Quyển 5 - Chương 239: Thần tượng.
Cách Ngư
22/04/2013
Điện thoại di động trong túi An Tại Đào chợt rung lên, hắn cũng không cần nhìn xem ai gọi, bàn tay đang để trong túi thuận tay liền ấn nút tắt. Ở đầu dây bên kia, Mạnh Cúc thấy An Tại Đào không ngờ từ chối nghe điện thoại của chính mình, không khỏi giận dỗi mà giậm giậm chân, trong lòng âm thầm mắng.
An Tại Đào thản nhiên cười, không nhìn đến những ánh mắt có chút “căm tức” của mọi người dưới đài.
- Ha ha, tôi nói như vậy, mọi người nhất định là không muốn nghe. Tuy nhiên đây là sự thật không thể trốn tránh. Hôm nay, trên đường đi đến tòa soạn, tôi có mua hai tờ báo ở bên đường, một tờ là báo chiều Phòng Sơn của chúng ta, một tờ là Báo đô thị Phòng Sơn. Tôi đã xem qua, cảm nhận rất sâu sắc.
Vì sao trong một môi trường hoàn toàn như nhau, Báo chiều Phòng Sơn chúng ta có Báo Đảng làm hậu thuẫn, nhưng lượng đặt mua, lượng đặt quảng cáo lại ngày càng giảm sút, so với Báo đô thị Phòng Sơn còn kém xa.
Tôi cho rằng, gốc rễ là ở đây: Thứ nhất, hình thức trình bày của Báo chiều Phòng Sơn vô cùng cũ kỹ, hơn nữa lãng phí không gian trang giấy, có vẻ xưa cũ không có gì mới mẻ, căn bản là không khơi dậy sự hứng thú của độc giả. Thứ hai, nội dung quá đơn điệu.Phần tin tức quan trọng của Báo đô thị không chiếm quá một trang, lượng tin tức rất nhỏ, phần có tính văn học nghẹ thuật lại rất nhiều. Thứ ba, trang báo quá ít, mỗi tờ cũng chỉ có 24 trang. Rất nhiều báo chí trong nước đã tăng số trang lên 48, thậm chí là 68, nhưng chúng ta vẫn chỉ có 24 trang truyền thống. Các vị đồng nghiệp, phải biết rằng người dân hiện nay tương đối tính toán, báo chí đặt mua mang về nhà xem, xem xong còn có thể bán làm phế liệu. Cùng chi một khoản tiền như nhau, người ta tội gì không đặt loại 68 trang?
An Tại Đào đột nhiên khoát tay áo, giơ tờ báo lên:
- Nhìn lại Báo đô thị Phòng Sơn của người ta, khác hoàn toàn với Báo chiều Phòng Sơn. Cho nên, những vấn đề còn tồn tại này nếu không giải quyết triệt để thì xin thứ cho tôi nói thẳng, Báo chiều sau này sẽ dần sụp đổ.
Bài diễn thuyết của An Tại Đào có tính tùy ý rất mạnh, tính cả lúc đứt quãng thì nói ước chừng đến hơn một giờ đồng hồ.
Trương Không cầm lấy micro, cười nói:
- Các đồng chí, vừa rồi Bí thư An diễn thuyết rất phấn khích, cũng rất sâu sắc, có thể nói là nhất châm kiến huyết (điểm đúng chỗ mấu chốt, trực tiếp vạch ra những vấn đề còn tồn tại của Báo chiều chúng ta. Tiếp sau đây là phần giao lưu, các đồng chí có vấn đề gì có thể trực tiếp đặt câu hỏi, mời Bí thư An giải đáp.
Đoạn này là Lưu Ngạn dặn dò Trương Không thực hiện. Cô cảm thấy vấn đề An Tại Đào đề xuất rất chính xác, đây cũng là vấn đề mà cô đang suy nghĩ để giải quyết, nên nhất thiết phải làm sâu sắc thêm ấn tượng đối với những người ở đây.
Là ngồi chờ chết hay là đổi mới cải cách tìm đường? Vấn đề này cũng phải được đưa ra nghi luận một cách cẩn thận.
Một nữ biện tập viên đeo kính đen đứng dậy, trong tay cầm micro, nhìn An Tại Đào với ánh mắt có chút phấn khích, cô lớn tiếng nói:
- Tôi là biên tập viên Trương Nam của chuyên mục Văn nghệ, tôi muốn hỏi Bí thư An, ngài nói muốn tăng số trang, về mặt lý thuyết thì không sai, nhưng ngài có biết không, tăng số lượng lên gấp hai sẽ làm cho chi phí đội lên rất cao.
An Tại Đào nhìn cô, thấy một cô gái có chút thần sắc e lệ, liền mỉm cười:
- Chào cô, việc in ấn các trang báo bản thân phí tổn chiếm tỷ lệ rất nhỏ trong toàn bộ chi phí sản xuất và tiêu thụ một tờ báo, gần như có thể không nói đến. Mọi người xem xem, Báo đô thị Phòng Sơn người ta vì sao có thể có nhiều trang như vậy? Nguyên nhân là vì đâu? Bởi vì người ta có lượng quảng cáo lớn. Các vị đồng nghiệp, tiến vào thế kỷ mới, xu thế phát triển của truyền thông tương lai chính là vật dẫn giao lưu tin tức, thu nhập từ quảng cáo sẽ là khoản thu chính của một tờ báo.
Hiện tai đã có mạng Inte, tương lai tất cả các hãng truyền thông đều sẽ có hình thức bản điện tử. Cho nên, Báo chiều nếu muốn thắng được trong thị trường cạnh tranh cực kỳ khốc liệt trong tương lai, phải gia tăng khối lượng tin tức, đặc biệt là những tin tức của địa phương. Tôi xem, ỏ Báo chiều hiện tại là có 3 trang, kỳ thật hoàn toàn có thể mở rộng thành 12 trang, thậm chí nhiều hơn nữa. Tin tức địa phương không lấp đầy được, hoàn toàn có thể dùng các bài của Tân Hoa Xã cùng với các bài trích đăng trên Inte.
Trên đài chủ tịch, Phó tổng biên tập Nhật báo Phòng Sơn là Mã Linh nhíu nhíu mày. Người phụ nữ gần đến tuổi trung niên này là một người có thói quen làm truyền thông cũ kỹ, tư tưởng của cô ta còn dừng ở báo Đảng truyền thống những năm 80, đối với những lời nói của An Tại Đào, cơ bản không tiếp thu được.
Cô ta đẩy chiếc kính trên sống mũi, cảm thấy An Tại Đào trước mắt này nhiều ít cũng có chút thùng rỗng kêu to, chỉ có điều nói bốc nói phét lý luận suông mà thôi
Nói ra thật nhẹ nhàng, tăng số trang? Lại còn 68 trang? Nào có dễ dàng như vậy! Tăng số trang không chỉ gia tăng phí tổn, còn cần gia tăng nhân sự biên tập. Trước mắt, quỹ lương của Báo chiều còn đang rất căng thẳng, làm sao còn có tiền?
Mã Linh cầm lấy micro từ tay Trương Không, trầm giọng nói:
- Bí thư An, tôi có một vấn đề muốn cùng Bí thư An tham khảo một chút.
Như những gì Bí thư An nói, Báo chiều Phòng Sơn còn tồn tại rất nhiều vấn đề. Ví dụ như vấn đề trình bày cũ kỹ, lạc hậu mà Bí thư An nói, chúng ta cũng biết, hiện tại các tờ báo trong nước đều đã tiến hành sửa đổi hoặc tăng số trang, phần lớn ở 48 trang trở lên. Nhưng Báo chiều có tình huống đặc thù, chủ yếu là do trước mắt lượng đặt quảng cáo rất thấp nên nghiệp vụ quảng cáo bị giảm sút.
Hiện tại ở đâu cũng nhìn thấy vấn đề. Tạm thời chưa nói đến sửa trang. Ha ha, hơn nữa, nếu tăng số trang, điều này có nghĩa là phải gia tăng gấp đôi, gấp ba biên tập viên. Bí thư An có thể chưa hiểu rõ lắm quy trình vận hành của truyền thông.
Mã Linh thản nhiên nói, trong âm thanh có chứa đựng sự khinh thường mơ hồ.
Lưu Ngạn tất nhiên có nghe được, cô trong lòng giận dữ, sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh như băng, cô liếc Mã Linh một cái nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ có điều thở dài một cái, quay đầu lại nhìn An Tại Đào, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của An Tại Đào.
“Bố mày không hiểu?”. An Tại Đào trong lòng cười rộ lên.
- Phó tổng biên tập Mã, tôi cảm thấy logic của bà có chút vấn đề. Vì sao tăng số trang nhất định phải gia tăng nhân sự biên tập viên? Các biên tập viên hiện có của chúng ta không thể nâng cao hiệu suất được sao? Một người biên một trang hay thậm chí là nửa trang, thời gian cũng kéo dài đến một ngày. Như vậy, hiệu suất công việc là không được. Ở báo Tân Hải Thần trước kia tôi làm việc cùng với sự hiểu biết về Báo chiều Đông Sơn, mỗi biên tập viên đều phải phụ trách hai trang báo trở lên, hiệu suất rất cao. Vì sao các tòa soạn khác có thể làm được mà chúng ta không thể làm được? Kỳ thực đây là một vấn đề.
