Chương 24: Biến Số (1)
Tây Mộc Tử
11/04/2023
Rộng mức trường mặt, trên mặt gầy gò, mày rậm tiếp theo đôi mắt nhỏ, giống như lạnh đầm đồng dạng băng lãnh, tăng thêm khóe miệng rất nhỏ hướng xuống môi mỏng, cả khuôn mặt nhạt nhẽo bên trong lộ ra nghiêm túc, xem xét liền là một cái cay nghiệt thiếu tình cảm người.
Trán rộng mặt dài, khuôn mặt gầy gò, dưới lông mày rậm có một đôi mắt hí, lạnh như băng, cùng với đôi môi mỏng là khóe miệng hơi cụp xuống, cả khuôn mặt đều âm trầm nghiêm nghị, có vẻ như là một con người khắc nghiệt và nhẫn tâm.
Nàng cho là mình sớm quên nam nhân đã hủy hoại nàng kiếp trước, nhưng không ngờ tới đã trôi qua mười bốn năm, nàng vậy mà liếc mắt một cái liền nhận ra —— người hiện tại đang ôm mình, chính là nhi tử Ngụy Quang Hùng đã cứu cô ở kiếp trước.
Trùng sinh có ý nghĩa gì đây? Chẳng lẽ là để bị nhi tử Ngụy Quang Hùng lại cứu một lần nữa...
Khổng Nhan phảng phất toàn thân như bị rút sạch lực khí, lập tức xụi lơ trên lưng ngựa.
Nàng còn đang trên lưng ngựa, cơ thể vừa xụi xuống, thì giống như một đồ vật hướng cắm đầu xuống dưới.
"Khổng tiểu thư, cẩn thận!" Một giọng nam có hơi quạnh quẽ vang lên, tuy lời nói ra là lời nói quan tâm, nhưng ngữ khí lại là một bộ đạm mạc giải quyết việc chung:"Ta là Hà Tây tiết độ sứ thứ tử Ngụy Khang, phụng lệnh cha đón tiếp tân nhiệm giám quân đại nhân vào thành."
Tiếp người...? Có cách đón tiếp người ta như vậy sao!?
Quả nhiên dân gian không hiểu lễ tiết! Cho dù khoác trên mình một thân là lụa của tầng lớp thượng lưu, cũng không che dấu được bản chất hèn hạ vô sỉ!
Nghe Ngụy Khang nói, Khổng Nhan giống như là đột nhiên tìm được nơi phát tiết, nàng đột nhiên ngẩng đầu, mũ áo khoác trượt xuống, một đầu tóc đen như mực hiện ra giữa đất trời, lộ ra gương mặt sáng như ánh trăng, trên mặt da thịt hơi bầu bĩnh, màu da sáng trắng như tuyết, ửng hồng tự nhiên, cùng với một đôi mắt đen xinh đẹp thủy sương lưu động, cho dù là gương mặt đờ đẫn không nói không rằng, vẫn có thể sinh ra một mị thái tự nhiên, để cho người ta nhịn không được suy nghĩ nếu như một cái nhăn mày một nụ cười lại cỡ nào nghiên lệ chi sắc, chỉ e người được xưng là đệ nhất mỹ nhân Quý phi nương nương của tổ hoàng đế cũng bất quá như thế.
Nghĩ đến vừa rồi kéo vào ngực xúc cảm đẫy đà, lại nhìn gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng, một tia ngoài ý muốn hiện lên trong mắt, Diễn Thánh Công phủ đệ vậy mà có thể nuôi ra bộ dạng này? Dung mạo như thế này có thể có bao nhiêu ôn hòa và dịu dàng?
Ngụy Khang nhíu mày một cái, ánh mắt lại từ đầu đến cuối có chút híp, ánh mắt khóa chặt tại Khổng Nhan trên mặt.
Chính mình còn chưa phát tác, vừa ngẩng đầu, liền thấy Ngụy Khang mắt sáng như đuốc nhìn lấy nàng, Khổng Nhan khẽ giật mình, kiếp trước kiếp ba mươi năm, trừ lần bị Tưởng Mặc Chi mạo phạm đó, nàng chưa từng cùng nam tử đường hoàng mặt đối mặt như thế này, kiếp trước dù nàng bị Ngụy Khang ôm vào lòng, nhưng từ đầu đến cuối đều có mũ áo choàng che hơn nửa gương mặt, hiện tại thình lình bị một cái nam nhân xa lạ không che giấu chút nào nhìn, giờ khắc này còn bị người đó ôm vào ngực, tuyệt vọng phẫn nộ đối với quỹ tích vận mệnh biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn ý nghĩ thâm căn cố đế nam nữ khác biệt, còn là khinh bạc mà Tưởng Mặc Chi đối nàng.
Ý tùy tâm động, chớp mắt ngẩng đầu, Khổng Nhan liều lĩnh giằng co: "Đồ vô sỉ! Buông ra!"
Ngụy Khang mới giữ vững Khổng Nhan sắp ngã ngựa, không phòng bị Khổng Nhan đột nhiên mãnh liệt giằng co, tình nguyện rơi xuống cũng không muốn ngồi cùng hắn, thậm chí không thèm để ý đến dưới ngựa người chạy hỗn loạn.
*Kiêu căng, ngu dốt, quả nhiên là một mỹ nhân!
* Ở đây có ý châm biếm, ý chỉ nữ nhân có nhan sắc hơn người thì ngu dốt, kiêu căng.
Ngụy Khang đột nhiên tăng thêm lực đạo cánh tay, Khổng Nhan chỉ cảm thấy bên hông đau xót, liền nghe bên ta truyền đến tiếng nghiêm nghị trách mắng: "Không muốn rơi xuống chết thì đừng động đậy!"
Khổng Nhan vẫn giãy dụa, nhưng cánh tay Ngụy Khang trầm ổn hữu lực, nàng căn bản là không có cách động đậy chút nào, lại nghe Ngụy Khang cầm tính mệnh bức bách, nàng vốn đã đánh mất tưởng niệm đối với trọng sinh lại một đời, nghe xong lời nằng cũng chẳng thèm đếm xỉa hất cằm nói, "Rơi xuống mất mạng còn tốt hơn hiện tại!" Lời nói không hề có khí phách, nét mặt lại bướng bỉnh cố chấp, trong mắt vẫn không khỏi phát lên hơi nước, rõ ràng sợ hãi nhưng lại bộ dạng *nghĩa vô phản cố —— ngược lại là một cái trinh liệt tính tình.
*nghĩa vô phản cố: đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Trán rộng mặt dài, khuôn mặt gầy gò, dưới lông mày rậm có một đôi mắt hí, lạnh như băng, cùng với đôi môi mỏng là khóe miệng hơi cụp xuống, cả khuôn mặt đều âm trầm nghiêm nghị, có vẻ như là một con người khắc nghiệt và nhẫn tâm.
Nàng cho là mình sớm quên nam nhân đã hủy hoại nàng kiếp trước, nhưng không ngờ tới đã trôi qua mười bốn năm, nàng vậy mà liếc mắt một cái liền nhận ra —— người hiện tại đang ôm mình, chính là nhi tử Ngụy Quang Hùng đã cứu cô ở kiếp trước.
Trùng sinh có ý nghĩa gì đây? Chẳng lẽ là để bị nhi tử Ngụy Quang Hùng lại cứu một lần nữa...
Khổng Nhan phảng phất toàn thân như bị rút sạch lực khí, lập tức xụi lơ trên lưng ngựa.
Nàng còn đang trên lưng ngựa, cơ thể vừa xụi xuống, thì giống như một đồ vật hướng cắm đầu xuống dưới.
"Khổng tiểu thư, cẩn thận!" Một giọng nam có hơi quạnh quẽ vang lên, tuy lời nói ra là lời nói quan tâm, nhưng ngữ khí lại là một bộ đạm mạc giải quyết việc chung:"Ta là Hà Tây tiết độ sứ thứ tử Ngụy Khang, phụng lệnh cha đón tiếp tân nhiệm giám quân đại nhân vào thành."
Tiếp người...? Có cách đón tiếp người ta như vậy sao!?
Quả nhiên dân gian không hiểu lễ tiết! Cho dù khoác trên mình một thân là lụa của tầng lớp thượng lưu, cũng không che dấu được bản chất hèn hạ vô sỉ!
Nghe Ngụy Khang nói, Khổng Nhan giống như là đột nhiên tìm được nơi phát tiết, nàng đột nhiên ngẩng đầu, mũ áo khoác trượt xuống, một đầu tóc đen như mực hiện ra giữa đất trời, lộ ra gương mặt sáng như ánh trăng, trên mặt da thịt hơi bầu bĩnh, màu da sáng trắng như tuyết, ửng hồng tự nhiên, cùng với một đôi mắt đen xinh đẹp thủy sương lưu động, cho dù là gương mặt đờ đẫn không nói không rằng, vẫn có thể sinh ra một mị thái tự nhiên, để cho người ta nhịn không được suy nghĩ nếu như một cái nhăn mày một nụ cười lại cỡ nào nghiên lệ chi sắc, chỉ e người được xưng là đệ nhất mỹ nhân Quý phi nương nương của tổ hoàng đế cũng bất quá như thế.
Nghĩ đến vừa rồi kéo vào ngực xúc cảm đẫy đà, lại nhìn gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng, một tia ngoài ý muốn hiện lên trong mắt, Diễn Thánh Công phủ đệ vậy mà có thể nuôi ra bộ dạng này? Dung mạo như thế này có thể có bao nhiêu ôn hòa và dịu dàng?
Ngụy Khang nhíu mày một cái, ánh mắt lại từ đầu đến cuối có chút híp, ánh mắt khóa chặt tại Khổng Nhan trên mặt.
Chính mình còn chưa phát tác, vừa ngẩng đầu, liền thấy Ngụy Khang mắt sáng như đuốc nhìn lấy nàng, Khổng Nhan khẽ giật mình, kiếp trước kiếp ba mươi năm, trừ lần bị Tưởng Mặc Chi mạo phạm đó, nàng chưa từng cùng nam tử đường hoàng mặt đối mặt như thế này, kiếp trước dù nàng bị Ngụy Khang ôm vào lòng, nhưng từ đầu đến cuối đều có mũ áo choàng che hơn nửa gương mặt, hiện tại thình lình bị một cái nam nhân xa lạ không che giấu chút nào nhìn, giờ khắc này còn bị người đó ôm vào ngực, tuyệt vọng phẫn nộ đối với quỹ tích vận mệnh biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn ý nghĩ thâm căn cố đế nam nữ khác biệt, còn là khinh bạc mà Tưởng Mặc Chi đối nàng.
Ý tùy tâm động, chớp mắt ngẩng đầu, Khổng Nhan liều lĩnh giằng co: "Đồ vô sỉ! Buông ra!"
Ngụy Khang mới giữ vững Khổng Nhan sắp ngã ngựa, không phòng bị Khổng Nhan đột nhiên mãnh liệt giằng co, tình nguyện rơi xuống cũng không muốn ngồi cùng hắn, thậm chí không thèm để ý đến dưới ngựa người chạy hỗn loạn.
*Kiêu căng, ngu dốt, quả nhiên là một mỹ nhân!
* Ở đây có ý châm biếm, ý chỉ nữ nhân có nhan sắc hơn người thì ngu dốt, kiêu căng.
Ngụy Khang đột nhiên tăng thêm lực đạo cánh tay, Khổng Nhan chỉ cảm thấy bên hông đau xót, liền nghe bên ta truyền đến tiếng nghiêm nghị trách mắng: "Không muốn rơi xuống chết thì đừng động đậy!"
Khổng Nhan vẫn giãy dụa, nhưng cánh tay Ngụy Khang trầm ổn hữu lực, nàng căn bản là không có cách động đậy chút nào, lại nghe Ngụy Khang cầm tính mệnh bức bách, nàng vốn đã đánh mất tưởng niệm đối với trọng sinh lại một đời, nghe xong lời nằng cũng chẳng thèm đếm xỉa hất cằm nói, "Rơi xuống mất mạng còn tốt hơn hiện tại!" Lời nói không hề có khí phách, nét mặt lại bướng bỉnh cố chấp, trong mắt vẫn không khỏi phát lên hơi nước, rõ ràng sợ hãi nhưng lại bộ dạng *nghĩa vô phản cố —— ngược lại là một cái trinh liệt tính tình.
*nghĩa vô phản cố: đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.