Quyển 10 - Chương 36: Lâm Tuyền quá nhiều địch..
Cảnh Tục
23/04/2015
- Cậu có thấy cái xã hội này bất công không, năng lực của cậu có lẽ không hề kém tôi, cũng không thua kém Lâm Tuyền, vì sao lại phải ở trong căn nhà nhỏ không xứng tầm này, thậm chí không mời được cả giúp việc, phải tự mình pha sữa cho con.
Trương Giai Minh làm bộ thông cảm:
Trương Đào thấy Trương Giai Minh hiểu tình hình của mình như thế, cảnh giác hỏi:
- Anh muốn gì, nói thẳng ra đi.
- Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải vênh vênh váo váo, vậy mà không nể tình bạn học cũ với cậu, nghe nói bạn trai cũ của vợ cậu lại được y chiếu cố...
Trương Giai Minh giọng đầy hằn học hung ác:
- Lâm Tuyền đối xử với cậu ra sao, hẳn lòng cậu hiểu rõ, trừ khi cậu rời khỏi Tĩnh Hải, nếu không cả đời không ngoi lên được. Tôi muốn cậu giúp tôi đoạt lại thứ thuộc về mình, cậu không cần ở trong căn nhà nhỏ tẹo này nữa.
- Thứ thuộc về anh? Anh mang đi 500 triệu còn chưa đủ à?
- Toàn bộ tổng cty XD là của tôi, cậu nhìn xem, giờ nó đáng giá bao nhiêu, 1 tỷ, hay 10 tỷ, tôi chỉ lấy 500 triệu thì làm sao mà đủ?
Trương Giai Minh nhìn xoáy vào Trương Đào:
- Cậu cam tâm rúc ở cái ổ chó này cả đời?
Trương Đào liếm môi, tránh anh mắt của Trương Giai Minh, không nói gì cả?
- Cậu hoài nghi năng lực đoạt lại tổng công ty XD?
Trương Giai Minh vỗ vai hắn:
- Lâm Tuyền quá nhiều kẻ địch, đừng ở phía bên tôi không chỉ một người. Cậu nghĩ đi, mai tôi sẽ liên lạc với cậu.
Trương Đào cắn môi, đó là hành động khi hắn do dự. Trương Giai Minh cười thầm, xoay người xuống cầu thang, nghe tiếng bước chân đi xa, Trương Đào dựa vào cửa hút thuốc, hút liền mấy điều thuốc, đến khi vào nhà thấy Điền Lệ khoác áo ngồi trên ghế sô pha.
- Em nghe thấy cả rồi hả?
Trương Đào khó khăn nói:
- Hiện Liên hợp Tĩnh Hải đấu với Thẩm Thị rất dữ, chắc hắn được Lục Kiến Huy mời về, song một tên tiểu lâu la như anh thì làm được gì.
- Có lẽ bọn chúng chỉ cần một người hiểu Lâm Tuyền hơn bọn chúng thôi.
Điền Lệ bĩu môi:
- Lâm Tuyền thực sự khiến người ta căm hận tới độ đó à ...
Lúc này đứa bé trong phòng khóc ré lên, Điền Lệ vội chạy vào phòng, chẳng để ý trời lạnh buốt, vén éo đút núm vú căn phồng vào miệng nó, tiếp tục nói:
- Sáng nay mẹ em gọi điện, chân trái ba em bị rạn xương, khả năng phải nghỉ hơn một tháng, nếu nhà mà to một chút có thể đón ba mẹ em tới, để mẹ em chăm sóc cả ba và đứa bé ... Thôi, anh đi ngủ đi, mai anh phải họp mà, để em trông đêm. Ôi cái thằng nhóc này, chịu không thấu, ngày ngủ như chết, đêm lại thức, muốn ba mẹ nó điên sao ...
Trương Giai Minh xuống lầu, một chiếc Mitsubishi rất bình thường đợi sẵn, cửa mở ra, hắn chui nhanh vào. Xe không khởi động ngay, Trương Giai Minh ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong căn hộ của Trương Đào rất lâu vẫn còn sáng.
Thẩm Nhạc lấy thuốc lá ra mời:
- Hắn sẽ giúp chúng ta chứ?
- Chắc chắn, hắn ở Tĩnh Hải bao năm, Lâm Tuyền chẳng thèm coi hắn ra gì, nếu anh là hắn có chịu nổi không?
Trương Giai Minh cười nhạt:
- Bên anh căn bản không hiểu con người Lâm Tuyền, không hiểu nhược điểm của y ở đâu, trước khi có đủ thực lực, y vĩnh viễn nấp trong bóng tối, tránh để người khác chú ý. Một khi y phát động tấn công, là tuyệt đối không dễ dàng dừng lại, cần phải đánh loạn bố trí của y mới được.
Thẩm Nhạc gật đầu:
- Tiếc là ý kiến của tôi ở HĐQT không được coi trọng, nếu tìm anh Trương về sớm hơn đã không cần luống cuống thế này. Anh xem, hôm nay toàn bộ cảnh sát Tĩnh Hải ra quân rồi, người giới giang hồ Tĩnh Hải cũng đang tìm anh, chậc chậc, muốn nhìn cái bộ dạng sợ hãi của y lúc này quá.
Trương Giai Minh hừ lạnh một tiếng:
- Đã thấy thế lực của Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải là thế nào chưa, muốn nhổ bật gốc Liên hợp Tĩnh Hải không dễ đâu.
- Anh Trương yên tâm, chỉ cần nắm lấy nhược điểm trí mạng của Lâm Tuyền thì Liên hợp Tĩnh Hải cũng sập thôi, Thẩm Thị nhất định giúp anh đoạt lại tổng cty XD, anh sẽ không hoài nghi thực lực của Thẩm Thị chứ?
- Lâm Tuyền sáng nghiệp năm 99, trong thời gian ngắn như thế có được thế lực hiện nay, làm gì không có chuyện khuất tất, cứ tìm kỹ là sẽ phát hiện ra thôi. Thẩm Thị hiện giờ cần có một điểm phải thay đổi ngay, Liên hợp Tĩnh Hải lập bộ phận quan hệ cộng đồng, chuyên xử lý sự vụ liên quan tới giới truyền thông, một tài phiệt lớn như Thẩm Thị lại không có, đúng là thất sách, chẳng lẽ xưa nay Thẩm Thị không chú ý quan hệ với giới truyền thông?
Thẩm gia, Lục gia là gia tộc lâu đời, tự coi mình thuộc tầng lớp quý tốc, đâu chú ý tới chuyện này, khi có việc cần luôn thông qua chính quyền kiểm soát truyền thông, rất bị động, Thẩm Nhạc gật gù:
- Tôi nghĩ thời gian qua Thẩm Thị nhận đủ bài học về mặt này rồi, nếu nói tới nguồn lực ở giới truyền thông, Thẩm Thị đâu thua kém ai?
Trương Giai Minh cười gằn:
- So với Thẩm Thị, thành phố Tĩnh Hải có nhiều chỗ để tấn công hơn nhiều, chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng là Cố Hiến Chương, bên trên Liên hợp Tĩnh Hải còn có thể có người nữa, nhưng nếu Tĩnh Hải liên tiếp có tin xấu xôn xao dư luận, những vị lão đại đứng phía sau kia phải nghĩ tới lợi ích chính trị của mình trước.
Thẩm Nhạc cũng cười theo, nhưng Trương Giai Minh thu nụ cười lại, giọng oán độc:
- Tôi giúp các người cũng được, tôi mong y có kết cục bi thảm hơn bất kỳ ai, nhưng các người nhất định phải giúp tôi tìm đôi cẩu nam nữ kia, bọn chúng dám đồng lõa ôm tiền của tôi bỏ trốn, không băm chúng thanh trăm mảnh làm sao cam tâm được.
- Anh Trương cứ yên tâm, Thẩm Thị ở New Zealand còn có chút sức ảnh hưởng, tìm hai người không khó.
- Vậy thì tốt, đi thôi, rời khỏi cái thành phố mốc meo này đi.
Thẩm Nhạc nhìn lên căn phòng còn sáng đèn:
- Anh Trương không đợi hắn trả lời à?
- Ha ha ha, thế nào cũng phải cho hắn thời gian suy nghĩ chứ, vả lại nếu hắn đồng ý, cũng đâu cần chúng ta ở đây đợi. Cứ yên tâm, khi chúng ta ra đòn, hắn thấy tôi có năng lực thực hiện lời mình nói sẽ ngả theo thôi.
Một tuần sau đại sứ quán ở New Zealand nhận được đơn xin bảo hộ của một đôi nam nữ, hai người này hộ tịch Tĩnh Hải, là đôi tình lữ, nói bọn họ bị thế lực xã hội đen uy hiếp, mong đại sứ quán trợ giúp bọn họ trở về. Đại sứ quán liền liên hệ với chính phủ Tĩnh Hải, mới biết đôi nam nữ này là tổng giám sát tài vụ và thư ký của Trương Giai Minh, đã giúp Trương Giai Minh bí mật chuyển tiền trong tài khoản tổng cty XD ra nước ngoài.
Bọn họ sẵn sàng đầu thú với cảnh sát Tĩnh Hải để được về nước, hẳn thế lực đen tại New Zealand uy hiếp tới tính mạng của họ rồi.
Lúc này Lâm Tuyền mới biết số tiền Trương Giai Minh lấy trộm không chuyển vào tài khoản của Trương Giai Minh, hai người kia lập tài khoản riêng, chia khoản tiền 500 triệu thành ba phần, chuyển vào tài khoản của họ, vừa mới tới New Zealand, liền trốn khỏi Trương Giai Minh. Nhưng bọn họ dùng giấy phép du lịch, mau chóng mất thân phận hợp pháp, lại không dám tùy tiện sử dụng số tiền kia, đến khi xã hội đen New Zealand tìm tới tận nơi mới biết đại họa tới rồi, chịu khô biết bao nhiêu đau khổ trong tay đám xã hội đen đó mới thoát được, bọn họ không cần biết là dẫn độ hay trục xuất, chỉ cần mau chóng rời khỏi New Zealand là được.
Thì ra từ đầu đến cuối Trương Giai Minh không sờ được tới số tiền kia, chẳng trách hắn lại mò về, thì ra là chó cùng giứt dậu, Lâm Tuyền liền thông qua chính phủ Tĩnh Hải, yêu cầu nhất quyết đảm bảo cho hai người đó an toàn về nước.
Lâm Tuyền trực tiếp ra tận sân bay gặp hai người có lẽ khiến Trương Giai Minh căm hận nhất đó vào đầu tháng 11, nam thì tuấn tú, nữ tuy tiều tụy song không che giấu được dung nhan diễm lệ vô tận, Lâm Tuyền biết cô gái này là tình nhân công khai của Trương Giai Minh, rất được hắn tín nhiệm, không ngờ nữ nhân phản bội luôn lạnh lùng dứt khoát hơn bất kỳ ai.
Tay trắng, Trương Giai Minh nhất định đã biến thành một con chó điên, cảnh sát vẫn chưa tìm được hành tung của hắn, Lâm Tuyền nhìn đôi tình lữ gặp nạn này, cố gắng mỉm cười nói:
- Tôi muốn hai người phối hợp với cảnh sát khai bái vấn đề rõ ràng, cảnh sát sẽ bảo vệ hai người, không cần cố kỵ gì cả, khi cảnh sát không bảo vệ hai người nữa, đó là lúc Trương Giai Minh sa lưới pháp luật.
Trương Giai Minh làm bộ thông cảm:
Trương Đào thấy Trương Giai Minh hiểu tình hình của mình như thế, cảnh giác hỏi:
- Anh muốn gì, nói thẳng ra đi.
- Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải vênh vênh váo váo, vậy mà không nể tình bạn học cũ với cậu, nghe nói bạn trai cũ của vợ cậu lại được y chiếu cố...
Trương Giai Minh giọng đầy hằn học hung ác:
- Lâm Tuyền đối xử với cậu ra sao, hẳn lòng cậu hiểu rõ, trừ khi cậu rời khỏi Tĩnh Hải, nếu không cả đời không ngoi lên được. Tôi muốn cậu giúp tôi đoạt lại thứ thuộc về mình, cậu không cần ở trong căn nhà nhỏ tẹo này nữa.
- Thứ thuộc về anh? Anh mang đi 500 triệu còn chưa đủ à?
- Toàn bộ tổng cty XD là của tôi, cậu nhìn xem, giờ nó đáng giá bao nhiêu, 1 tỷ, hay 10 tỷ, tôi chỉ lấy 500 triệu thì làm sao mà đủ?
Trương Giai Minh nhìn xoáy vào Trương Đào:
- Cậu cam tâm rúc ở cái ổ chó này cả đời?
Trương Đào liếm môi, tránh anh mắt của Trương Giai Minh, không nói gì cả?
- Cậu hoài nghi năng lực đoạt lại tổng công ty XD?
Trương Giai Minh vỗ vai hắn:
- Lâm Tuyền quá nhiều kẻ địch, đừng ở phía bên tôi không chỉ một người. Cậu nghĩ đi, mai tôi sẽ liên lạc với cậu.
Trương Đào cắn môi, đó là hành động khi hắn do dự. Trương Giai Minh cười thầm, xoay người xuống cầu thang, nghe tiếng bước chân đi xa, Trương Đào dựa vào cửa hút thuốc, hút liền mấy điều thuốc, đến khi vào nhà thấy Điền Lệ khoác áo ngồi trên ghế sô pha.
- Em nghe thấy cả rồi hả?
Trương Đào khó khăn nói:
- Hiện Liên hợp Tĩnh Hải đấu với Thẩm Thị rất dữ, chắc hắn được Lục Kiến Huy mời về, song một tên tiểu lâu la như anh thì làm được gì.
- Có lẽ bọn chúng chỉ cần một người hiểu Lâm Tuyền hơn bọn chúng thôi.
Điền Lệ bĩu môi:
- Lâm Tuyền thực sự khiến người ta căm hận tới độ đó à ...
Lúc này đứa bé trong phòng khóc ré lên, Điền Lệ vội chạy vào phòng, chẳng để ý trời lạnh buốt, vén éo đút núm vú căn phồng vào miệng nó, tiếp tục nói:
- Sáng nay mẹ em gọi điện, chân trái ba em bị rạn xương, khả năng phải nghỉ hơn một tháng, nếu nhà mà to một chút có thể đón ba mẹ em tới, để mẹ em chăm sóc cả ba và đứa bé ... Thôi, anh đi ngủ đi, mai anh phải họp mà, để em trông đêm. Ôi cái thằng nhóc này, chịu không thấu, ngày ngủ như chết, đêm lại thức, muốn ba mẹ nó điên sao ...
Trương Giai Minh xuống lầu, một chiếc Mitsubishi rất bình thường đợi sẵn, cửa mở ra, hắn chui nhanh vào. Xe không khởi động ngay, Trương Giai Minh ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong căn hộ của Trương Đào rất lâu vẫn còn sáng.
Thẩm Nhạc lấy thuốc lá ra mời:
- Hắn sẽ giúp chúng ta chứ?
- Chắc chắn, hắn ở Tĩnh Hải bao năm, Lâm Tuyền chẳng thèm coi hắn ra gì, nếu anh là hắn có chịu nổi không?
Trương Giai Minh cười nhạt:
- Bên anh căn bản không hiểu con người Lâm Tuyền, không hiểu nhược điểm của y ở đâu, trước khi có đủ thực lực, y vĩnh viễn nấp trong bóng tối, tránh để người khác chú ý. Một khi y phát động tấn công, là tuyệt đối không dễ dàng dừng lại, cần phải đánh loạn bố trí của y mới được.
Thẩm Nhạc gật đầu:
- Tiếc là ý kiến của tôi ở HĐQT không được coi trọng, nếu tìm anh Trương về sớm hơn đã không cần luống cuống thế này. Anh xem, hôm nay toàn bộ cảnh sát Tĩnh Hải ra quân rồi, người giới giang hồ Tĩnh Hải cũng đang tìm anh, chậc chậc, muốn nhìn cái bộ dạng sợ hãi của y lúc này quá.
Trương Giai Minh hừ lạnh một tiếng:
- Đã thấy thế lực của Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải là thế nào chưa, muốn nhổ bật gốc Liên hợp Tĩnh Hải không dễ đâu.
- Anh Trương yên tâm, chỉ cần nắm lấy nhược điểm trí mạng của Lâm Tuyền thì Liên hợp Tĩnh Hải cũng sập thôi, Thẩm Thị nhất định giúp anh đoạt lại tổng cty XD, anh sẽ không hoài nghi thực lực của Thẩm Thị chứ?
- Lâm Tuyền sáng nghiệp năm 99, trong thời gian ngắn như thế có được thế lực hiện nay, làm gì không có chuyện khuất tất, cứ tìm kỹ là sẽ phát hiện ra thôi. Thẩm Thị hiện giờ cần có một điểm phải thay đổi ngay, Liên hợp Tĩnh Hải lập bộ phận quan hệ cộng đồng, chuyên xử lý sự vụ liên quan tới giới truyền thông, một tài phiệt lớn như Thẩm Thị lại không có, đúng là thất sách, chẳng lẽ xưa nay Thẩm Thị không chú ý quan hệ với giới truyền thông?
Thẩm gia, Lục gia là gia tộc lâu đời, tự coi mình thuộc tầng lớp quý tốc, đâu chú ý tới chuyện này, khi có việc cần luôn thông qua chính quyền kiểm soát truyền thông, rất bị động, Thẩm Nhạc gật gù:
- Tôi nghĩ thời gian qua Thẩm Thị nhận đủ bài học về mặt này rồi, nếu nói tới nguồn lực ở giới truyền thông, Thẩm Thị đâu thua kém ai?
Trương Giai Minh cười gằn:
- So với Thẩm Thị, thành phố Tĩnh Hải có nhiều chỗ để tấn công hơn nhiều, chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng là Cố Hiến Chương, bên trên Liên hợp Tĩnh Hải còn có thể có người nữa, nhưng nếu Tĩnh Hải liên tiếp có tin xấu xôn xao dư luận, những vị lão đại đứng phía sau kia phải nghĩ tới lợi ích chính trị của mình trước.
Thẩm Nhạc cũng cười theo, nhưng Trương Giai Minh thu nụ cười lại, giọng oán độc:
- Tôi giúp các người cũng được, tôi mong y có kết cục bi thảm hơn bất kỳ ai, nhưng các người nhất định phải giúp tôi tìm đôi cẩu nam nữ kia, bọn chúng dám đồng lõa ôm tiền của tôi bỏ trốn, không băm chúng thanh trăm mảnh làm sao cam tâm được.
- Anh Trương cứ yên tâm, Thẩm Thị ở New Zealand còn có chút sức ảnh hưởng, tìm hai người không khó.
- Vậy thì tốt, đi thôi, rời khỏi cái thành phố mốc meo này đi.
Thẩm Nhạc nhìn lên căn phòng còn sáng đèn:
- Anh Trương không đợi hắn trả lời à?
- Ha ha ha, thế nào cũng phải cho hắn thời gian suy nghĩ chứ, vả lại nếu hắn đồng ý, cũng đâu cần chúng ta ở đây đợi. Cứ yên tâm, khi chúng ta ra đòn, hắn thấy tôi có năng lực thực hiện lời mình nói sẽ ngả theo thôi.
Một tuần sau đại sứ quán ở New Zealand nhận được đơn xin bảo hộ của một đôi nam nữ, hai người này hộ tịch Tĩnh Hải, là đôi tình lữ, nói bọn họ bị thế lực xã hội đen uy hiếp, mong đại sứ quán trợ giúp bọn họ trở về. Đại sứ quán liền liên hệ với chính phủ Tĩnh Hải, mới biết đôi nam nữ này là tổng giám sát tài vụ và thư ký của Trương Giai Minh, đã giúp Trương Giai Minh bí mật chuyển tiền trong tài khoản tổng cty XD ra nước ngoài.
Bọn họ sẵn sàng đầu thú với cảnh sát Tĩnh Hải để được về nước, hẳn thế lực đen tại New Zealand uy hiếp tới tính mạng của họ rồi.
Lúc này Lâm Tuyền mới biết số tiền Trương Giai Minh lấy trộm không chuyển vào tài khoản của Trương Giai Minh, hai người kia lập tài khoản riêng, chia khoản tiền 500 triệu thành ba phần, chuyển vào tài khoản của họ, vừa mới tới New Zealand, liền trốn khỏi Trương Giai Minh. Nhưng bọn họ dùng giấy phép du lịch, mau chóng mất thân phận hợp pháp, lại không dám tùy tiện sử dụng số tiền kia, đến khi xã hội đen New Zealand tìm tới tận nơi mới biết đại họa tới rồi, chịu khô biết bao nhiêu đau khổ trong tay đám xã hội đen đó mới thoát được, bọn họ không cần biết là dẫn độ hay trục xuất, chỉ cần mau chóng rời khỏi New Zealand là được.
Thì ra từ đầu đến cuối Trương Giai Minh không sờ được tới số tiền kia, chẳng trách hắn lại mò về, thì ra là chó cùng giứt dậu, Lâm Tuyền liền thông qua chính phủ Tĩnh Hải, yêu cầu nhất quyết đảm bảo cho hai người đó an toàn về nước.
Lâm Tuyền trực tiếp ra tận sân bay gặp hai người có lẽ khiến Trương Giai Minh căm hận nhất đó vào đầu tháng 11, nam thì tuấn tú, nữ tuy tiều tụy song không che giấu được dung nhan diễm lệ vô tận, Lâm Tuyền biết cô gái này là tình nhân công khai của Trương Giai Minh, rất được hắn tín nhiệm, không ngờ nữ nhân phản bội luôn lạnh lùng dứt khoát hơn bất kỳ ai.
Tay trắng, Trương Giai Minh nhất định đã biến thành một con chó điên, cảnh sát vẫn chưa tìm được hành tung của hắn, Lâm Tuyền nhìn đôi tình lữ gặp nạn này, cố gắng mỉm cười nói:
- Tôi muốn hai người phối hợp với cảnh sát khai bái vấn đề rõ ràng, cảnh sát sẽ bảo vệ hai người, không cần cố kỵ gì cả, khi cảnh sát không bảo vệ hai người nữa, đó là lúc Trương Giai Minh sa lưới pháp luật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.