Quan Thương

Quyển 5 - Chương 37: Đừng xem thường phụ nữ (2)

Cảnh Tục

29/12/2014

Bữa tiệc được an bài ở khách sạn bốn sao duy nhất của Tân Bác, vừa mới vào khách sạn thì hay tin lão đại kia vướng một bữa tiệc khác không thoát thân được. Lâm Tuyền tới phòng nghỉ trước, để Hứa Dục và Diệp Kính Cường đi đón.

Tân Bác Khuê Nghiệp là hạng mục do La Bình Thụ người đứng đầu Tân Bác đích thân xúc tiến, nhưng từ lúc khởi công tới nay đã năm năm mà không có thàn quả, ông ta sắp lui về tuyến hai, nghe đâu lên tỉnh làm phó chủ nhiệm. Tân Bác Khuê Nghiệp nộp lên phương án thay đổi nhà đầu tư không được địa phương ủng hộ nghe nói có liên quan tới tâm thái của ông ta, quan hệ giữa ông ta và người khả năng kế nhiệm không hài hòa gì.

Nếu không phải có trò dơ dáy bên trong, Lâm Tuyền không tin chính phủ địa phương lại sơ xuất với một ông chủ mang túi tiền lớn đến như y. Lâm Tuyền chẳng vội cũng chẳng lo, ngả mình trên ghế tựa nghỉ ngơi, trèo đèo lội suối không thấy mệt, ngồi xe cả ngày thấy mệt là sao nhỉ? Lâm Tuyền nhớ những ngày tự do tự tại trên cao nguyên mênh mông ....

Lâm Tuyền không lo, nhưng đám Đới Minh thì bất an, địa vị Liên hợp Tĩnh Hải ngày nay, cho dù là thường ủy tỉnh ủy dù không thể thoát thân tới dự tiệc, cũng lập tức gọi điện tới nói một câu.

Đợi tới tận 8 giờ 30, mọi người phải kiếm đồ ăn lót dạ, chính chủ mới cùng một đám quan viên vây quanh lề mề tới. Lâm Tuyền ngủ một giấc, tinh thần sáng láng ra đại sảnh khách sạn, bình đạm nhìn La Bình, trán hói, mắt híp, bụng bự, mặt đỏ bừng bừng, xem ra uống không ít rượu, hình tượng này lọt vào mắt người dân thì chẳng thể trách họ càng ngày càng mất niềm tin vào chính quyền.

Lại chú ý quan sát Lưu Tĩnh, Lâm Tuyền hiểu được bốn năm phần.

- Bí thư La, đây là ...

Hứa Dục lưng khom khom giới thiệu hai bên, Lâm Tuyền ứng phó đúng tiêu chuẩn xã giao, y vẫn để ý Lưu Tĩnh, thấy cô gái này thần sắc hơi kém, lòng lạ lắm. Mọi người phân thứ bậc ngồi xuống, Lâm Tuyền cố ý bảo Diệp Kính Cường an bài Lưu Tĩnh ngồi ở bàn khác, thấy La Bình có vẻ thất vọng thì biết ông ta chưa đưa được con mồi ngon này lên giường.

La Bình là khách chính, tiệc bắt đầu đã đứng lên nói:

- Vừa rồi tôi uống nửa lít rượu, hơi quá rồi, giờ uống trước một chén, tiếp theo mọi người tùy ý.

Rồi cầm chén rượu uống cạn, không ngờ phía dưới vỗ tay reo hò. Lâm Tuyền cũng vỗ tay phụ họa, thấy Hứa Dục đang ra hiệu cho Lưu Tĩnh.

Lưu Tĩnh cầm chén rượu đi tới trước mặt La Bình, tay uyển chuyển đặt mép chén rượu tới miệng ông ta:

- Bí thư La ở chỗ khác uống tận nửa lít rượu, ở chỗ này chỉ chịu uống một chén, kệ đó, em vẫn muốn mời bí thư La, em uống trước, bí thư La muốn tùy ý với Lưu Tĩnh thì cứ tùy ý.

Lưu Tĩnh cúi người xuống, chóp mũi của La Bình gần như chạm vào bầu ngực cao ngất của cô ta, nội dung bên trong càng khoe hết trong tầm mắt, song ông ta vẫn kiềm chế được, người hơi ngả về phía sau tránh đi. Cầm lấy chén rượu của Lưu Tĩnh uống cạn, không khí dần trở nên sôi nổi, Hứa Dục khéo léo điều người cạnh La Bình đi, để Lưu Tĩnh ngồi xuống đó mời rượu.

Thư ký và chủ nhiệm văn phòng của La Bình đều biết ông ta uống tới hạn rồi, vội đứng lên nói mai có nghi thức khánh thành gì đó hết sức quan trọng ở Tân Bác.

Lưu Tĩnh uống liền vài chén rượu, má phấn hồng hào, đôi mắt lóng lánh thêm phần lả lơi, cầm lấy một tay La Bình, nũng nịu:

- Nghi thức khánh thành gì mà em không biết thế.

La Bình ngà ngà say, thư ký ông ta đáp hộ:



- Khánh thành Tháp Viên, mời cả minh tinh Chương Tiểu Di đến biểu diễn, bí thư La phải phát biểu, hôm nay quả thực không thể uống được nữa.

- Có cả biểu diễn, sao không mời em.

Lưu Tĩnh không chịu buông tha, lắc tay Lưu Bình:

- Bí thư La, em là người Tân Bác cơ mà.

La Bình nhìn thư ý:

- Không an bài ngôi sao của Tân Bác chúng ta à? Lưu Tĩnh có điểm nào không xứng?

Viên thư ký toát mồ hôi, chủ nhiệm văn phòng mau mắn giải vây:

- Lưu tiểu thư đương nhiên không thể thích hợp hơn, chỉ sợ cô ấy không có thời gian, cho nên ....

- Hiện giờ tôi dư nhất là thời gian, hay chê tôi hát không hay. Bí thư La, ngài biết mà, em hát không tệ.

- Không tệ, không tệ.

La Bình nghiêm túc nói với viên chủ nhiệm văn phòng:

- Lập tức đi an bài, phải làm cho tốt, tốt nhất là ngay sau bài phát biểu của tôi.

- Không cần, họ chê em hát không hay.

Lưu Tĩnh vịn bàn đứng dậy, người có hơi loạng choạng:

- Bí thư La, chúng ta song ca một bài, để Tiểu Chu có lòng tin an bài.

Lưu Tĩnh đứng không vững phải vịn vào vai La Bình, muốn lấy micro, một nhân viên nhanh chân đi lấy đưa cho Lưu Tĩnh. La Bình vẫn còn vài phần tỉnh táo, lại cố kỵ đám Lâm Tuyền cũng có mặt, cho nên hơi do dự.

Lưu Tĩnh đưa micro cho La Bình, khéo léo dùng cơ thể che ánh mắt mọi người, khẽ thổi một hơi vào tai ông ta:



- Bí thư La, có hát không?

Rượu và mỹ nữ cùng công phá, La Bình đánh mất bản thân, giọng nói thỏ thẻ của Lưu Tĩnh khiến xương ông ta mềm nhũn, đứng dậy thuận tay ôm vòng eo mảnh mai của Lưu Tĩnh:

- Hát, đương nhiên là phải hát rồi, chúng ta dùng tiếng ca đón khách phương xa.

Lâm Tuyền đưa tay lên vỗ, y biết Lưu Tĩnh còn chưa say.

Diệp Kính Cường đi nhiều thấy nhiều, nhưng chưa bao giờ thấy người đứng đầu địa phương lại mất nghi thái như thế, có điều vẫn phải vỗ tay, quan viên Tân Bác thấy bí thư La ôm eo Lưu Tĩnh thì mặt thiếu tự nhiên, rất khó chịu, song hiểu ý lão đại, không dám nói gì.

Vừa uống vừa hát, ồn áo tới tận 12 giờ, La Bình uống rượu tới mặt trắng bệch, cố nhịn không nôn ra, quan viên Tân Bắc thấy tiếp tục thế này, lão đại sẽ mất hết thể diện, đều đi tới ngăn cản:

- Không thể hát nữa, nghi thức khánh thành ngày mai thực sự rất trọng yếu, cả phó tỉnh trưởng đích thân tham gia.

La Bình nói tới líu lưỡi lại, song chưa hoàn toàn mất tỉnh táo, đưa tay ra định tuyên bố kết thúc bữa tiệc thì Lưu Tĩnh đặt mông ngồi lên đùi ông ta, tay vòng qua vai, đưa chén rượu tới miệng La Bình:

- Người khác không cho cho ngài uống, em muốn ngài uống, có uống hay không?

Cặp mông Lưu Tĩnh uốn éo, cọ lên vật tội lỗi của nam nhân, La Bình không cần biết gì nữa, ngửa cổ uống luôn, rượu tràn ra khỏi mép.

Lâm Tuyền lúc này giờ mới hiểu vì sao Hứa Dục lại tự tin như thế, nhìn La Bình có chút thương hại, nháy mắt bảo Diệp Kính Cường kết thúc được rồi.

Quan viên Tân Bác đưa La Bình đi thì đã là một giờ sáng, trước bữa tiệc y đã nghỉ ngơi rồi, tinh thần rất tốt, tắm rửa song không cảm thấy buồn ngủ, mặc áo ngủ rót một cốc nước lọc.

Ngồi trên ghế sô pha phòng khách, qua cửa kính nhìn bóng đêm ở Tân Bác. Đem so với đem ở Tĩnh Hải, nơi này mới thực sự là đêm, không mấy chỗ còn sáng đèn, khách sạn này nói là bốn sao cho oai chứ còn chẳng bì được với Tú Thủy Các vừa thay da đổi thịt hai năm trước.

Đối với địa phương như thế này hạng mục đầu tư gần 1 tỷ đồng trọng yếu thế nào khỏi nói cũng hiểu, quan viên địa phương lại vì đấu đá mà gây trở ngại. Đen so với trở ngại địa phương, thì việc đàm phán chuyển nhượng kỹ thuật luyện si, và trung tâm nghiên cứu không là vấn đề gì nữa.

"Cộc cộc cộc" có người ở ngoài khẽ gõ cửa.

Lâm Tuyền đặt cốc nước xuống, điện thoại nơi này bị rút rồi, Phàn Xuân Binh ở bên cạnh, có chuyện gì đều phải tìm hắn trước rồi mới gặp được Lâm Tuyền.

- Anh Lâm ...

Giọng Lưu Tĩnh xuyên qua cánh cửa gỗ hơi biến đổi, có điều Lâm Tuyền nhận ra ngay, y còn tưởng Lưu Tĩnh theo La Bình rồi chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook