Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 215: Chương 173-3: Tôi và cô không giống nhau
Mạch Kiêu Dương
13/09/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Mậu kiểm, có thể hỗ trợ chị em rất vui, nhưng nếu không có luật sư Diệp, có lẽ cũng sẽ không thuận lợi như vậy.". Cố Tiểu Nam vội nói.
"Đúng.". Mậu Hinh chấp nhận, chỉ là Diệp Diệu Tư là người ngoài, luôn khiến anh gặp phải chuyện như vậy, trong lòng vẫn khó chịu.
Thực ra Lâm Văn Hi nói cho cô biết kế hoạch của Minh Nhất Kỳ, kế hoạch của Lâm Văn Hi là để Minh Nhất Kỳ uống thuốc của chính anh, sau đó nhốt anh vào phòng nghỉ để cho anh ầm ĩ là được, kết quả người này rất khó khống chế, vừa lúc Tiểu Nam nhìn thấy Diệp Diệu Tư, anh không nói hai lời ra tay tương trợ.
Nghĩ đến vừa rồi mời rượu, ánh mắt Diệp Diệu Tư có thâm ý khác, đáy lòng Mậu Hinh hơi khác thường. Trận hôn sự này dường như thật sự nghiêm túc, không chỉ có Minh Ý nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc rồi.
"Em rót ly nước cho chị.". Cố Tiểu Nam nói với cô.
Mậu Hinh gật gật đầu, cô ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, Tiểu Nam ra ngoài châm trà.
Tiểu Nam vừa ra ngoài, cửa mở, Nhạc Vi đi tới.
Mậu Hinh cũng không say, nheo mắt thấy cô, khóe miệng hiện lên ý cười.
"Xem ra cô và Minh Ý kịch giả tình thật rồi hả?". Nhạc Vi ôm tay nhìn cô hỏi.
"Ai nói tôi và Minh Ý là kịch giả tình thật.". Mậu Hinh hỏi lại, "Mậu Hinh tôi sẽ không dễ dàng kết hôn với một người.".
"Đừng nói với tôi, chúng ta hợp tác không tính.". Nhạc Vi hỏi.
"Giữa chúng ta có hợp tác sao?". Mậu Hinh hỏi, "Giữa chúng ta nếu có hợp tác, vậy sáng hôm nay Minh Nhất Kỳ nổi điên cũng sẽ không xảy ra.".
"Cô sẽ không cho rằng tôi biết nhị thiếu làm chuyện này chứ?". Nhạc Vi nói.
"Không phải cho rằng, mà căn bản chính là như vậy.". Mậu Hinh cười lạnh, "Nhạc Vi, trên đời này không ai hiểu cô hơn tôi, cô một lòng làm người, Minh Nhất Kỳ là cơ hội của cô, nhưng mà cô nên biết, Minh Nhất Kỳ sẽ không cưới một người phụ nữ mà cha mình đã từng chạm vào.".
Nhạc Vi nghe xong lời này sắc mặt khẽ thay đổi, thật lâu không nói lời nào.
"Cô cho là cô có thể thắng tôi, nhưng sự thật là tôi gả cho Minh Ý nhất định có thể hạnh phúc, bởi vì anh thích tôi, tôi và anh có thể hạnh phúc, mà cô chỉ là đồ chơi của cha con Minh Văn Hiên và Minh Nhất Kỳ thôi.".
Lời này của Mậu Hinh đâm trúng điểm yếu của Nhạc Vi, mặt cô ta xám trắng, không thể khó coi hơn nữa.
"Tôi cho cô làm phù dâu của tôi chính là cho cô cơ hội biểu hiện, hiển nhiên cô chỉ trung thành với Minh nhị thiếu, một khi đã như vậy, chúng ta không còn gì để nói.". Mậu Hinh nói.
"Mậu Hinh, cô sẽ không cho rằng gả cho Minh Ý thật sự là không có gì phải sợ hãi chứ? Tôi nói cho cô, gả đến Minh gia mới chính là bắt đầu ác mộng của cô.". Nhạc Vi nói.
"Chúng ta đây chờ xem, xem bắt đầu ác mộng của ai.". Mậu Hinh nói.
Nhạc Vi nhìn người phụ nữ trước mắt, từ nhỏ đến lớn bị mình chơi đùa vô số lần, kết quả cô ta cư nhiên sống lại, hiện tại còn gả cho Minh Ý rồi.
Cô chính là con gián đánh không chết, vẫn sống tốt như cũ, người phụ nữ này lợi hại, xem ra chính mình phải điều chỉnh sách lược rồi.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, xin hỏi cô có thể đi ra ngoài không?". Mậu Hinh hỏi.
Nhạc Vi vốn định nói gì đó, vừa quay đầu thấy Minh Ý đứng ở cửa. Anh mặt trầm xuống nhìn Nhạc Vi, ngay cả mở miệng nói chuyện với cô cũng không.
"Mậu kiểm, có thể hỗ trợ chị em rất vui, nhưng nếu không có luật sư Diệp, có lẽ cũng sẽ không thuận lợi như vậy.". Cố Tiểu Nam vội nói.
"Đúng.". Mậu Hinh chấp nhận, chỉ là Diệp Diệu Tư là người ngoài, luôn khiến anh gặp phải chuyện như vậy, trong lòng vẫn khó chịu.
Thực ra Lâm Văn Hi nói cho cô biết kế hoạch của Minh Nhất Kỳ, kế hoạch của Lâm Văn Hi là để Minh Nhất Kỳ uống thuốc của chính anh, sau đó nhốt anh vào phòng nghỉ để cho anh ầm ĩ là được, kết quả người này rất khó khống chế, vừa lúc Tiểu Nam nhìn thấy Diệp Diệu Tư, anh không nói hai lời ra tay tương trợ.
Nghĩ đến vừa rồi mời rượu, ánh mắt Diệp Diệu Tư có thâm ý khác, đáy lòng Mậu Hinh hơi khác thường. Trận hôn sự này dường như thật sự nghiêm túc, không chỉ có Minh Ý nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc rồi.
"Em rót ly nước cho chị.". Cố Tiểu Nam nói với cô.
Mậu Hinh gật gật đầu, cô ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, Tiểu Nam ra ngoài châm trà.
Tiểu Nam vừa ra ngoài, cửa mở, Nhạc Vi đi tới.
Mậu Hinh cũng không say, nheo mắt thấy cô, khóe miệng hiện lên ý cười.
"Xem ra cô và Minh Ý kịch giả tình thật rồi hả?". Nhạc Vi ôm tay nhìn cô hỏi.
"Ai nói tôi và Minh Ý là kịch giả tình thật.". Mậu Hinh hỏi lại, "Mậu Hinh tôi sẽ không dễ dàng kết hôn với một người.".
"Đừng nói với tôi, chúng ta hợp tác không tính.". Nhạc Vi hỏi.
"Giữa chúng ta có hợp tác sao?". Mậu Hinh hỏi, "Giữa chúng ta nếu có hợp tác, vậy sáng hôm nay Minh Nhất Kỳ nổi điên cũng sẽ không xảy ra.".
"Cô sẽ không cho rằng tôi biết nhị thiếu làm chuyện này chứ?". Nhạc Vi nói.
"Không phải cho rằng, mà căn bản chính là như vậy.". Mậu Hinh cười lạnh, "Nhạc Vi, trên đời này không ai hiểu cô hơn tôi, cô một lòng làm người, Minh Nhất Kỳ là cơ hội của cô, nhưng mà cô nên biết, Minh Nhất Kỳ sẽ không cưới một người phụ nữ mà cha mình đã từng chạm vào.".
Nhạc Vi nghe xong lời này sắc mặt khẽ thay đổi, thật lâu không nói lời nào.
"Cô cho là cô có thể thắng tôi, nhưng sự thật là tôi gả cho Minh Ý nhất định có thể hạnh phúc, bởi vì anh thích tôi, tôi và anh có thể hạnh phúc, mà cô chỉ là đồ chơi của cha con Minh Văn Hiên và Minh Nhất Kỳ thôi.".
Lời này của Mậu Hinh đâm trúng điểm yếu của Nhạc Vi, mặt cô ta xám trắng, không thể khó coi hơn nữa.
"Tôi cho cô làm phù dâu của tôi chính là cho cô cơ hội biểu hiện, hiển nhiên cô chỉ trung thành với Minh nhị thiếu, một khi đã như vậy, chúng ta không còn gì để nói.". Mậu Hinh nói.
"Mậu Hinh, cô sẽ không cho rằng gả cho Minh Ý thật sự là không có gì phải sợ hãi chứ? Tôi nói cho cô, gả đến Minh gia mới chính là bắt đầu ác mộng của cô.". Nhạc Vi nói.
"Chúng ta đây chờ xem, xem bắt đầu ác mộng của ai.". Mậu Hinh nói.
Nhạc Vi nhìn người phụ nữ trước mắt, từ nhỏ đến lớn bị mình chơi đùa vô số lần, kết quả cô ta cư nhiên sống lại, hiện tại còn gả cho Minh Ý rồi.
Cô chính là con gián đánh không chết, vẫn sống tốt như cũ, người phụ nữ này lợi hại, xem ra chính mình phải điều chỉnh sách lược rồi.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, xin hỏi cô có thể đi ra ngoài không?". Mậu Hinh hỏi.
Nhạc Vi vốn định nói gì đó, vừa quay đầu thấy Minh Ý đứng ở cửa. Anh mặt trầm xuống nhìn Nhạc Vi, ngay cả mở miệng nói chuyện với cô cũng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.