Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 236: Chương 180-3: Mới không cần anh tới phối hợp
Mạch Kiêu Dương
13/09/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô thật sự cực kỳ cần ngủ a! Anh hôn gương mặt cô, đè tất cả ý niệm xuống, ôm cô ngủ thật say.
Mậu Hinh vẫn bị quấy rầy thức dậy, cô cảm thấy mình hơi khó thở, mông cô bị người nắm, khiến cô muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Chờ cô mở mắt ra, Minh Ý hôn cô, hôn cực kỳ sâu cực kỳ dài.
"Anh...". Tay Mậu Hinh cực kỳ tự nhiên muốn đẩy người đàn ông cũng không đẩy ra.
Đầu lưỡi của anh nhanh chóng cuốn lưỡi cô, hai người kịch liệt trao đổi hơi thở.
Cô rất không dễ dàng tránh môi anh, quay đầu, cửa sổ hơi lộ ra khe hở, bên ngoài tựa hồ có ánh sáng, là trời đã sáng sao? Sáng sớm như vậy anh đã tới thật sự được sao?
Sáng sớm Tokyo hẳn là rất tốt đẹp, nhưng Mậu Hinh mềm nhũn nằm trên giường. Minh Ý vẫn đang ra sức cày cấy, cày cấy cô mềm nhũn, mỗi đầu ngón tay đều mềm, đôi mắt cũng không mở ra được.
Sau đó hai người đi tắm bồn!
Có ai lại tắm bồn buổi sáng, nhưng bọn họ vẫn tắm.
Minh Ý dã thú này đưa cô đi tắm bồn, nhéo trên người cô xanh xanh tím tím, để cô ngồi trên người anh, thừa dịp cô không chú ý lại công chiếm cô rồi.
Đợi cho từ phòng tắm ra, Mậu Hinh kiên quyết không chịu lên giường đi ngủ. Minh Ý cảm thấy buồn cười, đặt cô lên ghế sofa tìm quần áo khoác lên cho mình và cô, sau đó gọi điện thoại thông báo người quản lý khách sạn tới đổi khăn trải giường.
Lúc người quản lý khách sạn đi lên, Mậu Hinh kiên quyết không chịu ở đây, chui vào một phòng nhỏ khác không chịu ra.
Minh Ý chỉ cảm thấy cô như vậy vô cùng đáng yêu, đợi đền khi thu dọn trên giường sạch sẽ, cô mới đỡ thắt lưng từ từ đi ra.
"Chúng ta ăn bữa sáng ở trong phòng hay ra ngoài ăn?". Minh Ý hỏi cô.
"Em muốn ra ngoài ăn.". Nếu cô ngốc trong phòng, cô chính là đứa ngốc.
Minh Ý tìm váy dài cho cô, một cái áo khoác, một đôi giày vải màu trắng.
"Hôm nay đi dạo Tokyo, mặc cái này có vẻ thoải mái.". Minh Ý nói.
"Em biết muốn mặc cái gì, không cần anh tới quan tâm.". Mậu Hinh phát hiện người đàn ông còn phối hợp quần áo, nhưng cho dù như vậy cũng không thể khiến tâm tình cô tốt được. Cũng không phải cô keo kiệt, nếu có ai giống cô, sáng sớm trong mộng bị anh mạnh mẽ lăn qua lăn lại hơn một giờ, thắt lưng chua xót, chân đau, cổ họng có phần khàn, bụng dưới bây giờ còn trướng, đi đường chân và thắt lưng vừa đau vừa chua xót, còn có thể hoà thuận thì cô bội phục người đó.
"Được, em quyết định mặc cái gì cũng được, em mặc cái gì anh đều phối hợp.". Minh Ý nói.
"Em mặc cái gì, mới không cần anh tới phối hợp.". Hừ, Mậu Hinh cầm quần áo mình muốn mặc vào phòng tắm thay.
Tâm tình Minh Ý vô cùng tốt, anh thích nhìn bộ dáng Hinh Hinh nổi giận đùng đùng, đáng yêu, ngạo kiều. Nếu như vậy có thể khiến cô lộ ra một mặt yếu ớt này, anh vẫn rất thích ý làm như vậy.
Cô mặc quần áo tử tế, Minh Ý cũng thay quần áo. Hôm nay Mậu Hinh mặc váy dài màu hồng nhạt, bên ngoài là áo khoác nhỏ màu trắng, Minh Ý vậy mà mặc áo sơmi màu trắng, phía trên có mấy chữ cái hồng nhạt.
Theo màu sắc trên người, hai người vậy mà thần kỳ hợp.
"Ai cho anh phối quần áo.". Anh mặc như vậy rất đẹp mắt, đặc biệt trẻ trung, giống anh trai nhà bên bình dị gần gũi. Mà không phải anh bình thường, luôn luôn tây trang nghiêm nghị, cao lãnh mà không thể thân cận.
