Chương 19: Thay Đổi (3)
Tây Mộc Tử
08/03/2023
Khổng Nhan thở sâu không để lại dấu vết, nhấc lên mí mắt, tiếp lấy lời Khổng Hân: "Cha, trời đông giá rét, con cũng không muốn ăn Tết trên đường." Biết Khổng Mặc đối với Khổng Hằng coi trọng, nên lại nhấc lời Vương thị mà nói: "Còn có những nạn dân đó cũng không biết tình trạng như thế nào rồi, lỡ như bọn họ có ý đồ xấu gì đó, đại đệ vẫn là một đứa bé, nữ nhi tự hỏi bản thân không bảo hộ được nó!"
Nghe Khổng Nhan một câu cuối cùng, mẫu nữ Vương thị con mắt song song biến đổi.
Khổng Nhan lại không quản những thứ này, chỉ nhìn Khổng Mặc chờ hắn trả lời.
Khổng Mặc bị Khổng Nhan nói đến trong lòng buông lỏng, nhất thời cũng không nắm chắc rốt cuộc là lưu lại hai tỷ đệ thì an toàn, hay là cùng lên đường càng thỏa đáng hơn, ông chắp tay trầm mặc bước qua bước lại trước đám người.
Khổng Nhan thấy thế lấy làm vui mừng, phụ thân bộ dạng này rõ ràng là bị thuyết phục, nàng lại đến thêm cây đuốc mới được! Nàng ngước mặt lạnh giọng cười một tiếng, hờn giận nói: "Phụ thân đại nhân cứ việc đi trước, con sẽ đuổi theo sau ngay!"
Một câu này nói ra, đám người cùng khẽ giật mình, không ai nghĩ tới lời nói hờn dỗi này sẽ từ miệng Khổng Nhan phát ra, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tiểu thư hôm nay cuối cùng là bị làm sao?
Đây đâu còn là đại tiểu thư biết đạo lý hiểu chuyện của tam phòng bọn họ a!?
Phùng ma ma chột dạ, ỷ vào việc hầu hạ đại tiểu thư Khổng Nhan, nên trước mặt Khổng Mặc còn có chút phân nhượng nói chuyện, vội vàng vì Khổng Nhan cứu vãn: "Lão gia, tiểu thư nàng đây là bệnh nên nhất thời —— "
"Mỗi một câu ta nói đều rất thanh tỉnh!" Khổng Nhan biết trước giờ ở Khổng gia nàng không có bao nhiêu ngỗ nghịch, thế nhưng là nàng thực sự không muốn trải qua vết xe đổ giống kiếp trước, nàng giờ phút này đầu óc lại choáng váng không còn chút sức lực nào, không còn tinh lực từ từ thuyết phục phụ thân, dứt khoát ngỗ nghịch một lần, nếu vẫn không được, cùng lắm thì đến lúc đó thật sự tự đuổi theo.
Nàng một câu nói kia mạnh mẽ khí phách, không chút nào giống bệnh nhân khí hư, trong giọng nói có chút bướng bỉnh không chịu bỏ qua.
Hai cha con bọn họ thật đúng là giống!
Khổng Mặc trong lòng có tâm sự, dưới sự kinh ngạc cùng với nhận thấy có liên quan chặt chẽ tới tâm sự của mình, nhất thời không khỏi quên tức giận, nhìn Khổng Nhan một bộ dạng thề không bỏ qua, lại có chút không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ tới nữ nhi luôn luôn dễ nói chuyện của mình cũng có một mặt cố chấp như vậy. Nghĩ đến đó, Khổng Mặc lắc đầu, nếu đi hay ở đều nguy hiểm, chẳng bằng làm như Vương thị nói, chính minh coi sóc vẫn càng yên tâm hơn. Mà nhìn Khổng Nhan hiện tại cái dạng này, chỉ sợ ông chân trước vừa đi, Khổng Nhan chân sau liền đuổi theo, dù sao quan hệ chủ tớ bày rõ ra đấy, Phùng ma ma chưa chắc đã cản được.
Khổng Mặc nhìn Khổng Nhan còn đang cố chấp nhìn mình chằm chằm, thấy nàng khí sắc đúng thật không tệ, lại nghĩ đến câu nói trung khí mười phần vừa rồi, ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Lại chỉnh đốn thêm một ngày, ngày kia cùng nhau xuất phát!"
Nghe vậy, cả phòng không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng mà, Khổng Nhan!" Khổng Mặc giống như không phát hiện được cử động của đám người, ngữ khí nghiêm khắc gọi Khổng Nhan, giáo huấn: "Đến Lương Châu, cấm túc một tháng, nghiêm túc phản tỉnh hành động lời nói hôm nay!"
Chỉ cần không còn giống như kiếp trước là được, cấm túc một tháng liền một tháng, nàng vừa vặn dùng một tháng đó để suy nghĩ làm sao giải thích việc giải trừ hôn ước!
Nghĩ như vậy, Khổng Nhan cười xán lạn, đáp giòn giã: "Thưa cha, đã biết!"
Khổng Mặc tuy nhìn thấy, nhưng Khổng Nhan còn đang bệnh, cũng không tiện truy cứu, đành phải lại dặn dò vài câu rồi rời đi.
Có lẽ là do nữ nhân tinh tế hơn, Vương thị chú ý đến Khổng Nhan thật có chút khác thường.
Kế nữ Khổng Nhan này đối với tất cả mọi việc đều chưa từng kiên quyết như vậy, lần này vì sao lại bướng bình chuyện cùng nhau rời đi như vậy? Trong lòng kinh ngạc, Vương thị nhịn không được nhìn Khổng Nhan với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thêm một chút, mới mang nhi nữ đi theo Khổng Mặc rời khỏi.
Khổng Nhan đâu còn quan tâm Vương thị suy tưởng cái gì, tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống, nàng cũng không cần tiếp tục miễn cưỡng giữ vững tinh thần, thân thể vừa nằm xuống đã ngủ say.
Nghe Khổng Nhan một câu cuối cùng, mẫu nữ Vương thị con mắt song song biến đổi.
Khổng Nhan lại không quản những thứ này, chỉ nhìn Khổng Mặc chờ hắn trả lời.
Khổng Mặc bị Khổng Nhan nói đến trong lòng buông lỏng, nhất thời cũng không nắm chắc rốt cuộc là lưu lại hai tỷ đệ thì an toàn, hay là cùng lên đường càng thỏa đáng hơn, ông chắp tay trầm mặc bước qua bước lại trước đám người.
Khổng Nhan thấy thế lấy làm vui mừng, phụ thân bộ dạng này rõ ràng là bị thuyết phục, nàng lại đến thêm cây đuốc mới được! Nàng ngước mặt lạnh giọng cười một tiếng, hờn giận nói: "Phụ thân đại nhân cứ việc đi trước, con sẽ đuổi theo sau ngay!"
Một câu này nói ra, đám người cùng khẽ giật mình, không ai nghĩ tới lời nói hờn dỗi này sẽ từ miệng Khổng Nhan phát ra, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tiểu thư hôm nay cuối cùng là bị làm sao?
Đây đâu còn là đại tiểu thư biết đạo lý hiểu chuyện của tam phòng bọn họ a!?
Phùng ma ma chột dạ, ỷ vào việc hầu hạ đại tiểu thư Khổng Nhan, nên trước mặt Khổng Mặc còn có chút phân nhượng nói chuyện, vội vàng vì Khổng Nhan cứu vãn: "Lão gia, tiểu thư nàng đây là bệnh nên nhất thời —— "
"Mỗi một câu ta nói đều rất thanh tỉnh!" Khổng Nhan biết trước giờ ở Khổng gia nàng không có bao nhiêu ngỗ nghịch, thế nhưng là nàng thực sự không muốn trải qua vết xe đổ giống kiếp trước, nàng giờ phút này đầu óc lại choáng váng không còn chút sức lực nào, không còn tinh lực từ từ thuyết phục phụ thân, dứt khoát ngỗ nghịch một lần, nếu vẫn không được, cùng lắm thì đến lúc đó thật sự tự đuổi theo.
Nàng một câu nói kia mạnh mẽ khí phách, không chút nào giống bệnh nhân khí hư, trong giọng nói có chút bướng bỉnh không chịu bỏ qua.
Hai cha con bọn họ thật đúng là giống!
Khổng Mặc trong lòng có tâm sự, dưới sự kinh ngạc cùng với nhận thấy có liên quan chặt chẽ tới tâm sự của mình, nhất thời không khỏi quên tức giận, nhìn Khổng Nhan một bộ dạng thề không bỏ qua, lại có chút không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ tới nữ nhi luôn luôn dễ nói chuyện của mình cũng có một mặt cố chấp như vậy. Nghĩ đến đó, Khổng Mặc lắc đầu, nếu đi hay ở đều nguy hiểm, chẳng bằng làm như Vương thị nói, chính minh coi sóc vẫn càng yên tâm hơn. Mà nhìn Khổng Nhan hiện tại cái dạng này, chỉ sợ ông chân trước vừa đi, Khổng Nhan chân sau liền đuổi theo, dù sao quan hệ chủ tớ bày rõ ra đấy, Phùng ma ma chưa chắc đã cản được.
Khổng Mặc nhìn Khổng Nhan còn đang cố chấp nhìn mình chằm chằm, thấy nàng khí sắc đúng thật không tệ, lại nghĩ đến câu nói trung khí mười phần vừa rồi, ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Lại chỉnh đốn thêm một ngày, ngày kia cùng nhau xuất phát!"
Nghe vậy, cả phòng không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng mà, Khổng Nhan!" Khổng Mặc giống như không phát hiện được cử động của đám người, ngữ khí nghiêm khắc gọi Khổng Nhan, giáo huấn: "Đến Lương Châu, cấm túc một tháng, nghiêm túc phản tỉnh hành động lời nói hôm nay!"
Chỉ cần không còn giống như kiếp trước là được, cấm túc một tháng liền một tháng, nàng vừa vặn dùng một tháng đó để suy nghĩ làm sao giải thích việc giải trừ hôn ước!
Nghĩ như vậy, Khổng Nhan cười xán lạn, đáp giòn giã: "Thưa cha, đã biết!"
Khổng Mặc tuy nhìn thấy, nhưng Khổng Nhan còn đang bệnh, cũng không tiện truy cứu, đành phải lại dặn dò vài câu rồi rời đi.
Có lẽ là do nữ nhân tinh tế hơn, Vương thị chú ý đến Khổng Nhan thật có chút khác thường.
Kế nữ Khổng Nhan này đối với tất cả mọi việc đều chưa từng kiên quyết như vậy, lần này vì sao lại bướng bình chuyện cùng nhau rời đi như vậy? Trong lòng kinh ngạc, Vương thị nhịn không được nhìn Khổng Nhan với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thêm một chút, mới mang nhi nữ đi theo Khổng Mặc rời khỏi.
Khổng Nhan đâu còn quan tâm Vương thị suy tưởng cái gì, tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống, nàng cũng không cần tiếp tục miễn cưỡng giữ vững tinh thần, thân thể vừa nằm xuống đã ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.