Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 550: Chương 284-3: Vợ chồng không phải là như vậy
Mạch Kiêu Dương
13/09/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Tôi bắt đầu quay phim rồi." Nhất Hạ trả lời, "Tôi có chú ý chuyện anh hai, vừa rồi mẹ còn gọi để cho tôi trở về." Mẹ còn nói cổ quyền anh hai cũng bị anh cả đoạt, để cho cô nhất định không cần đem cổ quyền chuyển cho Minh Ý hoặc là trao quyền cho anh. Cô thật sự là không hiểu mẹ, vì cái gì đến mức này lại vẫn như vậy đề phòng anh cả đâu?
Những lời này cô không có cách nào khác nói với Mậu Hinh, nói cho cô nghe sẽ chỉ làm tâm tình cô không tốt.
"Cô chú ý thân thể, anh Miêu một mực bên cạnh cô sao?" Hinh Hinh hỏi.
"Là a!" Hinh Hinh trả lời, "Anh một mực bên cạnh chăm sóc tôi, anh hai tôi bệnh viện tâm thần thôi, ba mẹ tôi nghĩ muốn đưa anh làm ra tới, anh cả hình như là không chịu. Bà nội khóc cùng tôi, nói Nhất Sơn bị anh cả đưa đến Châu Phi đi, anh hai lại bị anh cả đưa bệnh viện tâm thần, để cho tôi khuyên anh."
Hinh Hinh nghe lời này, nhất thời tức giận: "Nếu không anh cả cô, Minh Nhất Kỳ phán quyết cũng không phải vô tội, tuyệt đối tử hình."
"Tôi cũng nói cùng bà nội như vậy." Minh Nhất Hạ nhắc đến chuyện hư hỏng trong nhà cũng là buồn bực.
"Cô và anh cả không có việc gì đi?" Nhất Hạ ngữ khí cẩn thận hỏi.
" Có phải cô biết cái gì hay không?" Hinh Hinh liền biết Minh Nhất Hạ gọi điện thoại tới, khẳng định không phải đơn giản như vậy.
"Ách... Tiểu Sâm gọi điện thoại cho tôi, nói cô và anh cả cãi nhau, hiện tại cũng không ở chung rồi." Nhất Hạ không am hiểu điều giải quan hệ vợ chồng, những lời này nói đều đã mất tự nhiên, "Kỳ thật anh cả người này không quá am hiểu biểu đạt tình cảm, tôi còn vẫn cảm thấy anh chưa bao giờ để ý tôi a?"
"Anh đương nhiên để ý cô." Nếu không thì sẽ không sắp xếp người đại diện cho cô một lần nữa, sẽ không mời Miêu Từ Hành người như vậy tới chiếu cố cô. Minh Ý đối với cái em gái này, bảo hộ đều là trên hành động, chưa bao giờ là dùng ở trong lời nói.
"Tôi biết, anh Miêu nói với tôi rồi." Minh Nhất hạ trả lời, "Cô biết, trước kia anh là tham gia quân ngũ, hiện tại lại quản lý công ty, đại khái tình thương cũng không quá cao, chọc giận cô tức giận cực kỳ bình thường, ngươi liền tha thứ anh đi!"
"Nhất Hạ, có chút không phải đơn giản như vậy." Mậu Hinh trả lời.
"Bởi vì chuyện anh hai này sao?" Nhất Hạ hỏi, "Chuyện anh hai cũng không thể trách anh nha, hơn nữa Mậu Hinh cô đừng trách tôi, tôi cảm thấy được hiện tại anh hai kết quả này so với bị chấp hành tử hình để cho tôi có thể tiếp thu rất nhiều. "
Kia đương nhiên, song lại là anh của cô, Nhất Hạ không nghĩ muốn nhìn đến anh trai mình cực kỳ bình thường.
"Cô sẽ không cần quan tâm chuyện của tôi, trong lòng tôi có tính toán." Mậu Hinh trả lời.
"Tôi mới không quan tâm, tôi là lo lắng Tiểu Sâm, còn tuổi nhỏ quá nhiều tâm tư. Lại nói tôi so với ai khác đều đã rõ ràng, cha mẹ không cùng một chỗ thậm chí tình cảm bất hòa, làm cho đứa nhỏ thơ ấu nhiều thống khổ cực kỳ." Minh Nhất hạ có đôi khi cực đoan, kích thích, thậm chí tự ti chính là vì từ nhỏ đến lớn Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân cũng chưa cho cô đầy đủ yêu.
"..." Lời này chọc thẳng điểm đau Hinh Hinh, này cũng là cô lo lắng nhất.
"Được rồi, tôi không nói, chính cô suy xét thì tốt rồi." Nhất Hạ nói xong liền muốn gác điện thoại, "Tôi đi vội vàng rồi."
