Chương 39: Dự Tiệc (1)
Tây Mộc Tử
23/04/2023
Hai mươi sáu tháng chạp, Đinh Dậu, tuổi sát tây. Hợp gả cưới, nhập trạch, khai quang, gặp gỡ thân nhân, xuất hành, khai trương, là một ngày tốt để kết thân.
Ngày mới vừa sáng sớm, cửa phủ giám quân đã mở rộng, tôi tớ mặc quần áo mới đồng loạt ra ngoài làm việc, từng người vui mừng hớn hở.
Bọn họ từng nhóm năm ba người, đâu vào đấy theo phân công mà làm việc, hoặc là xúc băng quét tuyết, hoặc là treo đèn lồng, lại hoặc trang trí sư tử đá bằng vải đỏ. Mọi thứ hoàn tất, lại có hai cái gã sai vặt khiêng cuộn vải đỏ trải từ cửa đến giữa đường đi.
Trước sau mất một canh giờ trang trí, lập tức đem cửa phủ giám quân làm cho rực rỡ hẳn lên, khí phái phi phàm.
Có nương tử đang trên đường đi đặt mua đồ Tết nhìn xem một màn trận thế như vậy cắn rụng răng: "Còn chưa ăn tết mà đã phô trương như vậy!"
Lời còn chưa kịp nói hết liền có người ngạc nhiên chậc chậc nói: “Chẳng phải hôm qua mới đến sao !? Mới đó mà đã làm ra trận thế lớn như vậy rồi!"
Tôi tớ đang quét rác nghe xong cười ha ha một tiếng, cũng không biết là cười bách tính Lương Châu kiến thức nông cạn, hay là tự hào thân là tân nhiệm giám quân gia phó, một lát ngưng cười mới nói: "Trang trí màu đỏ cũng chỉ là muốn dính chút hỉ khí cuối năm mà thôi, hôm nay chẳng qua là phu nhân tiểu thư nhận lời mời đến tiết độ sứ phủ thôi, sao có thể cứ như thế này mà ăn Tết chứ!" Lời nói tuy có vẻ khách khí, nhưng bên trong không tránh khỏi có chút đắc ý.
Đám người nghe xong sững sờ ngay tại, ngược lại không nhận ra được ý vị trong lời nói, cùng nhau chép miệng líu lưỡi: Chẳng qua vì ra ngoài một chuyến đã như vậy, thật không biết ăn Tết lại như thế nào nữa...
Chờ một chút!
Còn chưa hết hâm mộ cùng khen ngợi, đã có người bán hàng rong nào đó đã xoay chuyển ý nghĩ, đầu tiên là nhớ tới câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, rồi tới lời đồn Ngụy nhị công tử quỳ xuống cầu hôn, lại nhớ đến hôm qua nghi thức nghên đón long trọng, đến hôm nay lại trang hoàng đi dự tiệc, chẳng lẽ hai nhà Khổng Ngụy thật muốn kết thân!?
Dưới sự kinh hãi, hô lên một tiếng, có thể nói là nhất thời nổi lên một làn sóng mãnh liệt, mọi người bắt đầu nghị luận như ong vỡ tổ.
Đám tôi tớ thấy đám đông vừa đi vừa nghị luận, ngược lại không đứng trước cửa lớn mà nói, họ lại còn đang bận rộn vội vàng, thì đơn giản phớt lờ, tự người nào bận việc người nấy.
Đám người ngoài phủ chỉ mới nhìn thấy hoa trong sương, cuối cùng cũng cách một tầng, không biết bên trong nội trạch mới thật sự là từ sáng sớm bận rộn đến thế , không nói đến mẫu nữ Vương thị ở chính viện giày vò cái gì, đến Khổng Nhan cũng bị Phùng ma ma chuẩn bị bảy tám bộ y phục làm hoa hết cả mắt.
Khổng Nhan không ngờ rằng thái độ của Phùng ma ma sau khi sự việc được định xuống lập tức đại nghịch chuyển, mà nàng trong lòng đến cùng vẫn còn mấy phần không cam lòng, lại nhìn mấy bộ y phục được làm gấp không so được với những bộ trước đây, nào có tâm tư ăn mặc gì nữa. Cũng may những bộ y phục này tuy mới được làm gấp gáp nhưng cũng không đến nỗi tệ, lại có không khí cuối năm, cuối cùng đến giờ Thìn thì cũng thu thập thỏa đáng, mang theo Anh Tử, Bảo Châu đến chính viện họp mặt.
