Quan Thương

Quyển 7 - Chương 41: Đối thoại giữa Phương Nam và Thư Nhã (1)

Cảnh Tục

14/02/2015

Kế hoạch không thành, Quý Vĩnh cầm di động đi vào, nói:

- Điện thoại của Tiền Vi, giọng nói có vẻ kích động, không biết ai chọc giận cô ấy, nhất định muốn gặp ngài.

Là tên con gái, Thư Nhã tò mò hỏi:

- Tiền Vi là ai?

- Phó tổng giám đốc của Tinh Hồ.

Lâm Tuyền hạ thấp giọng giải thích, nhận lấy điện thoại hỏi:

- Tôi là Lâm Tuyền đây, có chuyện gì?

- Anh ở đâu, tôi đang ở Tĩnh Hải, phía Kiến Nghiệp có chuyện, anh nhất định phải làm chủ cho tôi.

Lâm Tuyền bị giọng điệu của Tiền Vi làm giật mình, liền nói địa chỉ cho cô.

Tiền Vi nói rất lớn làm Thư Nhã nghe thấy hết, ngạc nhiên hỏi:

- Sao cô phó tổng giám đốc của anh lại hung dữ thế, cô ấy không sợ anh à?

Quan hệ giữa y và Tiền Vi có hơi chút đặc biệt, tất cả là do cái đêm kia, Tiền Vi lại là cô gái rất biết tận dụng ưu thế mỹ nữ, Lâm tuyền hàm hồ đáp:

- Trước mặt nữ quyền, ai cũng phải tránh đường, không biết phía Tinh Hồ có chuyện gì để cô ấy chạy suốt đêm tới Tĩnh Hải.

Tiền Vi cùng bạn học Cảnh Lệ Lệ đi vào, thấy Thư Nhã có mặt, tuy chưa bao giờ gặp, nhưng đoán ra được Lâm Tuyền có bạn gái, tổng giám đốc lạnh như đá cuối cùng có bạn gái công khai, tất nhiên tin đồn lan đi rất nhanh, chào Thư Nhã trước, sau đó đem lửa giận dồn nén phát tiết ra:

- Đám nam nhân các anh toàn hạng bội tình bạc nghĩa, đùa bỡn phụ nữ, chơi bời chán không chịu trách nhiệm, lại còn tỏ ra có tình có nghĩa ...

Lâm Tuyền chột dạ, chuyện qua bao lâu rồi sao đột nhiên nhắc lại, còn ngay trước mặt Thư Nhã, chẳng lẽ cô ấy ghen, hay chồng ngoại tình thật như dự đoán trước kia của mình rồi:

- Liên .. Liên quan gì tới tôi?

- Sao không liên quan, Cố Lương Vũ không có anh chống lưng đằng sau thì dám làm thế à?

- Sao lại liên quan tới lão Cố?

Lâm Tuyền thầm thở phào, nhưng không rõ Cố Lương Vũ làm gì khiến Tiền Vi giận như thế:

- Lệ Lệ với anh ta tới với nhau ba năm rồi.

- Ừ, thì sao? Đó là chuyện riêng của lão Cố, tôi không tiện hỏi.

- Anh không hỏi thì ai hỏi?

Tiền Vi dí sát mặt tới:

- Lệ Lệ không chê anh ta đã có vợ, làm vợ bé cho anh ấy, làm mẹ của Quân Quân, mấy năm qua ai chăm sóc Quân Quân, ai lo lắng cho anh ta? Vậy mà giờ anh ta đón vợ tới, trả lệ lệ 10 triệu tiền chia tay, anh nói xem thế là sao? Anh ta ỷ có mấy đồng tiền thối tha mà ghê gớm à?

Cảnh Lệ Lệ kéo Tiền Vi lại:

- Chuyện này không thể trách anh ấy, vợ anh ấy đã như vậy ...

- Bạn đừng để cái bộ mặt giả dối của thằng cha đó lừa gạt, lúc này cũng ra vẻ đàng hoàng nghiêm chỉnh, không ngờ là thứ khốn nạn.

Tiền Vi hất tay Cảnh Lệ Lệ ra:

Lâm Tuyền và Thư Nhã đưa mặt nhìn nhau, tới Cảnh Lệ Lệ cũng nói đỡ cho Thư Nhã, chứng tỏ chuyện có ẩn tình, Lâm Tuyền quay sang nghiêm túc nói với Thư Nhã:

- Em mà trả anh 10 triệu tiền chia tay, anh nhận ngay.

Tiền Vi điên tiết, thiếu điều tím lấy cổ áo Lâm Tuyền:



- Anh còn tâm tình để đùa được à, hôm nay cùng tôi về Kiến Nghiệp, chuyện này không xử lý xong, không cho anh về Tĩnh Hải.

Lâm Tuyền đau đầu hết sức, ở loại chuyện tình cảm thế này, y toàn làm rối tung lên, nhìn Thư Nhã một hồi, cuối cùng nói:

- Chú Quý, chú gọi lão Phàn, Vương Thúy với cả Phương Nam tới đây, lấy chiếc Becker ra. Tiền Vi tức giận như thế, tôi không dám để cô ấy lái xe về Kiến Nghiệp.

Phương Nam đã biết tin trước rồi đang đi tới đây, Tiền Vi chuẩn bị sẵn sàng nếu mình không làm gì được, phải có người có thể khiến Lâm Tuyền phải nghe lời.

Thấy Phương Nam tới, Thư Nhã muốn bỏ đi, cô không biết phải đối diện với Phương Nam ra sao, song Phương Nam giữ lại:

- Đi cùng đi, để chính thức làm quen với mọi người ở Kiến Nghiệp.

Thư Nhã vốn do dự, cô muốn biết nhiều hơn, tham gia nhiều hơn vào cuộc sống của Lâm Tuyền, Phương Nam nói thế, liền gật đầu.

Lên xe rồi Lâm Tuyền hỏi Phàn Xuân Binh:

- Anh hẳn biết chuyện lão Cố chứ.

- Lão Cố trước kia đưa Quân Quân tới Kiến Nghiệp, để Tiền Lan lại vì khi đó bọn họ có vấn đề, Tiền Lan ở quê có nam nhân khác, vì Quân Quan nên không ly hôn, mấy năm qua anh ấy và Cảnh Cảnh ở bên nhau rất tốt. Hai tháng trước Tiền Lan bị ngã gãy lưng trên núi, lão Cố đưa cô ấy tới Kiến Nghiệp chưa trị, Cảnh Cảnh cũng không nói gì, Tiền Lan hết hi vọng rồi, nửa người bị liệt, lão Cố thấy mình ở ngoài bao năm, rất có lỗi với cô ấy, cô ấy theo nam nhân khác cũng vì anh ấy cả năm chẳng ở nhà được vài tháng, cho nên giữ Tiền Lan bên cạnh chăm sóc, chia tay với Cảnh Cảnh ..

Tiền Vi vừa đợi Phàn Xuân Binh giải thích xong đã trừng trừng nhìn Lâm Tuyền:

- Anh nói làm sao đây?

Ra là như thế, Lâm Tuyền chợt thấy câu chuyện ấy sao giống chuyện y và Phương Nam, tuy tình tiết khác nhau, nhưng nếu Tiêu Quân trở về, Phương Nam rời bỏ y quay lại với Tiêu Quân, chẳng phải y rời vào tình cảnh giống hệt Cảnh Lệ Lệ lúc này sao, nghiêm mặt lại đưa tay bảo Tiền Vi bình tĩnh:

- Sao anh không nói cho tôi biết.

- Lão Cố không cho nói, chuyện này chỉ tôi biết, cả Tiểu Thúy tôi cũng không kể.

Lâm Tuyền gật gù, khép mắt lại:

- Tới Kiến Nghiệp rồi hẵng nói.

Phương Nam giới thiệu tình hình của Thực nghiệp Tinh Hồ cho Thư Nhã nghe:

- Giám đốc Cố theo Lâm Tuyền cùng sáng lập Thực nghiệp Tinh Hồ, hai năm qua Lâm Tuyền tập trung tinh lực vào Tân Năng Liên Hợp, ở Kiến Nghiệp dựa vào cả giám đốc Cố và Tiền Vi.

Thư Nhã biết địa vị của Phương Nam trong lòng mọi người ở Liên hợp Tĩnh Hải, cũng đoán ra được Phương Nam và Lâm Tuyền có quan hệ đặc thù, nhưng cô không thể có thái độ gì được, dù sao cô chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của Lâm Tuyền, hiện Lâm Tuyền thuộc về Phương Nam. Phương Nam không bài xích cô, lại còn tìm mọi cách kéo cô vào cuộc sống của Lâm Tuyền, đối diện với Phương Nam, Thư Nhã rất rối trí.

Xe tới Kiến Nghiệp thì đã là đêm khuya rồi, ở lại khách sạn Tứ Quý, không đi tìm Cố Lương Vũ ngay.

An bài phòng cho mọi người xong, Lâm Tuyền lén lút tới phòng của Phương Nam, nhưng bị cô đẩy ra:

- Nếu để cho Thư Nhã biết, cô ấy sẽ nghĩ gì.

Lâm Tuyền đành ủ rũ quay về phòng, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng chuông cửa, mở cửa ra thấy Thư Nhã đứng ở cửa, vẻ mặt bất an.

- Làm sao thế?

Lâm Tuyền lo lắng hỏi.

Thư Nhã đẩy Lâm Tuyền vào phòng, ôm chặt lấy y, nước mắt thoáng cái làm ướt áo Lâm Tuyền:

- Em chỉ sợ không có ai ra mở cửa.

Lâm Tuyền thấy bộ dạng cô đáng thương như thế, lòng sinh nhu tình vô hạn, ôm chặt Thư Nhã trong lòng. Thư Nhã ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên môi Lâm Tuyền:

- Tuy chúng ta chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, anh cũng không được cùng người khác làm bậy trước mặt em.

Thư Nhã chỉ mặc một chiếc váy quai đeo mỏng manh, căn bản không che lấp được cơ thể đầy đặn, đường cong thoáng ẩn thoáng hiện làm người ta sôi móc, gò má động tình đỏ hồng như ráng chiều, đôi mắt ướt át mê người vô cùng. Lâm Tuyền nuốt nước bọt cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là thế, các cô gái đi ngủ đều không thích mặc áo lót, quả nửa bầu vú trắng bóc lọt vào tầm mắt, tay bất giác vuốt nhẹ dọc sống lưng Thư Nhã.

- Đêm nay em ngủ ở đây, dù chỉ là danh nghĩa cũng phải làm cho người khác thấy.



Lâm Tuyền biết Thư Nhã chỉ viện cớ, y chẳng phải cũng thế sao, đóng cửa lại, ôm Thư Nhã trong lòng, ngửi hương thơm trên người cô, dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, khi tỉnh lại thấy Thư Nhã đang nhìn mình chằm chằm, bầu ngực no căng áp lên người y, ngón tay đang vẽ vòng vòng lên ngực y, Lâm Tuyền không hiểu sao các cô gái hay có động tác này, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy màu hồng hồng trong cổ áo cô.

Lâm Tuyền quay đầu đi, tránh khỏi sự dụ hoặc trí mạng đó, Thư Nhã nhích người lên, Lâm Tuyền tiếp tục lui về đằng sau.

- Anh nhất định thường xuyên cùng Phương Nam làm chuyện đó cho nên mới nhịn được.

Lâm Tuyền nghiến răng nói:

- Em không sợ anh cưỡng bức em à?

Thư Nhã đưa tay lên mũi ngửi:

- Mùi cơ thể anh thật dễ chịu.

Cúi đầu xuống hôn lên môi y, dục vọng Lâm Tuyền bị Thư Nhã làm cháy ngùn ngụt, tay vuốt ve dọc cơ thể đầy đặn đó, tay đưa vào trong quần lót của cô, tiến thêm một bước nữa thôi quan hệ hai người giả thành thật rồi, nhưng Lâm Tuyền không nỡ đẩy Thư Nhã ra, nói thời gian qua y không có tơ tưởng với Thư Nhã là nói dối, tình cảm thiếu niên vốn vùi lấp sâu trong tim sớm bị sự chủ động, nhiệt tình của Thư Nhã khơi lên rồi.

Tiếng chuông cửa vang lên, kéo đôi nam nữ sắp bị lửa tình nhân chìm trở lại.

- Ai thế?

Lâm Tuyền và Thư Nhã tách nhau ra, Phương Nam đẩy cửa đi vào, hai người bọn họ mới nhớ hôm qua Thư Nhã vào không khóa cửa. Phương Nam nhìn thấy hai người bọn họ nằm trên giường, đứng sững mất một lúc, xoay người định bỏ đi, nhưng Lâm Tuyển từ giường lao ra, ôm chặt lấy cô.

Thư Nhã luống cuống chỉnh lại y phục:

- Em và Lâm Tuyền không làm gì cả.

Nói rồi chạy vù mất.

Lâm Tuyền làm bộ mặt hết sức đáng thương:

- Không làm gì thật mà, cô ấy chỉ ngủ ở đây một đêm.

- Nhìn vệt nước trên quần lót của cô ấy là biết hai người không làm gì.

Phương Nam vừa bực tức vừa buồn cười:

- Cả hai cũng giỏi nhịn đấy.

Lâm Tuyền cúi đầu nhìn xuống, quần sịp nhô lên một đống, lại dính mảng nước lớn, không ngờ Thư Nhã lại chảy nhiều nước như thế, xấu hổ nhìn Phương Nam rồi chạy vào phòng vệ sinh thay quần.

Phương Nam dựa vào cửa, nói:

- Đừng dối lòng nửa, cả hai đều thích nhau mà, chuyện lập chi nhánh ở Bắc Mỹ hãy để tôi đi.

- Không được.

Lâm Tuyền dứt khoát nói:

- Tiểu Tư Vũ thì làm sao, chị biết em không thể sống thiếu chị.

- Có cô ấy bên cạnh cậu sẽ ổn thôi, cậu có biết lúc bước vào nhìn thấy cậu và cô ấy, tôi cũng rất chua xót.

- Vậy em lập tức đoạn tuyệt với cô ấy.

- Cậu làm thế là ép tôi phải rời bỏ cậu.

- Chị muốn em phải làm thế nào?

Lâm Tuyền hầm hầm đi ra, gần như hét lên:

- Cậu muốn tôi ở lại bên cậu cũng được, nhưng chúng ta không thể có loại quan hệ kia nữa.

Lâm Tuyền nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phương Nam, biết không lay chuyển được cô, ngồi sụp xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook