Chương 24: Thùng thuốc súng.
Cẩu Bào Tử
26/03/2013
Diệp Phàm vốn định nói ra cỏ Tiên Vân này có tên dân dã là Thiên Nhĩ Linh, nhưng nghĩ cần phải giữ bí mật nên lại im lặng. Người của đập Thiên Thủy tuyệt đối không ngờ rằng Thiên Nhĩ Linh lại có giá trị cao như vậy, nếu để bọn họ biết mà tự chạy đi bán thì mình còn kiếm tiền được sao.
Mà người của khách sạn Thủy Châu có đến huyện Ngư Dương cũng không ngờ rằng Thiên Nhĩ Linh đó chính là Tiên Vân Ti. Cho nên cần phải giữ bí mật đối với việc độc quyền kinh doanh, đây có lẽ chính là bí mật buôn bán.
Khi Diệp Phàm đang ở khách sạn Thủy Châu cò kè mặc cả cỏ Tiên Vân thì ở huyện Ngư Dương chín đại thường ủy cũng đang cò kè mặc cả, đương nhiên cái mà bọn họ thảo luận chính là mũ quan.
Phòng họp huyện ủy huyện Ngư Dương mù mịt khói thuốc, tin tức Ngô Tín Dân treo cổ đã lan ra rất xa.
Nhân vật số một của huyện Ngư Dương, bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương xanh mặt ngồi lặng yên, trút hết tức giận vào mấy điếu thuốc Trung Hoa, không ngừng đốt hết điếu này đến điếu khác. Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch trông thấy thế lo lắng không thôi.
Bởi vì hôm qua Lý Hồng Dương bị chỗ dựa của ông ta là bí thư thành ủy thành phố Mặc Hương Lý Quốc Đống chửi vuốt mặt không kịp. Cái gì là dùng người không rõ ràng, tin đồn nổi lên khắp nơi, thông tin bừa bãi…Bị phê bình qua điện thoại tròn nửa tiếng.
Lý Hồng Dương thật ra cũng khốn khổ. Ban đầu Ngô Tín Dân ngồi lên vị trí chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền không phải do ông ta cất nhắc, mà là kết quả của trao đổi chính trị.
Bởi vì lúc ấy ông ta muốn ủng hộ Tần Chí Minh đang là cục trưởng cục Tôn giáo lên vị trí bí thư thị trấn Lâm Tuyền. Trong hội nghị thường ủy, chủ tịch huyện Trương Tào Trung đề xuất Ngô Tín Dân làm chủ tịch thị trấn. Bí thư, chủ tịch thị trấn không thể một mình nắm hết, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp. Lúc đó vẫn còn dương dương tự đắc chí ít chiếm được phần chính, ai biết Ngô Tín Dân không chịu suy nghĩ lại đi treo cổ chứ.
Lý Hồng Dương vốn muốn nói Ngô Tín Dân là do chủ tịch huyện Trưong Tào Trung đề cử, nhưng lại nghĩ nếu để bí thư thành ủy Lý Quốc Đống biết được thì không phải sẽ mắng mình bất tài hay sao? Lại không thể nắm chắc trăm phần trăm thường ủy huyện trong tay.
Hơn nữa Trương Tào Trung cũng không phải là người của Lý Quốc Đống nên lão cũng không thể trực tiếp mở miệng mắng chửi Trương Tào Trung. Cho nên Lý Hồng Dương đành ngoan ngoãn cúi đầu nghe điện thoại, nén tất cả tức giận vào trong bụng.
Còn mặt chủ tịch huyện Trương Tào Trung lại càng xám như tro tàn, đen như Bao Công. Ngô Tín Dân là do lão gắng sức đưa lên, hiện tại tin đồn loang khắp nơi, đầu của lão cũng là trướng lên như đầu heo rồi.
Thật ra hôm qua lão cũng chẳng khác gì Lý Hồng Dương, cũng bị chỗ dựa lưng của mình là bí thư Đảng ủy khối thành phố Mặc Hương Chu Càn Dương giáo huấn về cuộc sống, lý tưởng, công việc gần nửa giờ, một bụng đầy thuốc súng giờ vẫn chưa được giải tỏa. Lão đoán chừng một lát nữa thì nơi đây sẽ biến thành chiến trường, vì Lý Hồng Dương nhất định sẽ đem chuyện này ra nói.
Trong phòng họp nồng đậm mùi thuốc súng, không khí đang căng ra. Trong mấy vị thường ủy khác chỉ có hai người là bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa và huyện đội trưởng Tạ Cường là ngó đông ngó tây, chuẩn bị xem trò hay.
- Cạch!-
Một thanh âm lanh lảnh vang lên. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hồng Dương ngồi chính giữa bởi vì đây là tiếng cảnh báo tức giận mà nhân vật số một phát ra.
Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương có thói quen là mỗi lần mở hội nghị thường ủy, nếu lão cao hứng sẽ dùng nắp chén gõ nhẹ vào thành chén phát ra tiếng ‘keng keng’, khi tức giận sẽ đập mạnh nắp xuống phát ra tiếng ‘cạch cạch’, càng tức giận thì tiếng ‘cạch cạch’ phát ra càng bén nhọn. Nghe nói lão đã gõ vỡ mấy cái nắp chén rồi.
- Các đồng chí, mấy ngày qua tôi rất đau lòng! Đau lòng!
Vì muốn hình tượng hóa sự đau lòng của mình, Lý Hồng Dương còn vuốt ngực cứ như trái tim quặn đau vậy.
- Đau cái rắm, ông mày cũng muốn treo cổ đây.
Trương Tào Trung run lên mắng thầm: “ Ngô Tín Dân, cái đồ chó chết, đồ ăn hại. Thôn đập Thiên Thủy dù có khó làm cũng không đến mức ép ngươi phải treo cổ! Đồ bất tài thì giúp sao được, Chết hay lắm, làm ông mày còn phải lau đít cho mày….”
Lý Hồng Dương lần lượt liếc nhìn tám vị thường ủy xung quanh, quát lên:
- Một chủ tịch thị trấn, đặc biệt còn là chủ tịch của thị trấn lớn thứ hai sau thị trấn Thành Quan, làm sao lại không chịu nổi một chút khảo nghiệm trắc trở, khó khăn? Phải biết rằng, ông ta treo cổ như vậy làm công việc của Ngư Dương chúng ta bị động biết bao. Ngư Dương chúng ta bây giờ nổi tiếng rồi, lên tiêu đề báo tỉnh rồi. Ngày trước huyện chúng ta nghèo khó, muốn mời những ký giả báo tỉnh sáng như sao kia đến hô hào xem có thể lôi kéo được người đến đầu tư hay không, đáng tiếc những ông vua không ngai ấy đều không để ý đến chúng ta. Bây giờ thì sao chứ, không cần nói mà họ ngày nào cũng gọi đến la hét đòi tới phỏng vấn Ngư Dương chúng ta…thôn đập Thiên Thủy khó làm, nhưng chúng ta làm gì chứ? Chúng ta là cán bộ của đảng, là đầy tớ của nhân dân, tất cả đều là vì dân phục vụ. Nếu giống như hắn ta gặp phải một chút khó khăn liền quẳng gánh, treo cổ, vậy còn có ai dám làm đầy tớ của nhân dân nữa chứ…
Nói đến đây, Lý Hồng Dương nhấp một ngụm trà liếc nhìn Trưởng ban tổ chức Phí Mặc một cái, khiến Phí Mặc nhất thời cảm giác ánh mắt đó lạnh lẽo như dao cắt, vội vàng cúi dầu không dám ngước lên.
Vì Phí Mặc mặc dù là Trưởng ban tổ chức của huyện Ngư Dương,nhưng cũng là người của chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Lúc ấy Phí Mặc đề cử Ngô Tín Dân chính là làm theo chỉ thị của Trương Tào Trung.
- Mẹ kiếp! Lý thiên vương muốn nổi giận rồi, ai! Xui xẻo rồi, lúc đầu không nên làm chim đầu đàn xung phong …
Phí Mặc chỉ đành thầm hối hận, lúc này mới thật sự là lĩnh hội được sâu sắc nhất đạo lý ‘súng bắn chim đầu đàn’.
- Chuyện này không thể cứ để như vậy được, bộ phận tổ chức phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Lý Hồng Dương vỗ bàn quát lên, mắt trợn tròn nhìn về hướng Phí Mặc.
“ Phải như thế! Ông đây quản khối đảng, Phí Mặc khốn khiếp mày quản mặt nhân sự, dựa vào Trương Tào Trung đứng sau lưng không thèm quan tâm đến ta, bây giờ thoải mái mà nghe chửi nhé, ha ha!”, bí thư Đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa híp mắt lại, trong lòng đắc ý mắng thầm. Mặt nhân sự của bộ phận tổ chức vốn thuộc về phạm vi của bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa nhưng vì Phí Mặc đi theo chủ tịch huyện Trương Tào Trung nên không thèm để ý đến Chung Minh Nghĩa và Lý Hồng Dương.
- Các đồng chí, bài học này quá sâu sắc! Ban đầu khi đề nghị Ngô Tín Dân làm chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, tôi cũng bỏ phiếu tán đồng, ta sẽ kiểm điểm sâu sắc trước tổ chức đảng và lãnh đạo cấp trên.
Phòng họp nhất thời lác cả mắt. Chủ tịch huyện Trương Tào Trung là người đầu tiên đứng ra kiểm điểm, ngay cả Lý Hồng Dương cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Bí thư Lý, Chủ tịch Trương, tôi cũng xin làm kiểm điểm sâu sắc với tổ trưởng đảng…
Trưởng ban tổ chức Phí Mặc lập tức đứng dậy, thái độ thành khẩn. Anh cả Trương Tào Trung đã đứng ra rồi, người có liên quan như gã không đứng ra được sao?
- Được! Trưởng ban Phí thái độ rất tốt!
Trương Tào Trung hừ một tiếng đưa mắt nhìn một vòng nói:
- Nói đi cũng nói lại, có đủ loại giả thuyết về cái chết của chủ tịch Ngô nhưng người cũng đã chết rồi, Tiểu Ngô không có công lao cũng có khổ lao. Thôn đập Thiên Thủy chắc hẳn chư vị ngồi đây đều biết rất rõ, là một thôn điển hình về dân chúng điêu ngoa, thậm chí đến mức độ không còn pháp luật nữa.
Lần trước chọn trưởng thôn còn phải điều động cả cảnh sát vũ trang huyện, ngay cả Trưởng đồn công an thị trấn Lâm Tuyền Triệu Thiết Hải cũng bị chém một đao, thiếu chút nữa bị phá tướng. Triệu Thiết Hải làm gì chứ? Là bộ đội đặc chủng chuyển nghề. Kết quả trưởng thôn đến giờ vẫn chưa chọn được, cho thấy thôn này vô cùng phức tạp!
Chủ tịch Ngô biết rõ tình hình gay go này, nhưng khắc ghi lời hiệu triệu của đảng, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi lên. Đây là một đảng viên tốt, cán bộ tốt, cuối cùng vì chuyện này mà ngay cả mạng cũng mất. Tôi rất đau lòng, đau lòng…
Không giống những người khác chỉ biết ngồi ở chính quyền thị trấn uống trà đọc báo, mới nghe nói đập Thiên Thủy xảy ra chuyện thì không dám thò đầu ra. Là bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, Tần Chí Minh không trốn tránh được trách nhiệm.
Là bí thư đảng ủy, anh ta càng phải xung phong đi đầu. Theo tôi biết, khi chủ tịch Ngô báo cáo chuyện đập Thiên Thủy với Tần Chí Minh, Tần Chí Minh chỉ là hừ một tiếng. Ít nhất là anh ta không coi trọng. Ai! Có lẽ lúc đó anh ta đi thì sẽ không xảy ra thảm kịch này rồi, cho nên, tôi cảm thấy Tần Chí Minh không làm tròn bổn phận, cần phải kiểm điểm sâu sắc…-
Trương Tào Trung khẳng khái hát khúc bi ca, chĩa mũi dùi vào bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền Tần Chí Minh, thân tín của Lý Hồng Dương.
Mà người của khách sạn Thủy Châu có đến huyện Ngư Dương cũng không ngờ rằng Thiên Nhĩ Linh đó chính là Tiên Vân Ti. Cho nên cần phải giữ bí mật đối với việc độc quyền kinh doanh, đây có lẽ chính là bí mật buôn bán.
Khi Diệp Phàm đang ở khách sạn Thủy Châu cò kè mặc cả cỏ Tiên Vân thì ở huyện Ngư Dương chín đại thường ủy cũng đang cò kè mặc cả, đương nhiên cái mà bọn họ thảo luận chính là mũ quan.
Phòng họp huyện ủy huyện Ngư Dương mù mịt khói thuốc, tin tức Ngô Tín Dân treo cổ đã lan ra rất xa.
Nhân vật số một của huyện Ngư Dương, bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương xanh mặt ngồi lặng yên, trút hết tức giận vào mấy điếu thuốc Trung Hoa, không ngừng đốt hết điếu này đến điếu khác. Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Giang Á Trạch trông thấy thế lo lắng không thôi.
Bởi vì hôm qua Lý Hồng Dương bị chỗ dựa của ông ta là bí thư thành ủy thành phố Mặc Hương Lý Quốc Đống chửi vuốt mặt không kịp. Cái gì là dùng người không rõ ràng, tin đồn nổi lên khắp nơi, thông tin bừa bãi…Bị phê bình qua điện thoại tròn nửa tiếng.
Lý Hồng Dương thật ra cũng khốn khổ. Ban đầu Ngô Tín Dân ngồi lên vị trí chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền không phải do ông ta cất nhắc, mà là kết quả của trao đổi chính trị.
Bởi vì lúc ấy ông ta muốn ủng hộ Tần Chí Minh đang là cục trưởng cục Tôn giáo lên vị trí bí thư thị trấn Lâm Tuyền. Trong hội nghị thường ủy, chủ tịch huyện Trương Tào Trung đề xuất Ngô Tín Dân làm chủ tịch thị trấn. Bí thư, chủ tịch thị trấn không thể một mình nắm hết, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp. Lúc đó vẫn còn dương dương tự đắc chí ít chiếm được phần chính, ai biết Ngô Tín Dân không chịu suy nghĩ lại đi treo cổ chứ.
Lý Hồng Dương vốn muốn nói Ngô Tín Dân là do chủ tịch huyện Trưong Tào Trung đề cử, nhưng lại nghĩ nếu để bí thư thành ủy Lý Quốc Đống biết được thì không phải sẽ mắng mình bất tài hay sao? Lại không thể nắm chắc trăm phần trăm thường ủy huyện trong tay.
Hơn nữa Trương Tào Trung cũng không phải là người của Lý Quốc Đống nên lão cũng không thể trực tiếp mở miệng mắng chửi Trương Tào Trung. Cho nên Lý Hồng Dương đành ngoan ngoãn cúi đầu nghe điện thoại, nén tất cả tức giận vào trong bụng.
Còn mặt chủ tịch huyện Trương Tào Trung lại càng xám như tro tàn, đen như Bao Công. Ngô Tín Dân là do lão gắng sức đưa lên, hiện tại tin đồn loang khắp nơi, đầu của lão cũng là trướng lên như đầu heo rồi.
Thật ra hôm qua lão cũng chẳng khác gì Lý Hồng Dương, cũng bị chỗ dựa lưng của mình là bí thư Đảng ủy khối thành phố Mặc Hương Chu Càn Dương giáo huấn về cuộc sống, lý tưởng, công việc gần nửa giờ, một bụng đầy thuốc súng giờ vẫn chưa được giải tỏa. Lão đoán chừng một lát nữa thì nơi đây sẽ biến thành chiến trường, vì Lý Hồng Dương nhất định sẽ đem chuyện này ra nói.
Trong phòng họp nồng đậm mùi thuốc súng, không khí đang căng ra. Trong mấy vị thường ủy khác chỉ có hai người là bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa và huyện đội trưởng Tạ Cường là ngó đông ngó tây, chuẩn bị xem trò hay.
- Cạch!-
Một thanh âm lanh lảnh vang lên. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hồng Dương ngồi chính giữa bởi vì đây là tiếng cảnh báo tức giận mà nhân vật số một phát ra.
Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương có thói quen là mỗi lần mở hội nghị thường ủy, nếu lão cao hứng sẽ dùng nắp chén gõ nhẹ vào thành chén phát ra tiếng ‘keng keng’, khi tức giận sẽ đập mạnh nắp xuống phát ra tiếng ‘cạch cạch’, càng tức giận thì tiếng ‘cạch cạch’ phát ra càng bén nhọn. Nghe nói lão đã gõ vỡ mấy cái nắp chén rồi.
- Các đồng chí, mấy ngày qua tôi rất đau lòng! Đau lòng!
Vì muốn hình tượng hóa sự đau lòng của mình, Lý Hồng Dương còn vuốt ngực cứ như trái tim quặn đau vậy.
- Đau cái rắm, ông mày cũng muốn treo cổ đây.
Trương Tào Trung run lên mắng thầm: “ Ngô Tín Dân, cái đồ chó chết, đồ ăn hại. Thôn đập Thiên Thủy dù có khó làm cũng không đến mức ép ngươi phải treo cổ! Đồ bất tài thì giúp sao được, Chết hay lắm, làm ông mày còn phải lau đít cho mày….”
Lý Hồng Dương lần lượt liếc nhìn tám vị thường ủy xung quanh, quát lên:
- Một chủ tịch thị trấn, đặc biệt còn là chủ tịch của thị trấn lớn thứ hai sau thị trấn Thành Quan, làm sao lại không chịu nổi một chút khảo nghiệm trắc trở, khó khăn? Phải biết rằng, ông ta treo cổ như vậy làm công việc của Ngư Dương chúng ta bị động biết bao. Ngư Dương chúng ta bây giờ nổi tiếng rồi, lên tiêu đề báo tỉnh rồi. Ngày trước huyện chúng ta nghèo khó, muốn mời những ký giả báo tỉnh sáng như sao kia đến hô hào xem có thể lôi kéo được người đến đầu tư hay không, đáng tiếc những ông vua không ngai ấy đều không để ý đến chúng ta. Bây giờ thì sao chứ, không cần nói mà họ ngày nào cũng gọi đến la hét đòi tới phỏng vấn Ngư Dương chúng ta…thôn đập Thiên Thủy khó làm, nhưng chúng ta làm gì chứ? Chúng ta là cán bộ của đảng, là đầy tớ của nhân dân, tất cả đều là vì dân phục vụ. Nếu giống như hắn ta gặp phải một chút khó khăn liền quẳng gánh, treo cổ, vậy còn có ai dám làm đầy tớ của nhân dân nữa chứ…
Nói đến đây, Lý Hồng Dương nhấp một ngụm trà liếc nhìn Trưởng ban tổ chức Phí Mặc một cái, khiến Phí Mặc nhất thời cảm giác ánh mắt đó lạnh lẽo như dao cắt, vội vàng cúi dầu không dám ngước lên.
Vì Phí Mặc mặc dù là Trưởng ban tổ chức của huyện Ngư Dương,nhưng cũng là người của chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Lúc ấy Phí Mặc đề cử Ngô Tín Dân chính là làm theo chỉ thị của Trương Tào Trung.
- Mẹ kiếp! Lý thiên vương muốn nổi giận rồi, ai! Xui xẻo rồi, lúc đầu không nên làm chim đầu đàn xung phong …
Phí Mặc chỉ đành thầm hối hận, lúc này mới thật sự là lĩnh hội được sâu sắc nhất đạo lý ‘súng bắn chim đầu đàn’.
- Chuyện này không thể cứ để như vậy được, bộ phận tổ chức phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Lý Hồng Dương vỗ bàn quát lên, mắt trợn tròn nhìn về hướng Phí Mặc.
“ Phải như thế! Ông đây quản khối đảng, Phí Mặc khốn khiếp mày quản mặt nhân sự, dựa vào Trương Tào Trung đứng sau lưng không thèm quan tâm đến ta, bây giờ thoải mái mà nghe chửi nhé, ha ha!”, bí thư Đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa híp mắt lại, trong lòng đắc ý mắng thầm. Mặt nhân sự của bộ phận tổ chức vốn thuộc về phạm vi của bí thư đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa nhưng vì Phí Mặc đi theo chủ tịch huyện Trương Tào Trung nên không thèm để ý đến Chung Minh Nghĩa và Lý Hồng Dương.
- Các đồng chí, bài học này quá sâu sắc! Ban đầu khi đề nghị Ngô Tín Dân làm chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, tôi cũng bỏ phiếu tán đồng, ta sẽ kiểm điểm sâu sắc trước tổ chức đảng và lãnh đạo cấp trên.
Phòng họp nhất thời lác cả mắt. Chủ tịch huyện Trương Tào Trung là người đầu tiên đứng ra kiểm điểm, ngay cả Lý Hồng Dương cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Bí thư Lý, Chủ tịch Trương, tôi cũng xin làm kiểm điểm sâu sắc với tổ trưởng đảng…
Trưởng ban tổ chức Phí Mặc lập tức đứng dậy, thái độ thành khẩn. Anh cả Trương Tào Trung đã đứng ra rồi, người có liên quan như gã không đứng ra được sao?
- Được! Trưởng ban Phí thái độ rất tốt!
Trương Tào Trung hừ một tiếng đưa mắt nhìn một vòng nói:
- Nói đi cũng nói lại, có đủ loại giả thuyết về cái chết của chủ tịch Ngô nhưng người cũng đã chết rồi, Tiểu Ngô không có công lao cũng có khổ lao. Thôn đập Thiên Thủy chắc hẳn chư vị ngồi đây đều biết rất rõ, là một thôn điển hình về dân chúng điêu ngoa, thậm chí đến mức độ không còn pháp luật nữa.
Lần trước chọn trưởng thôn còn phải điều động cả cảnh sát vũ trang huyện, ngay cả Trưởng đồn công an thị trấn Lâm Tuyền Triệu Thiết Hải cũng bị chém một đao, thiếu chút nữa bị phá tướng. Triệu Thiết Hải làm gì chứ? Là bộ đội đặc chủng chuyển nghề. Kết quả trưởng thôn đến giờ vẫn chưa chọn được, cho thấy thôn này vô cùng phức tạp!
Chủ tịch Ngô biết rõ tình hình gay go này, nhưng khắc ghi lời hiệu triệu của đảng, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi lên. Đây là một đảng viên tốt, cán bộ tốt, cuối cùng vì chuyện này mà ngay cả mạng cũng mất. Tôi rất đau lòng, đau lòng…
Không giống những người khác chỉ biết ngồi ở chính quyền thị trấn uống trà đọc báo, mới nghe nói đập Thiên Thủy xảy ra chuyện thì không dám thò đầu ra. Là bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, Tần Chí Minh không trốn tránh được trách nhiệm.
Là bí thư đảng ủy, anh ta càng phải xung phong đi đầu. Theo tôi biết, khi chủ tịch Ngô báo cáo chuyện đập Thiên Thủy với Tần Chí Minh, Tần Chí Minh chỉ là hừ một tiếng. Ít nhất là anh ta không coi trọng. Ai! Có lẽ lúc đó anh ta đi thì sẽ không xảy ra thảm kịch này rồi, cho nên, tôi cảm thấy Tần Chí Minh không làm tròn bổn phận, cần phải kiểm điểm sâu sắc…-
Trương Tào Trung khẳng khái hát khúc bi ca, chĩa mũi dùi vào bí thư đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền Tần Chí Minh, thân tín của Lý Hồng Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.