Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 24: Chương 24: Chờ em không có thời hạn
Mạch Kiêu Dương
03/08/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý bảo Mậu Hinh mời anh ăn mì cũng không được, anh đưa Mậu Hinh trở về Luật Chính Tư, buổi tối sẽ dẫn Tiểu Sâm đi ăn gì đó.
Khi xuống xe ở cửa Luật Chính Tư, cuối cùng Mậu Hinh cũng lộ ra cảm kích: "Minh thiếu, cám ơn anh.".
"Không có gì, anh rất thích chơi với Tiểu Sâm.". Minh Ý nói xong cười cười với Tiểu Sâm.
Tiểu Sâm hình như cũng hiểu được ở cùng với chú Nhất sẽ không có việc gì, nói với Mậu Hinh: "Hinh Hinh, mẹ nhanh đi làm đi, không cần lo lắng cho con!".
Tiểu tử thối, Minh Ý rót cái thuốc mê gì cho bé, mới quen biết ngắn ngủn vài ngày đã khiến cho bé tin tưởng anh như vậy.
"Em lưu số điện thoại của anh, lát nữa em gọi điện thoại cho anh.". Mậu Hinh vừa nói vừa cầm điện thoại ra.
"Giống như trước kia, số điện thoại của anh không thay đổi.". Anh nói.
"..." Trong lòng Mậu Hinh run lên, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn anh.
"Em không nhớ phải không?". Minh Ý nhìn phản ứng của cô, liền đọc số điện thoại.
Tâm tình Mậu Hinh phức tạp, nói tạm biệt với bọn họ.
Trở lại Luật Chính Tư, Tiểu Nam đã quay về, hơn nữa nói Lâm Văn Hi đang đợi cô.
Đến phòng tiếp khách, Lâm Văn Hi mặc áo khoác dài, phía dưới là váy bút chì màu tối. Đội mũ, thắt khăn lụa, ngay cả kính đeo mắt cũng chưa tháo xuống.
Đến khi nhìn thấy cô tiến vào, cô ta mới tháo kính mắt xuống.
"Tôi quyết định ra tòa làm chứng.". Lâm Văn Hi nhìn Mậu Hinh nói.
Mậu Hinh cười lên, quay đầu nhìn Tiểu Nam, bảo Tiểu Nam lấy máy ghi âm đến, ghi âm nói chuyện giữa các cô.
Kết quả, hơn 9 giờ tối Mậu Hinh mới trở về, khi đến dưới lầu cô cầm điện thoại ra ấn số Minh Ý. Mấy con số cực kỳ dễ nhớ, cô cho rằng mình đã quên, kết quả lại có một ngày khi muốn gọi điện thoại, con số quen thuộc vẫn rõ ràng trong đầu như thế, cô cực kỳ tự nhiên ấn ra.
"Em đã trở về, Tiểu Sâm ngủ chưa?". Cô hỏi.
"Đã ngủ, anh ôm bé xuống dưới, chờ em ở cửa nhà em.". Minh Ý nói.
"Cảm ơn.". Cúp điện thoại, cô ấn thang máy.
Lúc lên tầng 16, Mậu Hinh hít sâu vài cái, kết quả khi ra khỏi thang máy đi đến cửa nhà, Minh Ý ôm Tiểu Sâm ngủ đứng ở cửa. Một tay anh nâng mông Tiểu Sâm để cho bé ghé vào trên vai mình. Một tay kia còn cầm một cái hộp giữ ấm.
Mậu Hinh mở cửa, Minh Ý vào theo.
Minh Ý biết phòng Tiểu Sâm ở đâu, đặt hộp giữ ấm xuống, sau đó ôm Tiểu Sâm đi phòng bé, thu xếp Tiểu Sâm tốt rồi ra khỏi phòng ngủ.
"Tiểu Sâm tắm rửa lúc nào?". Mậu Hinh hỏi.
"Tắm sạch rồi, anh và bé cùng tắm." Minh Ý nói, "Anh nấu bánh chẻo, cũng còn lại mấy cái, anh hâm nóng một chút mang xuống đây.".
Mậu Hinh chưa ăn cơm, vừa mở hộp giữ ấm ra, quả nhiên thấy bên trong có mười mấy cái bánh chẻo lớn, đặc biệt đầy đặn
"Anh dẫn Tiểu Sâm đi ăn mì sợi, anh nghĩ chắc em chưa ăn bữa tối, vừa lúc trong tủ lạnh có mấy cái bánh chẻo, liền nấu lên. Đúng lúc em gọi điện thoại đến." Anh nói.
Mậu Hinh nhìn bánh chẻo, nói không cảm động chắc chắn là gạt người, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh.".
"Anh thấy vẻ mặt em thoải mái, vụ án có tiến triển sao?". Anh hỏi.
Mậu Hinh: "Ừm.".
"Cô gái Lâm Văn Hi này, từ nhỏ đến lớn chơi cùng với Nhất Hạ, Nhất Hạ nói cô ấy làm cái gì thì cô làm cái đó, cũng không phải một người cực kỳ đáng tin.". Minh Ý nói.
"Anh muốn nói cái gì?". Mậu Hinh cảm thấy được anh có ẩn ý.
"Không có gì, anh chỉ muốn nói cho em, đừng để vẻ ngoài mê hoặc.". Minh Ý nói.
"Có phải anh biết cái gì không?". Mậu Hinh lập tức hỏi.
"Anh không hề biết gì, từ khi mới bắt đầu anh đã nói vụ án này anh sẽ không nhúng tay, chỉ là anh nghĩ anh hiểu người Minh gia hơn em.". Minh Ý nhìn thời gian, "Anh phải đi, chúc ngủ ngon.".
" Chúc ngủ ngon.". Mậu Hinh tiễn anh ra cửa.
Lúc chuẩn bị đóng cửa, anh hỏi: "Đề nghị tối hôm đó của anh, em suy xét đến đâu rồi?”
Mậu Hinh không nghĩ tới anh sẽ hỏi, cô nói: "Em căn bản không nghĩ tới suy xét.".
Hình như cũng không ngoài dự liệu của Minh Ý dự liệu, chỉ nói: "Không sao, anh vẫn chờ em, không có kỳ hạn.".
Minh Ý bảo Mậu Hinh mời anh ăn mì cũng không được, anh đưa Mậu Hinh trở về Luật Chính Tư, buổi tối sẽ dẫn Tiểu Sâm đi ăn gì đó.
Khi xuống xe ở cửa Luật Chính Tư, cuối cùng Mậu Hinh cũng lộ ra cảm kích: "Minh thiếu, cám ơn anh.".
"Không có gì, anh rất thích chơi với Tiểu Sâm.". Minh Ý nói xong cười cười với Tiểu Sâm.
Tiểu Sâm hình như cũng hiểu được ở cùng với chú Nhất sẽ không có việc gì, nói với Mậu Hinh: "Hinh Hinh, mẹ nhanh đi làm đi, không cần lo lắng cho con!".
Tiểu tử thối, Minh Ý rót cái thuốc mê gì cho bé, mới quen biết ngắn ngủn vài ngày đã khiến cho bé tin tưởng anh như vậy.
"Em lưu số điện thoại của anh, lát nữa em gọi điện thoại cho anh.". Mậu Hinh vừa nói vừa cầm điện thoại ra.
"Giống như trước kia, số điện thoại của anh không thay đổi.". Anh nói.
"..." Trong lòng Mậu Hinh run lên, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn anh.
"Em không nhớ phải không?". Minh Ý nhìn phản ứng của cô, liền đọc số điện thoại.
Tâm tình Mậu Hinh phức tạp, nói tạm biệt với bọn họ.
Trở lại Luật Chính Tư, Tiểu Nam đã quay về, hơn nữa nói Lâm Văn Hi đang đợi cô.
Đến phòng tiếp khách, Lâm Văn Hi mặc áo khoác dài, phía dưới là váy bút chì màu tối. Đội mũ, thắt khăn lụa, ngay cả kính đeo mắt cũng chưa tháo xuống.
Đến khi nhìn thấy cô tiến vào, cô ta mới tháo kính mắt xuống.
"Tôi quyết định ra tòa làm chứng.". Lâm Văn Hi nhìn Mậu Hinh nói.
Mậu Hinh cười lên, quay đầu nhìn Tiểu Nam, bảo Tiểu Nam lấy máy ghi âm đến, ghi âm nói chuyện giữa các cô.
Kết quả, hơn 9 giờ tối Mậu Hinh mới trở về, khi đến dưới lầu cô cầm điện thoại ra ấn số Minh Ý. Mấy con số cực kỳ dễ nhớ, cô cho rằng mình đã quên, kết quả lại có một ngày khi muốn gọi điện thoại, con số quen thuộc vẫn rõ ràng trong đầu như thế, cô cực kỳ tự nhiên ấn ra.
"Em đã trở về, Tiểu Sâm ngủ chưa?". Cô hỏi.
"Đã ngủ, anh ôm bé xuống dưới, chờ em ở cửa nhà em.". Minh Ý nói.
"Cảm ơn.". Cúp điện thoại, cô ấn thang máy.
Lúc lên tầng 16, Mậu Hinh hít sâu vài cái, kết quả khi ra khỏi thang máy đi đến cửa nhà, Minh Ý ôm Tiểu Sâm ngủ đứng ở cửa. Một tay anh nâng mông Tiểu Sâm để cho bé ghé vào trên vai mình. Một tay kia còn cầm một cái hộp giữ ấm.
Mậu Hinh mở cửa, Minh Ý vào theo.
Minh Ý biết phòng Tiểu Sâm ở đâu, đặt hộp giữ ấm xuống, sau đó ôm Tiểu Sâm đi phòng bé, thu xếp Tiểu Sâm tốt rồi ra khỏi phòng ngủ.
"Tiểu Sâm tắm rửa lúc nào?". Mậu Hinh hỏi.
"Tắm sạch rồi, anh và bé cùng tắm." Minh Ý nói, "Anh nấu bánh chẻo, cũng còn lại mấy cái, anh hâm nóng một chút mang xuống đây.".
Mậu Hinh chưa ăn cơm, vừa mở hộp giữ ấm ra, quả nhiên thấy bên trong có mười mấy cái bánh chẻo lớn, đặc biệt đầy đặn
"Anh dẫn Tiểu Sâm đi ăn mì sợi, anh nghĩ chắc em chưa ăn bữa tối, vừa lúc trong tủ lạnh có mấy cái bánh chẻo, liền nấu lên. Đúng lúc em gọi điện thoại đến." Anh nói.
Mậu Hinh nhìn bánh chẻo, nói không cảm động chắc chắn là gạt người, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh.".
"Anh thấy vẻ mặt em thoải mái, vụ án có tiến triển sao?". Anh hỏi.
Mậu Hinh: "Ừm.".
"Cô gái Lâm Văn Hi này, từ nhỏ đến lớn chơi cùng với Nhất Hạ, Nhất Hạ nói cô ấy làm cái gì thì cô làm cái đó, cũng không phải một người cực kỳ đáng tin.". Minh Ý nói.
"Anh muốn nói cái gì?". Mậu Hinh cảm thấy được anh có ẩn ý.
"Không có gì, anh chỉ muốn nói cho em, đừng để vẻ ngoài mê hoặc.". Minh Ý nói.
"Có phải anh biết cái gì không?". Mậu Hinh lập tức hỏi.
"Anh không hề biết gì, từ khi mới bắt đầu anh đã nói vụ án này anh sẽ không nhúng tay, chỉ là anh nghĩ anh hiểu người Minh gia hơn em.". Minh Ý nhìn thời gian, "Anh phải đi, chúc ngủ ngon.".
" Chúc ngủ ngon.". Mậu Hinh tiễn anh ra cửa.
Lúc chuẩn bị đóng cửa, anh hỏi: "Đề nghị tối hôm đó của anh, em suy xét đến đâu rồi?”
Mậu Hinh không nghĩ tới anh sẽ hỏi, cô nói: "Em căn bản không nghĩ tới suy xét.".
Hình như cũng không ngoài dự liệu của Minh Ý dự liệu, chỉ nói: "Không sao, anh vẫn chờ em, không có kỳ hạn.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.