Quyển 4 - Chương 26: Giáo viên lưu manh (1)
Cảnh Tục
27/11/2014
Vương Hiểu Lâm nhắc nhở Lâm
Tuyền để ý tới Quách Bảo Lâm và Vũ Cường, nếu là chuyện bình thường thì
hắn không nhắc tới một cách trịnh trọng như vậy, thời gian qua Lâm Tuyền cũng đau đầu về chuyện này.
Y đem toàn bộ công việc của Giải tỏa Lục Hồng cho đám Quách Bảo Lâm, không để họ xen vào chuyện của Tú Thủy Các và Liên hợp Tĩnh Hải, lại còn có chế độ giải tỏa ước thúc, mặc dù chuyện giải tỏa này chẳng được người ta bình phẩm hay ho gì, nhưng ít nhất cũng không có sự kiện đổ máu nào xảy ra, xem như còn yên tâm được, chỉ là cái vũng nước nhỏ giải tỏa thì làm sao giữ nổi bọn họ?
Muốn tra ra chuyện bọn họ không khó, làm gì cũng cần tới tiền, Lâm Tuyền liền sai Tôn Phi Phi lấy số liệu tài vụ của Cty giải tỏa, vấn đề liền hiện ngay ra trước mắt, Lâm Tuyền nhìn báo cáo, mặt trở nên hết sức âm trầm.
Lâm Tuyền hẹn Quách Bảo Lâm tới khu khai phát, còn bảo hắn đưa cả Vũ Cường và Trương Dịch Phi theo, có câu "con gái tới 18 thay đổi", hoàn toàn có thể dùng trên người cô gái này, lúc Trương Dịch Phi mới tới Tĩnh Hải thì người gày gò, ngực lép kẹp chả thấy đâu, xương gò má nhô cao, cằm thì nhọn, mắt hõm vào, tuyệt đối không liên quan gì tới hai chữ mỹ nữ, vì thế mới bị đám Lâm Tuyền gọi là Tiểu Nha Đầu.
Nhưng hai năm qua thay đổi hẳn, cơ thể phổng phao hẳn lên, hai bầu ngực căng tròn đầy sức sồng, chẳng hiểu do sinh hoạt vật chất đầy đủ hơn, hay là nhờ tay nghề thủ công của Vũ Cương, mặt có da có thịt, che lấp đi toàn bộ thiếu hụt trước kia, mặc quần jean, cáo yếm giây đeo rất sành điệu, toát lên hơi thở thanh xuân làm nam nhân chảy nước dãi.
Lâm Tuyền và Phương Nam đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đều nghĩ tới ngày bắt gặp Trương Dịch Phi và Vũ Cường làm chuyện đó, Quách Bảo Lâm nhìn chằm chằm bọn họ:
- Hai người nháy mắt cái gì đấy?
Vũ Cường và Trương Dịch Phi đều kính sự Lâm Tuyền, không dám nói chuyện tùy tiện như Quách Bảo Lâm.
- Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp Tiểu Nha Đầu, không ngờ có vị nữ nhân như thế nên ngạc nhiên thôi, vẫn làm việc ở công ty giải tỏa hả?
Trương Dịch Phi dè dặt gật đầu:
- Vâng, vừa thi đỗ chuyên khoa tài chính, chuẩn bị đổi công việc.
- Chuyên khoa ba năm, cô hai năm đã qua được rồi, thật không đơn giản, cô muốn đổi công việc gì, cứ nói với Phương Nam, hay là tới Kiến Nghiệp, tổng bộ Tinh Hồ ở đó.
Nghe Lâm Tuyền nói như vậy, Vũ Cường cuống lên, không kìm được xen vào:
- Chuyện này ... À ... Công ty giải tỏa còn thiếu một kế toán.
Phương Nam cười nói:
- Để Tiểu Phi tới Đầu tư Nam Cảng làm việc đi, công ty giải tỏa không có chuyện gì phức tạp, cũng có thể báo danh học nghiên cứu sinh Đh Tĩnh Hải.
Vũ Cường thở phào, tuy không cùng công ty, nhưng dù sao thì vẫn làm việc trong một tòa nhà, Đầu tư Nam Cảng còn là đại cổ đông của Cty giải tỏa.
Thừa lúc bọn họ không chú ý, Lâm Tuyền ghé vào tai Phương Nam nói nhỏ:
- Chúng ta cũng thử tư thế của bọn họ xem.
Phương Nam mặt tức thì đỏ bừng, lườm Lâm Tuyền một cái, càng kiều diễm thêm bội phần, chớp mắt đó dung nhan của cô làm Quách Bảo Lâm, Vũ Cường trố mắt nhìn.
Quách Bảo Lâm ngạc nhiên thốt lên:
- Tôi phát hiện ra chị Phương Nam thời gian qua quyến rũ hơn rất nhiều, Lão Thử, nói xem có phải vậy không?
Vũ Cường vẫn thần hồn điên đảo, gật đầu như cái máy.
Phương Nam đưa tay dưới bàn nhéo Lâm Tuyền một cái, vờ như không nghe thấy lời Quách Bảo Lâm.
Trong mối quan hệ giữa Phương Nam và Lâm Tuyền, trừ lúc ở trên giường thì người nắm chủ động là Phương Nam.
Lâm Tuyền vội lảng sang chủ đề khác:
- Mày và Triệu Tĩnh sao rồi? Nghe nói mày và văn phòng của cô ấy đối diện nhau, nhưng không nói chuyện với nhau.
- Còn sao được nữa?
Quách Bảo Lâm thở dài:
- Lần trước chỉ mời một cô bé khoa nghệ thuật Đh Tĩnh Hải đi ăn cơm, bị cô ấy chặn cửa nhà hàng ... Thôi đừng nói nữa, nói lại phiền lòng, mấy ngày qua sao mày cứ chạy tới chỗ khu khai phát bọn tao vậy, chỗ này nghèo khó thiếu thốn, muốn hát karaoke cũng chẳng kiếm được quán ra hồn.
- Mày thật là, Triệu Tĩnh là cô gái hiếm có đấy, cô ấy hiểu con người cùa mày, mày tới chỗ chơi bời, cô ấy không nói gì. Vậy mà …
Lâm Tuyền nhìn khuôn mặt ảm đạm của Quách Bảo Lâm chỉ biết thở dài, chỗ này còn có người ngoài không tiện nói chuyện sâu hơn với Quách Bảo Lâm, ăn cơm xong ra phố đi dạo.
Phạm vi thành phố của khu khai phát rất nhỏ, buổi tối mọi người đổ hết vào đầy, khiến tạo thành quang cảnh phồn vinh, đi tới Quán karaoke Hoàng Hải, Lâm Tuyền dừng lại hỏi:
- Vào hát một lúc không?
Quách Bảo Lâm mặt khinh thường:
- Chỉ có mỗi 30 gian phòng, chất lượng chả ra sao, mày muốn hát thì chúng ta về Tĩnh Hải, đi xe chỉ mất có 15 - 20 phút, vào đấy làm cái gì ..
Còn chưa dứt lời thì Lâm Tuyền đã đi vào rồi.
Quách Bảo Lâm và Vũ Cường kín đáo nhìn nhau ra hiệu, Vũ Cường nhanh chân di trước.
Đó là kiến trúc bốn tầng, quán karaoke Hoàng Hải nằm ở tầng thứ tư, phía dưới còn có sân cầu lông, khu chơi game, vào mạng v..v..v.. Học sinh chen lấn reo hò ầm ĩ. Phương Nam đẩy Lâm Tuyền:
- Có cả học sinh Tây Trạch các cậu đấy.
Lớp bình thường và lớp ưu tú đều thực hiện giáo dục khép kín, mỗi tuần chỉ cho chủ nhật về nhà, xuất hiện ở nơi này đều là 30% học sinh bị loại bỏ, Lâm Tuyền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, bọn chúng cũng rất ngạc nhiên.
Năm người Lâm Tuyền đi thẳng lên tầng bốn, Vũ Cường đi đặt phòng, Lâm Tuyền cứ đi thẳng vào bên trong, đối diện với đại sảnh là một gian phòng lớn dùng rèm che kín.
- Đi qua đi, trong đó toàn là tiểu thư.
Vũ Cường ở phía sau nói:
Lâm Tuyền vén rèm lên, nhìn một vòng bên trong, mấy cô gái đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện đột nhiên thấy có người xuất hiện ở cửa thì giật mình, tiếp xúc với anh mắt lạnh băng của y quét qua quét lại trên mặt đều ngẩn người.
Đợi Lâm Tuyền hạ rèm xuống quay trở ra, bên trong mới vang lên đủ thứ tiếng chửi bới thô tục:
- Đồ điên **@$@$%^...
Lâm Tuyền hỏi Vũ Cường:
- Bên trong có học sinh không?
Vũ Cường lắc đầu:
- Không rõ lắm.
- Không rõ? Mày không biết hỏi à, mày không biết hiện Tiểu Ba là thầy người ta rồi sao?
Quách Bảo Lâm bợp gáy Vũ Cường:
Lâm Tuyền xua tay:
- Đi tới quán khác xem sao?
Quách Bảo Lâm, Vũ Cường đều nhận ra Lâm Tuyền có chủ đích, rất sốt ruột, song lúc này chỉ còn cách theo y xuống lầu.
Vừa mới đi xuống lầu thì gặp ngay hai nữ sinh đi làm, thời tiết đầu thu, buối tối khá mát mẻ, hai cô gái mặc váy hồng ngắn cũn cỡn hở non nửa cái mông, mắt kẻ vẽ, môi bôi son đỏ chót, nếu chẳng phải cả hai nhìn thấy Lâm Tuyền đứng khựng lại thì Lâm Tuyền cũng không nhận ra chúng.
- Thầy giáo đẹp trai cũng tới đây giải trí ạ?
Một cô bé kịp phản ứng lại, làm bộ tự nhiên hỏi:
Lâm Tuyền nhận ra đó là cô bé lần đầu y tới lớp hỏi y có bạn gái chưa, tên là Tiêu Lỵ Lỵ, là cô bé cực kỳ xinh đẹp, tóc nhuộm vàng, móng tay sơn đen, giống y như Triệu Tĩnh trước kia. Bên cạnh là cô bé tên Văn Nhàn, ở lớp rất hiền lành ít nói, hiện giờ ăn mặt thế này, làm người ta không ngờ tới.
Quách Bảo Lâm đi xuống trước, không thấy Lâm Tuyền đi theo, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn thấy mông Tiêu Lỵ Lỵ, Văn Nhàn, hai mắt liền như đóng đinh vào đó.
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Tiêu Lỵ Lỵ đanh đá giơ chân lên:
- Đó là chỗ đẻ ra mày đấy.
Quách Bảo Lâm cười hì hì, chỉ Tiêu Lỵ Lỵ hỏi:
- Học sinh của mày?
- Không quen.
Lâm Tuyền lạnh lung lắc đầu, kéo Phương Nam rời đi, Vũ Cường cũng dẫn Trương Dịch Phi đi theo.
Bọn họ vừa đi khuất, Quách Bảo Lâm tóm tóc Tiêu Lỵ Lỵ giật mạnh, làm cô bé đau chảy nước mắt:
- Vừa rồi nói gì? Nói lại xem.
Một bảo vệ đứng gần đó chạy tới tới Tiêu Lỵ Lỵ một cái:
- Mày mù mắt à, đây là lão đại đấy.
Y đem toàn bộ công việc của Giải tỏa Lục Hồng cho đám Quách Bảo Lâm, không để họ xen vào chuyện của Tú Thủy Các và Liên hợp Tĩnh Hải, lại còn có chế độ giải tỏa ước thúc, mặc dù chuyện giải tỏa này chẳng được người ta bình phẩm hay ho gì, nhưng ít nhất cũng không có sự kiện đổ máu nào xảy ra, xem như còn yên tâm được, chỉ là cái vũng nước nhỏ giải tỏa thì làm sao giữ nổi bọn họ?
Muốn tra ra chuyện bọn họ không khó, làm gì cũng cần tới tiền, Lâm Tuyền liền sai Tôn Phi Phi lấy số liệu tài vụ của Cty giải tỏa, vấn đề liền hiện ngay ra trước mắt, Lâm Tuyền nhìn báo cáo, mặt trở nên hết sức âm trầm.
Lâm Tuyền hẹn Quách Bảo Lâm tới khu khai phát, còn bảo hắn đưa cả Vũ Cường và Trương Dịch Phi theo, có câu "con gái tới 18 thay đổi", hoàn toàn có thể dùng trên người cô gái này, lúc Trương Dịch Phi mới tới Tĩnh Hải thì người gày gò, ngực lép kẹp chả thấy đâu, xương gò má nhô cao, cằm thì nhọn, mắt hõm vào, tuyệt đối không liên quan gì tới hai chữ mỹ nữ, vì thế mới bị đám Lâm Tuyền gọi là Tiểu Nha Đầu.
Nhưng hai năm qua thay đổi hẳn, cơ thể phổng phao hẳn lên, hai bầu ngực căng tròn đầy sức sồng, chẳng hiểu do sinh hoạt vật chất đầy đủ hơn, hay là nhờ tay nghề thủ công của Vũ Cương, mặt có da có thịt, che lấp đi toàn bộ thiếu hụt trước kia, mặc quần jean, cáo yếm giây đeo rất sành điệu, toát lên hơi thở thanh xuân làm nam nhân chảy nước dãi.
