Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 42: Chương 42: Tranh chấp ở tiệc đính hôn (3)
Mạch Kiêu Dương
03/08/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ninh tiên sinh, hoan nghênh anh tới!". Minh Nhất Kỳ cũng quen biết Ninh Vĩ Trạch, nhìn thấy anh liền nắm tay Giang Nguyệt Đình đến tiếp đón.
"Minh nhị thiếu, chúc mừng anh, Nguyệt Đình, chúc mừng cô.". Ninh Vĩ Trạch tặng quà.
"Cảm ơn.". Giang Nguyệt Đình cúi đầu, tầm mắt nhìn thấy Mậu Sâm Mặc bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô quay đầu nhìn về phía Minh Nhất Kỳ, mặt Minh Nhất Kỳ cũng thành màu gan heo, sau đó nhìn về phía Mậu Hinh.
“Bạn nhỏ này là?". Giang Nguyệt Đình hỏi.
"Con tôi, Mậu Sâm Mặc.". Mậu Hinh giới thiệu.
"Chú dì, cô bác ông bà, mọi người khỏe.". Tiểu Sâm cực kỳ có lễ phép chào hỏi.
"Con trai của cô!". Giọng nói Tống Mạn Vân cao đến quãng tám, không thể tin nhìn Mậu Hinh, "Sao cô có thể có con trai?".
"Vì sao tôi không thể có con trai?". Mậu Hinh hỏi lại.
Trong lúc này người Minh gia đều đã hoảng hốt, ai cũng không ngờ tới sáu năm sau Mậu Hinh trở về, mắt không mù, thành kiểm sát trưởng, hơn nữa bên cạnh còn dẫn theo con trai có bộ dáng giống Minh Nhất Kỳ trước đây như đúc.
Bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc xuất hiện, khơi dậy ngàn tầng sóng ở Minh gia.
Mậu Sâm Mặc đứng trước mặt có ánh mắt và môi giống người Minh gia, khuôn mặt hồng hào, cực kỳ giống Minh Nhất Kỳ trước đây.
Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trở nên trắng bệch, cô quay đầu nhìn về phía vị hôn phu, đột nhiên có cảm giác cái tiệc đính hôn này không tiến hành được.
"Chú Nhất!". Tiểu Sâm nhìn thấy Minh Ý, cực kỳ tự nhiên gọi anh.
"Tiểu Sâm, hoan nghênh con tới.". Minh Ý đi qua, ngồi xổm người xuống, đánh giá tây trang của bé. Tây trang ô vuông màu lam mặc trên người Tiểu Sâm, khiến bé trông giống một tiểu thân sĩ.
"Tại con ở nhà quá nhàm chán, Hinh Hinh hơi quá đáng, nơi này có đồ ăn ngon lại không dẫn con đi, may mà có chú Ninh đồng ý dẫn con tới. Không ngờ tới có thể gặp được chú, thật vui vẻ.". Tiểu Sâm cực kỳ tự nhiên nhào vào lòng Minh Ý.
"Con đã gặp qua đứa nhỏ này rồi hả?". Bộ dạng Tống Mạn Vân như bị đả kích thật lớn.
"Ừm.”. Minh Ý nhìn vào mắt Ninh Vĩ Trạch, mặc dù Ninh Vĩ Trạch tự tiện quyết định dẫn Tiểu Sâm đến, nhưng mà như vậy cũng được. Sớm hay muộn người Minh gia cũng sẽ biết đến sự tồn tại của Tiểu Sâm.
"Đây là chuyện gì?". Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trắng đến dọa người.
"Đây là con tôi, các vị cần gì phải khẩn trương như vậy?". Mậu Hinh nói.
"Đúng, mọi người thật kỳ quái, nhìn con như vậy làm gì?". Tiểu Sâm cũng cực kỳ hoang mang, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Minh Ý.
"Tiểu quỷ, cháu không biết là bộ dáng cháu rất giống anh hai cô sao?". Minh Nhất Hạ oán hận nói.
"Anh hai dì là ai vậy? Cháu không biết anh hai dì? Cái dì này thật ngốc nha?". Tiểu Sâm vẻ mặt quái dị nhìn Minh Nhất Hạ.
"Cháu gọi Tiểu Sâm sao, chú là Minh Nhất Kỳ, anh hai dì này.". Minh Nhất Kỳ tự giới thiệu cùng Tiểu Sâm.
"A...,Chú là anh hai dì này, đó chính là anh hai. Kỳ quái, rõ ràng cháu có vẻ giống chú Nhất, sao lại có thể giống chú được? ". Tiểu Sâm nghiêm trang nói.
Minh Nhất Kỳ nghe xong lời này, ngược lại ha ha cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Mậu Hinh.
"Hinh Hinh, con trai của em cực kỳ lanh lợi thật đáng yêu.". Giang Nguyệt Đình ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Cháu lanh lợi đáng yêu rất nhiều người đều biết, dì, dì thật tinh mắt.". Tiểu Sâm gật đầu như thật.
Mậu Hinh rất muốn cốc đầu con trai, bình thường tự kỷ thì thôi, đến nơi xa lạ đối mặt với một đống người xa lạ, còn có thể tự kỷ một cách nghiêm trang như vậy, cũng thật say sưa.
"Anh dẫn các em đến chỗ ngồi.". Minh Ý nói xong ôm lấy Tiểu Sâm, "Chắc Tiểu Sâm đói bụng rồi, muốn ăn gì.".
"Đúng đúng đúng, cháu đói bụng, chú Ninh nói ở đây có đồ ăn ngon nên cháu mới đến.". Tiểu Sâm tự nhiên ôm cổ Minh Ý.
Sắc mặt Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân vô cùng xấu, vẻ mặt Giang Nguyệt Đình cũng xám xịt, Minh Nhất Hạ hừ hừ dùng ánh mắt gườm gườm nhìn Mậu Hinh. Trái lại Minh Nhất Kỳ, ôm eo vị hôn thê, cười rạng rỡ.
"Ninh tiên sinh, hoan nghênh anh tới!". Minh Nhất Kỳ cũng quen biết Ninh Vĩ Trạch, nhìn thấy anh liền nắm tay Giang Nguyệt Đình đến tiếp đón.
"Minh nhị thiếu, chúc mừng anh, Nguyệt Đình, chúc mừng cô.". Ninh Vĩ Trạch tặng quà.
"Cảm ơn.". Giang Nguyệt Đình cúi đầu, tầm mắt nhìn thấy Mậu Sâm Mặc bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô quay đầu nhìn về phía Minh Nhất Kỳ, mặt Minh Nhất Kỳ cũng thành màu gan heo, sau đó nhìn về phía Mậu Hinh.
“Bạn nhỏ này là?". Giang Nguyệt Đình hỏi.
"Con tôi, Mậu Sâm Mặc.". Mậu Hinh giới thiệu.
"Chú dì, cô bác ông bà, mọi người khỏe.". Tiểu Sâm cực kỳ có lễ phép chào hỏi.
"Con trai của cô!". Giọng nói Tống Mạn Vân cao đến quãng tám, không thể tin nhìn Mậu Hinh, "Sao cô có thể có con trai?".
"Vì sao tôi không thể có con trai?". Mậu Hinh hỏi lại.
Trong lúc này người Minh gia đều đã hoảng hốt, ai cũng không ngờ tới sáu năm sau Mậu Hinh trở về, mắt không mù, thành kiểm sát trưởng, hơn nữa bên cạnh còn dẫn theo con trai có bộ dáng giống Minh Nhất Kỳ trước đây như đúc.
Bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc xuất hiện, khơi dậy ngàn tầng sóng ở Minh gia.
Mậu Sâm Mặc đứng trước mặt có ánh mắt và môi giống người Minh gia, khuôn mặt hồng hào, cực kỳ giống Minh Nhất Kỳ trước đây.
Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trở nên trắng bệch, cô quay đầu nhìn về phía vị hôn phu, đột nhiên có cảm giác cái tiệc đính hôn này không tiến hành được.
"Chú Nhất!". Tiểu Sâm nhìn thấy Minh Ý, cực kỳ tự nhiên gọi anh.
"Tiểu Sâm, hoan nghênh con tới.". Minh Ý đi qua, ngồi xổm người xuống, đánh giá tây trang của bé. Tây trang ô vuông màu lam mặc trên người Tiểu Sâm, khiến bé trông giống một tiểu thân sĩ.
"Tại con ở nhà quá nhàm chán, Hinh Hinh hơi quá đáng, nơi này có đồ ăn ngon lại không dẫn con đi, may mà có chú Ninh đồng ý dẫn con tới. Không ngờ tới có thể gặp được chú, thật vui vẻ.". Tiểu Sâm cực kỳ tự nhiên nhào vào lòng Minh Ý.
"Con đã gặp qua đứa nhỏ này rồi hả?". Bộ dạng Tống Mạn Vân như bị đả kích thật lớn.
"Ừm.”. Minh Ý nhìn vào mắt Ninh Vĩ Trạch, mặc dù Ninh Vĩ Trạch tự tiện quyết định dẫn Tiểu Sâm đến, nhưng mà như vậy cũng được. Sớm hay muộn người Minh gia cũng sẽ biết đến sự tồn tại của Tiểu Sâm.
"Đây là chuyện gì?". Sắc mặt Giang Nguyệt Đình trắng đến dọa người.
"Đây là con tôi, các vị cần gì phải khẩn trương như vậy?". Mậu Hinh nói.
"Đúng, mọi người thật kỳ quái, nhìn con như vậy làm gì?". Tiểu Sâm cũng cực kỳ hoang mang, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Minh Ý.
"Tiểu quỷ, cháu không biết là bộ dáng cháu rất giống anh hai cô sao?". Minh Nhất Hạ oán hận nói.
"Anh hai dì là ai vậy? Cháu không biết anh hai dì? Cái dì này thật ngốc nha?". Tiểu Sâm vẻ mặt quái dị nhìn Minh Nhất Hạ.
"Cháu gọi Tiểu Sâm sao, chú là Minh Nhất Kỳ, anh hai dì này.". Minh Nhất Kỳ tự giới thiệu cùng Tiểu Sâm.
"A...,Chú là anh hai dì này, đó chính là anh hai. Kỳ quái, rõ ràng cháu có vẻ giống chú Nhất, sao lại có thể giống chú được? ". Tiểu Sâm nghiêm trang nói.
Minh Nhất Kỳ nghe xong lời này, ngược lại ha ha cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Mậu Hinh.
"Hinh Hinh, con trai của em cực kỳ lanh lợi thật đáng yêu.". Giang Nguyệt Đình ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Cháu lanh lợi đáng yêu rất nhiều người đều biết, dì, dì thật tinh mắt.". Tiểu Sâm gật đầu như thật.
Mậu Hinh rất muốn cốc đầu con trai, bình thường tự kỷ thì thôi, đến nơi xa lạ đối mặt với một đống người xa lạ, còn có thể tự kỷ một cách nghiêm trang như vậy, cũng thật say sưa.
"Anh dẫn các em đến chỗ ngồi.". Minh Ý nói xong ôm lấy Tiểu Sâm, "Chắc Tiểu Sâm đói bụng rồi, muốn ăn gì.".
"Đúng đúng đúng, cháu đói bụng, chú Ninh nói ở đây có đồ ăn ngon nên cháu mới đến.". Tiểu Sâm tự nhiên ôm cổ Minh Ý.
Sắc mặt Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân vô cùng xấu, vẻ mặt Giang Nguyệt Đình cũng xám xịt, Minh Nhất Hạ hừ hừ dùng ánh mắt gườm gườm nhìn Mậu Hinh. Trái lại Minh Nhất Kỳ, ôm eo vị hôn thê, cười rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.