Quyển 4 - Chương 18: Tất cả trôi theo nước mắt
Cảnh Tục
25/11/2014
Vì thế chỉ có cách từ từ xâm nhập từ TTCK, âm thầm mua lấy cổ phiếu lưu thông của tổng cty xây dựng
Tĩnh Hải, chỉ cần tích trữ được đủ cổ phần, giành lấy tiếng nói trong xử lý sự vụ của tổng công ty, là có thể đột phá từ bên trong, vạch trần sự câu kết giữa Trần Minh Hành và Trương Quyền.
Cho dù có chút gió lay cỏ động gì, thoát thân từ TTCK cấp hai cũng là điều dễ dàng, đó mới là mục đích thực sự Lâm Tuyền thành lập phòng chứng khoán.
Nhà phân tích chứng khoán cao cấp, người thao tác ưu tú thì Lâm Tuyền hiện còn chưa cần, chỉ cần phòng chứng khoán đủ cẩn thận là được, con người phải từng trải mới trưởng thành.
Ngày 16 tháng 8, Lâm Tuyền từ tỉnh thành trở về Tĩnh Hải, chuyện Bằng Nhuận, ở Tĩnh Hải chỉ có số ít biết được, còn phần đông đều nghĩ Lâm Tuyền tới tỉnh thành là để trị liệu phục hồi.
Trong thời gian khôi phục còn làm việc quá nhiều, để lại chút di chứng, cơ bắp chân phục hồi không hoàn thiện, khiến hành động bị chút ảnh hưởng nhỏ, ảnh hưởng này cần thời gian dài mới có thể từ từ bình thường lại được. Song có thể sống sót là Lâm Tuyền đã tạ ơn trời đất rồi, chút di chứng này hoàn toàn không để trong lòng.
Trương Đào và Điền Lệ đã tới Tập đoàn Lệ Cảnh làm việc được một tháng, Trương Đào không quen ở trong nhà của Điền Lệ, liền cùng cô thuê một căn hộ nhỏ ở tây thành, điều kiện rất sơ sài. Giống như công ty khác, Lệ Cảnh trả tiền lương thực tập rất thấp.
Nhìn thấy Trương Đào, Điền Lệ ở với nhau, Lâm Tuyền khó tránh khỏi nhớ tới thời gian ở bên Trần Vũ, căn phòng ở Chung cư Thanh Niên vẫn chưa trả, song y không có dũng khí vào đó một lần nữa.
Lâm Tuyền chỉ có lần về trường là gặp Trương Đào, Trần Lập một lần, sau đó bận chuyện Bằng Nhuận, không đem chuyện ở trong trung tâm phục hồi ở Bệnh viện nhân dân tỉnh nói với hắn, lần này về Tĩnh Hải, liền tới căn nhà mà hắn thuê.
Lâm Tuyền đủng định bước trên bậc cầu thang vừa hẹp vừa dốc, đây là kiểu nhà tập thể từ thập niên 70, nhà xây vừa chật vừa bí, cầu thang tối tù mù, đèn vỡ hết cả chẳng ai thay, đi qua nhà vệ sinh dùng chung thì khai thối sặc sụa, Điền Lệ vì Trương Đào mà chấp nhận điều kiện sống kém thế này, Lâm Tuyền nghĩ phải thay đổi cách nhìn về cô ta.
Leo tới 5 tầng, Lâm Tuyền cảm thấy nhịp thở hơi gập, đứng một lúc điều hòa lại hơi thở mới chậm rãi đưa tay gõ cửa.
- Ai đấy?
Điền Lệ chưa mở cửa đã lên tiếng hỏi trước, đến khi cửa mở ra nhìn thấy Lâm Tuyền đứng trước mặt, cô sững người một giây, bất giác nước mắt chảy ra:
- Anh, anh đi được rồi.
Giây phút đó bao nhiêu ác cảm trước kia của Lâm Tuyền với Điền Lệ trôi theo giọt nước mắt ấy, nhìn Điền Lệ tóc hơi rối, đeo tạp dề nhàu nhĩ cáu bẩn, y nhớ lại lời Trần Vũ đánh giá Điền Lệ :”Điền Lệ là người bạn rất tốt”, nhớ tới Trần Vũ, tim y còn đau lắm.
- Tiểu Lệ ai vậy? A! Lão Đại …
Trương Đào lần này gặp lại Lâm Tuyền thì đã là ba tháng xa cách rồi, vừa gặp mặt thấy Lâm Tuyền đi lại được như trước kia, không kìm đượclao ra ôm chầm lấy y.
Lâm Tuyền là người tình cảm lãnh đạm, không quen người khác thể hiện tình cảm chân thành mà nhiệt tình, đầy hắn ra, nói đùa:
- Bỏ tay ra đi, không Điền Lệ lại nghi ngờ.
- Nghi ngờ gì, cô ấy biết anh bình phục còn mừng tới phát khóc, em không nghi ngờ thì thôi.
Trương Đào vừa kéo Lâm Tuyền vào nhà vừa nói:
- Thời gian qua anh đi đâu? Liên hoan tốt nghiệp cũng không tìm được anh, thời gian trước Trần Lập còn ở đây vài ngày, anh không học nghiên cứu sinh, lại bận rộn công việc à?
Lâm Tuyền ngó quanh phòng, có hai gian, gian ngoài kê một cái bàn gỗ, bốn cái ghế nhựa với chiếc TV màu 14 inch, còn gian nữa buông rèm kín, hẳn là phòng ngủ hai người bọn họ:
- À, tới trung tâm phục hồi trị liệu, nằm mấy tháng trời, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, vừa mới đi lại được, còn cần người đỡ. Còn công việc, tôi chỉ lập kế hoạch, việc này có tàn phế cũng làm được, người ta không chê bai gì tôi.
- Nói như vậy là sau này anh định ở lại Kiến Nghiệp phát triển à?
Lâm Tuyền ngồi xuống ghế nhận lấy cốc trà Điền Lệ pha cho:
- Phát triển cái gì? Kiếm cái bỏ vào mồm thôi, bên này cũng có chi nhánh, tôi phải chạy hai đằng.
- Chạy hai đầu cũng tốt mà, ném bà xã một bên, bên kia kiếm lấy một cô tình nhân, em thấy anh tìm Lục Nhất Mạn được đấy, cô ấy động tình với anh rồi. Nghe nói anh gặp tai nạn liền khóc ngất đi. Anh có biết vì sao Trần Lập lại chia tay bạn gái không, không phải do Lục Nhất Mạn gây họa sao? Lục Nhất Mạn thân thiết với bọn em là vì anh, tên tiểu tử đó lại không tự lượng sức, tưởng rằng có thể tranh thủ cơ hội, nhìn thấy Lục Nhất Mạn khóc lóc vì anh như thế, tim cũng chết theo luôn. Hồi tháng tư tháng năm tên đó như kẻ mất hồn, nhìn thấy anh ngồi xe lăn, mới không mở miệng quyết đấu với anh.
Trương Đào nói nửa đùa nửa thật làm Lâm Tuyền nghe mà buồn cười, sau này mỗi tháng y đều tới nghe Lâm Cầm Nam phát biểu ở hội thảo kinh tế, y cũng có nhiều vấn đề cần thỉnh giáo Lâm Cầm Nam, có điều cơ hội tiếp xúc với đám Trần Lập, Lục Nhất Mạn không nhiều, chuyện này y không muốn nói.
Điền Lệ véo tai Trương Đào:
- Có phải anh cũng muốn tìm một cô tình nhân bên kia không?
- Ái, ái, ái, anh chỉ nói thôi mà, cho anh mười cái gan cũng không dám, có dám cũng không ai thèm làm tình nhân của anh.
Trương Đào xoa tai nhảy sang một bên:
- Lạ thật, lão đại cũng có đẹp trai hơn anh đâu, sao bao nhiêu cô gái điên đảo. Ấy, Phương Nam đâu rồi, mấy tháng không thấy cô ấy, em nhớ lắm đấy, mỹ nữ có khí chất như thế không nhiều.
Lâm Tuyền chỉ mặt Trương Đào nói:
- Tĩnh Hải nhiều mỹ nữ lắm, Điền Lệ, cô trông coi tên tiểu tử này chặt vào, hắn không an phận đâu.
Điền Lệ "hừm" một tiếng, mặt vênh lên thách thức:
- Anh ấy dám kiếm tình nhân xem, em kiếm luôn 2 người khác cho anh ấy xem ..
Khỏi phải nói Điền Lệ dám làm chuyện này lắm, đem so với những tên khác trong phòng thì Trương Đào coi là người thành thực rồi, thế nào cũng bị Điền Lệ quản chặt, Lâm Tuyền thực lòng mong cho hai người bọn họ được hạnh phúc.
Ở lại ăn cơm trưa với Trương Đào và Điền Lệ, buổi chiều bị Trương Đào giữ lại chơi, tới gần giờ đón Tiểu Tư Vũ ở nhà trẻ Lâm Tuyền mới cáo từ. Tiểu Tư Vũ không theo Phương Nam về quê, được Lâm Tuyền đón về nhà ở, Trần Tú vui mừng hết sức, trước kia ít nhất ở nhà còn có Tiểu Sơ, giờ Tiểu Sơ cũng đỗ vào Đh Đông Hải rồi, sinh viên năm đầu, chẳng khác gì con chim được sổ lồng, ở lỳ tại Kiến Nghiệp, nhà chỉ có hai ông bà già lủi thủi với nhau, nên mỗi lần Tiểu Tư Vũ sang chơi đều quý như vàng, hai ông bà già cưng chiều hết mực.
Thực sự nhìn kiểu mẹ mình cầm cái bát cơm chạy đằng sau Tiểu Tư Vũ dỗ dành cô bé ăn từng miếng một Lâm Tuyền rất lo Tiểu Tư Vũ bị chiều hư, nhưng góp ý với mẹ thì bị trừng mắt lên giáo huấn một chập, nới bà có ba đứa con đều nuôi dạy như thế, có thấy đứa nào hư đâu, rồi chuyện nọ xọ chuyện kia, bắt Lâm Tuyền kiếm bạn gái, lấy vợ … Lâm Tuyền đành chào thua.
Lâm Minh Đạt thì nhìn Tiểu Tư Vũ mím môi nhắm mắt lắc đầu không chịu ăn thì cười hà hà thích thú lắm.
Lâm Tuyền cũng không cứng rắn với Tiểu Tư Vũ được, còn may “cháu hư tại bà” chỉ đúng về sau, Phương Nam rất nghiêm với con, rèn luyện tính độc lập cho Tiểu Tư Vũ còn nhỏ, không cho cô bé ngủ cùng phòng, dạy bảo nghiêm khắc, nên Tiểu Tư Vũ ở nhà y nhõng nhẽo đủ trò, về nhà mẹ nói gì nghe răm rắp.
Nghĩ tới đó Lâm Tuyền không khỏi nhớ đến Phương Nam, chẳng biết chuyến về quê của cô ra sao rồi.
Cho dù có chút gió lay cỏ động gì, thoát thân từ TTCK cấp hai cũng là điều dễ dàng, đó mới là mục đích thực sự Lâm Tuyền thành lập phòng chứng khoán.
Nhà phân tích chứng khoán cao cấp, người thao tác ưu tú thì Lâm Tuyền hiện còn chưa cần, chỉ cần phòng chứng khoán đủ cẩn thận là được, con người phải từng trải mới trưởng thành.
Ngày 16 tháng 8, Lâm Tuyền từ tỉnh thành trở về Tĩnh Hải, chuyện Bằng Nhuận, ở Tĩnh Hải chỉ có số ít biết được, còn phần đông đều nghĩ Lâm Tuyền tới tỉnh thành là để trị liệu phục hồi.
Trong thời gian khôi phục còn làm việc quá nhiều, để lại chút di chứng, cơ bắp chân phục hồi không hoàn thiện, khiến hành động bị chút ảnh hưởng nhỏ, ảnh hưởng này cần thời gian dài mới có thể từ từ bình thường lại được. Song có thể sống sót là Lâm Tuyền đã tạ ơn trời đất rồi, chút di chứng này hoàn toàn không để trong lòng.
Trương Đào và Điền Lệ đã tới Tập đoàn Lệ Cảnh làm việc được một tháng, Trương Đào không quen ở trong nhà của Điền Lệ, liền cùng cô thuê một căn hộ nhỏ ở tây thành, điều kiện rất sơ sài. Giống như công ty khác, Lệ Cảnh trả tiền lương thực tập rất thấp.
Nhìn thấy Trương Đào, Điền Lệ ở với nhau, Lâm Tuyền khó tránh khỏi nhớ tới thời gian ở bên Trần Vũ, căn phòng ở Chung cư Thanh Niên vẫn chưa trả, song y không có dũng khí vào đó một lần nữa.