Cũng không biết Khổng Mặc còn tức giận hay không, sáng sớm đã đến nha môn, mẫu nữ Vương thị đã ở đó, chờ Khổng Nhan vừa ra đến quay đầu nhìn sang.
Bên trong là áo khoác giao lĩnh lông ngắn trắng, bên dưới là váy mười hai vạt thạch lựu, bên ngoài một kiện áo choàng dài hồng ngọc hoa hồng hoa , mái tóc búi, phía trước đeo một chuỗi liên châu hồng kim sắc. Nhìn qua tươi sáng đoan trang, mỹ lệ bức người.
Vương thị trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn nàng chuẩn bị không sai, bà gật đầu nói: "Sắp đến giờ rồi, nên đi Tiết độ sứ phủ rồi."
Tiết độ sứ phủ cùng giám quân phủ là hai quan trạch lớn nhất Lương châu thành, một cái nằm ngoài đường lớn phía nam, một cái nằm ngoài đường lớn phía bắc.
Như vậy, xe ngựa chậm chậm đi vào đường nam, phải xuyên qua toàn bộ Lương châu thành mới có thể đến Ngụy gia.
Tục ngữ nói, hai mươi sáu tháng chạp, mổ heo cắt thịt đón năm mới. Dân chúng thấp cổ bé họng quanh năm suốt tháng ít có dịp đụng tới thức ăn mặn, đón năm mới liền có thể thoải mái ăn một bữa, thế nên đến hai mươi sáu mọi người đã họp chợ, chọn mua thị cá. Đến hết ngày hai mươi bảy, không sai biệt lắm cũng nên đóng cửa đón năm mới, đến lúc đó dù có tiền cũng không có chỗ tiêu. Vội vàng đuổi kịp phiên chợ hai ngày cuối, thương gia, người bán hàng rong cùng nhau ra trận, pháo tết đối xuân, hương nến vàng mã, hoa quả thưc phẩm rực rỡ muôn màu, bên đường tiếng rao hàng, tiếng trả giá nối tiếp, kẻ đến người đi càng là kéo dài không dứt, gian hàng vừa tiếp xong một đám người, lập tức một đám khác chen chen lấn lấn tiến vào, con đường phủ đầy tuyết trắng chẳng mấy chốc sôi trào lên.
Mặc dù đường phố đông đúc, nhưng cỗ xe vẫn tiếp tục di chuyển trơn tru và chậm rãi nhờ có quan sai phủ giám quân đi trước mở đường.
Ngày mới vừa sáng sớm, cửa phủ giám quân đã mở rộng, tôi tớ mặc quần áo mới đồng loạt ra ngoài làm việc, từng người vui mừng hớn hở.
Bọn họ từng nhóm năm ba người, đâu vào đấy theo phân công mà làm việc, hoặc là xúc băng quét tuyết, hoặc là treo đèn lồng, lại hoặc trang trí sư tử đá bằng vải đỏ. Mọi thứ hoàn tất, lại có hai cái gã sai vặt khiêng cuộn vải đỏ trải từ cửa đến giữa đường đi.
Trước sau mất một canh giờ trang trí, lập tức đem cửa phủ giám quân làm cho rực rỡ hẳn lên, khí phái phi phàm.
Có nương tử đang trên đường đi đặt mua đồ Tết nhìn xem một màn trận thế như vậy cắn rụng răng: "Còn chưa ăn tết mà đã phô trương như vậy!"
Lời còn chưa kịp nói hết liền có người ngạc nhiên chậc chậc nói: “Chẳng phải hôm qua mới đến sao !? Mới đó mà đã làm ra trận thế lớn như vậy rồi!"
Tôi tớ đang quét rác nghe xong cười ha ha một tiếng, cũng không biết là cười bách tính Lương Châu kiến thức nông cạn, hay là tự hào thân là tân nhiệm giám quân gia phó, một lát ngưng cười mới nói: "Trang trí màu đỏ cũng chỉ là muốn dính chút hỉ khí cuối năm mà thôi, hôm nay chẳng qua là phu nhân tiểu thư nhận lời mời đến tiết độ sứ phủ thôi, sao có thể cứ như thế này mà ăn Tết chứ!" Lời nói tuy có vẻ khách khí, nhưng bên trong không tránh khỏi có chút đắc ý.
Đám người nghe xong sững sờ ngay tại, ngược lại không nhận ra được ý vị trong lời nói, cùng nhau chép miệng líu lưỡi: Chẳng qua vì ra ngoài một chuyến đã như vậy, thật không biết ăn Tết lại như thế nào nữa...
