Quan Thanh

Quyển 6 - Chương 329: Phong ba nổi lên trong tiệc rượu

Cách Ngư

22/04/2013



Nếu dùng ánh mắt hiện tại để xem thì nhà máy rượu Quy Ninh hiện đang vô cùng thịnh vượng và phồn vinh. Nhưng dùng ánh mắt người tái sinh như An Tại Đào để xem, thì về phong thủy, đất đai, xây dựng như vậy là không khoa học. Những chuyện đời trước hắn nhìn thấy đến nay cũng không có khác biệt gì lớn. Chẳng qua là hiện giờ nhà máy rượu Quy Ninh người qua kẻ lại rất náo nhiệt, còn kiếp trước, đường An Tại Đào đi ngang qua nhà máy rượu này, trước cửa chỉ là một cảnh tượng hoang vu.

Đầu tháng hai, trước buổi tiệc khai mạc đường mới một ngày, khách thương trong tỉnh, thậm chí trong cả nước, tề tụ trước cửa nhà máy rượu Quy Ninh. Có tổ chức đến khảo sát hoặc tự phát đến tham quan, chỉ riêng việc tiếp đãi đã khiến nhà máy rượu Quy Ninh bận kinh khủng.

Chợt ấm áp giữa lúc còn giá lạnh, tuy mặt trời đã chiếu rất cao nhưng trời đất vẫn còn rét vô cùng. Một đám người tụ tập ở nhà máy rượu Quy Ninh xem tòa lầu đồ sộ khí thế đó, nhình vào bên trong khu nhà máy, phía bên trái chính là “Căn cứ nhà máy rượu ngàn mẫu”.

Hai bức tường bên hông nhà máy sơn hai màu xanh trắng đứng sừng sững rất bắt mắt. Giám đốc nhà máy rượu Quy Ninh tay cầm loa, nói lớn:

- Các vị bằng hữu, các vị đồng nghiệp, đây là dự án công nghệ cao mới nhất của chúng ta trong hai năm gần đây, việc nấu rượu được dùng bằng khí đốt gây ô nhiễm không khí. Chúng tôi chỉ dùng điện, không những bảo vệ được môi trường mà còn lợi dụng được sự tuần hoàn của nguồn tài nguyên.

- Các vị thấy mấy căn nhà kia không?

Trương Quốc Lực chỉ vào mấy gian nhà trệt bên ngoài xưởng.

- Theo sự phát triển của nhà máy, chúng tôi cũng chuẩn bị đường đi cho nhà máy, dùng mấy trăm ngàn tệ mua thiết bị mới từ Đức. Đây tuyệt đối là kỹ thuật tiên tiến trong cả nước.

An Tại Đào đi điều tra nghiên cứu từ khu kinh tế mới Tư Hà trở về, ngồi trong xe thấy trước cửa nhà máy rượu Quy Ninh rất náo nhiệt, không khỏi máy động trong lòng, gọi Hoàng Thao chạy chậm lại, nhìn bên kia xuyên qua cửa kính xe một lúc.

Sự huyên náo trước mắt khiến An Tại Đào nhận thấy, ngày sau tập đoàn nhà máy rượu Quy Ninh đóng cửa phá sản sẽ có nhiều lời giải thích lạ lùng. Chiếc Santana màu đen chạy xa dần, An Tại Đào không nén nổi than khẽ.

Cái gọi là xem trọng quảng cáo đến cùng, sẽ mang lại cho nhà máy rượu Quy Ninh không phải là tài nguyên không dứt mà chính là một ly rượu đắng khó nuốt. Nếu không phải phần lớn vốn dùng cho việc điều chỉnh kết cấu sản xuất, phát triển tài chính nhanh hơn, đã bị phân tán thành hiệu quả tiêu vương và lợi ích cạnh tranh, bị dùng để mù quáng gia tăng dây chuyền, mở rộng quy mô sản xuất rượu trắng, nếu không phải sách lược kinh tế bị lệch lạc nghiêm trọng, thì việc nhà máy rượu này dần dần phát triển theo quỹ đạo, dùng thời gian mười năm để hùng mạnh thật sự, cũng không phải không có khả năng.

Đáng tiếc, giám đốc nhà máy Trương Quốc Lực lại u mê. Y bị thành công phía trước làm mê muội, bị sự phồn vinh giả dối của việc đầu cơ quảng cáo mê hoặc ánh mắt. Y hoàn toàn quên mất, xây dựng một công ty mà nói, chất lượng sản phẩm và định vị phát triển lý tính mới là căn bản. Đương nhiên, Trương Quốc Lực hôn mê cũng do có Lãnh Mai bên cạnh “đẩy thuyền vượt sóng”, tuy không trực tiếp nhưng cũng có quan hệ nhất định.

Là người cầm lái cho một nhà máy, Trương Quốc Lực lại điên cuồng giết chết một nhà máy.

Nhưng còn An Tại Đào, hắn trơ mắt nhìn một nhà máy lớn của địa phương bị hủy diệt vô tình như vậy, trong lòng phức tạp là đương nhiên. Nhưng hắn cũng bất lực, không còn cách nào khác. Ngay cả khi hắn đứng ra, cũng không có người tin vào lời hắn.

