Quân Thiếu Kiêu Sủng: Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào
Chương 17:
Cô Mộc Song
07/11/2024
“Cố Thanh Tửu, nghe nói cậu định đi nhập ngũ à?” Tạ Vũ Ngưng, lớp phó học tập, bước đến trước mặt cô, vẻ mặt cô ta pha chút chế giễu.
Cố Thanh Tửu ngước lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn đối phương nhưng không đáp.
“Tôi nói chứ, sao cậu như người câm thế?”
Thấy bị phớt lờ, Tạ Vũ Ngưng càng bực mình nói tiếp: "Cậu định rời trường mà chẳng thèm để tâm đến bạn bè gì cả sao? Sau này có thành công thì chắc cũng chẳng buồn gặp lại đám bạn cũ này nữa chứ gì?”
Nghe vậy, một nữ sinh đi cùng Tạ Vũ Ngưng liền tiếp lời với giọng đầy mỉa mai: “Như cô ta mà cũng đòi tương lai với thành công à? Nhập ngũ chắc để làm trò cười thôi!”
Cố Thanh Tửu vẫn im lặng, không đáp trả.
Từ đằng xa, tiếng giễu cợt khác vọng tới: "Người ta có để ý gì các cậu đâu mà cứ bám riết vào thế làm gì?"
Tạ Vũ Ngưng quay đầu lại và nhìn thấy Chung Tiểu Tiểu, đang khoanh tay đứng đó với vẻ mặt châm biếm.
“Liên quan gì đến cậu!” Tạ Vũ Ngưng gằn giọng, không vui.
Cô ta và Chung Tiểu Tiểu vốn dĩ không ưa nhau, cả hai đều học giỏi, ngoại hình nổi bật, thường bị so sánh nên không tránh khỏi cạnh tranh ngấm ngầm.
“Đúng là chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng chuyện Cố Thanh Tửu nhập ngũ là chuyện của cô ấy, có dính dáng gì đến cậu?”
Lời của Chung Tiểu Tiểu có chút bực tức, có lẽ do hôm qua khi gọi điện cho Cố Thanh Tửu, cô ta đã bị cô đáp lại một cách lạnh nhạt, khiến cô ta vẫn còn khó chịu.
Thấy hai người bắt đầu cãi cọ, các học sinh khác liền bước tới can ngăn.
“Thôi, sắp vào học rồi, cãi nhau làm gì?”
“Vì một người như Cố Thanh Tửu mà cãi nhau đáng sao? Cậu ta có đáng để các cậu mất bình tĩnh không?”
Cố Thanh Tửu nhìn thấy cách mà bạn cùng lớp hòa giải, vừa an ủi nhau vừa ngầm hạ thấp cô, không khỏi nở một nụ cười lạnh nhạt. Những cảnh thế này cô đã thấy quá nhiều, so với những lời cay nghiệt mà nhà Dư đã từng nói về cô, thì những lời này chẳng còn ảnh hưởng gì đến cô nữa.
Cô chỉ im lặng tiếp tục sắp xếp sách vở của mình. Các cô cậu học trò còn quá non nớt, thấy cô không đáp trả thì cũng dần mất hứng, tự động rút lui. Đặc biệt là Tạ Vũ Ngưng, sau khi bị Chung Tiểu Tiểu châm chọc thì càng tỏ ra khó chịu với Cố Thanh Tửu.
Dọn đồ xong, Cố Thanh Tửu cầm lấy cặp sách, rời khỏi trường. Cô không ở lại ký túc xá nên đồ đạc cũng chỉ có một chiếc cặp nhỏ. Thực ra, với khả năng hiện tại, cô hoàn toàn có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt.
Ngày trước, trong thời gian sống ở nhà Dư, do bị coi thường vì chỉ có bằng trung học, cô đã tự học rất nhiều kiến thức đại học và thi lấy một tấm bằng khá ổn chỉ trong hai năm. Điều này chứng tỏ nếu nỗ lực, cô cũng có thể đạt thành tựu. Huống chi, hiện tại cô còn mang ký ức từ kiếp trước, biết cách tận dụng thời gian và công sức.
