Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 124: Chương 124: Coi như không cân nhắc
Mạch Kiêu Dương
13/09/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
Thấy cô không trả lời, Minh Ý cười một tiếng, quyết định không miễn cưỡng cô.
"Anh đi ngủ.". Anh nói xong, định lướt qua người cô.
" Sao anh đối tốt với Tiểu Sâm như vậy?". Mậu Hinh hỏi, "Anh quá tốt với Tiểu Sâm, thực ra anh không cần như vậy..."
"Anh không tốt với Tiểu Sâm chỉ vì em, mà vì bản thân anh cũng thích bé, đặt bé trong tim anh.". Trong cuộc đời anh, người anh thực sự quan tâm không có mấy người. Nhưng Tiểu Sâm, từ lần gặp đầu tiên anh đã cảm thấy thân thiết đặc biệt, khiến anh muốn thương đứa nhỏ này.
Tình cảm kỳ thật cũng là hai hướng, Tiểu Sâm cực kỳ ỷ lại anh, cực kỳ thích anh. Cái loại cảm giác này tựa hồ so với tình thân càng kỳ diệu, anh không khống chế nổi muốn thương đứa nhỏ này thật nhiều.
"...". Mậu Hinh có chút khổ sở, thực ra cô biết Minh Ý ở Minh gia cũng không nhận được nhiều tình thương.
Năm đó lúc Tống Mạn Vân sinh Minh Ý chịu không ít khổ sở, khi Minh Ý sinh ra cái đầu rất lớn, Tống Mạn Vân sinh anh như mất đi nửa cái mạng, thiếu chút nữa khó sinh.
Lão gia Tống gia là một người có vẻ mê tín, lúc ấy Minh Văn Hiên cũng rất dựa dẫm cha vợ. Về sau cha vợ tìm một người thầy tướng số, nói mệnh cách Minh Ý quá cứng rắn, khắc cha mẹ đẻ. Tốt nhất nên nghĩ cách tiễn bước Minh Ý, nuôi đến bảy tuổi thôi.
Ngay từ đầu Tống Mạn Vân không tin, kết quả không tới một tháng, Minh Văn Hiên vì phụ trách một vụ án đột nhiên bị đâm bị thương. Lúc ấy thương tổn cực kỳ nặng, thiếu chút nữa nguy hiểm. Mà thân thể Tống Mạn Vân cũng hồi phục rất chậm, hạ thể vẫn đổ máu không ngừng, bác sĩ nói bị viêm cổ tử cung khá nghiêm trọng.
Minh gia liên tiếp gặp chuyện không may, Minh lão gia cũng tìm thầy tướng số kia, nói trước bảy tuổi Minh Ý nhất định phải rời xa cha mẹ, nếu không nhất định sẽ khắc cha mẹ.
Bởi vì lý do này, Minh Ý vừa sinh ra đã bị đưa đến nhà họ Phó ở nông thôn, lúc đó tên của anh cũng tùy tiện gọi, là Minh Nhất.
Chờ anh bảy tuổi được trở lại Minh gia, Minh lão gia mới đổi tên cho anh, gọi Minh Ý.
Những thứ này, là về sau Mậu Hinh mới lờ mời biết tới, đó là nguyên nhân người Minh gia đều không thân thiết với Minh Ý. Minh Ý trở lại Minh gia, thái độ Tống Mạn Vân luôn luôn thiếu tự nhiên với Minh Ý, một mặt là muốn gần gũi con trai ruột, về phương diện khác lại nghĩ đến lời chú giải khắc cha mẹ đẻ, bà không có cách nào gần gũi con trai.
Hơn nữa bà có Minh Nhất Kỳ và Minh Nhất Hạ, tâm trí đều dành cho con thứ hai cùng con gái nhỏ, không có tình mẫu tử thân thiết với con lớn như bình thường.
Minh Văn Hiên càng không cần phải nói, cảm thấy được mình nhìn không vừa mắt con lớn, có khoảng cách không nhỏ với nó. Đám nhỏ Minh Nhất Kỳ cùng Minh Nhất Hạ lại càng không thân với Minh Ý, dần dần Minh Ý trở thành người ngoài với Minh gia.
" Vừa rồi anh cũng cẩn thận suy nghĩ, anh không nên ép buộc em. Giống như em nói, em không muốn có quan hệ với Minh gia, đại khái anh cũng đã khiến em khó xử.". Minh Ý chậm rãi nói, "Đề nghị trước kia của anh, hãy coi như anh chưa nói!"
"..." Mậu Hinh nghe lời này, đầu óc lại lờ mờ. Ý của anh là, đề nghị trước kia bị hủy bỏ?
Mặc dù mình vẫn xoắn xuýt không biết nên đồng ý không, nhưng thực lòng cô có suy xét. Đột nhiên anh nói không cần suy xét, cô lại cảm thấy rất khổ sở, cực kỳ mất mát.
"Anh chỉ hy vọng em để anh tiếp tục chăm sóc Tiểu Sâm, mặc kệ Tiểu Sâm là con ai, anh cũng đã xem bé là con anh, âu cũng là duyên phận."
"Tiểu Sâm cũng cực kỳ thích anh, có anh chăm sóc bé, em cực kỳ yên tâm.". Mậu Hinh nói.
"Ừ, anh đi nghỉ, em cũng ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai em còn phải đi làm.". Anh nói xong, đi vài bước còn nói, "Đúng rồi, không ít đồ của em được thu dọn, phần lớn đều ở chỗ anh, hôm nào anh đưa cho em. Nếu em xác định không cần, hãy tự mình xử trí!"
Nói xong, anh liền trở về phòng.
Thấy cô không trả lời, Minh Ý cười một tiếng, quyết định không miễn cưỡng cô.
"Anh đi ngủ.". Anh nói xong, định lướt qua người cô.
" Sao anh đối tốt với Tiểu Sâm như vậy?". Mậu Hinh hỏi, "Anh quá tốt với Tiểu Sâm, thực ra anh không cần như vậy..."
"Anh không tốt với Tiểu Sâm chỉ vì em, mà vì bản thân anh cũng thích bé, đặt bé trong tim anh.". Trong cuộc đời anh, người anh thực sự quan tâm không có mấy người. Nhưng Tiểu Sâm, từ lần gặp đầu tiên anh đã cảm thấy thân thiết đặc biệt, khiến anh muốn thương đứa nhỏ này.
Tình cảm kỳ thật cũng là hai hướng, Tiểu Sâm cực kỳ ỷ lại anh, cực kỳ thích anh. Cái loại cảm giác này tựa hồ so với tình thân càng kỳ diệu, anh không khống chế nổi muốn thương đứa nhỏ này thật nhiều.
"...". Mậu Hinh có chút khổ sở, thực ra cô biết Minh Ý ở Minh gia cũng không nhận được nhiều tình thương.
Năm đó lúc Tống Mạn Vân sinh Minh Ý chịu không ít khổ sở, khi Minh Ý sinh ra cái đầu rất lớn, Tống Mạn Vân sinh anh như mất đi nửa cái mạng, thiếu chút nữa khó sinh.
Lão gia Tống gia là một người có vẻ mê tín, lúc ấy Minh Văn Hiên cũng rất dựa dẫm cha vợ. Về sau cha vợ tìm một người thầy tướng số, nói mệnh cách Minh Ý quá cứng rắn, khắc cha mẹ đẻ. Tốt nhất nên nghĩ cách tiễn bước Minh Ý, nuôi đến bảy tuổi thôi.
Ngay từ đầu Tống Mạn Vân không tin, kết quả không tới một tháng, Minh Văn Hiên vì phụ trách một vụ án đột nhiên bị đâm bị thương. Lúc ấy thương tổn cực kỳ nặng, thiếu chút nữa nguy hiểm. Mà thân thể Tống Mạn Vân cũng hồi phục rất chậm, hạ thể vẫn đổ máu không ngừng, bác sĩ nói bị viêm cổ tử cung khá nghiêm trọng.
Minh gia liên tiếp gặp chuyện không may, Minh lão gia cũng tìm thầy tướng số kia, nói trước bảy tuổi Minh Ý nhất định phải rời xa cha mẹ, nếu không nhất định sẽ khắc cha mẹ.
Bởi vì lý do này, Minh Ý vừa sinh ra đã bị đưa đến nhà họ Phó ở nông thôn, lúc đó tên của anh cũng tùy tiện gọi, là Minh Nhất.
Chờ anh bảy tuổi được trở lại Minh gia, Minh lão gia mới đổi tên cho anh, gọi Minh Ý.
Những thứ này, là về sau Mậu Hinh mới lờ mời biết tới, đó là nguyên nhân người Minh gia đều không thân thiết với Minh Ý. Minh Ý trở lại Minh gia, thái độ Tống Mạn Vân luôn luôn thiếu tự nhiên với Minh Ý, một mặt là muốn gần gũi con trai ruột, về phương diện khác lại nghĩ đến lời chú giải khắc cha mẹ đẻ, bà không có cách nào gần gũi con trai.
Hơn nữa bà có Minh Nhất Kỳ và Minh Nhất Hạ, tâm trí đều dành cho con thứ hai cùng con gái nhỏ, không có tình mẫu tử thân thiết với con lớn như bình thường.
Minh Văn Hiên càng không cần phải nói, cảm thấy được mình nhìn không vừa mắt con lớn, có khoảng cách không nhỏ với nó. Đám nhỏ Minh Nhất Kỳ cùng Minh Nhất Hạ lại càng không thân với Minh Ý, dần dần Minh Ý trở thành người ngoài với Minh gia.
" Vừa rồi anh cũng cẩn thận suy nghĩ, anh không nên ép buộc em. Giống như em nói, em không muốn có quan hệ với Minh gia, đại khái anh cũng đã khiến em khó xử.". Minh Ý chậm rãi nói, "Đề nghị trước kia của anh, hãy coi như anh chưa nói!"
"..." Mậu Hinh nghe lời này, đầu óc lại lờ mờ. Ý của anh là, đề nghị trước kia bị hủy bỏ?
Mặc dù mình vẫn xoắn xuýt không biết nên đồng ý không, nhưng thực lòng cô có suy xét. Đột nhiên anh nói không cần suy xét, cô lại cảm thấy rất khổ sở, cực kỳ mất mát.
"Anh chỉ hy vọng em để anh tiếp tục chăm sóc Tiểu Sâm, mặc kệ Tiểu Sâm là con ai, anh cũng đã xem bé là con anh, âu cũng là duyên phận."
"Tiểu Sâm cũng cực kỳ thích anh, có anh chăm sóc bé, em cực kỳ yên tâm.". Mậu Hinh nói.
"Ừ, anh đi nghỉ, em cũng ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai em còn phải đi làm.". Anh nói xong, đi vài bước còn nói, "Đúng rồi, không ít đồ của em được thu dọn, phần lớn đều ở chỗ anh, hôm nào anh đưa cho em. Nếu em xác định không cần, hãy tự mình xử trí!"
Nói xong, anh liền trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.