" Tạm biệt." Hinh Hinh cúp điện thoại.
"Tôi bắt đầu quay phim rồi." Nhất Hạ trả lời, "Tôi có chú ý chuyện anh hai, vừa rồi mẹ còn gọi để cho tôi trở về." Mẹ còn nói cổ quyền anh hai cũng bị anh cả đoạt, để cho cô nhất định không cần đem cổ quyền chuyển cho Minh Ý hoặc là trao quyền cho anh. Cô thật sự là không hiểu mẹ, vì cái gì đến mức này lại vẫn như vậy đề phòng anh cả đâu?
Những lời này cô không có cách nào khác nói với Mậu Hinh, nói cho cô nghe sẽ chỉ làm tâm tình cô không tốt.
"Cô chú ý thân thể, anh Miêu một mực bên cạnh cô sao?" Hinh Hinh hỏi.
"Là a!" Hinh Hinh trả lời, "Anh một mực bên cạnh chăm sóc tôi, anh hai tôi bệnh viện tâm thần thôi, ba mẹ tôi nghĩ muốn đưa anh làm ra tới, anh cả hình như là không chịu. Bà nội khóc cùng tôi, nói Nhất Sơn bị anh cả đưa đến Châu Phi đi, anh hai lại bị anh cả đưa bệnh viện tâm thần, để cho tôi khuyên anh."
Hinh Hinh nghe lời này, nhất thời tức giận: "Nếu không anh cả cô, Minh Nhất Kỳ phán quyết cũng không phải vô tội, tuyệt đối tử hình."
"Tôi cũng nói cùng bà nội như vậy." Minh Nhất Hạ nhắc đến chuyện hư hỏng trong nhà cũng là buồn bực.
"Cô và anh cả không có việc gì đi?" Nhất Hạ ngữ khí cẩn thận hỏi.
" Có phải cô biết cái gì hay không?" Hinh Hinh liền biết Minh Nhất Hạ gọi điện thoại tới, khẳng định không phải đơn giản như vậy.
"Ách... Tiểu Sâm gọi điện thoại cho tôi, nói cô và anh cả cãi nhau, hiện tại cũng không ở chung rồi." Nhất Hạ không am hiểu điều giải quan hệ vợ chồng, những lời này nói đều đã mất tự nhiên, "Kỳ thật anh cả người này không quá am hiểu biểu đạt tình cảm, tôi còn vẫn cảm thấy anh chưa bao giờ để ý tôi a?"
"Anh đương nhiên để ý cô." Nếu không thì sẽ không sắp xếp người đại diện cho cô một lần nữa, sẽ không mời Miêu Từ Hành người như vậy tới chiếu cố cô. Minh Ý đối với cái em gái này, bảo hộ đều là trên hành động, chưa bao giờ là dùng ở trong lời nói.
"Tôi biết, anh Miêu nói với tôi rồi." Minh Nhất hạ trả lời, "Cô biết, trước kia anh là tham gia quân ngũ, hiện tại lại quản lý công ty, đại khái tình thương cũng không quá cao, chọc giận cô tức giận cực kỳ bình thường, ngươi liền tha thứ anh đi!"
"Nhất Hạ, có chút không phải đơn giản như vậy." Mậu Hinh trả lời.
"Bởi vì chuyện anh hai này sao?" Nhất Hạ hỏi, "Chuyện anh hai cũng không thể trách anh nha, hơn nữa Mậu Hinh cô đừng trách tôi, tôi cảm thấy được hiện tại anh hai kết quả này so với bị chấp hành tử hình để cho tôi có thể tiếp thu rất nhiều. "
Kia đương nhiên, song lại là anh của cô, Nhất Hạ không nghĩ muốn nhìn đến anh trai mình cực kỳ bình thường.
"Cô sẽ không cần quan tâm chuyện của tôi, trong lòng tôi có tính toán." Mậu Hinh trả lời.
"Tôi mới không quan tâm, tôi là lo lắng Tiểu Sâm, còn tuổi nhỏ quá nhiều tâm tư. Lại nói tôi so với ai khác đều đã rõ ràng, cha mẹ không cùng một chỗ thậm chí tình cảm bất hòa, làm cho đứa nhỏ thơ ấu nhiều thống khổ cực kỳ." Minh Nhất hạ có đôi khi cực đoan, kích thích, thậm chí tự ti chính là vì từ nhỏ đến lớn Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân cũng chưa cho cô đầy đủ yêu.
"..." Lời này chọc thẳng điểm đau Hinh Hinh, này cũng là cô lo lắng nhất.
"Được rồi, tôi không nói, chính cô suy xét thì tốt rồi." Nhất Hạ nói xong liền muốn gác điện thoại, "Tôi đi vội vàng rồi."
" Tạm biệt." Hinh Hinh cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.