Quan Thương

Quyển 7 - Chương 6: Đến không khí cũng có mùi âm mưu (2)

Cảnh Tục

23/01/2015

Nhảy phiếu tức là vốn không có nhân tuyển này, đến khi tuyển cử lại bất thình lình xuất hiện, tranh hạn ngạch vốn quyết định trước. Nhảy phiếu ở trong nước là hành vi làm trái ý đồ tổ chức n ghiêm trọng. Lâm Tuyền thấy mặt Cảnh Nhất Dân, Triệu Tăng nghiêm túc thì biết chuyện này là thật:

- Mọi người đã trao đổi với bí thư Cố?

Cảnh Nhất Dân gật đầu thừa nhận.

Lâm Tuyền không ở trong cơ quan chính quyền bao lâu, nhưng được Trần Nhiên đích thân chỉ dạy, y chẳng xa lạ gì mấy thủ đoạn trong cơ quan. Khi đổi khóa thành ủy bất kể vỗ về Hướng Nghĩa Sơn ra sao cũng không thể làm tan rã đồng minh của ông ta và Trương Quyền. Nếu hai người đó liên thủ gây chuyện, e Cảnh Nhất Dân cũng chẳng thể đảm bảo thông qua với đa số phiếu.

Đợi Trương Quyền, Hướng Nghĩa Sơn đều trúng tuyển phó bí thư thành ủy, lúc đó mục tiêu của Hướng Nghĩa Sơn đã đạt được, liên minh của ông ta với Trương Quyền không cần bên ngoài tác động, liên minh đó cũng tự tan rã.

Để Trương Quyền thuận lợi thông qua tuyển cử thành ủy là để ông ta lơi lỏng, đánh đòn chí mạng vào tuyển cử chính phủ. Trương Quyền tuy thành phó bí thư thành ủy, song mất ghế thị trưởng, thành hổ không răng.

Tất nhiên nhảy phiếu là một sự kiện mang nguy hiểm chính trị rất lớn.

Hôm qua Lâm Tuyền thảo luận với ông ngoại nửa ngày trời cũng chính là chiêu này.

Lâm Tuyền không giúp ích được mấy về chính trị, giờ chuyện xã giao với quan viên y cũng không còn tham gia nữa, chỉ có liên hệ gián tiếp, nhìn dáng vẻ tự tin của Cảnh Nhất Dân, y yên tâm không ít.

Rời căn nhà số 5 đường đường Hoa Viên thì đã là hơn 12 giờ đêm, Lâm Tuyền ngồi xe Triệu Tăng đi tới tận cửa đường cao tốc về Thông Nam, hỏi:

- Anh Tăng, lần này tiến chức phải không, nếu không sao lại liên kết chú Cảnh cùng chèn ép em.

- Làm gì có chuyện chèn ép, anh em ta cùng tiến bộ.

Triệu Tăng quá quen giọng điệu của Lâm Tuyền rồi:

- Em nên có trách nhiệm nhiều hơn với thành phố này.

- Rồi, rồi, lại lôi cái giọng điệu của ba em ra rồi, không chơi với anh nữa.

Lâm Tuyền mở cửa ra, vẫy tay tạm biệt, lên chiếc Volvo đi theo từ nãy tới giờ.

Tuyển cử đổi khóa thành ủy tiến hành như thời hạn, Cảnh Nhất Dân án binh bất động, Hướng Nghĩa Sơn, Trương Quyền trúng tuyển phó bí thư thành ủy với số phiếu bầu cao, Trương Quyền còn là nhân tuyển duy nhất của vị trí thị trưởng.



Thần kin căng thẳng của Trương Quyền mấy tháng quan được buông lòng, dù bí thư thành ủy và thị trưởng đều tuyển cử ở địa phương, song đó chỉ là trình tự, hai chức này thể hiện ý đồ của tổ chức cấp trên.

Sau khi biết tin Cố Hiến Chương lên làm bí thư tỉnh ủy, Trương Quyền đã không có được một giấc ngủ ngon, đặc biệt hạn ngạch thường ủy thành phố tăng lên hai người, thần kinh ông ta càng căng như dây đàn, gần như mỗi ngày đều gọi điện cho Hướng Nghĩa Sơn trao đổi thông tin, đảm bảo Cảnh Nhất Dân mà có hành động thì bọn họ lập tức phản kích.

Đương nhiên, đoàn kết mật thiệt tất cả đại biệu có thể đoàn kết, không cho Cảnh Nhất Dân ly gián phân hóa cũng là công tác trọng yếu của ông ta.

- Chuyện thế là xong.

Trương Quyền nâng ly lên, uống hết rượu màu đỏ như máu trong ly, nói với Trần Minh Hành ngồi đối diện:

- Thế Kỷ thành có thể yên tâm tiến về phía trước rồi.

Thời gian qua Trần Minh Hành cũng không nhẹ nhõm gì, sự nghiệp chính trị của Trương Quyền kết thúc là đả kích cực lớn với Lệ Cảnh. Thế Kỷ thành lập hạng mục trong điều kiện bất lợi, nên phải dựa nhiều vào chính phủ, từ giải tỏa, quy hạch đất đai, thế chấp vay tiền, nghiệm thu công trình không mắt xích nào có thể tách rời sự chi viện của chính phủ.

Trần Minh Hành cũng nâng ly chúc mừng, song không đắc ý như Trương Quyền, bọn họ chuẩn bị rất kỹ càng song Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền hoàn toàn không có hành động gì, khiến ông ta cảm giác dốc toàn lực lại đấm hụt, không dễ chịu chút nào.

Có điều không khó lý giải, ban bệ tỉnh ủy còn chưa ổn định, sẽ không cho phép địa khu phía dưới có biến động ảnh hưởng tới đại cục. Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền làm gì tất nhiên phải theo ý của Cố Hiến Chương, nên nghĩ kỹ thì chuyện quá thuận lợi này chẳng có gì lạ.

Trần Minh Hành thầm cười nhạo mình: Năm xưa mạo hiểm vô số mới đi được tới ngày hôm nay, vậy mà lá gan càng ngày càng nhỉ hơn." Nhìn Trương Đào đang thân thiết đứng nói chuyện với một quan viên đằng xa, ông ta luôn muốn lợi dụng quan hệ giữa Trương Đào và Lâm Tuyền để hắn làm đại biểu hòa giải, hai bên ngồi xuống bắt tay hợp tác, dù sao ao lớn thế, mò sao hết cá, thế nên ra sức nâng đỡ Trương Đào.

Có vẻ Trương Đào làm không tồi chức sứ giả hòa bình này, tuy Liên hợp Tĩnh Hải bán hết cổ phần của tổng cty xây dựng khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, làm Lệ Cảnh thiệt hại không nhỏ, song sau đó không có hành động gì thêm, dần biến mất khỏi tầm nhìn người dân Tĩnh Hải, ít nhất Liên hợp Tĩnh Hải tỏ thái độ không can thiệp vào chuyện của tổng cty xây dựng nữa.

Chỉ là chuyện bắt tay hợp tác thì quá xa vời, lại không rõ thái độ của Lâm Tuyền với con gái mình ra sao, còn yêu hay là hận, khiến Trần Minh Hành do dự chưa chỉ thị Trương Đào có hành động tiếp theo.

Hạ Đức Bưu giám đốc ngân hàng thươn nghiệp Tĩnh Hải nãy giờ nói chuyện với Trương Giai Minh, đi tới nói:

- Giờ thì Thế Kỷ thành có thể sải bước mà tiến rồi.

Trần Minh Hành hỏi ngược lại:

- Mấy ngày trước NH thương mại còn không thụ lý đơn xin vay vốn của Lệ Cảnh, sao hôm nay đã cùng nâng ly chúc mừng rồi.



- Không thể phủ nhận, Thế Kỷ thành tồn tại nguy hiểm nhất định, nếu nghiêm ngặt đi theo trình tự thì chắc chắn không được thông qua. Nhưng tôi tin vào năng lực trả nợ của Lệ Cảnh, nên không cần nghiêm khắc quá.

Hạ Đức Vi cười ha hả, làm đống thịt nần nẫn trên mặt rung theo, Trần Minh Hành nhìn thấy tởm, thừa biết nếu chẳng phải địa vị của Trương Quyền đã được xác lập, làm sao dễ dàng thế, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nâng ly chúc mừng.

Đợi Hạ Đức Vi như con ruồi đi bâu lấy đám nữ nhân viên xinh đẹp của Lệ Cảnh được chọn ra làm sinh động không khí bữa tiệc, Trần Minh Hành gọi Trương Giai Minh tới:

- Cháu làm thế nào để ông ta đồng ý phê duyệt khoản vay ngày.

- Giám đốc Hạ có người thân mở một công ty, gần đây thiếu vài triệu đầu tư, ông ta nói mình không thể o bế người thân, hi vọng chúng ta dùng khoản vay này giúp giải quyết khó khăn cho công ty đó.

- Hừ.

Trần Minh Hành mắt lóe lên, nhấp một ngụm rượu, áp lửa giận trong lòng xuống, vì khoản vay đó tốn kém thêm vài triệu cũng đáng:

- Cháu xử lý tốt lắm.

Lúc này người chủ trì chương trình tuyên bố tới tiết mục khiêu vũ, đèn trong đại sảnh tắt đi, thay vào đó là đèn màu chớp sáng kiểu vũ trường, Trần Minh Hành không thích ồn ào, đứng dậy mời Trương Quyền về phòng nghỉ ngơi giành cho bọn họ.

Có mấy cô gái chủ động mời Trương Giai Minh khiêu vũ, hắn đều khéo léo từ chối, con gái trong tập đoàn Lệ Cảnh, hắn muốn ai đều đã có người đó, cũng nhàm rồi, đang tính xem có nên rời khỏi nơi này sớm hay không ánh mắt chợt bắt gặp một cô gái xinh đẹp đứng một mình, cô gái mặc chiếc váy dạ hội lam nhạt hở lưng, phần ôm trước ngực có hai nụ hoa che đúng núm vú một cách khéo léo, bầu ngực đầy đặn lôi cuốn nửa ẩn nửa hiện, gợi cảm mà không lộ liễu.

“Điền Lệ!” Trương Giai Minh hơi bất ngờ, không biết có phải vì ánh sáng màu sắc kia, hay vì hôm nay vui vẻ uống khá nhiều mà hắn thấy Điền Lệ xinh đẹp vô cùng, liền đi tới:

- Điền Lệ, Trương Đào đâu mà cô lại đứng đây một mình?

- Anh ấy nói chuyện với quan viên cục xúc tiến đầu từ, vừa vào phòng riêng bàn bạc, chắc có chuyện gì đó.

Điền Lệ mỉm cười nói:

- Gần đây Trương Đào phải đi công tác hơi nhiều, hai người lại cưới chưa bao lâu, cô không trách tôi chứ?

Điền Lệ có vẻ cũng đã uống khá nhiều rượu, gò má hồng hào, đôi mắt long lanh ướt át, Trương Giai Minh cũng thấy lòng có chút kích động:

- Nam nhân phải lo sự nghiệp mà, tôi cũng biết thời gian vừa rồi công ty nhiều việc, sao trách tổng giám đốc Trương được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook