Quyển 4 - Chương 222: Mạnh Cúc và Triệu lão nói chuyện
Cách Ngư
22/04/2013
Một đêm không nói gì. Một đêm của sự xấu hổ dường như đã tiêu tan đi.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Cúc lái xe đưa An Tại Đào đến Tuần báo Hoa Hạ. Khi thấy hắn mở cửa bước xuống xe thì dịu dàng nói một câu:
- Tiểu Đào, có muốn chị nói giúp cậu một câu không? Tổng biên tập của tạp chí này chị cũng có quen.
- Chị Cúc quen Tổng biên tập Tuần báo Hoa Hạ? Thôi đi, không cần đâu.
An Tại Đào lắc đầu:
- Chị Cúc, em đã nói chuyện qua với một chủ biên ở đây. Hẳn là không thành vấn đề. Ồ đúng rồi, khả năng sẽ cần đến việc chuẩn bị chút tiền. Đến lúc đó, em lại gọi điện thoại cho chị.
- Được rồi, mặc kệ là cậu dùng nhiều hay ít thì cũng từ tài khoản công ty thôi. Dù sao, cậu mới là ông chủ thật sự của công ty An Hạ. Chị chỉ là người làm công cho cậu thôi.
Mạnh Cúc nói tiếp:
- Chị sẽ đến tham gia hội chợ tuyên bố sản phẩm. Khả năng là thời gian sắp xếp sẽ rất khẩn trương. Nếu không thì chị để lại xe cho em đi.
- Chị đi trước đi, lát nữa em đón xe về.
An Tại Đào khoát tay:
- Haha, chị dù gì cũng là Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch công ty An Hạ. Một nữ thương nhân như vậy mà không có xe thì chẳng phải là để người ta chê cười sao? Chị đi đi, em vào đây.
An Tại Đào bước vào tòa nhà tuần báo Hoa Hạ, Mạnh Cúc như si ngốc mà nhìn hắn, rồi sau đó chạy đi. 10h sáng nay, công ty An Hạ chính thức trưng bày sản phẩm chính “Phần mềm diệt virus Long Đằng” ở hội chợ. Cô thân là Chủ tịch công ty An Hạ nhất định phải tham dự và chủ trì.
Hội chợ triễn lãm hàng điện tử lần này, là do cộng đồng kinh doanh đồng tổ chức. Những năm gần đây, lãnh vực kinh doanh các sản phẩm inte là một trong những lãnh vực kỹ thuật mới quan trọng. Rất nhiều hoạt động kinh doanh sản phẩm mới của các xí nghiệp trong và ngoài nước đều tập trung tại hội chợ. Công ty quản trị mạng, công ty kinh doanh các mặt hàng điện tử, công ty tiêu thụ phần mềm diệt virut, thậm chí là các sinh viên của ngành tin học cùng với hơn trăm doanh nghiệp đều hội tụ lại với nhau. Quy mô rất lớn, không chỉ có các lãnh đạo cao tầng tham dự mà còn thu hút sự chú ý của rất nhiều giới truyền thông.
Nghi thức khai mạc long trọng đã kết thúc. Kế tiếp là một sự kiện quan trọng: Công ty An Hạ và bộ môn liên quan của bộ Văn hóa thông tin ký kết hợp đồng mua sản phẩm diệt virus Long Đằng. Nói cách khác, nhóm sản phẩm phần mềm Long Đằng đầu tiên của công ty An Hạ được cơ quan trung ương nhà nước tiêu thụ.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Khu triển lãm của công ty An Hạ đã thu hút phần đông ánh mắt truyền thông. Bởi vì phần mềm Long Đằng là tài sản đăng ký độc quyền của công ty An Hạ, so với một sốnhững công ty trong nước mua kỹ thuật độc quyền của nước ngoài đang có ưu thế về thị trường hơn.
Hơn nữa, bởi vì công ty An Hạ mặc dù là đăng ký thành lập tại Mỹ. Nhưng lại là xí nghiệp tuyên truyền cho thương hiệu dân tộc. Điều này thì phía chính phủ đã xác định chính xác.
- Công ty An Hạ, công ty này là công ty nào mà chưa từng nghe nói qua?
- Mạnh Cúc?
- Chỉ vừa mới ra đời mà đã được chính phủ nhà nước đặt hàng. Công ty An Hạ này quả thật là không đơn giản.
Sản phẩm được trưng bày trong cuộc triển lãm, rất nhiều các công ty đồng hành đều đoán xem rốt cuộc công ty An Hạ có bối cảnh như thế nào, mà vừa tiến vào thị trường quốc nội thì đã có được đơn đặt hàng của chính phủ.
Lấy bối cảnh của Mạnh Cúc mà nói, cô muốn có được cái đơn đặt hàng kia thì dễ vô cùng. Vì mau chóng giúp công ty An Hạ mở ra cục diện, cô cũng cố không hơn rất nhiều. Suy nghĩ một hồi, cô liền tìm thư ký của Triệu lão Lý Đại Niên, khiến y cùng người của bộ Văn hóa Thông tin dàn xếp một chút.
Cùng lúc đó, cô cũng cung cấp cho người của bộ Văn hóa Thông tin tư liệu của công ty An Hạ cùng với tư liệu kỹ thuật của sản phẩm Long Đằng. Trải qua nghiệm chứng kỹ thuật và luận chứng, bộ Văn hóa Thông tin quyết định đem Long Đằng trở thành một thương hiệu dân tộc và mạnh mẽ mở rộng ra thị trường.
Thực tế mà nói, phần mềm Long Đằng của công ty An Hạ về kỹ thuật không thua gì thương hiệu của nước ngoài, thậm chí còn hơn chứ không kém. Đây là một nhân tố quan trọng mà bộ Văn hóa thông tin quyết định mở rộng. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến bối cảnh lớn lao của Triệu lão. Muốn thu được sự tán thành của phía chính phủ cũng không dễ dàng gì, nhất là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Đối với bản thân Mạnh Cúc mà nói, ngay từ đầu, cô quả thật chỉ muốn giúp Hiểu Tuyết. Nhưng sau này, cô dần dần cũng sinh ra cảm tình với công ty An Hạ.
Giờ phút này, nếu Hạ Hiểu Tuyết muốn cô rời khỏi công ty An Hạ, thì cô cũng cảm thấy rất luyến tiếc.
Ánh đèn flash liên tục lóe lên. Mạnh Cúc mặc một bộ đồ công sở nữ màu đen, mái tóc dài đen mượt cũng được búi cao. Dung mạo xinh đẹp vô cùng, khí chất cao quý thanh lịch. Cô chậm rãi bước ra từ quầy triển lãm, phía sau là một số công nhân của công ty An Hạ, đồng nghiệp trong giới kinh doanh, các phóng viên và một số cán bộ chính phủ vây xung quanh.
Mạnh Cúc, Chủ tịch công ty An Hạ, với phần mềm Long Đằng.
Bắt đầu từ 10h sáng nay, rất nhiều doanh nhân có tiếng trong nước đã nhớ thật kỹ cái tên này. Một người phụ nữ cao quý diễm lệ giữa một rừng doanh nhân nam giới, quả thật là rất chói mắt và rực rỡ.
Sau hai năm nữa, khi Hạ Hiểu Tuyết về nước, hai người phụ nữ xinh đẹp đã sóng vai nhau tạo nên một cơn sóng lớn trong giới kinh doanh quốc nội. Còn cảnh tượng ngày hôm nay không chỉ ghi vào lịch sử phát triển của công ty An Hạ mà còn trở thành một truyền kỳ trong cả một khoảng thời gian.
Cách đó không xa, Triệu lão mặc một chiếc áo jacket màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Nhìn cách ăn mặc này, trông ông chẳng khác nào những ông già đánh Thái Cực Quyền. Nếu đi vào giữa đám đông tuyệt đối không ai nhận ra. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ không khó mà nhận thấy ánh mắt uy hiếp đầy khí phách. Đây chính là khí thế của một kẻ bề trên, nắm giữ quyền lực cao tầng lâu năm mới có được.
Phía sau ông ta, là một người đàn ông trung niên hơi béo mặc trang phục bình thường, mang đôi mắt kính gọng vàng, nhìn qua rất hào hoa phong nhã, rất có phong thái của phần tử tri thức. Đó chính là thư ký của Triệu lão Lý Đại Niên.
Triệu lão nhìn thấy thần thái ung dung thản nhiên của đứa cháu gái Mạnh Cúc, khóe miệng hiện lên nụ cười tươi. Ông ta quay đầu lại nhìn Lý Đại Niên rồi nói:
- Con bé kia có thiên phú khiến cho người ta phải cúi đầu. Đại Niên, cậu đi gọi con bé lại đây, buổi trưa tôi muốn đi ăn cơm cùng con bé. Nó về nước được nửa tháng rồi mà tôi chưa nói chuyện được đàng hoàng với nó.
Nói xong, Triệu lão kéo thấp cái mũ lưỡi trai, quay đầu bước ra đại sảnh triển lãm.
Lầu hai của khách sạn Trường Thành, trong một căn phòng lớn sang trọng, Triệu lão và Mạnh Cúc đang ngồi đối mặt nhau trên một cái bàn rộng đầy đủ thức ăn nhưng chưa hề được động đũa.
- Ăn chút gì đi cháu, đừng qua giữ dáng như vậy. Cháu ăn ít quá, làm sao mà sức khỏe chịu nổi chứ.
Triệu lão bưng ly rượu đế cao lên, lắc nhẹ, rồi nói tiếp:
- Nghe nói Tiểu An đã đến Bắc Kinh?
Mạnh Cúc ngẩn ra rồi đỏ mặt, hấp tấp nói:
- Cậu cho người theo dõi cháu?
Triệu lão cười khổ một tiếng:
- Con bé này, cháu là cháu gái duy nhất của cậu, cậu làm sao mà không quan tâm cháu chứ? Cậu không phải là theo dõi cháu, chỉ là ngày hôm qua, cậu bảo Đại Niên đi tìm cháu về ăn cơm thì nghe người của công ty cháu nói, cháu cùng với một người thanh niên trẻ tuổi ra ngoài rồi. Cậu đoán, ngoại trừ cái tên tiểu tử kia thì còn có ai nữa chứ?
Triệu lão dừng lại một chút, thở dài nói:
- Con bé này, cháu làm gì thì cậu cũng đều ủng hộ cháu, tuyệt đối sẽ không cản trở, cháu cứ yên tâm. Nhưng là một bề trên, cậu nghĩ, cháu cũng nên vì hạnh phúc của mình mà suy xét lại một chút.
- Cậu hứa với cháu đi, mặc kệ tương lai cháu và Tiểu Đào phát sinh chuyện gì thì cậu cũng đừng can thiệp, đừng tham gia vào, đừng vận dụng quyền lực của cậu vào đó.
Mạnh Cúc buông chiếc đũa trong tay, ánh mắt kiên định nhìn Triệu lão.
- Cậu, sự việc của ba má cháu đã trôi qua rồi. Còn chuyện của cháu thì cháu hy vọng cậu đừng giống như lúc trước. Cậu hiểu lời cháu nói chứ?
- Cháu có suy nghĩ của riêng mình. Bất kể là kết quả giữa tụi cháu như thế nào thì cháu cũng không hy vọng cậu làm tổn thương anh ấy. Nếu xảy ra chuyện như thế thì cháu cũng không thiết sống nữa. Tính tình của cháu hẳn là cậu đã rõ.
Bờ vai của Triệu lão đột nhiên run lên một chút, giọng nói trở nên vô lực và già nua:
- Con bé này, có cần phải như vậy không? Cháu và cậu ta đúng là trời sanh một đôi. Có cậu ủng hộ, tiền đồ của cậu ta chắc chắn sẽ tiến rất nhanh.
Mạnh Cúc cắn chặt răng:
- Cậu, hôm nay cháu trịnh trọng nói cho cậu biết, cậu đừng có suy nghĩ như vậy. Cháu mặc dù lớn hơn cậu ấy mười tuổi, cháu cũng không thích hợp làm vợ cậu ấy. Cháu cả đời này chỉ âm thầm ở cạnh cậu ấy thôi. Nếu cậu không chịu dừng tay, cháu chỉ có thể chết đi. Cháu tuyệt đối không để cho cậu bởi vì sự tồn tại của cháu mà làm tổn thương anh ấy.
Mạnh Cúc đứng dậy, gương mặt quyến rũ bất chợt trở nên lạnh lùng, hai chân chống lên bàn, hơi có chút run rẩy.
Trong mắt Triệu lão hiện lên một tia căm tức. Trong nháy mắt, thần sắc già nua chợt biến thành hư không. Nhưng ông ta lại vô lực cuối đầu xuống, uy thế trên người tiêu tan, trước mắt hiện lên hình ảnh người em rể bị mình bức tử cũng không chịu bước vào Triệu gia một bước rồi thở dài thật sâu.
- Cháu à, cháu hiểu lầm ý của cậu rồi. Chẳng lẽ cháu lại chịu cay đắng cả đời?
Triệu lão khoát tay:
- Nếu cháu thích cậu ta, vì sao….
- Nếu thời gian quay lại trước đó vài năm, cháu nhất định sẽ không từ bỏ. Nhưng hiện tại, hết thảy mọi thứ không thể bắt đầu lại từ đầu. Cậu ta đã có vị hôn thê, và cậu ta cũng không có khả năng vứt bỏ vị hôn thê của mình mà cưới cháu. Nếu cậu ta là loại người như vậy thì cháu cũng sẽ xem thường cậu ấy. Nếu muốn cả đời này không thể gặp được cậu ấy thì cháu sẽ càng thống khổ hơn.
Mạnh Cúc chậm rãi ngồi lại ghế, rồi nói tiếp:
- Cháu cả đời này chỉ yêu một người đàn ông đó thôi. Cháu không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến cậu ấy. Mặc kệ là cậu hay là bất cứ người nào.
- Công việc của cháu ở công ty còn nhiều lắm. Cám ơn cậu đã giúp công ty cháu ký được hợp đồng. Cháu xin đại diện cho công ty xin cảm ơn cậu.
Mạnh Cúc cúi đầu uống miếng nước khoáng rồi đứng dậy muốn rời đi.
- Con bé này, cứ từ từ!
Triệu lão nhướng mày.
- Chuyện của cháu thì tự cháu xử lý nhưng dù sao cháu cũng là cháu của Triệu lão này, làm sao mà làm công cho người khác được? Lát nữa, cậu sẽ bảo Đại Niên tìm cháu, góp cổ phần của Triệu gia vào công ty An Hạ. Còn cháu thì trở thành người đại diện cho Triệu gia tham gia vào quản lý công ty.
Mạnh Cúc ngẩn ra, rồi nói:
- Cháu phải thương lượng với Hạ Tuyết một chút. Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu.
- Haha, cô bé ấy chắc sẽ đồng ý.
Triệu lão tự tin, khẽ mỉm cười:
- Cậu không cần điều gì, chỉ hy vọng cháu có thể sống tốt được hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.