Cũng vì tâm trạng rối bời này, hắn từng ám chỉ và nhắc nhở Lãnh Mai rất nhiều lần, nhưng Lãnh Mai không hề để vào tai.

Có lẽ trong lòng Lãnh Mai cũng có tính toán, chỉ có điều không ngờ là ngày này lại đến sớm như vậy thôi.

Trở về văn phòng, tâm trạng của An Tại Đào xuống cực thấp. Nên biết rằng nếu nhà máy rượu Quy Ninh phá sản thì có thể kịch liệt tấn công Lãnh Mai, có thể giúp hắn tiến thêm một bước nắm toàn bộ quan trường Quy Ninh trong tay. Nhưng nhà máy rượu Quy Ninh đối với kinh tế huyện Quy Ninh lại có hiệu ứng dây chuyền quá lớn. Một khi nhà máy rượu Quy Ninh sụp đổ, sẽ có hơn một ngàn công nhân viên chức thất nghiệp. Sự tấn công vào nền kinh tế Quy Ninh có thể nghĩ đến, sẽ để lại cho hắn một cục diện rối bời.

“Ai…”



An Tại Đào không nén nổi, thở dài một hơi.

Vào lúc này, An Tại Đào không khỏi có chút hối hận và hơi do dự. Chính hắn vì muốn chèn ép Lãnh Mai mà để mặc nhà máy rượu Quy Ninh đi vào con đường chết, là đúng hay sai?

Nhưng chính hắn có thể thế nào? Mạnh mẽ, cứng rắn can thiệp để nhà máy rượu Quy Ninh đi vào quỹ đạo? E là không kịp nữa. Hơn nữa, Lãnh Mai tuyệt đối không cho phép hắn phá hoại chiến tích vừa hoàn thành của cô.

Trong lòng chợt nghĩ đến mình là “người nối nghiệp đỏ”, trước khi bắt đầu sự nghiệp năm năm phải nhanh chóng có được chiến tích, nếu không, có bao nhiêu khả năng cũng vứt đi, hắn cắn chặt răng, ánh mắt trở nên kiên định và ác nghiệt hơn nhiều.

Mã Hiểu Yến mặc một chiếc áo len màu vàng rất thời trang, mái tóc đen mượt vào lúc Tết giờ đã được nhuộm đỏ, nhưng nhìn quen mắt một chút lại thấy khá phong tình.

Cô mìm cười bước đến:

- Lãnh đạo, bên văn phòng Huyện ủy thông báo, sáng mai sẽ có tiệc rượu khai mạc đường xuân ở địa điểm cũ, lãnh đạo huyện tham dự vào lúc hai giờ chiều. Nhà máy rượu Quy Ninh còn có một cuộc họp báo và công bố sản phẩm, Bí thư Lãnh hỏi anh có tham gia không?

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Tiệc rượu khai mạc đường xuân tôi chắc chắn muốn tham gia, còn cuộc họp báo của nhà máy rượu Quy Ninh thì thôi đi, tôi còn phải nói chuyện đầu tư với thương nhân phía nam tới.

Mã Hiểu Yến do dự một lúc, cũng không nói gì thêm, liền mỉm cười rồi đi ra ngoài. Thật ra cô không hiểu, có cơ hội lộ diện tốt như vậy, sao An Tại Đào lại không tham gia. Dù sao hiện tại nhà máy rượu Quy Ninh như mặt trời buổi trưa, làm Chủ tịch huyện Quy Ninh, hắn hoàn toàn có thể tìm được lợi ích giữa tư bản chính trị và tư bản hình tượng.

Nhưng trong lòng nghi hoặc thì cứ nghi hoặc, dựa vào hiểu biết của An Tại Đào, tính tình hắn rất có chủ kiến, làm việc rất quả quyết, nói không đi là không đi. Ngay cả cô cũng không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của An Tại Đào.

Có lẽ hắn chắc chắn có tâm tư khác. Mã Hiểu Yến thầm thở dài, trở về văn phòng, gọi điện thoại cho Trương Manh ở văn phòng Huyện ủy:

- Chào Chủ nhiệm Trương, tôi là Mã Hiểu Yến!

- Xin chào, Chủ nhiệm Mã.

Giọng nói của Trương Manh rất dịu dàng, cũng rất khách khí. Từ ngày đó, thái độ của Trương Manh với Mã Hiểu Yến thay đổi rất lớn, dáng vẻ ngạo mạn cao cao tại thượng sớm đã biến đâu không thấy.

Dù cùng là Chánh văn phòng cơ quan, cấp bậc hành chánh của hai người cũng giống nhau, nhưng Chánh văn phòng Huyện ủy và Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban huyện có chút khác biệt. Huyện ủy lãnh đạo Ủy ban nhân dân Huyện, tự nhiên văn phòng Huyện ủy liền cao hơn văn phòng Ủy ban một bậc

- Chủ nhiệm Trương, tôi đã xin chỉ thị của Chủ tịch huyện An. Ngày mai, hắn sẽ tham gia lễ khai mạc đúng giờ, nhưng cuộc họp báo của nhà máy rượu Quy Ninh vào buổi chiều hắn sẽ không tham gia. Hắn muốn ra ngoại ô để đàm phán đầu tư với khách từ phía nam tới, không thể thoát thân được. Ha ha…

- Thế này vậy, Chủ nhiệm Mã, tôi sẽ báo cáo chuyện này với Bí thư Lãnh.

Trương Manh nói xong vội vàng cúp điện thoại, vì cô ta đã nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Lãnh Mai thong thả bước về phía phòng làm việc của cô ta.

Cô ta vội đứng dậy đón, kính cẩn chào:



- Bí thư Lãnh.

Trên mặt Lãnh Mai hiện lên một nụ cười ôn hòa. Dường như chỉ khi nào cô ở cùng với mấy cán bộ nữ thì mới có thể tỏ ra “dịu dàng” một ít.

- Trương Manh, Chủ tịch huyện An bên kia thế nào rổi? Hoạt động ngày mai hắn có tham gia không?

Trong lòng Trương Manh khẽ động, cười cười:

- Bí thư Lãnh, vừa rồi Mã Hiểu Yến ở văn phòng Ủy ban huyện gọi điện thoại đến nói, Chủ tịch huyện An ngày mai sẽ tham gia lễ khai mạc đúng giờ, nhưng cuộc họp báo buổi chiều hắn không tham dự được vì phải đàm phán hạng mục đầu tư với khách thương từ phía nam tới, không thể thoát thân.

Đuôi lông mày Lãnh Mai dựng lên.

An Tại Đào không chịu tham dự các hoạt động của nhà máy rượu Quy Ninh cô cũng đã lường trước. Thật ra cô thấy, An Tại Đào không đến cũng tốt, đỡ phải hắn lại gây ra chuyện gì.

Cô khoát tay:

- Thôi được, gần dây công việc của Chủ tịch huyện An rất bận, không tham dự thì không tham dự. Tiệc khai mạc đường xuân ngày mai là một trong những hoạt động quan trọng của huyện ta mấy năm gần đây. Báo cho các lãnh đạo khác, tất cả phải tham dự nghi thức khai mạc ngày mai.

Dừng một chút, cô lại nói tiếp:

- Cuộc họp báo và tuyên bố sản phẩm của nhà máy rượu Quy Ninh ngày mai, sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông trong và ngoài tỉnh tham gia. Đài truyền hình có thể thu hình trực tiếp tại hiện trường. Cô báo cho Trương Minh, bảo đài truyền hình huyện cũng phải trình diện, thu hình rồi biên tập lại sau khi tôi kiểm soát. Tối ngày mai phải được phát ra.

- Dạ.

Trương Manh nhẹ nhàng đáp.

Lãnh Mai chậm rãi quay đầu bước ra ngoài cửa, vừa đi vừa suy nghĩ. Vì đảm trách tiệc khai mạc đường xuân này, cô hao tổn không ít tâm tư và tinh lực, thậm chí phải vận dụng đến mối quan hệ của cô trên tỉnh.

Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh anh tuấn bình tĩnh của An Tại Đào, trong lòng cô không khỏi thở dài, cảm xúc không biết từ nơi nào lại dâng lên. Tết âm lịch năm nay, cô về nhà ăn lễ mừng năm mới, trong lúc vô tình, lại nghe được một tin tức từ phó Bí thư Ma, khiến cả người khiếp sợ, mấy đêm liền không ngủ được ngon.

Cô tuyệt đối không ngờ, An Tại Đào lại là con riêng của Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam. Nếu không phải hôm mùng hai, khi cô đến nhà họ Ma, vô tình nói đến An Tại Đào, phó Bí thư Ma vô tình một cách cố ý ám chỉ với cô một câu, chắc mãi về sau cô cũng không biết được chỗ dựa của An Tại Đào vững chắc đến thế nào.

Nhưng thân phận này của An Tại Đào lại không tạo áp lực gì cho cô, nhưng lại khiến cho lòng cô rất khó chịu, dường như nảy sinh vài phần thương tiếc cho An Tại Đào. Con người trong thời đại này, mang thân phận con riêng như hắn, sự khổ sở chịu đựng của hắn không phải người có thể hiểu được.

Lãnh Mai kiểm tra “Sơ yếu lý lịch” của An Tại Đào, phát hiện hắn trước khi tốt nghiệp đại học rất gian khổ, ngay cả học phí cũng là nhờ học bổng của ông chủ tập đoàn Dân Thái giúp đỡ. Điều này khiến cô hiểu ra, chỗ dựa vững chắc là cha An Tại Đào, cũng chưa từng trả cho An Tại Đào cái gì, ít nhất là trước khi hắn đi làm.

Ôi, cũng là một người số khổ. Khóe miệng xinh xắn của Lãnh Mai khẽ run rẩy một chút, kích động bởi ý nghĩ muốn tâm sự cả ngày với An Tại Đào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook