Quyển 6 - Chương 340: Nghịch chuyển thành công (Phần 4)
Cách Ngư
22/04/2013
Buông điện thoại, sắc mặt Tổng biên tập Nhật báo kinh tế Hoàng Thu Sinh hơi u ám.
Trước đó không lâu, bài viết về nhà máy rượu Quy Ninh ở tỉnh Đông Sơn kia là do tự y viết. Hơn nữa, về bài báo phóng viên Dương Khải gặp phải kháng cự bằng bạo lực khi đến phỏng vấn, y cũng tự mình ra chỉ thị, trong cuộc họp chi bộ hô hào mạnh mẽ các đồng nghiệp phải cùng nhau bảo vệ quyền lấy tin của phóng viên, giành lại lẽ công bằng.
Vì chuyện này, y thậm chí còn trả lại điện thoại cho lãnh đạo tỉnh Sơn Đông tỏ ý kháng nghị. Với tư cách lãnh đạo truyền thông, thái độ của y cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Hoàng Thu Sinh không ngờ đến, chỉ là chuyện một nhà máy ở huyện mà lại kinh động đến cả thư ký của ông Triệu, Lý Đại Niên. Lý Đại Niên tuy không nói rõ ra, nhưng có ý ám chỉ, nói các cán bộ làm việc trong Nhật báo kinh tế cũng không được dễ dàng…
Sao Lý Đại Niên lại phải chú ý đến việc này? Chẳng lẽ ông ta muốn nói thay tay Chủ tịch huyện trẻ tuổi kia? Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Quy Ninh này có quan hệ gì với ông Triệu?
Hoàng Thu Sinh đột nhiên rùng mình, suy nghĩ một chút, quyết định không thể phiêu lưu chính trị. Thật ra trong lòng y cũng rất rõ, nếu Lý Đại Niên đã đích thân gọi đến nói về chuyện này cũng đủ chứng minh nhiều vấn đề.
Sự ủy khuất của phóng viên, lập trường của tòa soạn, cùng cái gọi là đạo nghĩa của dư luận chẳng là gì so với áp lực của ông Triệu. Hoàng Thu Sinh quyết không phải là người bị hư não mà lại đi đắc tội với ông Triệu. Đừng nói tới ông Triệu, cho dù là Lý Đại Niên y cũng không dám động tới.
Suy nghĩ một chút, y nhấc điện thoại lên gọi Mã Quang Bình tới.
- Tổng biên tập Hoàng!
Mã Quang Bình cung kính đứng văn phòng rộng lớn, cách bàn làm việc của Hoàng Thu Sinh khoảng hai mét, không gần cũng không xa, thần sắc vô cùng kính cẩn.
- Ừ, tiểu Mã, lúc Chủ tịch huyện Quy Ninh ở tỉnh Đông Sơn kia đã xin lỗi với tòa soạn, cậu có tiếp không?
Hoàng Thu Sinh thong thả buông nhẹ một câu, khiến lòng Mã Quang Bình đột nhiên chấn động.
Sao Tổng biên tập Hoàng lại hỏi đến chuyện này? Anh ta xấu hổ, xoa xoa tay:
- Tổng biên tập Hoàng, lúc họ tới tôi rất bận, để bọn họ chờ một chút, nhưng kết quả là không kịp gặp họ, có lẽ họ đi rồi. Tổng biên tập Hoàng, chuyện họ đến xin lỗi có lẽ là giả thôi, muốn báo chí chúng ta cho họ…
Hoàng Thu Sinh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Dù sao, họ cũng là đại diện của chính phủ nhân dân, đến xin lỗi tòa soạn là đã có thái rất thành khẩn rồi. Việc này chứng minh lãnh đạo chính quyền địa phương chúng ta xem trọng và tôn trọng công tác truyền thông. Thế này đi, cậu dẫn Dương Khải đi tìm họ nói chuyện, nói rõ thì xong. Dù sao, công tác truyền thông của chúng ta cũng cần phải có chính quyền địa phương ủng hộ mạnh mẽ.
Hoàng Thu Sinh nói xong, Mã Quang Bình liền hồi phục tinh thần, khẳng định là huyện Quy Ninh lợi dụng mối quan hệ nào đó tác động tới lãnh đạo tòa soạn.
Anh ta không dám chậm trễ, nhanh chóng nhận lời.
- Đi đi, các cán bộ làm việc phía dưới cũng không dễ dàng. Bọn họ đến Bắc Kinh làm việc, chúng ta làm truyền thông, chuyện đáng phối hợp thì cứ phối hợp một chút đi.
Hoàng Thu Sinh khoát tay.
- Cũng căn dặn các đồng chí trong Ttòa soạn, những bài viết sau này nên chú ý chi tiết một chút.
- Dạ, Tổng biên tập. Tôi đi làm trước.
Mã Quang Bình chậm rãi bước ra khỏi văn phòng Hoàng Thu Sinh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Thái độ của Hoàng Thu Sinh lúc này không khác gì phủ định những tin tức mà Dương Khải đã đưa trong thời gian trước, đồng thời cũng lộ ra ý tứ phải giúp nhà máy rượu Quy Ninh “bình phục”.
Sức mạnh của vị Chủ tịch huyện nhóc con này quả là lớn! Mã Quang Bình không khỏi hít sâu một hơi, thầm hối hận vì sao hôm qua mình lại chậm trễ như thế. Là người làm lâu năm trong Nhật báo kinh tế và lại là cán bộ trung tầng của tòa soạn, anh ta rất hiểu tính cách của Hoàng Thu Sinh. Lúc trước, thái độ của Hoàng Thu Sinh còn rất kiên quyết, còn đề xuất Dương Khải phải tiếp tục đào sâu vấn đề, đưa thêm nhiều tin tức nữa, nhưng hiện giờ lại lặng lẽ thay đổi lập trường, lặng lẽ “phủ định chính mình”.
Chuyện này có nghĩa gì? Có nghĩa là thái độ kiên quyết của Hoàng Thu Sinh đã bị ảnh hưởng bởi thế lực nào đó, trở nên không rõ ràng. Mà thế lực có thể ảnh hưởng đến Hoàng Thu Sinh còn có thể xem nhẹ sao? Thằng ngốc cũng có thể hiểu được, loại sức mạnh này không phải bình thường.
Vội vàng trở lại văn phòng, Mã Quang Bình do dự một chút, hay là chủ động gọi điện thoại cho Lưu Ngạn vậy.
Chuyện Mã Quang Bình “chậm trễ” với An Tại Đào, Lưu Ngạn không hề biết ơn chút nào. An Tại Đào vốn cũng không gọi điện thoại nói cho Lưu Ngạn biết vì không muốn Lưu Ngạn khó xử, phát sinh xung đột trực tiếp với Nhật báo kinh tế. Dù sao, hiện giờ Lưu Ngạn còn phải giao tiếp nhiều với giới truyền thông, cần xử lý tốt các mối quan hệ.
Nhận được điện thoại của Mã Quang Bình, Lưu Ngạn cũng không nghĩ gì nữa, liền cười cười:
- Lão Mã, nghĩ sao mà lại gọi điện thoại cho tôi thế này?
- Lưu Ngạn, đại Tổng biên tập Lưu, người cô giới thiệu tới, vị Chủ tịch huyện An kia, rốt cuộc là cao nhân nào, không ngờ lại mạnh như thế…
Mã Quang Bình cúi đầu nói vài câu.
Lưu Ngạn chau mày:
- Lão Mã, sao có thể như vậy? Anh còn không thèm nể mặt tôi. Cho dù không có quan hệ cá nhân, An Tại Đào đại diện cho Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh đến Bắc Kinh chân thành xin lỗi toà soạn các anh, anh cũng không thể như vậy được.
Mã Quang Bình xấu hổ thở dài:
- Lưu Ngạn, tôi…
Giọng nói của Lưu Ngạn cũng không tránh khỏi có vài phần tức giận. Đối với cô, Mã Quang Bình thất lễ với An Tại Đào còn khiến cô tức giận hơn cả khi anh ta thờ ơ với cô.
- Thôi đi, tôi không thèm nghe anh nói nữa. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, khách hàng lớn quảng cáo trên báo các anh, Chủ tịch hội đồng quản trị công ty An Hạ là vị hôn thê của An Tại Đào, còn nữa, giám đốc công ty An Hạ cũng chính là Mạnh Cúc, cháu ngoại của ông Triệu ở trung ương. Nặng nhẹ thế nào, tự anh suy nghĩ đi.
Lưu Ngạn đùng đùng nổi giận dập điện thoại, lại gọi cho An Tại Đào.
Trong nhà khách.
An Tại Đào nói chuyện với luật sư Trịnh Ân do Mạnh Cúc giới thiệu. Trịnh Ân là giám đốc công ty luật Bà Dương, là luật sư có tên tuổi trong ngành, đã nhận rất nhiều vụ án lớn. Còn chuyện tương ứng với danh tiếng của anh ta là chi phí, những người hay công ty bình thường sẽ không mời nổi anh ta.
Nhưng anh ta đảm nhiệm vị trí cố vấn pháp lý cho công ty An Hạ. Đương nhiên, đây chỉ là chức vụ trên danh nghĩa. Nếu thật sự công ty An Hạ có dính líu đến pháp luật thì cũng không cần anh ta phải đích thân ra tay. Nếu không phải chính Mạnh Cúc gọi điện thoại, nếu không phải biết được An Tại Đào là vị hôn phu của Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty An Hạ, Hạ Hiểu Tuyết, bạn thân của Chủ tịch Mạnh Cúc, đại luật sư Trịnh Ân cũng không cho phép mình đến gặp An Tại Đào.
Đối với Trịnh Ân, An Tại Đào cũng biết được chút ít. Đương nhiên, những điều hiểu biết này đều nhờ vào kiếp trước. Cả đời này, hắn chưa từng qua lại với luật sư, đừng nói đến đại luật sư như Trịnh Ân
Trịnh Ân hiểu rõ bối cảnh của công ty An Hạ và Mạnh Cúc, cho dù không lấy đồng nào, anh ta cũng không dám đắc tội với Mạnh Cúc. Chẳng những không thể đắc tội, còn vất vả dùng mọi cách bảo vệ mối quan hệ hợp tác trong công việc với công ty An Hạ cũng như quan hệ cá nhân với Mạnh Cúc.
- Giám đốc Trịnh, tôi nghe điện thoại đã.
An Tại Đào nhìn thấy là điện thoại của Lưu Ngạn, liền cười cười đứng dậy nói.
Trịnh Ân gật đầu:
- Chủ tịch huyện An, xin anh cứ tự nhiên.
An Tại Đào bước ra xa, nhận điện thoại:
- Lưu Ngạn, là tôi đây.
Lưu Ngạn vừa nghe An Tại Đào xưng hô như thế, biết bên kia có người, không tiện nói chuyện, bèn nói:
- Đào, vừa rồi, Mã Quang Bình có gọi điện thoại cho tôi…
- Họ muốn tới hả? Ha ha…tôi chủ động tìm đến xin lỗi bọn họ rồi, bọn họ không thèm để ý, giờ lại muốn tìm tôi? Ha ha, được thôi, chuyện này em không cần phải xen vào, tôi có chủ trương rồi.
Lưu Ngạn do dự một chút:
- Anh cũng nên kiềm chế một chút, đừng đắc tội với nhiều người. Nhật báo kinh tế không phải tờ báo nhỏ như của em đâu. Mọi người nhường một chút, vui cả làng đi.
- Ha ha, tôi hiểu rồi.
An Tại Đào cười cười:
- Tôi còn có khách ở đây, tối tôi gọi điện thoại lại cho em.
Nói xong An Tại Đào liền ngắt điện thoại, cười nói với Trịnh Ân:
- Thật ngại quá, giám đốc Trịnh, chúng ta tiếp tục vấn đề vừa rồi. Anh thấy đó, tôi không hiểu gì về pháp luật, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, nhưng tình hình hiện tại, nếu lấy danh nghĩa nhà máy rượu Quy Ninh khởi kiện tòa soạn Nhật báo kinh tế và phóng viên Dương Khải kia thì có khả thi chút nào không?
Trịnh Ân cười khổ một tiếng:
- Chủ tịch huyện An, tôi đã xem các tư liệu mà anh cung cấp. Phải nói là có tính khả thi. Tin mà Nhật báo kinh tế đưa ngày trước, quả thật là phóng viên không hiểu hết, gây nghi ngờ cho người tiêu dùng. Theo lời anh, kỹ thuật sản xuất rượu là công nghiệp sản xuất mới nhất, không thể làm nhái làm giả được. Còn Nhật báo kinh tế rõ ràng lại phát triển dư luận theo hướng dẫn đường cho người tiêu dùng hoài nghi nhà máy rượu Quy Ninh làm rượu giả và lừa gạt người tiêu dùng. Xem xét góc độ này, chúng ta có thể khởi kiện, trong đó tòa soạn Nhật báo kinh tế là bị đơn thứ nhất, còn phóng viên Dương Khải là bị đơn thứ hai. Nhưng Chủ tịch huyện An, tha lỗi cho tôi nói thẳng, chứng cứ tương quan, chính xác là không đủ. Hơn nữa Nhật báo kinh tế có chỗ dựa vững chắc và thân phận truyền thông đặc thù, muốn thắng trận này tại tòa là không có khả năng. Ngay cả cá nhân tôi cũng không đề nghị Chủ tịch huyện An lãng phí thời gian và tinh lực kiện vụ này. Nếu như vậy chẳng bằng kết giao với tòa soạn Nhật báo kinh tế, mọi người đều vui.
An Tại Đào ha hả cười:
- Giám đốc Trịnh, tôi cũng không giấu gì anh, tôi cũng không nghĩ là thắng. Mục đích của tôi là muốn mượn vụ kiện này để đầu cơ thôi. Nhân đó, nhà máy rượu Quy Ninh vì Nhật báo kinh tế đưa tin mà mất hình ảnh trên thị trường, mới có thể tìm lại được.
Đuôi mày Trịnh Ân khẽ nhướn lên, trong lòng thầm cười khổ, thầm nghĩ “hóa ra anh muốn mượn Nhật báo kinh tế để làm chuyện khác. Anh còn trẻ tuổi mà đã lớn gan như vậy!” Nhưng nhớ ra bối cảnh phía sau của An Tại Đào, anh ta liền bình thường trở lại.
Thật ra An Tại Đào nảy ra ý tưởng kiện tòa soạn Nhật báo kinh tế vì hôm qua yên tĩnh cả ngày. Tin tức mà Nhật báo kinh tế đưa ra thoạt nhìn rất có chính nghĩa, thật ra ngay tiêu đề đã tạo nghi ngờ. Ngay cả như vậy, khi An Tại Đào đại diện cho chính phủ một huyện đến xin lỗi cũng đã biểu lộ thành ý rồi. Nhưng Nhật báo kinh tế lại không thèm đáp lại, điều này khiến cho An Tại Đào rất tức giận.
Nếu là quan địa phương bình thường, chắc chắn là phải chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng An Tại Đào lại không nuốt nổi cái kiểu đó. Nếu anh bất nhân thì đừng trách tôi mượn chuyện này đầu cơ một tí. Tâm tư của An Tại Đào biến thành ý tưởng, khi nói ra đã khiến Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt hốt hoảng.
Chuyện vụ kiện này thắng hay không không đáng kể. Chỉ cần dư luận xôn xao về việc này, nhà máy rượu Quy Ninh chính thức khởi kiện cũng đã được để mắt tới, mục đích của An Tại Đào đã đạt được.
Trịnh Ân cười cười:
- Tôi hiểu được ý của Chủ tịch huyện An. Được, nếu như vậy, có thể nói là đòn gió. Tốt, chuyện này chúng ta sẽ bàn tiếp ở văn phòng luật sư. Tôi nhất định hết sức giúp đỡ Chủ tịch huyện An rung cây… Ha ha…
Hai người nhìn nhau cười ha hả, bắt tay nhau. Trịnh Ân cáo từ rời đi. An Tại Đào, Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt đưa Trịnh Ân đến nhà khách dưới lầu, nhìn Trịnh Ân lái xe rời đi, lúc này mới cùng nhau lên lầu.
Đi được hai bước, An Tại Đào đột nhiên cười hỏi:
- Lý Kiệt, tài liệu báo cáo cho cuộc họp ngày mai cậu chuẩn bị xong chưa? Chuyện lần này rất trọng đại, liên quan đến chuyện nhà máy rượu Quy Ninh của các cậu có thể trở mình hay không. Cậu cần phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần không được xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Lý Kiệt trả lời:
- Dạ, anh An yên tâm đi, em sẽ chú ý. Tất cả tài liệu em đã chuẩn bị xong.
- Tốt.
An Tại Đào vừa nói vừa bước vào phòng, Mã Hiểu Yến cũng bước vào theo.
- Lãnh đạo, người của văn phòng Phòng Sơn ở Bắc Kinh mời chúng ta tối nay đi ăn cơm, anh xem có đi không?
Mã Hiểu Yến ngửi thấy mùi khói thuốc trong phòng quá nặn, bèn chạy tới mở cửa sổ, nhíu mày nói:
- Anh sau này hút thuốc ít thôi, đối với bản thân không tốt đâu. Gần đây anh hút thuốc nhiều quá.
An Tại Đào cười ha hả:
- Nghiện thuốc càng lúc càng nặng. Ha ha… muốn cai cũng không cai được. Văn phòng ở Bắc Kinh mời cơm sao? Hẳn là đi, nhưng đêm nay có có chút việc riêng, nếu không thì…
An Tại Đào nhớ buổi tối Mạnh Cúc và mình ăn cơm, trong lòng ấm áp, khóe miệng hiện ra một nụ cười nồng nàn. Nhưng hắn chợt ý thức được Mã Hiểu Yến đang đứng trước mặt, nhanh chóng định thần lại, ho khan hai tiếng.
Mã Hiểu Yến “ồ” một tiếng. Cô rất muốn biết An Tại Đào buổi tối bận làm gì, nhưng ngẫm nghĩ lại không muốn khiến An Tại Đào phản cảm, lời nói sắp ra đến miệng lại nuốt trở vào.
Không khí trong phòng hơi nặng nề một chút. An Tại Đào chủ độngnói sang chuyện khác:
- Hiểu Yến, vấn đề công tác của chị dâu cô đã giải quyết xong chưa? Tôi không phải đã cho cô đi tìm Cục Giáo dục Lập Ninh sao?
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Lãnh đạo, anh đừng lo việc này nữa. Chị dâu tôi không có tật xấu gì khác, chỉ là rất…Gần đây công tác bận rộn, tôi cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Để chúng ta trở về rồi nói sau. Dù sao chị ấy cũng chạy lớp nhiều năm rồi, hai ngày nữa cũng không sao.
An Tại Đào cười cười, cũng không nói tiếp chuyện này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.