Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 83: Chương 83: Minh Nhất cho cô cảm giác an toàn
Mạch Kiêu Dương
13/09/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
Buổi tối lúc ăn cơm, Tống Mạn Vân thông báo sẽ đi du lịch Châu Âu cùng bạn một tháng.
"Mẹ, thật trùng hợp, con cũng hẹn bạn đi Nhật Bản chơi." Minh Nhất Hạ lập tức nói.
"Con đi Nhật Bản du ngoạn, ba tài trợ con, chơi thật vui, chơi lâu một chút." Minh Văn Hiên lập tức nói.
"Cảm ơn ba."Minh Nhất Hạ vừa mừng vừa sợ.
Mậu Hinh cảm nhận được ánh mắt Minh Văn Hiên nhìn tới mình,sợ hãi đến nắm chặt tay run run.
Tối hôm đó cô khóa trái cửa phòng, bọc kín mình ngồi ở đầu giường ngẩn người. Ngày hôm sau quyết định làm một chuyện lớn mật, thu thập một túi sách nho nhỏ, một bộ quần áo, trên người bọc mấy chục đồng tiền, nhân lúc người Minh gia không chú ý bỏ chạy, sau đó ngồi xe bus đi Thanh Đảo.
Từ Tân Thị đến Thanh Đảo mất hơn ba giờ, chiếc xe buýt đó không có điều hòa, nhét đầy người. Cô ngồi ở một góc sáng sủa phía sau, mở cửa sổ cho gió thổi, trong óc trống rỗng.
Thực sự lúc ấy cô đi tìm Minh Nhất sao? Cô thực không biết, cô biết Minh gia đã khiến cô không có cảm giác an toàn, cô buộc phải rời khỏi nơi đó.
Con người luôn luôn theo bản năng, mà bản năng duy nhất của cô là Minh Nhất sẽ che chắn bớt một chút mưa gió.
Nghĩ tới đây, có lẽ do bên cạnh than hơi lửa, toàn thân cô bắt đầu nóng lên. Ngẩng đầu theo bản năng đi tìm bóng dáng Minh Ý, cô không nghe được có người đột nhiên gọi mình.
"Hinh Hinh!"
Cô quên mình đang nướng, trong tay vẫn cầm nguyên liệu nấu ăn. Lúc cô thất thần, taygần chạm đến bếp nướng bên cạnh.
Cô vẫn chưa phục hồi tinh thần, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay, cô cúi đầu mới phát hiện mình hẳn là vẫn cầm chân gà nướng.
Mà Minh Ý nắm cổ tay cô, bởi vì động tác quá nhanh, một tay kia chạm vào bếp nướng bên cạnh.
"Lão Đại!"Đám người Tạ Tam giật mình.
Minh Ý phản ứng rất nhanh, mặc dù nhanh chóng rút tay nhưng vẫn không tránh được bị thương. Lòng bàn tay anh lập tức bị bỏng nghiêm trọng thành một mảng hồng hồng, những người khác đều sợ hãi, chỉ có anh bình thản: "Anh không sao, da anh dày, không sao..."
Mậu Hinh nhìn một mảng đỏ lớn trong lòng bàn tay anh, nhìn đặc biệt nghiêm trọng, trong lòng căng thẳng: "Thực xin lỗi." Nếu không phải vì cứu cô, anh sẽ không bị thương.
" Ngốc, không liên quan tới em." Minh Ý nói, cũng không thấy nhíu mày, giống như không phải tay anh bị thương.
"Cậu bị bỏng cấp 1 rồi."Quý Thần Hi kiểm tra cho anh sau đó nói, "Nơi này có hòm thuốc không?Cần lập tức xử lý miệng vết thương."
"May mà có bác sĩ Quý ở đây."Tạ Tam nói xong, liền đi lấy hòm thuốc.
"Chú Nhất, đau không?" Tiểu Sâm vẻ mặt lo lắng.
"Không đau."Minh Ý cười với Tiểu Sâm, "Chỉ là bỏng một chút mà thôi, ngày mai khỏi rồi."
Vết thương như vậy, làm sao có thể ngày mai đã lành, trong lòng Mậu Hinh thật không dễ chịu.
Tạ Tạ và Tây Tử một người tìm đã một người lấy khăn mặt, chờ Tạ Tam cầm hòm thuốc tới, Quý Thần Hi lập tức xử lý vết thương cho anh.
"Trong khoảng thời gian này không nên đụng nước, cần đổi thuốc đúng giờ, tay phải không thể dùng nhiều lực."Quý Thần Hi xử lý xong miệng vết thương cho anh nói.
"Cảm ơn." Minh Ý nhìn tay phải mình băng bó, bọc lại như vậy, anh có chút không quen.
"Chú Nhất, cháu có thể chăm sóc chú." Tiểu Sâm lập tức nói, "Hinh Hinh, mẹ cũng chăm sóc chú Nhất, phải không?"
"Đúng, chúng ta cùng nhau chăm sóc chú Nhất."Anh là vì cứu mình mới bị thương, cô không thể từ chối việc chăm sóc anh.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tống Mạn Vân thông báo sẽ đi du lịch Châu Âu cùng bạn một tháng.
"Mẹ, thật trùng hợp, con cũng hẹn bạn đi Nhật Bản chơi." Minh Nhất Hạ lập tức nói.
"Con đi Nhật Bản du ngoạn, ba tài trợ con, chơi thật vui, chơi lâu một chút." Minh Văn Hiên lập tức nói.
"Cảm ơn ba."Minh Nhất Hạ vừa mừng vừa sợ.
Mậu Hinh cảm nhận được ánh mắt Minh Văn Hiên nhìn tới mình,sợ hãi đến nắm chặt tay run run.
Tối hôm đó cô khóa trái cửa phòng, bọc kín mình ngồi ở đầu giường ngẩn người. Ngày hôm sau quyết định làm một chuyện lớn mật, thu thập một túi sách nho nhỏ, một bộ quần áo, trên người bọc mấy chục đồng tiền, nhân lúc người Minh gia không chú ý bỏ chạy, sau đó ngồi xe bus đi Thanh Đảo.
Từ Tân Thị đến Thanh Đảo mất hơn ba giờ, chiếc xe buýt đó không có điều hòa, nhét đầy người. Cô ngồi ở một góc sáng sủa phía sau, mở cửa sổ cho gió thổi, trong óc trống rỗng.
Thực sự lúc ấy cô đi tìm Minh Nhất sao? Cô thực không biết, cô biết Minh gia đã khiến cô không có cảm giác an toàn, cô buộc phải rời khỏi nơi đó.
Con người luôn luôn theo bản năng, mà bản năng duy nhất của cô là Minh Nhất sẽ che chắn bớt một chút mưa gió.
Nghĩ tới đây, có lẽ do bên cạnh than hơi lửa, toàn thân cô bắt đầu nóng lên. Ngẩng đầu theo bản năng đi tìm bóng dáng Minh Ý, cô không nghe được có người đột nhiên gọi mình.
"Hinh Hinh!"
Cô quên mình đang nướng, trong tay vẫn cầm nguyên liệu nấu ăn. Lúc cô thất thần, taygần chạm đến bếp nướng bên cạnh.
Cô vẫn chưa phục hồi tinh thần, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay, cô cúi đầu mới phát hiện mình hẳn là vẫn cầm chân gà nướng.
Mà Minh Ý nắm cổ tay cô, bởi vì động tác quá nhanh, một tay kia chạm vào bếp nướng bên cạnh.
"Lão Đại!"Đám người Tạ Tam giật mình.
Minh Ý phản ứng rất nhanh, mặc dù nhanh chóng rút tay nhưng vẫn không tránh được bị thương. Lòng bàn tay anh lập tức bị bỏng nghiêm trọng thành một mảng hồng hồng, những người khác đều sợ hãi, chỉ có anh bình thản: "Anh không sao, da anh dày, không sao..."
Mậu Hinh nhìn một mảng đỏ lớn trong lòng bàn tay anh, nhìn đặc biệt nghiêm trọng, trong lòng căng thẳng: "Thực xin lỗi." Nếu không phải vì cứu cô, anh sẽ không bị thương.
" Ngốc, không liên quan tới em." Minh Ý nói, cũng không thấy nhíu mày, giống như không phải tay anh bị thương.
"Cậu bị bỏng cấp 1 rồi."Quý Thần Hi kiểm tra cho anh sau đó nói, "Nơi này có hòm thuốc không?Cần lập tức xử lý miệng vết thương."
"May mà có bác sĩ Quý ở đây."Tạ Tam nói xong, liền đi lấy hòm thuốc.
"Chú Nhất, đau không?" Tiểu Sâm vẻ mặt lo lắng.
"Không đau."Minh Ý cười với Tiểu Sâm, "Chỉ là bỏng một chút mà thôi, ngày mai khỏi rồi."
Vết thương như vậy, làm sao có thể ngày mai đã lành, trong lòng Mậu Hinh thật không dễ chịu.
Tạ Tạ và Tây Tử một người tìm đã một người lấy khăn mặt, chờ Tạ Tam cầm hòm thuốc tới, Quý Thần Hi lập tức xử lý vết thương cho anh.
"Trong khoảng thời gian này không nên đụng nước, cần đổi thuốc đúng giờ, tay phải không thể dùng nhiều lực."Quý Thần Hi xử lý xong miệng vết thương cho anh nói.
"Cảm ơn." Minh Ý nhìn tay phải mình băng bó, bọc lại như vậy, anh có chút không quen.
"Chú Nhất, cháu có thể chăm sóc chú." Tiểu Sâm lập tức nói, "Hinh Hinh, mẹ cũng chăm sóc chú Nhất, phải không?"
"Đúng, chúng ta cùng nhau chăm sóc chú Nhất."Anh là vì cứu mình mới bị thương, cô không thể từ chối việc chăm sóc anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.