Theo tôi được biết, Báo chiều Phòng Sơn chúng ta tuy rằng là một tờ báo cấp thành phố, nhưng phóng viên và biên tập viên trong biên chế lẫn ngoài biên chế đều nhiều hơn so với Báo chiều Đông Sơn. Lượng phát hành thấp như vậy, nhân sự lại nhiều như vậy, đây là cái lý gì?
An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng mà nói mấy câu liền khiến cho Mã Linh mặt đỏ tai hồng, môi run run, nửa ngày cũng nói không ra lời.
Lưu Ngạn ngồi ở chỗ kia che miệng cười thầm, thầm nghĩ đây là do bà tự làm tự chịu. Bà dám cùng anh ấy đấu võ mồm, lúc trước tôi còn phải chịu thua anh ấy, huống chi là bà.
Lưu Ngạn nhìn gương mặt anh tuấn bình tĩnh của An Tại Đào, nhớ tới hiện giờ hai người đang “triền miên tình nồng”, lại nghĩ tới trước kia hai người “Đối chọi gay gắt”, trong lòng không khỏi dâng lên một tình cảm khác thường, sắc mặt trở nên ửng đỏ.
- Các vị đồng nghiệp, về vấn đề mở rộng thị trường Báo chiều, tôi có mấy ý tưởng, muốn cùng mọi người bàn bạc một chút. Tôi có ý như thế này. Hôm đó tôi đến nhà một người bạn, thấy nhân viên công ty gas đi đến từng nhà trong khu chung cư để chào hàng và tiến hành kiểm tra an toàn nội bộ, tôi đang nghĩ, tại sao Báo chiều Phòng Sơn của chúng ta không cùng hợp tác với công ty gas. Bọn họ sẽ là nhân viên tiếp thị cho chúng ta, chúng ta tuyên truyền miễn phí cho công ty gas, hoặc là trả cho nhân viên của công ty gas một ít tiền, bọn họ sẽ thay Báo chúng ta đến tiếp thị và nhận đặt hàng tại chỗ.
Lưu Ngạn ánh mắt sáng ngời, cất cao giọng nói:
- Ý kiến này không tồi. Chỉ có điều, Bí thư An, danh tiếng của Báo ta chưa tốt, người dân chưa chắc đã đặt mua.
- Tổng biên tập Lưu, có thể áp dụng một số hình thức khuyến khích đặt mua. Ví dụ như cứ đặt một năm Báo chiều Phòng Sơn thì sẽ được thưởng một thùng dầu lạc. Kỳ thật, đối với người dân mà nói, đặt báo chủ yếu là để nắm được một chút tin tức, cho nên xem báo gì cũng không khác nhau là mấy. Có một thùng dầu lạc kích thích, sẽ có rất nhiều người bỏ qua các tờ báo khác để đặt Báo chiều Phòng Sơn.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
Lưu Ngạn như thoáng chút suy nghĩ, cầm lấy micro từ Trương Không, cất cao giọng nói:
- Nhưng một thùng dầu lạc giá thị trường cũng phải mấy chục tệ, báo chiều cả năm đặt cũng mới có 180 tệ, như vậy chẳng phải chúng ta bị lỗ sao?
-Tổng biên tập Lưu, đây là phí đầu tư, xem như chi phí quảng cáo đi. Chỉ cần lượng đặt báo tăng lên, Báo chiều giữ được thị trường, sẽ không ngừng có các doanh nghiệp cần quảng cáo tìm tới cửa. Đối với một tờ báo mà nói, thu nhập từ quảng cáo cũng đủ đề bù đắp cho các khoản khuyến mại này. Chỉ cần có quảng cáo thì chút tiền đó coi là gì? Càng quan trọng hơn là, sau khi Báo chiều đã có một thị trường nhất định, chúng ta có thể dần dần hủy bỏ hình thức khuyến mại này. Tôi phỏng chừng, nếu như hiệu quả thì chưa đến nửa năm là có thể.
Lời nói của An Tại Đào khiến cho rất nhiều người đang ngồi ở đây âm thầm suy nghĩ. Quả thực, đề nghị của An Tại Đào cũng là một phương án khả thi để mở rộng thị trường.
An Tại Đào đứng ở đó chậm rãi mà nói, thần thái phấn chấn. dưới đài không ít nữ phóng viên, biên tập viên đều nhìn bằng ánh mắt lửa nóng. Đến cuối cùng, một nữ phóng viên bạo dạn còn chạy lên bắt tay và bắt An Tại Đào phải ký tên. Không khí trong hội trường liền trở nên sôi nổi. Trương Nam cũng chạy lên đài chụp ảnh cùng An Tại Đào. Một cô gái lấy hết can đảm chạy lên, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, tôi có thể chụp chung với ngài một kiểu ảnh được không?
- Được!
An Tại Đào cười cười, đứng ngay trên đài chụp ảnh. Một vài phóng viên Báo chiều cũng giơ máy ảnh lên, đèn flash lấp lóe liên tục.
Nhìn một đám nữ phóng viên oanh oanh yến yến vây quanh An Tại Đào, Lưu Ngạn mày liễu nhíu chặt. Cô khoát tay áo, nhìn lướt qua Trương Không.
Trương Không ho khan một tiếng:
- Được rồi, lễ khai mạc của chúng ta đến đây chấm dứt. Chúng ta cùng nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt cảm ơn Bí thư An đã đến đây và cho chúng ta một bài diễn thuyết rất phấn khích.
...
Lưu Ngạn đang ở trong Văn phòng Nhật báo Phòng Sơn.
An Tại Đào đi sau lưng Lưu Ngạn cùng tiến vào. Nhìn lướt qua, thấy văn phòng này rất rộng rãi, ước chừng đến mấy chục m2, bên trong trang hoàng vô cùng xa hoa. Sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng, vách tường dán giấy vàng nhạt, một chiếc bàn gỗ lớn, hai chiếc sofa da thật, ở giữa còn có một bể cá cảnh, bên trong có nhiều loại cá mà An Tại Đào đến mấy ngày cũng không kể hết tên được.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Tiểu Ngạn, văn phòng của em quả thực quá xa xỉ. Theo anh thấy thì trong thành phố Phòng Sơn này, ngay cả văn phòng của Bí thư thành ủy Trương cũng không bằng. Chậc, chậc, còn nếu so với văn phòng của anh thì khỏi phải nói.
Lưu Ngạn nghiêm mặt, đóng sập lại cửa phòng, sau đó khóa lại, quay đầu “lạnh lùng” trừng mắt nhìn An Tại Đào:
- Em bảo anh đến để báo cáo, kết quả là anh chế giễu, coi nơi này như sân khấu...Được lắm, cùng người ta chụp ảnh chung, thần tượng à, khâm phục à, sức hấp dẫn của Bí thư An thật là lớn đấy, rất có duyên với phụ nữ...
Trong lời nói của Lưu Ngạn ngập tràn sự ghen tuông.
An Tại Đào ngẩn ra, công chúa Lưu Ngạn luôn luôn kiêu ngạo cao quý không ngờ cũng có biểu hiện này.
- Tiểu Ngạn, hôm nay em uống nhầm dấm chua à?
Hắn cười ha hả bước tới vài bước, không cần phân trần ôm Lưu Ngạn vào trong lồng ngực, thuận tay xoa cặp mông đầy đặn của cô, không để ý đến sự chống đối của cô, liền cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mượt.
Một nụ hôn nồng nhiệt say đắm.
Lưu Ngạn thở dồn dập mà giãy dụa trong lòng An Tại Đào, thoát ra, vội vàng chỉnh sửa lại trang phục, sẵng giọng:
- Anh là tên vô lại, đây là văn phòng mà. Đi, chúng ta về nhà đi, tối nay nếu không chúng ta đến đón Trúc Tử cùng đi ra ngoài ăn cơm.
- Tiểu Ngạn, tối nay anh nhận lời Hạ Canh rồi, đến nhà anh ta ăn cơm. Nếu không...Chúng ta cùng nhau đến?
An Tại Đào cười nói.
Lưu Ngạn thất vọng mà thở dài:
- Thôi đi,em lười gặp những người đó lắm. Anh thật là bận rộn đấy, anh tự quyết định là không đi ăn cơm với em và Trúc Tử, đúng không? Nếu anh mà làm thế lần nữa, cẩn thận về sau em...chúng em không cho anh vào cửa.
Lưu Ngạn nói xong sắc mặt đỏ lên, vội vàng khoác túi xách:
- Đi thôi, Bí thư An.
An Tại Đào cười cười, đi theo Lưu Ngạn ra cửa xuống tầng. Hai người đều tự lái xe, một trước một sau hướng huyện Quy Ninh chạy như bay mà đi.
Ráng đỏ nhuộm cả một vùng trời phía tây, An Tại Đào mở cửa kính xe, mặc cho làn gió ấm áp mùa xuân thổi vào trong xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lưu Ngạn đang phóng như bay đuổi theo, hắn cười ha ha, đột nhiên nhấn ga, chiếc xe thể thao lại vọt đi.
Di động chợt vang lên, Lưu Ngạn sẵng giọng:
- Này tên vô lại, anh lái xe thể thao, em đuổi không kịp anh, chậm một chút, chờ em chứ.
- Ha ha, được rồi, anh chờ em.
An Tại Đào chậm rãi thả hoãn tốc độ xe, đột nhiên thấy quãng đường phía trước có mấy xe cảnh sát đang dừng ở bên đường, mấy người cảnh sát giao thông đang thăm dò hiện trường, hình như là có tai nạn xe cộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.