Cô thật sự cực kỳ cần ngủ a! Anh hôn gương mặt cô, đè tất cả ý niệm xuống, ôm cô ngủ thật say.
Mậu Hinh vẫn bị quấy rầy thức dậy, cô cảm thấy mình hơi khó thở, mông cô bị người nắm, khiến cô muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Chờ cô mở mắt ra, Minh Ý hôn cô, hôn cực kỳ sâu cực kỳ dài.
"Anh...". Tay Mậu Hinh cực kỳ tự nhiên muốn đẩy người đàn ông cũng không đẩy ra.
Đầu lưỡi của anh nhanh chóng cuốn lưỡi cô, hai người kịch liệt trao đổi hơi thở.
Cô rất không dễ dàng tránh môi anh, quay đầu, cửa sổ hơi lộ ra khe hở, bên ngoài tựa hồ có ánh sáng, là trời đã sáng sao? Sáng sớm như vậy anh đã tới thật sự được sao?
Sáng sớm Tokyo hẳn là rất tốt đẹp, nhưng Mậu Hinh mềm nhũn nằm trên giường. Minh Ý vẫn đang ra sức cày cấy, cày cấy cô mềm nhũn, mỗi đầu ngón tay đều mềm, đôi mắt cũng không mở ra được.
Sau đó hai người đi tắm bồn!
Có ai lại tắm bồn buổi sáng, nhưng bọn họ vẫn tắm.
Minh Ý dã thú này đưa cô đi tắm bồn, nhéo trên người cô xanh xanh tím tím, để cô ngồi trên người anh, thừa dịp cô không chú ý lại công chiếm cô rồi.
Đợi cho từ phòng tắm ra, Mậu Hinh kiên quyết không chịu lên giường đi ngủ. Minh Ý cảm thấy buồn cười, đặt cô lên ghế sofa tìm quần áo khoác lên cho mình và cô, sau đó gọi điện thoại thông báo người quản lý khách sạn tới đổi khăn trải giường.
Lúc người quản lý khách sạn đi lên, Mậu Hinh kiên quyết không chịu ở đây, chui vào một phòng nhỏ khác không chịu ra.
Minh Ý chỉ cảm thấy cô như vậy vô cùng đáng yêu, đợi đền khi thu dọn trên giường sạch sẽ, cô mới đỡ thắt lưng từ từ đi ra.
"Chúng ta ăn bữa sáng ở trong phòng hay ra ngoài ăn?". Minh Ý hỏi cô.
"Em muốn ra ngoài ăn.". Nếu cô ngốc trong phòng, cô chính là đứa ngốc.
Minh Ý tìm váy dài cho cô, một cái áo khoác, một đôi giày vải màu trắng.
"Hôm nay đi dạo Tokyo, mặc cái này có vẻ thoải mái.". Minh Ý nói.
"Em biết muốn mặc cái gì, không cần anh tới quan tâm.". Mậu Hinh phát hiện người đàn ông còn phối hợp quần áo, nhưng cho dù như vậy cũng không thể khiến tâm tình cô tốt được. Cũng không phải cô keo kiệt, nếu có ai giống cô, sáng sớm trong mộng bị anh mạnh mẽ lăn qua lăn lại hơn một giờ, thắt lưng chua xót, chân đau, cổ họng có phần khàn, bụng dưới bây giờ còn trướng, đi đường chân và thắt lưng vừa đau vừa chua xót, còn có thể hoà thuận thì cô bội phục người đó.
"Được, em quyết định mặc cái gì cũng được, em mặc cái gì anh đều phối hợp.". Minh Ý nói.
"Em mặc cái gì, mới không cần anh tới phối hợp.". Hừ, Mậu Hinh cầm quần áo mình muốn mặc vào phòng tắm thay.
Tâm tình Minh Ý vô cùng tốt, anh thích nhìn bộ dáng Hinh Hinh nổi giận đùng đùng, đáng yêu, ngạo kiều. Nếu như vậy có thể khiến cô lộ ra một mặt yếu ớt này, anh vẫn rất thích ý làm như vậy.
Cô mặc quần áo tử tế, Minh Ý cũng thay quần áo. Hôm nay Mậu Hinh mặc váy dài màu hồng nhạt, bên ngoài là áo khoác nhỏ màu trắng, Minh Ý vậy mà mặc áo sơmi màu trắng, phía trên có mấy chữ cái hồng nhạt.
Theo màu sắc trên người, hai người vậy mà thần kỳ hợp.
"Ai cho anh phối quần áo.". Anh mặc như vậy rất đẹp mắt, đặc biệt trẻ trung, giống anh trai nhà bên bình dị gần gũi. Mà không phải anh bình thường, luôn luôn tây trang nghiêm nghị, cao lãnh mà không thể thân cận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.