Lâm Tuyền và Phương Nam đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đều nghĩ tới ngày bắt gặp Trương Dịch Phi và Vũ Cường làm chuyện đó, Quách Bảo Lâm nhìn chằm chằm bọn họ:
- Hai người nháy mắt cái gì đấy?
Vũ Cường và Trương Dịch Phi đều kính sự Lâm Tuyền, không dám nói chuyện tùy tiện như Quách Bảo Lâm.
- Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp Tiểu Nha Đầu, không ngờ có vị nữ nhân như thế nên ngạc nhiên thôi, vẫn làm việc ở công ty giải tỏa hả?
Trương Dịch Phi dè dặt gật đầu:
- Vâng, vừa thi đỗ chuyên khoa tài chính, chuẩn bị đổi công việc.
- Chuyên khoa ba năm, cô hai năm đã qua được rồi, thật không đơn giản, cô muốn đổi công việc gì, cứ nói với Phương Nam, hay là tới Kiến Nghiệp, tổng bộ Tinh Hồ ở đó.
Nghe Lâm Tuyền nói như vậy, Vũ Cường cuống lên, không kìm được xen vào:
- Chuyện này ... À ... Công ty giải tỏa còn thiếu một kế toán.
Phương Nam cười nói:
- Để Tiểu Phi tới Đầu tư Nam Cảng làm việc đi, công ty giải tỏa không có chuyện gì phức tạp, cũng có thể báo danh học nghiên cứu sinh Đh Tĩnh Hải.
Vũ Cường thở phào, tuy không cùng công ty, nhưng dù sao thì vẫn làm việc trong một tòa nhà, Đầu tư Nam Cảng còn là đại cổ đông của Cty giải tỏa.
Thừa lúc bọn họ không chú ý, Lâm Tuyền ghé vào tai Phương Nam nói nhỏ:
- Chúng ta cũng thử tư thế của bọn họ xem.
Phương Nam mặt tức thì đỏ bừng, lườm Lâm Tuyền một cái, càng kiều diễm thêm bội phần, chớp mắt đó dung nhan của cô làm Quách Bảo Lâm, Vũ Cường trố mắt nhìn.
Quách Bảo Lâm ngạc nhiên thốt lên:
- Tôi phát hiện ra chị Phương Nam thời gian qua quyến rũ hơn rất nhiều, Lão Thử, nói xem có phải vậy không?
Vũ Cường vẫn thần hồn điên đảo, gật đầu như cái máy.
Phương Nam đưa tay dưới bàn nhéo Lâm Tuyền một cái, vờ như không nghe thấy lời Quách Bảo Lâm.
Trong mối quan hệ giữa Phương Nam và Lâm Tuyền, trừ lúc ở trên giường thì người nắm chủ động là Phương Nam.
Lâm Tuyền vội lảng sang chủ đề khác:
- Mày và Triệu Tĩnh sao rồi? Nghe nói mày và văn phòng của cô ấy đối diện nhau, nhưng không nói chuyện với nhau.
- Còn sao được nữa?
Quách Bảo Lâm thở dài:
- Lần trước chỉ mời một cô bé khoa nghệ thuật Đh Tĩnh Hải đi ăn cơm, bị cô ấy chặn cửa nhà hàng ... Thôi đừng nói nữa, nói lại phiền lòng, mấy ngày qua sao mày cứ chạy tới chỗ khu khai phát bọn tao vậy, chỗ này nghèo khó thiếu thốn, muốn hát karaoke cũng chẳng kiếm được quán ra hồn.
- Mày thật là, Triệu Tĩnh là cô gái hiếm có đấy, cô ấy hiểu con người cùa mày, mày tới chỗ chơi bời, cô ấy không nói gì. Vậy mà …
Lâm Tuyền nhìn khuôn mặt ảm đạm của Quách Bảo Lâm chỉ biết thở dài, chỗ này còn có người ngoài không tiện nói chuyện sâu hơn với Quách Bảo Lâm, ăn cơm xong ra phố đi dạo.
Phạm vi thành phố của khu khai phát rất nhỏ, buổi tối mọi người đổ hết vào đầy, khiến tạo thành quang cảnh phồn vinh, đi tới Quán karaoke Hoàng Hải, Lâm Tuyền dừng lại hỏi:
- Vào hát một lúc không?
Quách Bảo Lâm mặt khinh thường:
- Chỉ có mỗi 30 gian phòng, chất lượng chả ra sao, mày muốn hát thì chúng ta về Tĩnh Hải, đi xe chỉ mất có 15 - 20 phút, vào đấy làm cái gì ..
Còn chưa dứt lời thì Lâm Tuyền đã đi vào rồi.
Quách Bảo Lâm và Vũ Cường kín đáo nhìn nhau ra hiệu, Vũ Cường nhanh chân di trước.
Đó là kiến trúc bốn tầng, quán karaoke Hoàng Hải nằm ở tầng thứ tư, phía dưới còn có sân cầu lông, khu chơi game, vào mạng v..v..v.. Học sinh chen lấn reo hò ầm ĩ. Phương Nam đẩy Lâm Tuyền:
- Có cả học sinh Tây Trạch các cậu đấy.
Lớp bình thường và lớp ưu tú đều thực hiện giáo dục khép kín, mỗi tuần chỉ cho chủ nhật về nhà, xuất hiện ở nơi này đều là 30% học sinh bị loại bỏ, Lâm Tuyền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, bọn chúng cũng rất ngạc nhiên.
Năm người Lâm Tuyền đi thẳng lên tầng bốn, Vũ Cường đi đặt phòng, Lâm Tuyền cứ đi thẳng vào bên trong, đối diện với đại sảnh là một gian phòng lớn dùng rèm che kín.
- Đi qua đi, trong đó toàn là tiểu thư.
Vũ Cường ở phía sau nói:
Lâm Tuyền vén rèm lên, nhìn một vòng bên trong, mấy cô gái đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện đột nhiên thấy có người xuất hiện ở cửa thì giật mình, tiếp xúc với anh mắt lạnh băng của y quét qua quét lại trên mặt đều ngẩn người.
Đợi Lâm Tuyền hạ rèm xuống quay trở ra, bên trong mới vang lên đủ thứ tiếng chửi bới thô tục:
- Đồ điên **@$@$%^...
Lâm Tuyền hỏi Vũ Cường:
- Bên trong có học sinh không?
Vũ Cường lắc đầu:
- Không rõ lắm.
- Không rõ? Mày không biết hỏi à, mày không biết hiện Tiểu Ba là thầy người ta rồi sao?
Quách Bảo Lâm bợp gáy Vũ Cường:
Lâm Tuyền xua tay:
- Đi tới quán khác xem sao?
Quách Bảo Lâm, Vũ Cường đều nhận ra Lâm Tuyền có chủ đích, rất sốt ruột, song lúc này chỉ còn cách theo y xuống lầu.
Vừa mới đi xuống lầu thì gặp ngay hai nữ sinh đi làm, thời tiết đầu thu, buối tối khá mát mẻ, hai cô gái mặc váy hồng ngắn cũn cỡn hở non nửa cái mông, mắt kẻ vẽ, môi bôi son đỏ chót, nếu chẳng phải cả hai nhìn thấy Lâm Tuyền đứng khựng lại thì Lâm Tuyền cũng không nhận ra chúng.
- Thầy giáo đẹp trai cũng tới đây giải trí ạ?
Một cô bé kịp phản ứng lại, làm bộ tự nhiên hỏi:
Lâm Tuyền nhận ra đó là cô bé lần đầu y tới lớp hỏi y có bạn gái chưa, tên là Tiêu Lỵ Lỵ, là cô bé cực kỳ xinh đẹp, tóc nhuộm vàng, móng tay sơn đen, giống y như Triệu Tĩnh trước kia. Bên cạnh là cô bé tên Văn Nhàn, ở lớp rất hiền lành ít nói, hiện giờ ăn mặt thế này, làm người ta không ngờ tới.
Quách Bảo Lâm đi xuống trước, không thấy Lâm Tuyền đi theo, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn thấy mông Tiêu Lỵ Lỵ, Văn Nhàn, hai mắt liền như đóng đinh vào đó.
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Tiêu Lỵ Lỵ đanh đá giơ chân lên:
- Đó là chỗ đẻ ra mày đấy.
Quách Bảo Lâm cười hì hì, chỉ Tiêu Lỵ Lỵ hỏi:
- Học sinh của mày?
- Không quen.
Lâm Tuyền lạnh lung lắc đầu, kéo Phương Nam rời đi, Vũ Cường cũng dẫn Trương Dịch Phi đi theo.
Bọn họ vừa đi khuất, Quách Bảo Lâm tóm tóc Tiêu Lỵ Lỵ giật mạnh, làm cô bé đau chảy nước mắt:
- Vừa rồi nói gì? Nói lại xem.
Một bảo vệ đứng gần đó chạy tới tới Tiêu Lỵ Lỵ một cái:
- Mày mù mắt à, đây là lão đại đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.