Quân Thiếu Kiêu Sủng: Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào
Chương 19:
Cô Mộc Song
07/11/2024
"Thích kiểu này là sao?" Hoắc Nghênh Thành lập tức phản ứng, cảm giác như Hách Niệm Thừa đang mỉa mai mình: "Thiếu tướng, ăn uống thì có thể bừa bãi, nhưng lời nói không thể. Nói như vậy về tôi, sau này khi về đế quốc thì tôi còn biết đối diện với mọi người thế nào đây?"
Hách Niệm Thừa chỉ cười lạnh, kéo cửa xe bước vào, vẫn nghịch chiếc bật lửa màu bạc trong tay. Hoắc Nghênh Thành nhìn thấy, bật cười: “Sao thế, mua không được à?”
"Nơi này xa xôi quá, không có đồ ưng ý."
Vẻ mặt Hách Niệm Thừa lộ rõ nét lạnh lùng: “Bao giờ chúng ta mới vào được khu vực đó?”
“Chưa rõ nữa.” Hoắc Nghênh Thành cau mày đáp: “Hách Tư Đặc nói là sáng nay sẽ liên lạc với phía Hạ Quốc, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào cả, gọi lại thì hắn không chịu nghe máy!”
Hách Niệm Thừa chỉ im lặng, vẫn tập trung nghịch chiếc bật lửa trên tay. Hoắc Nghênh Thành thấy vậy bèn nói: “Ngài không hút thuốc, mà cứ mang bật lửa theo cả ngày làm gì vậy?”
Hách Niệm Thừa không buồn nhìn lên, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nói nhiều quá rồi đấy.”
Hoắc Nghênh Thành im bặt, không dám nói thêm.
….
Cố Thanh Tửu về nhà sau cuộc gặp gỡ thoáng qua, không bận tâm lắm về những người đã gặp trên đường. Cô ở nhà với mẹ hai ngày, sau đó dậy sớm, chuẩn bị sẵn mọi thứ. Cô chọn trang phục đơn giản, một chiếc áo khoác nỉ và quần jeans rồi đi đến trường.
Ngày 1 tháng 12, trời lạnh buốt tận xương. Con đường vắng vẻ, sương mù dày đặc bao phủ, đứng cách vài mét cũng khó nhìn thấy rõ.
Khi đến trường, Cố Thanh Tửu nhìn thấy một chiếc xe tải quân sự đậu ngay cổng trường.
Sương mù phủ khắp trời, chiếc xe quân đội với màu sơn xanh lục trông như thể toát lên một vẻ uy nghiêm và quyền lực. Nhìn thấy nó, trong lòng Cố Thanh Tửu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như có một tương lai tươi sáng nào đó đang chờ đợi cô phía trước.
Cố gắng kiềm nén sự phấn khích, cô lấy thẻ học sinh và bước vào trường.
Ở kiếp trước, sau khi rời trường cô không quay lại nên chẳng biết quá trình sàng lọc nghĩa vụ là gì. Đang suy nghĩ xem có nên hỏi giáo viên chủ nhiệm về quy trình, thì điện thoại cô rung lên báo tin nhắn.
Số lạ nhắn: “Đến tòa nhà thực nghiệm đi, quân đội đang ở đây.”
Nhìn số điện thoại, cô nhận ra đó là số của lớp trưởng Chung Tiểu Tiểu. Không ngờ cô ta lại tốt bụng nhắn tin báo cho mình, trong lòng Cố Thanh Tửu có chút cảm kích.
Cô đi theo chỉ dẫn của Chung Tiểu Tiểu đến tòa nhà thực nghiệm. Ở phía trước tòa nhà, có mấy quân nhân đứng gác, ai cũng mặc đồng phục, dáng người nghiêm nghị, thần sắc trầm tĩnh toát lên vẻ kỷ luật uy nghi.
Hách Niệm Thừa chỉ cười lạnh, kéo cửa xe bước vào, vẫn nghịch chiếc bật lửa màu bạc trong tay. Hoắc Nghênh Thành nhìn thấy, bật cười: “Sao thế, mua không được à?”
"Nơi này xa xôi quá, không có đồ ưng ý."
Vẻ mặt Hách Niệm Thừa lộ rõ nét lạnh lùng: “Bao giờ chúng ta mới vào được khu vực đó?”
“Chưa rõ nữa.” Hoắc Nghênh Thành cau mày đáp: “Hách Tư Đặc nói là sáng nay sẽ liên lạc với phía Hạ Quốc, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào cả, gọi lại thì hắn không chịu nghe máy!”
Hách Niệm Thừa chỉ im lặng, vẫn tập trung nghịch chiếc bật lửa trên tay. Hoắc Nghênh Thành thấy vậy bèn nói: “Ngài không hút thuốc, mà cứ mang bật lửa theo cả ngày làm gì vậy?”
Hách Niệm Thừa không buồn nhìn lên, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nói nhiều quá rồi đấy.”
Hoắc Nghênh Thành im bặt, không dám nói thêm.
….
Cố Thanh Tửu về nhà sau cuộc gặp gỡ thoáng qua, không bận tâm lắm về những người đã gặp trên đường. Cô ở nhà với mẹ hai ngày, sau đó dậy sớm, chuẩn bị sẵn mọi thứ. Cô chọn trang phục đơn giản, một chiếc áo khoác nỉ và quần jeans rồi đi đến trường.
Ngày 1 tháng 12, trời lạnh buốt tận xương. Con đường vắng vẻ, sương mù dày đặc bao phủ, đứng cách vài mét cũng khó nhìn thấy rõ.
Khi đến trường, Cố Thanh Tửu nhìn thấy một chiếc xe tải quân sự đậu ngay cổng trường.
Sương mù phủ khắp trời, chiếc xe quân đội với màu sơn xanh lục trông như thể toát lên một vẻ uy nghiêm và quyền lực. Nhìn thấy nó, trong lòng Cố Thanh Tửu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như có một tương lai tươi sáng nào đó đang chờ đợi cô phía trước.
Cố gắng kiềm nén sự phấn khích, cô lấy thẻ học sinh và bước vào trường.
Ở kiếp trước, sau khi rời trường cô không quay lại nên chẳng biết quá trình sàng lọc nghĩa vụ là gì. Đang suy nghĩ xem có nên hỏi giáo viên chủ nhiệm về quy trình, thì điện thoại cô rung lên báo tin nhắn.
Số lạ nhắn: “Đến tòa nhà thực nghiệm đi, quân đội đang ở đây.”
Nhìn số điện thoại, cô nhận ra đó là số của lớp trưởng Chung Tiểu Tiểu. Không ngờ cô ta lại tốt bụng nhắn tin báo cho mình, trong lòng Cố Thanh Tửu có chút cảm kích.
Cô đi theo chỉ dẫn của Chung Tiểu Tiểu đến tòa nhà thực nghiệm. Ở phía trước tòa nhà, có mấy quân nhân đứng gác, ai cũng mặc đồng phục, dáng người nghiêm nghị, thần sắc trầm tĩnh toát lên vẻ kỷ luật uy nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.