không nói ra miệng.
Cho nên, trong lòng Lý Nam, thân phận của An Tại Đào khá phức tạp, vô cùng quan trọng.
An Tại Đào và Lý Nam tươi cười sóng vai đi vào hội trường. Lãnh Mai đang đứng trong hội trường, mặc nguyên bộ trang phục công sở màu đen, ra vẻ một vị quan bà. Cô nhìn xung quanh, thấy An Tại Đào và Lý Nam đi tới, bèn mỉm cười tiếp đón.
- Chào hai anh.
Lãnh Mai thần sắc vẫn thản nhiên, nhưng Lý Nam cũng đã hiểu tính tình của cô, cũng không chấp nhất thái độ của cô nữa.
- Xin chào Trưởng ban thư ký Lãnh.
Lý Nam mỉm cười, cũng không “đáp lễ” Lãnh Mai, khóe miệng phác một tia cười lạ lùng, liếc An Tại Đào, chỉ chỉ ra phía trước:
- Tôi ra phía trước chờ anh, tôi còn có chuyện phải nói với anh mà.
An Tại Đào gật đầu.
Trương Hân chậm rãi từ bên ngoài bước vào. Trong nháy mắt, y thấy trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Mai xuất hiện một tia dịu dàng. Nhưng nét dịu dàng này lại quấn quýt trên người An Tại Đào.
Lãnh Mai theo bản năng đưa tay lên phủi những tàn tro do ngọn đèn hai bên của hội trường rơi xuống trên vai An Tại Đào dù không thấy rõ lắm. Nồi giấm chua trong lòng Trương Hân sôi sùng sục.
Lãnh Mai và An Tại Đào cùng cười nói đi về phía trước, vô tình không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ ghen tức trên gương mặt dữ tợn của một người.
- Chủ tịch quận Trương, anh cảm thấy không khỏe sao?
Chủ tịch huyện Cốc Lan, Chu Lệ Lệ đứng dậy chào Trương Hân, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh:
- Đến đây, sắp họp rồi, ngồi cạnh tôi đây này.
Trương Hân lấy lại bình tĩnh:
- Được, cám ơn.
Trương Hân mặt mày u ám nhìn về bóng ba người phía trước. An Tại Đào ngồi giữa, Lãnh Mai ngồi bên trái, Lý Nam ngồi bên phải, ba người nhỏ to, không biết nói những gì.
Trên đài, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đang tổng kết toàn bộ công tác tiến hành, xây dựng và triển vọng phát triển kinh tế của thành phố cả năm. Chuyện khiến Trương Hân càng khó chịu hơn là trong lúc tổng kết, Đông Phương Du còn nhắc đến tổ công tác công ty tập đoàn Than Khí Ga Phòng Sơn cùng với các nhân viên tổ chức công tác ở đó như là một ví dụ thành công của việc thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước.
Trương Hân thầm nghiến răng, thầm nghĩ mụ đàn bà lẳng lơ này chắc là có qua lại mờ ám với An Tại Đào rồi. Chợt nghĩ đến đây, Trương Hân cảm thấy tức giận vô cùng, y nhận thấy, cuộc sống của mình, cho dù là chuyện gì, chỉ cần dính tới An Tại Đào là tất cả đều hỗn loạn cả lên.
Thằng nhóc này xem mình là mục tiêu để ngắm bắn sao? Trương Hân theo bản năng siết chặt hai tay, dùng hết sức bóp chặt. Cho đến lúc đôi mày liễu của Chu Lệ Lệ bên cạnh nhíu lại, nhăn cả mặt, khẽ kêu lên một tiếng.
Lúc này Trương Hân mới bừng tỉnh, hóa ra không biết từ lúc nào, y đã nhanh chóng nắm chặt tay Chu Lệ Lệ, còn hai bàn tay thì không ngừng “vuốt ve” mấy cái trên hai đùi tròn lẳng của Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ năm nay ba mươi tuổi, vừa ly hôn xong. Trong lòng cô cũng vài phần hảo cảm với Trương Hân anh tuấn con ông cháu cha đến từ Bắc Kinh kia. Thực tế, phụ nữ như Chu Lệ Lệ, rất khó gặp được đàn ông có bối cảnh tốt, lại tuấn tú phong nhã như Trương Hân, mà địa vị cũng tương đương với cô. Tất nhiên Trương Hân là đối tượng đáng để Chu Lệ Lệ động tâm.
Thấy Trương Hân đột nhiên nắm chặt tay mình, còn sờ tay lên đùi mình “rất khiếm nhã” như vậy, đầu tiên Chu Lệ Lệ hốt hoảng, nhưng sau đó lại thầm vui mừng.
Y thích mình sao? Đôi mắt quyến rũ của Chu Lệ Lệ long lanh nhìn Trương Hân, khiến Trương Hân xấu hổ buông tay cô ra, cố hết sức nhích xa ra khỏi người cô, khiến cô không khỏi có chút thất vọng, liền giận dỗi khoanh tay, quay đầu sang một bên.
Chu Lệ Lệ cũng là một cô gái có nhan sắc chín muồi, hờn dỗi quay mặt đi, cũng thật là phong tình vạn chủng.
Trương Hân thấy vậy trong lòng cũng xao động. Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Mai thoắt ẩn thoắt hiện, Chu Lệ lệ trước mắt lại biến thành Lãnh Mai. Y không do dự nữa, bèn đưa tay luồn xuống lưng quần màu đen, xuống tận đôi chân thon dài của Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ gần như sắp hét lên hoàng hốt. Trong hội trường trang nghiêm đầy quyền lực, trên hội nghị báo cáo tình hình kinh tế toàn thành phố này, mà y dám!
Đông Phương Du tổng kết xong, sắp xếp xong công tác kinh tế cả năm, đến bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn bắt đầu phát biểu. Những gì Trương Bằng Viễn nói trên đài, e là không lọt vào tai mấy người phía dưới. Dù sao, Bí thư Thành ủy cầm giấy nói chuyện, lại cầm micro hò hét, trong chốc lát mọi người không thể nào “học tập” nổi.
Hàng năm đều nói những lời khuôn sáo thế này, thật ra cũng không có gì đáng để lắng nghe.
An Tại Đào và Lý nam luôn nhỏ to nói chuyện, Lãnh Mai cũng tập trung tinh thần nghe bọn họ nói. Lý Nam là ai chứ! Lãnh Mai hiểu rõ, lúc ở huyện cô không biết được, An Tại Đào và Lý Nam không ngờ lại có quan hệ chặt chẽ đến như vậy.
An Tại Đào luôn chỉ cười mà không nói. Thật ra hắn vừa nghe Lý nam nói vị hôn thê của anh ta là Vân Thủy Dao vừa thẳng một đường làm diễn viên đã quá đam mê rồi, anh ta lại không muốn khiến cho Vân Thủy Dao vốn thanh khiết lại phải làm “lễ rửa tội” trong ngành giải trí. Hiện tại, chỗ Vân Thủy Dao, công ty giải trí Linh Vi đã trả cô một cái giá rất lớn để mời được cô.
Nhưng công ty Lưu Ngạn vì nắm được tình hình nên đã thành lập hẳn một tồ chuyên phục vụ Vân Thủy Dao. Có nhân viên chuyên rải đường cho Vân Thủy Dao, có người vì Vân Thủy Dao che mưa chắn gió, làm cho Vân Thủy Dao như một đóa tuyết liên trong trắng, không hề vương vấn bụi trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.