Chương 109: Tất cả đều đã kết thúc.
Cẩu Bào Tử
27/03/2013
- Lão Chung, nếu là phụ trách công tác tổ chức thị trấn Lâm Tuyền thì dĩ nhiên là đảng ủy viên rồi, nguyên vốn Phó Chủ tịch Trương cũng đã kiêm nhiệm thôi, y vốn chính là đảng uỷ viên mà! Ý của anh chẳng phải là nói để cho Diệp Phàm vào đảng uỷ phải không?
Trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu dù sao cũng là phụ nữ nên rất tinh tế, thoáng cái đã bắt được chỗ sơ hở trong câu nói của Chung Minh Nghĩa làm y hối hận đến nghẹn họng, chỉ muốn tự cho mình một cái tát tai, tuy nhiên vì đông người như vậy nên không làm được.
- Ai! Cái miệng mình làm sao vậy! Làm sao mà lại phạm sai lầm ngây ngô vậy chứ.
Trương Tào Trung lại càng giận đến tái mét, đang định chữa cháy thì Lý Hồng Dương đã nhanh miệng:
- Ừ! Lão Chung nói có lý a! Để Diệp Phàm tiếp nhận Trương mảng tổ chức của Hi Lâm, vị trí Phó Chủ tịch thị trấn quản lý công nghiệp Lâm Tuyền, thương nghiệp, thu hút đầu tư, công tác tổ chức nhân sự, ý lão Chung là vậy các đồng chí xem thế nào?
Chung Minh Nghĩa ú ớ, nếu phản đối thì hóa ra là tự vả vào miệng mình, các thường vụ sẽ nghĩ thế nào. Còn nếu đồng ý thì mọi tính toán từ đầu hóa ra là đem đi đổ sông đổ biển hết.
- Bí thư Lý, Diệp Phàm lập được công lớn nên vào đảng uỷ cũng không phải là quá đáng. Tuy nhiên thị trấn Lâm Tuyền sau khi hợp nhất vào xã Khanh Hương là một thị trấn cực lớn, nhân khẩu đến hơn 10 vạn. Ở Hoa Hạ chúng ta có huyện nhỏ nhân khẩu chưa đến 10 vạn, vì thế theo ý tôi thì đảng ủy của thị trấn Lâm Tuyền cũng nên tăng người, đem cả ủy viên tổ chức và ủy viên tuyên giáo vào đảng uỷ, tổng cộng là có chín đảng ủy viên. Sau đó phân ra ủy viên viên tổ chức phụ trách công tác tổ chức cùng phối hợp với bí thư đảng - đoàn Tống Ninh Giang thu xếp nhân sự của Lâm Tuyền lần này thì sẽ trọn vẹn hơn. Diệp Phàm đã quản lý mảng công nghiệp, lại là đảng ủy viên thì không thể kiêm nhiệm thêm uỷ viên tổ chức, mà thêm vào mảng tài chính đi. Các đồng chí thử nghĩ xem, tài chính vốn có liên quan chặt chẽ đến xí nghiệp, biết đâu lại có thể phát huy quả và lợi ích lớn hơn nữa hiệu.
Bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà đưa ra một ý kiến ngu ngốc, thực ra điều này y cũng đã tính toán. Chu Trường Hà hiện giờ tương đối thân cận với phái Chung Minh Nghĩa, nếu như đồng ý để cho Diệp Phàm vào đảng uỷ thì hai vị trí ủy viên tổ chức và ủy viên tuyên giáo sẽ chia ra cho hai phe Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung. Phe Lý Hồng Dương đã chiếm được vị trí cho Diệp Phàm rồi nên cũng không thể đi cướp được hai vị trí đảng ủy viên mới bổ sung này!
Trương Tào Trung nghe xong cũng hơi động tâm, cảm thấy nếu bên mình có thể lấy được một vị trí đảng ủy cũng không tồi. Tuy nhiên nếu mảng tài chính mà Diệp Phàm quản lý thì chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang sau này muốn triển khai công tác cũng tương đối khó khăn.
Nhưng vốn giám đốc Sở Tài chính Lưu Lương Huy là người của Tần Chí Minh nên nếu vậy thì bên mình cũng không phải là tổn thất gì. Hơn nữa mình và Chung Minh Nghĩa đều có được một vị trí đảng ủy viên, nếu còn muốn lấy mảng tài chính từ trong tay thủ hạ thân tín của Tần Chí Minh thì e là Lý Hồng Dương giận đến vỗ bàn, nên trước hết phải dỗ ngọt Lý thiên vương cái đã. Có vậy thì Lý Hồng Dương mới không động tay vào hai vị trí ủy viên tuyên truyền và ủy viên tổ chức, đây chính là giao dịch.
- Ừ! Tôi cũng cũng sớm có ý nghĩ này. Sau này Lâm Tuyền là thị trấn siêu cấp của huyện chúng ta, khẳng định sẽ là thị trấn trọng điểm. Tôi đồng ý ý kiến đồng chí Trường Hà thêm vào đảng ủy hai vị trí của ủy viên tuyên truyền và ủy viên tổ chức.
Trương Tào Trung lập tức đế vào.
- Đồ lòng lang dạ thú a! Muốn thừa cơ gia tăng đảng ủy để đối chọi với ông sao, tuy nhiên Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn Lâm Tuyền Tiếu Hòa dường như muốn chuyển đi rồi, y cũng chiếm một ghế đảng ủy, nếu y đi chẳng phải sẽ trống thêm một sao? Hừ! Ông mày sẽ làm cho Tiểu Tào lẫn lão quỷ Chung trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lý Hồng Dương suy nghĩ rất nhanh, trong nháy mắt đã quyết định, cười nhạt:
- Tốt! Cứ định như vậy đi. Chuyện chọn hai vị trí uỷ viên tổ chức và ủy viên tuyên truyền sẽ để lần sau, bây giờ lấy biểu quyết, ai đồng ý đồng chí Diệp Phàm vào đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền xin mời giơ tay.
Lý Hồng Dương một đao đoạt lại được vị trí đảng ủy viên. Trận chiến quanh việc đề cử Diệp Phàm vào đảng uỷ kiêm Phó Chủ tịch thị trấn đã kết thúc, không dễ dàng a. Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Lý Hồng Dương thì không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ chẳng lẽ Lý thiên vương vừa giở trò gì đây. Chẳng lẽ y còn muốn nhúng tay vào hai vị trí đảng ủy viên kia, tuy nhiên lần này quyết không để cho y đắc thủ, hai nhà phải liên thủ để chiến đấu.
Nghĩ tới đây hai con cáo già Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa liếc mắt nhìn nhau một cái, ngầm hiểu với nhau.
- Trưởng ban Phí, sáng sớm ngày mai thu xếp người xuống đó kiểm tra, hôm sau nữa sẽ công bố. Giờ đến lúc tập đoàn Nam Cung cũng không còn xa, thời gian quý giá, tình hình đặc biệt phải có biện pháp đặc biệt. Nếu như bởi vì chuyện này mà để lỡ việc của tập đoàn Nam Cung thì tôi sẽ hỏi anh đấy.
Lý Hồng Dương nhấn giọng, bộ dạng nhìn rất nóng nảy, xem ra để phát triển kinh tế mà đã mất đi không ít trầm ổn.
- Được rồi bí thư Lý, ngày mai tôi sẽ cử đồng chí Ngọc Chấn Dương xuống, quyết không hỏng việc.
Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc trả lời vô cùng dứt khoát, y biết chuyện này rất quan trọng nên không thể sơ xuất.
Nếu do chuyện này mà làm phật ý Diệp Phàm dẫn đến tập đoàn Nam Cung cũng bỏ cuộc thì dù là Lý Hồng Dương bỏ qua cho mình thì chắc Trương Tào Trung cũng lấy mũ mình. Làm chủ tịch một huyện nghèo thì số tiền 200 vạn là rất lớn, mà tiềm lực phía sau của tập đoàn Nam Cung là không thể tính được.
Lúc này Diệp Phàm đã dễ dàng giải quyết xong Lô Vỹ.
Hắn vừa buông tay ra thì Lô Đinh đột nhiên xông ra:
- Tổ trưởng Diệp, chỉ là vật tay thì không thể nói là anh lợi hại hơn công tử nhà ta. Chúng ta bài cổ tay căn bản là không thể thể hiện ra ngươi so với ta gia công tử lợi hại. Chúng ta chơi món khác đi?
Thằng ranh này còn không phục đây, chắc là định vớt vát mặt mũi cho Lô Vỹ, tưởng dùng sức trâu mà xong à.
- Lô Đinh, đại trượng phu nâng lên được thì thả xuống được, thua thì thua. Anh Diệp, xe này là của anh, chú Thế Trừng, ngày mai chú làm giấy tờ cho anh Diệp. Tôi rất cao hứng quen biết một cao thủ như anh Diệp đây.
Lô Vỹ rất sảng khoái, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười nhưng chắc là trong lòng cũng không thoải mái lắm, dù sao cũng là thua.
- Ha ha! Mới vừa rồi là đùa thôi, tôi làm sao có thể lấy thứ quý giá của anh Lô chứ.
Diệp Phàm vừa nói vừa đưa chiếc chìa khóa xe:
- Sau này đến Thủy Châu, anh Lô cứ mời tôi uống trà là được.
- Anh Diệp, tôi nói thật đấy. Anh nhận lấy xe đi, tôi không nói nhiều nữa, xem tôi là anh em được rồi, tôi còn một chiếc xe nữa, không có chuyện gì đâu.
Lô Vỹ không nhận chùm chìa khóa, thái độ vô cùng kiên quyết, không giống giả bộ.
- ...... Được rồi! Tôi phát tài rồi, ha ha!
Diệp Phàm lúng túng cười thu hồi chìa khóa, trong lòng vẫn hơi kích động, dù sao đây cũng là chiếc xe đầu tiên của mình. Nghe nói nguyên giá xe đã là gần 40 vạn, sau khi cải tiến thì lại càng sang trọng hơn.
- Như vậy đi! Tối nay tôi giúp anh mở thạch quan.
Diệp Phàm cười quỷ dị.
- Có thể mở được không?
Lô Vỹ mở to hai mắt.
- Ừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng:
- Không tin?
- Tôi tin, anh Diệp chẳng phải là tam đoạn hạ đẳng Vũ Sư sao?
Lô Vỹ cười cười, trong lòng suy đoán thực lực của Diệp Phàm. Người thanh niên này tuy còn trẻ hơn mình nhưng nội kình thâm hậu như vậy, tương lai tuyệt đối là một con rồng nên Lô Vỹ mới có thể lộ ra vẻ thân thiết. Thậm chí y còn thấy bản thân mình dường như còn hơi nhỏ mọn, đang định giới thiệu Diệp Phàm cho gia tộc.
Con người chính là như vậy, không có thực lực thì ai cũng xem thường, có ai lại muốn đi xưng huynh gọi đệ với một người bình thường, đặc biệt là với loại thế gia đệ tử xa xưa như Lô Vỹ , lại càng bội phục anh hùng.
- Ha ha, coi như là vậy!
Diệp Phàm cười cười không nói nhiều, quay đầu lại nhìn thấy Lan Điền Trúc mặt mày đỏ ửng đang định chạy đi thì lập tức hét toáng:
- A! Cô Lan, cô đi giặt quần áo cho tôi đi chứ. À, có thêm hai đôi tất nhét dưới giường cũng lấy ra giặt luôn nhé, phiền tiểu thư...
Trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu dù sao cũng là phụ nữ nên rất tinh tế, thoáng cái đã bắt được chỗ sơ hở trong câu nói của Chung Minh Nghĩa làm y hối hận đến nghẹn họng, chỉ muốn tự cho mình một cái tát tai, tuy nhiên vì đông người như vậy nên không làm được.
- Ai! Cái miệng mình làm sao vậy! Làm sao mà lại phạm sai lầm ngây ngô vậy chứ.
Trương Tào Trung lại càng giận đến tái mét, đang định chữa cháy thì Lý Hồng Dương đã nhanh miệng:
- Ừ! Lão Chung nói có lý a! Để Diệp Phàm tiếp nhận Trương mảng tổ chức của Hi Lâm, vị trí Phó Chủ tịch thị trấn quản lý công nghiệp Lâm Tuyền, thương nghiệp, thu hút đầu tư, công tác tổ chức nhân sự, ý lão Chung là vậy các đồng chí xem thế nào?
Chung Minh Nghĩa ú ớ, nếu phản đối thì hóa ra là tự vả vào miệng mình, các thường vụ sẽ nghĩ thế nào. Còn nếu đồng ý thì mọi tính toán từ đầu hóa ra là đem đi đổ sông đổ biển hết.
- Bí thư Lý, Diệp Phàm lập được công lớn nên vào đảng uỷ cũng không phải là quá đáng. Tuy nhiên thị trấn Lâm Tuyền sau khi hợp nhất vào xã Khanh Hương là một thị trấn cực lớn, nhân khẩu đến hơn 10 vạn. Ở Hoa Hạ chúng ta có huyện nhỏ nhân khẩu chưa đến 10 vạn, vì thế theo ý tôi thì đảng ủy của thị trấn Lâm Tuyền cũng nên tăng người, đem cả ủy viên tổ chức và ủy viên tuyên giáo vào đảng uỷ, tổng cộng là có chín đảng ủy viên. Sau đó phân ra ủy viên viên tổ chức phụ trách công tác tổ chức cùng phối hợp với bí thư đảng - đoàn Tống Ninh Giang thu xếp nhân sự của Lâm Tuyền lần này thì sẽ trọn vẹn hơn. Diệp Phàm đã quản lý mảng công nghiệp, lại là đảng ủy viên thì không thể kiêm nhiệm thêm uỷ viên tổ chức, mà thêm vào mảng tài chính đi. Các đồng chí thử nghĩ xem, tài chính vốn có liên quan chặt chẽ đến xí nghiệp, biết đâu lại có thể phát huy quả và lợi ích lớn hơn nữa hiệu.
Bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà đưa ra một ý kiến ngu ngốc, thực ra điều này y cũng đã tính toán. Chu Trường Hà hiện giờ tương đối thân cận với phái Chung Minh Nghĩa, nếu như đồng ý để cho Diệp Phàm vào đảng uỷ thì hai vị trí ủy viên tổ chức và ủy viên tuyên giáo sẽ chia ra cho hai phe Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung. Phe Lý Hồng Dương đã chiếm được vị trí cho Diệp Phàm rồi nên cũng không thể đi cướp được hai vị trí đảng ủy viên mới bổ sung này!
Trương Tào Trung nghe xong cũng hơi động tâm, cảm thấy nếu bên mình có thể lấy được một vị trí đảng ủy cũng không tồi. Tuy nhiên nếu mảng tài chính mà Diệp Phàm quản lý thì chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang sau này muốn triển khai công tác cũng tương đối khó khăn.
Nhưng vốn giám đốc Sở Tài chính Lưu Lương Huy là người của Tần Chí Minh nên nếu vậy thì bên mình cũng không phải là tổn thất gì. Hơn nữa mình và Chung Minh Nghĩa đều có được một vị trí đảng ủy viên, nếu còn muốn lấy mảng tài chính từ trong tay thủ hạ thân tín của Tần Chí Minh thì e là Lý Hồng Dương giận đến vỗ bàn, nên trước hết phải dỗ ngọt Lý thiên vương cái đã. Có vậy thì Lý Hồng Dương mới không động tay vào hai vị trí ủy viên tuyên truyền và ủy viên tổ chức, đây chính là giao dịch.
- Ừ! Tôi cũng cũng sớm có ý nghĩ này. Sau này Lâm Tuyền là thị trấn siêu cấp của huyện chúng ta, khẳng định sẽ là thị trấn trọng điểm. Tôi đồng ý ý kiến đồng chí Trường Hà thêm vào đảng ủy hai vị trí của ủy viên tuyên truyền và ủy viên tổ chức.
Trương Tào Trung lập tức đế vào.
- Đồ lòng lang dạ thú a! Muốn thừa cơ gia tăng đảng ủy để đối chọi với ông sao, tuy nhiên Chủ tịch Hội đồng nhân dân thị trấn Lâm Tuyền Tiếu Hòa dường như muốn chuyển đi rồi, y cũng chiếm một ghế đảng ủy, nếu y đi chẳng phải sẽ trống thêm một sao? Hừ! Ông mày sẽ làm cho Tiểu Tào lẫn lão quỷ Chung trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lý Hồng Dương suy nghĩ rất nhanh, trong nháy mắt đã quyết định, cười nhạt:
- Tốt! Cứ định như vậy đi. Chuyện chọn hai vị trí uỷ viên tổ chức và ủy viên tuyên truyền sẽ để lần sau, bây giờ lấy biểu quyết, ai đồng ý đồng chí Diệp Phàm vào đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền xin mời giơ tay.
Lý Hồng Dương một đao đoạt lại được vị trí đảng ủy viên. Trận chiến quanh việc đề cử Diệp Phàm vào đảng uỷ kiêm Phó Chủ tịch thị trấn đã kết thúc, không dễ dàng a. Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Lý Hồng Dương thì không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ chẳng lẽ Lý thiên vương vừa giở trò gì đây. Chẳng lẽ y còn muốn nhúng tay vào hai vị trí đảng ủy viên kia, tuy nhiên lần này quyết không để cho y đắc thủ, hai nhà phải liên thủ để chiến đấu.
Nghĩ tới đây hai con cáo già Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa liếc mắt nhìn nhau một cái, ngầm hiểu với nhau.
- Trưởng ban Phí, sáng sớm ngày mai thu xếp người xuống đó kiểm tra, hôm sau nữa sẽ công bố. Giờ đến lúc tập đoàn Nam Cung cũng không còn xa, thời gian quý giá, tình hình đặc biệt phải có biện pháp đặc biệt. Nếu như bởi vì chuyện này mà để lỡ việc của tập đoàn Nam Cung thì tôi sẽ hỏi anh đấy.
Lý Hồng Dương nhấn giọng, bộ dạng nhìn rất nóng nảy, xem ra để phát triển kinh tế mà đã mất đi không ít trầm ổn.
- Được rồi bí thư Lý, ngày mai tôi sẽ cử đồng chí Ngọc Chấn Dương xuống, quyết không hỏng việc.
Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc trả lời vô cùng dứt khoát, y biết chuyện này rất quan trọng nên không thể sơ xuất.
Nếu do chuyện này mà làm phật ý Diệp Phàm dẫn đến tập đoàn Nam Cung cũng bỏ cuộc thì dù là Lý Hồng Dương bỏ qua cho mình thì chắc Trương Tào Trung cũng lấy mũ mình. Làm chủ tịch một huyện nghèo thì số tiền 200 vạn là rất lớn, mà tiềm lực phía sau của tập đoàn Nam Cung là không thể tính được.
Lúc này Diệp Phàm đã dễ dàng giải quyết xong Lô Vỹ.
Hắn vừa buông tay ra thì Lô Đinh đột nhiên xông ra:
- Tổ trưởng Diệp, chỉ là vật tay thì không thể nói là anh lợi hại hơn công tử nhà ta. Chúng ta bài cổ tay căn bản là không thể thể hiện ra ngươi so với ta gia công tử lợi hại. Chúng ta chơi món khác đi?
Thằng ranh này còn không phục đây, chắc là định vớt vát mặt mũi cho Lô Vỹ, tưởng dùng sức trâu mà xong à.
- Lô Đinh, đại trượng phu nâng lên được thì thả xuống được, thua thì thua. Anh Diệp, xe này là của anh, chú Thế Trừng, ngày mai chú làm giấy tờ cho anh Diệp. Tôi rất cao hứng quen biết một cao thủ như anh Diệp đây.
Lô Vỹ rất sảng khoái, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười nhưng chắc là trong lòng cũng không thoải mái lắm, dù sao cũng là thua.
- Ha ha! Mới vừa rồi là đùa thôi, tôi làm sao có thể lấy thứ quý giá của anh Lô chứ.
Diệp Phàm vừa nói vừa đưa chiếc chìa khóa xe:
- Sau này đến Thủy Châu, anh Lô cứ mời tôi uống trà là được.
- Anh Diệp, tôi nói thật đấy. Anh nhận lấy xe đi, tôi không nói nhiều nữa, xem tôi là anh em được rồi, tôi còn một chiếc xe nữa, không có chuyện gì đâu.
Lô Vỹ không nhận chùm chìa khóa, thái độ vô cùng kiên quyết, không giống giả bộ.
- ...... Được rồi! Tôi phát tài rồi, ha ha!
Diệp Phàm lúng túng cười thu hồi chìa khóa, trong lòng vẫn hơi kích động, dù sao đây cũng là chiếc xe đầu tiên của mình. Nghe nói nguyên giá xe đã là gần 40 vạn, sau khi cải tiến thì lại càng sang trọng hơn.
- Như vậy đi! Tối nay tôi giúp anh mở thạch quan.
Diệp Phàm cười quỷ dị.
- Có thể mở được không?
Lô Vỹ mở to hai mắt.
- Ừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng:
- Không tin?
- Tôi tin, anh Diệp chẳng phải là tam đoạn hạ đẳng Vũ Sư sao?
Lô Vỹ cười cười, trong lòng suy đoán thực lực của Diệp Phàm. Người thanh niên này tuy còn trẻ hơn mình nhưng nội kình thâm hậu như vậy, tương lai tuyệt đối là một con rồng nên Lô Vỹ mới có thể lộ ra vẻ thân thiết. Thậm chí y còn thấy bản thân mình dường như còn hơi nhỏ mọn, đang định giới thiệu Diệp Phàm cho gia tộc.
Con người chính là như vậy, không có thực lực thì ai cũng xem thường, có ai lại muốn đi xưng huynh gọi đệ với một người bình thường, đặc biệt là với loại thế gia đệ tử xa xưa như Lô Vỹ , lại càng bội phục anh hùng.
- Ha ha, coi như là vậy!
Diệp Phàm cười cười không nói nhiều, quay đầu lại nhìn thấy Lan Điền Trúc mặt mày đỏ ửng đang định chạy đi thì lập tức hét toáng:
- A! Cô Lan, cô đi giặt quần áo cho tôi đi chứ. À, có thêm hai đôi tất nhét dưới giường cũng lấy ra giặt luôn nhé, phiền tiểu thư...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.