Chờ một chút!
Còn chưa hết hâm mộ cùng khen ngợi, đã có người bán hàng rong nào đó đã xoay chuyển ý nghĩ, đầu tiên là nhớ tới câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, rồi tới lời đồn Ngụy nhị công tử quỳ xuống cầu hôn, lại nhớ đến hôm qua nghi thức nghên đón long trọng, đến hôm nay lại trang hoàng đi dự tiệc, chẳng lẽ hai nhà Khổng Ngụy thật muốn kết thân!?
Dưới sự kinh hãi, hô lên một tiếng, có thể nói là nhất thời nổi lên một làn sóng mãnh liệt, mọi người bắt đầu nghị luận như ong vỡ tổ.
Đám tôi tớ thấy đám đông vừa đi vừa nghị luận, ngược lại không đứng trước cửa lớn mà nói, họ lại còn đang bận rộn vội vàng, thì đơn giản phớt lờ, tự người nào bận việc người nấy.
Đám người ngoài phủ chỉ mới nhìn thấy hoa trong sương, cuối cùng cũng cách một tầng, không biết bên trong nội trạch mới thật sự là từ sáng sớm bận rộn đến thế , không nói đến mẫu nữ Vương thị ở chính viện giày vò cái gì, đến Khổng Nhan cũng bị Phùng ma ma chuẩn bị bảy tám bộ y phục làm hoa hết cả mắt.
Khổng Nhan không ngờ rằng thái độ của Phùng ma ma sau khi sự việc được định xuống lập tức đại nghịch chuyển, mà nàng trong lòng đến cùng vẫn còn mấy phần không cam lòng, lại nhìn mấy bộ y phục được làm gấp không so được với những bộ trước đây, nào có tâm tư ăn mặc gì nữa. Cũng may những bộ y phục này tuy mới được làm gấp gáp nhưng cũng không đến nỗi tệ, lại có không khí cuối năm, cuối cùng đến giờ Thìn thì cũng thu thập thỏa đáng, mang theo Anh Tử, Bảo Châu đến chính viện họp mặt.
Cũng không biết Khổng Mặc còn tức giận hay không, sáng sớm đã đến nha môn, mẫu nữ Vương thị đã ở đó, chờ Khổng Nhan vừa ra đến quay đầu nhìn sang.
Bên trong là áo khoác giao lĩnh lông ngắn trắng, bên dưới là váy mười hai vạt thạch lựu, bên ngoài một kiện áo choàng dài hồng ngọc hoa hồng hoa , mái tóc búi, phía trước đeo một chuỗi liên châu hồng kim sắc. Nhìn qua tươi sáng đoan trang, mỹ lệ bức người.
Vương thị trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn nàng chuẩn bị không sai, bà gật đầu nói: "Sắp đến giờ rồi, nên đi Tiết độ sứ phủ rồi."
Tiết độ sứ phủ cùng giám quân phủ là hai quan trạch lớn nhất Lương châu thành, một cái nằm ngoài đường lớn phía nam, một cái nằm ngoài đường lớn phía bắc.
Như vậy, xe ngựa chậm chậm đi vào đường nam, phải xuyên qua toàn bộ Lương châu thành mới có thể đến Ngụy gia.
Tục ngữ nói, hai mươi sáu tháng chạp, mổ heo cắt thịt đón năm mới. Dân chúng thấp cổ bé họng quanh năm suốt tháng ít có dịp đụng tới thức ăn mặn, đón năm mới liền có thể thoải mái ăn một bữa, thế nên đến hai mươi sáu mọi người đã họp chợ, chọn mua thị cá. Đến hết ngày hai mươi bảy, không sai biệt lắm cũng nên đóng cửa đón năm mới, đến lúc đó dù có tiền cũng không có chỗ tiêu. Vội vàng đuổi kịp phiên chợ hai ngày cuối, thương gia, người bán hàng rong cùng nhau ra trận, pháo tết đối xuân, hương nến vàng mã, hoa quả thưc phẩm rực rỡ muôn màu, bên đường tiếng rao hàng, tiếng trả giá nối tiếp, kẻ đến người đi càng là kéo dài không dứt, gian hàng vừa tiếp xong một đám người, lập tức một đám khác chen chen lấn lấn tiến vào, con đường phủ đầy tuyết trắng chẳng mấy chốc sôi trào lên.
Mặc dù đường phố đông đúc, nhưng cỗ xe vẫn tiếp tục di chuyển trơn tru và chậm rãi nhờ có quan sai phủ giám quân đi trước mở đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.