Chương 8: Trọng Sinh(1)
Tây Mộc Tử
08/03/2023
Dưới sự lôi kéo của Tưởng Mặc Chi, la sam trên người Khổng Nhan bị xé làm đôi, lộ ra nửa bên đầu vai.
Thời nay quý nữ ăn mặc phóng khoáng, một chiếc váy cúp ngực dài chấm đất, bên ngoài là một chiếc la sam hở cổ đến đầu gối, khoe ra chiếc cổ cao với đường cung duyên dáng và những đường cong quyến rũ chỉ có ở phái đẹp.
Mất đi quần áo che lấp, vai thơm mượt mà, lưng ngọc xinh đẹp, bộ ngực trắng loá, trong khoảnh khắc**giữa thanh thiên bạch nhật.
Khổng Nhan trời sinh mỹ lệ, nàng ba mươi tuổi giống một đóa hoa nở rộ, cơ thể đã hoàn toàn thành thục no đủ, đẫy đà, phảng phất như một trái mật đào mọng nước khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nam tử áo bào xanh ánh mắt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn phần da thịt lộ ra tuyết trắng chói mắt, hầu kết không tự chủ chuyển động một chút, trong mắt loé lên chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thờ ơ ẩn mình trong tối, chỉ là mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào Khổng Nhan, phác hoạ từng nơi lồi lõm chập trùng của nàng.
Khổng Nhan chỉ cảm thấy chính mình giống như không một mảnh vải che thân, những vùng bị lộ ra như bị lửa thiêu, một loại sỉ nhục bị xâm phạm toát ra từ đáy lòng.
"Ba ——" tiếng xé vừa rơi xuống, âm thanh bạt tai thanh thuý vang lên, Khổng Nhan không thể áp chế giận dữ thét:"Vô sỉ!"
Cái tát này của Khổng Nhan vung lên dùng đến mười hai phần khí lực, bàn tay chấn động đến run lên, nửa ngực trên dao động phập phồng lên xuống, đem lại độ cong câu dẫn người.
Tưởng Mặc Chi tay kéo la sam bất động, sững sờ đó, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không biết là sốc vì sự thô bạo trước giờ chưa từng có của chính mình hay là bị mê hoặc bởi vẻ đẹp chói rọi nhân gian của Khổng Nhan, ánh mắt sáng hoắc của hắn đang lúc dán chặt trên người Khổng Nhan, tim đập từng đợt từng đợt mãnh liệt, lại không nghĩ rằng bị ăn một cái cái tát vào mặt! Trên mặt nóng bỏng thiêu đốt, thiêu đến lục phủ ngũ tạng, không cần nhìn cũng biết hiện tại trên mặt hắn chắc chắn in hằn năm ngón tay đỏ chót!
Tưởng Mặc Chi tức khắc giận sôi gan!
Hắn chưa từng bị ai đánh bao giờ, mà còn là bị một nữ nhân tát vào mặt! Khổng Nhan cô ta thật sự dám! ?
Một nữ nhân bị lưu vong của gia tộc, chính mình hơn hai năm qua thực lòng đối đãi cho mấy phần mặt mũi mà còn làm bộ làm tịch như vậy, nàng ta tưởng mình còn là cô gái 16 tuổi danh môn quý nữ hay sao!? Thật là không có hiểu biết!
Tưởng Mặc Chi hung ác một tay bắt lấy cổ tay bàn tay tát hắn, một tay kéo chặt la sam đang nắm trong lòng bàn tay, Khổng Nhan đang muốn thu tay lại đi kéo la sam về che đậy thân thể, không phòng bị Tưởng Mặc Chi đột nhiên dùng lực, lập tức đâm vào ngực Tưởng Mặc Chi, lúc này đã giận đến mức không thể kiềm chế, không còn nửa phần danh môn thục nữ dùng cả tay chân ra sức giãy dụa.
Sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi đập vào lồng ngực, thân thể cao lớn hơi chấn động một chút, hắn cúi đầu xuống, váy đỏ buộc chặt nửa ngực đè ép ở trên người, da thịt tuyết trắng đầy đặn càng thêm cao ngất, Tưởng Mặc Chi cổ họng khô lại, hai tay âm thầm xiết chặt hơn, làm cho nơi mềm mại đầy đặn kia càng thêm kề sát vào chính mình, trong miệng cũng kìm không được thấp giọng kêu: "Nhan nhi..." Âm thanh ôn hoà không tự chủ khàn khàn, lửa giận đã bị dục vọng bao lâu nay lấn át, nhưng không ngờ người luôn ngoan hiền như Khổng Nhan lại bất ngờ hung hăng như vậy, tay đấm chân đá, chẳng những đầu gối bị hung hăng một đá, trên mặt cũng là nóng bỏng tê rần, tám chín phần mười là bị cào rách.
Thoáng nhìn bàn tay nhỏ mềm bị chính mình khống chế chỉ thấy ý trên đầu ngón tay trắng dài quả thực có vài tia máu, lửa giận bị đè ép lại một lần nữa xông lên đầu.
Tưởng Mặc Chi một tay bắt chéo hai tay Khổng Nhan, thấy Khổng Nhan vẫn giãy dụa kịch liệt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có một cái ý niệm trong đầu là chế trụ cái nữ nhân nhiều lần chọc giận hắn này, lúc này liền mượn rào chắn của gian mà ép chặt Khổng Nhan lên đó, thân thể thuận theo đổ xuống gắt gao đè chặt, nào biết Khổng Nhan còn không chịu phục, lại dùng hai chân không ngừng giãy dụa phản kháng, Tưởng Mặc Chi không khỏi bị đau vài cái, trong lòng càng giận, lập tức đánh mất lí trí, không quan tâm bên ngoài rào chắn là vách núi, ôm lên Khổng Nhan, đợi khi hai chân nàng rời khỏi mặt đất, thân thể lập tức chen về phía trước, sau đó một tay kéo chân trái Khổng Nhan lên cao, trên chiếc eo thon không có hàng rào làm điểm tựa, cái chân còn lại bất đắc dĩ dùng mũi chân chống đất để tránh mất đi trọng tâm bị lật người về vách núi phía sau, trong lúc nhất thời Khổng Nhan lại khó lòng phản kháng.
Thời nay quý nữ ăn mặc phóng khoáng, một chiếc váy cúp ngực dài chấm đất, bên ngoài là một chiếc la sam hở cổ đến đầu gối, khoe ra chiếc cổ cao với đường cung duyên dáng và những đường cong quyến rũ chỉ có ở phái đẹp.
Mất đi quần áo che lấp, vai thơm mượt mà, lưng ngọc xinh đẹp, bộ ngực trắng loá, trong khoảnh khắc**giữa thanh thiên bạch nhật.
Khổng Nhan trời sinh mỹ lệ, nàng ba mươi tuổi giống một đóa hoa nở rộ, cơ thể đã hoàn toàn thành thục no đủ, đẫy đà, phảng phất như một trái mật đào mọng nước khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nam tử áo bào xanh ánh mắt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn phần da thịt lộ ra tuyết trắng chói mắt, hầu kết không tự chủ chuyển động một chút, trong mắt loé lên chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thờ ơ ẩn mình trong tối, chỉ là mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào Khổng Nhan, phác hoạ từng nơi lồi lõm chập trùng của nàng.
Khổng Nhan chỉ cảm thấy chính mình giống như không một mảnh vải che thân, những vùng bị lộ ra như bị lửa thiêu, một loại sỉ nhục bị xâm phạm toát ra từ đáy lòng.
"Ba ——" tiếng xé vừa rơi xuống, âm thanh bạt tai thanh thuý vang lên, Khổng Nhan không thể áp chế giận dữ thét:"Vô sỉ!"
Cái tát này của Khổng Nhan vung lên dùng đến mười hai phần khí lực, bàn tay chấn động đến run lên, nửa ngực trên dao động phập phồng lên xuống, đem lại độ cong câu dẫn người.
Tưởng Mặc Chi tay kéo la sam bất động, sững sờ đó, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không biết là sốc vì sự thô bạo trước giờ chưa từng có của chính mình hay là bị mê hoặc bởi vẻ đẹp chói rọi nhân gian của Khổng Nhan, ánh mắt sáng hoắc của hắn đang lúc dán chặt trên người Khổng Nhan, tim đập từng đợt từng đợt mãnh liệt, lại không nghĩ rằng bị ăn một cái cái tát vào mặt! Trên mặt nóng bỏng thiêu đốt, thiêu đến lục phủ ngũ tạng, không cần nhìn cũng biết hiện tại trên mặt hắn chắc chắn in hằn năm ngón tay đỏ chót!
Tưởng Mặc Chi tức khắc giận sôi gan!
Hắn chưa từng bị ai đánh bao giờ, mà còn là bị một nữ nhân tát vào mặt! Khổng Nhan cô ta thật sự dám! ?
Một nữ nhân bị lưu vong của gia tộc, chính mình hơn hai năm qua thực lòng đối đãi cho mấy phần mặt mũi mà còn làm bộ làm tịch như vậy, nàng ta tưởng mình còn là cô gái 16 tuổi danh môn quý nữ hay sao!? Thật là không có hiểu biết!
Tưởng Mặc Chi hung ác một tay bắt lấy cổ tay bàn tay tát hắn, một tay kéo chặt la sam đang nắm trong lòng bàn tay, Khổng Nhan đang muốn thu tay lại đi kéo la sam về che đậy thân thể, không phòng bị Tưởng Mặc Chi đột nhiên dùng lực, lập tức đâm vào ngực Tưởng Mặc Chi, lúc này đã giận đến mức không thể kiềm chế, không còn nửa phần danh môn thục nữ dùng cả tay chân ra sức giãy dụa.
Sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi đập vào lồng ngực, thân thể cao lớn hơi chấn động một chút, hắn cúi đầu xuống, váy đỏ buộc chặt nửa ngực đè ép ở trên người, da thịt tuyết trắng đầy đặn càng thêm cao ngất, Tưởng Mặc Chi cổ họng khô lại, hai tay âm thầm xiết chặt hơn, làm cho nơi mềm mại đầy đặn kia càng thêm kề sát vào chính mình, trong miệng cũng kìm không được thấp giọng kêu: "Nhan nhi..." Âm thanh ôn hoà không tự chủ khàn khàn, lửa giận đã bị dục vọng bao lâu nay lấn át, nhưng không ngờ người luôn ngoan hiền như Khổng Nhan lại bất ngờ hung hăng như vậy, tay đấm chân đá, chẳng những đầu gối bị hung hăng một đá, trên mặt cũng là nóng bỏng tê rần, tám chín phần mười là bị cào rách.
Thoáng nhìn bàn tay nhỏ mềm bị chính mình khống chế chỉ thấy ý trên đầu ngón tay trắng dài quả thực có vài tia máu, lửa giận bị đè ép lại một lần nữa xông lên đầu.
Tưởng Mặc Chi một tay bắt chéo hai tay Khổng Nhan, thấy Khổng Nhan vẫn giãy dụa kịch liệt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có một cái ý niệm trong đầu là chế trụ cái nữ nhân nhiều lần chọc giận hắn này, lúc này liền mượn rào chắn của gian mà ép chặt Khổng Nhan lên đó, thân thể thuận theo đổ xuống gắt gao đè chặt, nào biết Khổng Nhan còn không chịu phục, lại dùng hai chân không ngừng giãy dụa phản kháng, Tưởng Mặc Chi không khỏi bị đau vài cái, trong lòng càng giận, lập tức đánh mất lí trí, không quan tâm bên ngoài rào chắn là vách núi, ôm lên Khổng Nhan, đợi khi hai chân nàng rời khỏi mặt đất, thân thể lập tức chen về phía trước, sau đó một tay kéo chân trái Khổng Nhan lên cao, trên chiếc eo thon không có hàng rào làm điểm tựa, cái chân còn lại bất đắc dĩ dùng mũi chân chống đất để tránh mất đi trọng tâm bị lật người về vách núi phía sau, trong lúc nhất thời Khổng Nhan lại khó lòng phản kháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.