Lâm Tuyền chỉ có lần về trường là gặp Trương Đào, Trần Lập một lần, sau đó bận chuyện Bằng Nhuận, không đem chuyện ở trong trung tâm phục hồi ở Bệnh viện nhân dân tỉnh nói với hắn, lần này về Tĩnh Hải, liền tới căn nhà mà hắn thuê.
Lâm Tuyền đủng định bước trên bậc cầu thang vừa hẹp vừa dốc, đây là kiểu nhà tập thể từ thập niên 70, nhà xây vừa chật vừa bí, cầu thang tối tù mù, đèn vỡ hết cả chẳng ai thay, đi qua nhà vệ sinh dùng chung thì khai thối sặc sụa, Điền Lệ vì Trương Đào mà chấp nhận điều kiện sống kém thế này, Lâm Tuyền nghĩ phải thay đổi cách nhìn về cô ta.
Leo tới 5 tầng, Lâm Tuyền cảm thấy nhịp thở hơi gập, đứng một lúc điều hòa lại hơi thở mới chậm rãi đưa tay gõ cửa.
- Ai đấy?
Điền Lệ chưa mở cửa đã lên tiếng hỏi trước, đến khi cửa mở ra nhìn thấy Lâm Tuyền đứng trước mặt, cô sững người một giây, bất giác nước mắt chảy ra:
- Anh, anh đi được rồi.
Giây phút đó bao nhiêu ác cảm trước kia của Lâm Tuyền với Điền Lệ trôi theo giọt nước mắt ấy, nhìn Điền Lệ tóc hơi rối, đeo tạp dề nhàu nhĩ cáu bẩn, y nhớ lại lời Trần Vũ đánh giá Điền Lệ :”Điền Lệ là người bạn rất tốt”, nhớ tới Trần Vũ, tim y còn đau lắm.
- Tiểu Lệ ai vậy? A! Lão Đại …
Trương Đào lần này gặp lại Lâm Tuyền thì đã là ba tháng xa cách rồi, vừa gặp mặt thấy Lâm Tuyền đi lại được như trước kia, không kìm đượclao ra ôm chầm lấy y.
Lâm Tuyền là người tình cảm lãnh đạm, không quen người khác thể hiện tình cảm chân thành mà nhiệt tình, đầy hắn ra, nói đùa:
- Bỏ tay ra đi, không Điền Lệ lại nghi ngờ.
- Nghi ngờ gì, cô ấy biết anh bình phục còn mừng tới phát khóc, em không nghi ngờ thì thôi.
Trương Đào vừa kéo Lâm Tuyền vào nhà vừa nói:
- Thời gian qua anh đi đâu? Liên hoan tốt nghiệp cũng không tìm được anh, thời gian trước Trần Lập còn ở đây vài ngày, anh không học nghiên cứu sinh, lại bận rộn công việc à?
Lâm Tuyền ngó quanh phòng, có hai gian, gian ngoài kê một cái bàn gỗ, bốn cái ghế nhựa với chiếc TV màu 14 inch, còn gian nữa buông rèm kín, hẳn là phòng ngủ hai người bọn họ:
- À, tới trung tâm phục hồi trị liệu, nằm mấy tháng trời, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, vừa mới đi lại được, còn cần người đỡ. Còn công việc, tôi chỉ lập kế hoạch, việc này có tàn phế cũng làm được, người ta không chê bai gì tôi.
- Nói như vậy là sau này anh định ở lại Kiến Nghiệp phát triển à?
Lâm Tuyền ngồi xuống ghế nhận lấy cốc trà Điền Lệ pha cho:
- Phát triển cái gì? Kiếm cái bỏ vào mồm thôi, bên này cũng có chi nhánh, tôi phải chạy hai đằng.
- Chạy hai đầu cũng tốt mà, ném bà xã một bên, bên kia kiếm lấy một cô tình nhân, em thấy anh tìm Lục Nhất Mạn được đấy, cô ấy động tình với anh rồi. Nghe nói anh gặp tai nạn liền khóc ngất đi. Anh có biết vì sao Trần Lập lại chia tay bạn gái không, không phải do Lục Nhất Mạn gây họa sao? Lục Nhất Mạn thân thiết với bọn em là vì anh, tên tiểu tử đó lại không tự lượng sức, tưởng rằng có thể tranh thủ cơ hội, nhìn thấy Lục Nhất Mạn khóc lóc vì anh như thế, tim cũng chết theo luôn. Hồi tháng tư tháng năm tên đó như kẻ mất hồn, nhìn thấy anh ngồi xe lăn, mới không mở miệng quyết đấu với anh.
Trương Đào nói nửa đùa nửa thật làm Lâm Tuyền nghe mà buồn cười, sau này mỗi tháng y đều tới nghe Lâm Cầm Nam phát biểu ở hội thảo kinh tế, y cũng có nhiều vấn đề cần thỉnh giáo Lâm Cầm Nam, có điều cơ hội tiếp xúc với đám Trần Lập, Lục Nhất Mạn không nhiều, chuyện này y không muốn nói.
Điền Lệ véo tai Trương Đào:
- Có phải anh cũng muốn tìm một cô tình nhân bên kia không?
- Ái, ái, ái, anh chỉ nói thôi mà, cho anh mười cái gan cũng không dám, có dám cũng không ai thèm làm tình nhân của anh.
Trương Đào xoa tai nhảy sang một bên:
- Lạ thật, lão đại cũng có đẹp trai hơn anh đâu, sao bao nhiêu cô gái điên đảo. Ấy, Phương Nam đâu rồi, mấy tháng không thấy cô ấy, em nhớ lắm đấy, mỹ nữ có khí chất như thế không nhiều.
Lâm Tuyền chỉ mặt Trương Đào nói:
- Tĩnh Hải nhiều mỹ nữ lắm, Điền Lệ, cô trông coi tên tiểu tử này chặt vào, hắn không an phận đâu.
Điền Lệ "hừm" một tiếng, mặt vênh lên thách thức:
- Anh ấy dám kiếm tình nhân xem, em kiếm luôn 2 người khác cho anh ấy xem ..
Khỏi phải nói Điền Lệ dám làm chuyện này lắm, đem so với những tên khác trong phòng thì Trương Đào coi là người thành thực rồi, thế nào cũng bị Điền Lệ quản chặt, Lâm Tuyền thực lòng mong cho hai người bọn họ được hạnh phúc.
Ở lại ăn cơm trưa với Trương Đào và Điền Lệ, buổi chiều bị Trương Đào giữ lại chơi, tới gần giờ đón Tiểu Tư Vũ ở nhà trẻ Lâm Tuyền mới cáo từ. Tiểu Tư Vũ không theo Phương Nam về quê, được Lâm Tuyền đón về nhà ở, Trần Tú vui mừng hết sức, trước kia ít nhất ở nhà còn có Tiểu Sơ, giờ Tiểu Sơ cũng đỗ vào Đh Đông Hải rồi, sinh viên năm đầu, chẳng khác gì con chim được sổ lồng, ở lỳ tại Kiến Nghiệp, nhà chỉ có hai ông bà già lủi thủi với nhau, nên mỗi lần Tiểu Tư Vũ sang chơi đều quý như vàng, hai ông bà già cưng chiều hết mực.
Thực sự nhìn kiểu mẹ mình cầm cái bát cơm chạy đằng sau Tiểu Tư Vũ dỗ dành cô bé ăn từng miếng một Lâm Tuyền rất lo Tiểu Tư Vũ bị chiều hư, nhưng góp ý với mẹ thì bị trừng mắt lên giáo huấn một chập, nới bà có ba đứa con đều nuôi dạy như thế, có thấy đứa nào hư đâu, rồi chuyện nọ xọ chuyện kia, bắt Lâm Tuyền kiếm bạn gái, lấy vợ … Lâm Tuyền đành chào thua.
Lâm Minh Đạt thì nhìn Tiểu Tư Vũ mím môi nhắm mắt lắc đầu không chịu ăn thì cười hà hà thích thú lắm.
Lâm Tuyền cũng không cứng rắn với Tiểu Tư Vũ được, còn may “cháu hư tại bà” chỉ đúng về sau, Phương Nam rất nghiêm với con, rèn luyện tính độc lập cho Tiểu Tư Vũ còn nhỏ, không cho cô bé ngủ cùng phòng, dạy bảo nghiêm khắc, nên Tiểu Tư Vũ ở nhà y nhõng nhẽo đủ trò, về nhà mẹ nói gì nghe răm rắp.
Nghĩ tới đó Lâm Tuyền không khỏi nhớ đến Phương Nam, chẳng biết chuyến về quê của cô ra sao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.