Cố Thanh Tửu ngước lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn đối phương nhưng không đáp.
“Tôi nói chứ, sao cậu như người câm thế?”
Thấy bị phớt lờ, Tạ Vũ Ngưng càng bực mình nói tiếp: "Cậu định rời trường mà chẳng thèm để tâm đến bạn bè gì cả sao? Sau này có thành công thì chắc cũng chẳng buồn gặp lại đám bạn cũ này nữa chứ gì?”
Nghe vậy, một nữ sinh đi cùng Tạ Vũ Ngưng liền tiếp lời với giọng đầy mỉa mai: “Như cô ta mà cũng đòi tương lai với thành công à? Nhập ngũ chắc để làm trò cười thôi!”
Cố Thanh Tửu vẫn im lặng, không đáp trả.
Từ đằng xa, tiếng giễu cợt khác vọng tới: "Người ta có để ý gì các cậu đâu mà cứ bám riết vào thế làm gì?"
Tạ Vũ Ngưng quay đầu lại và nhìn thấy Chung Tiểu Tiểu, đang khoanh tay đứng đó với vẻ mặt châm biếm.
“Liên quan gì đến cậu!” Tạ Vũ Ngưng gằn giọng, không vui.
Cô ta và Chung Tiểu Tiểu vốn dĩ không ưa nhau, cả hai đều học giỏi, ngoại hình nổi bật, thường bị so sánh nên không tránh khỏi cạnh tranh ngấm ngầm.
“Đúng là chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng chuyện Cố Thanh Tửu nhập ngũ là chuyện của cô ấy, có dính dáng gì đến cậu?”
Lời của Chung Tiểu Tiểu có chút bực tức, có lẽ do hôm qua khi gọi điện cho Cố Thanh Tửu, cô ta đã bị cô đáp lại một cách lạnh nhạt, khiến cô ta vẫn còn khó chịu.
Thấy hai người bắt đầu cãi cọ, các học sinh khác liền bước tới can ngăn.
“Thôi, sắp vào học rồi, cãi nhau làm gì?”
“Vì một người như Cố Thanh Tửu mà cãi nhau đáng sao? Cậu ta có đáng để các cậu mất bình tĩnh không?”
Cố Thanh Tửu nhìn thấy cách mà bạn cùng lớp hòa giải, vừa an ủi nhau vừa ngầm hạ thấp cô, không khỏi nở một nụ cười lạnh nhạt. Những cảnh thế này cô đã thấy quá nhiều, so với những lời cay nghiệt mà nhà Dư đã từng nói về cô, thì những lời này chẳng còn ảnh hưởng gì đến cô nữa.
Cô chỉ im lặng tiếp tục sắp xếp sách vở của mình. Các cô cậu học trò còn quá non nớt, thấy cô không đáp trả thì cũng dần mất hứng, tự động rút lui. Đặc biệt là Tạ Vũ Ngưng, sau khi bị Chung Tiểu Tiểu châm chọc thì càng tỏ ra khó chịu với Cố Thanh Tửu.
Dọn đồ xong, Cố Thanh Tửu cầm lấy cặp sách, rời khỏi trường. Cô không ở lại ký túc xá nên đồ đạc cũng chỉ có một chiếc cặp nhỏ. Thực ra, với khả năng hiện tại, cô hoàn toàn có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt.
Ngày trước, trong thời gian sống ở nhà Dư, do bị coi thường vì chỉ có bằng trung học, cô đã tự học rất nhiều kiến thức đại học và thi lấy một tấm bằng khá ổn chỉ trong hai năm. Điều này chứng tỏ nếu nỗ lực, cô cũng có thể đạt thành tựu. Huống chi, hiện tại cô còn mang ký ức từ kiếp trước, biết cách tận dụng thời gian và công sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.