Quân Thiếu Kiêu Sủng: Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào
Chương 22:
Cô Mộc Song
07/11/2024
Dù vậy, lần này gặp lại Cố Thanh Tửu, Hoắc Nghênh Thành có vẻ tự nhiên hơn. Có lẽ con đường này là lối về của cô, nếu không liên tục gặp nhau thế này cũng thật hiếm thấy.
Dù đang vui, Cố Thanh Tửu cũng không nán lại lâu. Cô chỉ gật đầu chào: “Trùng hợp thật.”
Thấy cô mỉm cười, má lúm đồng tiền thoáng hiện, Hoắc Nghênh Thành biết cô chắc hẳn vừa gặp chuyện vui. Bản tính tò mò nổi lên, hắn ta định hỏi thăm xem có chuyện gì khiến cô phấn khởi như vậy, nhưng đúng lúc ấy từ phía đối diện có một bóng người cao lớn nổi bật đang tiến lại gần, dáng đi lừng lững trong ánh nắng mặt trời.
Hách Niệm Thừa xuất hiện trong ánh nắng ngược, cả người như được phủ một tầng hào quang lạnh lùng. Khuôn mặt góc cạnh, chiếc cằm thon hiện rõ nét sắc sảo, đôi mắt lạnh lẽo, bình thản, tỏa ra một sự uy nghi đáng gờm, dù trong ánh sáng mặt trời cũng không giảm bớt chút nào.
Khi Hách Niệm Thừa nhìn thấy Cố Thanh Tửu, anh chỉ thoáng ngưng lại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.
Còn Cố Thanh Tửu khi nhìn thấy Hách Niệm Thừa, trong lòng cũng khẽ rung động trước vẻ tuấn tú của anh. Đây là một người đàn ông vô cùng thu hút, đến mức người mà cô từng thích là Tô Lăng Triệt cũng chẳng thể sánh bằng.
Hơn nữa, khác với những người đàn ông cô từng gặp, Hách Niệm Thừa toát lên một sự mạnh mẽ áp đảo khiến người đối diện phải dè chừng, khiến cô có chút khó chịu.
Nhìn anh một chút, Cố Thanh Tửu cũng không quan tâm nữa, cô không quen anh nên chẳng có lý do gì để tiếp tục dừng lại. Cô còn phải về nhà báo tin vui cho ba mẹ.
Thấy Cố Thanh Tửu bỏ đi, Hoắc Nghênh Thành không ngăn lại, cũng không có ý định giới thiệu hai người. Hắn ta chỉ thuận miệng nói: “Thật tình cờ, gặp cô bé lần này là lần thứ ba rồi đấy.”
Hách Niệm Thừa chỉ liếc nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch, thoáng chút mỉa mai: “Con bé còn đang học cấp ba, cậu cũng ra tay được đấy.”
Thấy biểu cảm của anh, Hoắc Nghênh Thành vội thanh minh, nóng nảy nói: “Thiếu tướng, anh nhìn cái gì thế? Tôi đã nói cô ấy không phải gu của tôi, làm sao tôi lại có thể để mắt đến một cô gái nhỏ như vậy được chứ!”
Dĩ nhiên, Hoắc Nghênh Thành sẽ không bao giờ ngờ rằng những lời mình nói hôm nay có ngày sẽ phải dùng để đáp lại chính thiếu tướng của mình.
Hách Niệm Thừa không trả lời, chỉ cúi người mở cửa xe rồi lạnh lùng nói: “Hách Tư Đặc vừa gọi điện cho tôi, bảo chúng ta đến trường trung học Đại Ấp, xe của quân khu đang ở đó, chúng ta có thể đi cùng.”
Dù đang vui, Cố Thanh Tửu cũng không nán lại lâu. Cô chỉ gật đầu chào: “Trùng hợp thật.”
Thấy cô mỉm cười, má lúm đồng tiền thoáng hiện, Hoắc Nghênh Thành biết cô chắc hẳn vừa gặp chuyện vui. Bản tính tò mò nổi lên, hắn ta định hỏi thăm xem có chuyện gì khiến cô phấn khởi như vậy, nhưng đúng lúc ấy từ phía đối diện có một bóng người cao lớn nổi bật đang tiến lại gần, dáng đi lừng lững trong ánh nắng mặt trời.
Hách Niệm Thừa xuất hiện trong ánh nắng ngược, cả người như được phủ một tầng hào quang lạnh lùng. Khuôn mặt góc cạnh, chiếc cằm thon hiện rõ nét sắc sảo, đôi mắt lạnh lẽo, bình thản, tỏa ra một sự uy nghi đáng gờm, dù trong ánh sáng mặt trời cũng không giảm bớt chút nào.
Khi Hách Niệm Thừa nhìn thấy Cố Thanh Tửu, anh chỉ thoáng ngưng lại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.
Còn Cố Thanh Tửu khi nhìn thấy Hách Niệm Thừa, trong lòng cũng khẽ rung động trước vẻ tuấn tú của anh. Đây là một người đàn ông vô cùng thu hút, đến mức người mà cô từng thích là Tô Lăng Triệt cũng chẳng thể sánh bằng.
Hơn nữa, khác với những người đàn ông cô từng gặp, Hách Niệm Thừa toát lên một sự mạnh mẽ áp đảo khiến người đối diện phải dè chừng, khiến cô có chút khó chịu.
Nhìn anh một chút, Cố Thanh Tửu cũng không quan tâm nữa, cô không quen anh nên chẳng có lý do gì để tiếp tục dừng lại. Cô còn phải về nhà báo tin vui cho ba mẹ.
Thấy Cố Thanh Tửu bỏ đi, Hoắc Nghênh Thành không ngăn lại, cũng không có ý định giới thiệu hai người. Hắn ta chỉ thuận miệng nói: “Thật tình cờ, gặp cô bé lần này là lần thứ ba rồi đấy.”
Hách Niệm Thừa chỉ liếc nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch, thoáng chút mỉa mai: “Con bé còn đang học cấp ba, cậu cũng ra tay được đấy.”
Thấy biểu cảm của anh, Hoắc Nghênh Thành vội thanh minh, nóng nảy nói: “Thiếu tướng, anh nhìn cái gì thế? Tôi đã nói cô ấy không phải gu của tôi, làm sao tôi lại có thể để mắt đến một cô gái nhỏ như vậy được chứ!”
Dĩ nhiên, Hoắc Nghênh Thành sẽ không bao giờ ngờ rằng những lời mình nói hôm nay có ngày sẽ phải dùng để đáp lại chính thiếu tướng của mình.
Hách Niệm Thừa không trả lời, chỉ cúi người mở cửa xe rồi lạnh lùng nói: “Hách Tư Đặc vừa gọi điện cho tôi, bảo chúng ta đến trường trung học Đại Ấp, xe của quân khu đang ở đó, chúng ta có thể đi cùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.