Quyển 4 - Chương 50: Thịnh yến (2)
Cảnh Tục
11/12/2014
Năm nay là năm thứ 9 tính từ khi Trần Nhiên lui về, mùng 6 tết là sinh nhật 70 của ông. Khi Trần
Nhiên tại nhiệm mỗi năm vào ngày này đều dựng rạp tổ chức tiệc, khách
khứa nườm nượm, rất nhiều người chỉ tới tặng quà, tự biết thân phận
không dám ở lại ăn cơm. Còn sau khi lui về, cây đổ đàn khỉ tan, tới ngay cả mấy đứa con của ông cũng chỉ gọi điện hỏi thăm, đúng là ứng với câu
cảnh già cô đơn.
Có điều năm ngoái Cảnh Nhất Dân cùng Triệu Tăng dẫn theo cấp dưới đích thân tới trạch viện cũ chúc tết, điều đó định sẵn năm nay sẽ vô cùng náo nhiệt, huống hồ lại là đại thọ 70. Ba anh em Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Quân, Trần Vệ Hồng sẽ không bỏ qua cơ hội làm lớn để kết giao với chức quyền Tĩnh Hải.
Đám Cảnh Nhất Dân, Liễu Diệp Thiên, Triệu Tăng mặc dù biết chuyện nhà của Trần Nhiên, Lâm Minh Đạt, song ba anh em nhà kia mặt dầy vô sỉ mò đến tận cửa thì bọn họ có thể nói gì được.
Còn những người không hiểu chuyện nhà của Trần Nhiên lắm thì nếu có thể thuận tiện giúp gì đó thì đều giúp. Thế nên một năm qua ba anh em kia ăn nên làm ra ở Tĩnh Hải.
Tĩnh Hải trưa bao giờ xây dựng tấp nập như thế, cho nên nhu cầu về sắt thép, xi măng cực kỳ lớn, ba anh em họ Trần không bỏ lỡ cơ hội, chỗ nào nhúng tay vào được là nhúng tay, không cho người ngoài đồng nào. Trần Sở năm ngoái mới tốt nghiệp trung cấp cũng thông qua quan hệ chạy chọt vào cục công thương.
Trần Nhiên dao sắc không gọt được chuôi, đều là con cháu của ông, dù sao chúng cũng về bên cạnh bản thân rồi, chẳng lẽ đuổi bọn chúng đi.
Lâm Tuyền cười nói:
- Tới lúc đó mời ông tới làm chén rượu, thiếp mời sẽ không phát đâu.
Chuyện tổ chức tiệc thọ đều do ba anh em Trần Kiến Quốc lo liệu, không để Lâm Minh Đạt và Trần Tú tham gia, ý tứ không cần nói cũng biết, không muốn ân tình quà lễ rơi vào tay Lâm gia.
Mặc dù không còn phong quang như thời Trần Nhiên tại nhiệm nữa, nhưng có bí thư thành ủy Cảnh Nhất Dân tới nhà chúc thọ, những quan viên lớn nhỏ năm xưa từng nhận ân tình của Trần Nhiên đều rục rịch chuẩn bị, có lẽ cũng có người thực sự tới chúc mừng, ôn chuyện cũ, lòng người ai có thể nói nhìn thấu được hết, điều tốt đẹp không phải hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
À thì tất nhiên là tới chúc mừng lại vừa vặn gặp được bí thư thành ủy, nói chuyện được một vài câu thì có tác dụng gấp mười lần nỗ lực làm việc.
Ba anh em Trần Kiến Quốc bỏ hết công hết việc đấy, chỉ chăm chăm lo chuyện tiệc thọ, toàn bộ người Lâm gia chỉ được thông bao tới dự tiệc cuối cùng.
Chiều mùng ba Tết nhìn tấm thiếp mời Trần Vệ Hồng đưa tới nhà, Lâm gia chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, ba anh em Trần Kiến Quốc thực sự coi cả nhà Lâm Minh Đạt là những người không hề có quan hệ gì với Trần gia rồi. Mặc dù sớm biết sự thế lợi của bọn họ, nhưng thấy bọn họ làm như thế, khiến người ta dở khóc dở cười.
- Bỏ đi, dù sao cũng là thân thích, tốt xấu gì thì cũng nhận rồi.
Trần Vệ Hồng cười rất giả dối:
- Sao không nhận chứ, chẳng qua sợ làm phiền mọi người thôi, cho nên tới lúc này mới thông báo, chuyện yến tiệc chúng tôi chuẩn bị xong cả rồi, mọi người chỉ cần đến mùng 6 đến ăn là được. Anh cả, anh hai đều định đích thân tới mời, nhưng mà phải tiếp khoa trưởng Thi của cục công thương, nên tôi mới làm đại biểu ...
- Ừ, thế cũng được.
Lâm Minh Đạt lãnh đạm nói:
Trần Vệ Hồng xong việc cũng không vội đi ngay, ngồi đó ngó quanh phòng khách của Lâm gia:
- Chà, mấy năm không gặp, nhà Chị Ba thay đổi cũng không ít nhỉ, cái nhà này, tính phí trang hoàng phải ngót nửa triệu. Làm hiệu trưởng có khác, hơn chúng tôi nhiều, giờ các bậc cha mẹ vì con mình, không thể thiếu tới nhà thầy cô thăm hỏi, Trần Ngô nhà tôi điều tới Nhất Trung, nhờ vả quan hệ mà còn phải nộp 40.000 tiền xây dựng trường ...
Trần Tú không quan tâm tới ba người kia nghĩ gì, nhưng không muốn họ hiểu lầm chồng mình, chẳng nóng chẳng lạnh nói:
- Cũng không nhiều như vậy đâu, Tinh Hồ Uyển mới đầu giá chỉ có 600 - 7000 đ/ m3. Tiểu Ba, Tiểu Sơ đều đã lớn, Tĩnh Di cũng kết hôn, nhà cũ không đủ chỗ ở nữa, nhà trong thành phố thì không đủ tiền mua, cho nên mới chuyển tới gần trường ở. Giá nhà ở nơi này hai năm qua mới vọt lên, anh rể cô là người như thế nào, cô chẳng biết hay sao, anh ấy tích góp cả đời cũng chẳng có nổi nửa triệu.
- Chà, anh chị may mắn thật đấy.
Trần Vệ Hồng thân thiết quay sang trò chuyện với Lâm Tuyền:
- Tiểu Ba giờ cũng tới trường làm giáo viên rồi hả, làm giáo viên tốt đấy, song không bì được với công vụ viên, công việc nhàn nhã, lương lại cao. Cháu nhìn xem, Trần Tấn, Sở Sở cũng làm công vụ viên rồi, thoải mái lắm. Hay để dì nhờ quan hệ giúp cho. Triệu Tăng có quan hệ gì với nhà chị nhỉ ... à, anh rể, cậu ta là học sinh của anh mà, phải không?
- Ừm, cậu ta tới Thông Nam, lâu rồi cũng không liên lạc.
Trần Hồng thở dài:
- Anh cứ luôn như thế, Triệu Tăng là bí thư thị ủy Thông Nam rồi, anh có quan hệ cũ tốt thế mà không dùng, nói với cậu ta một tiếng, việc gì mà không an bài được.
Lâm Tĩnh Di ngứa tai cắt ngang:
- Nếu Triệu Tăng không phải học sinh của ba cháu thì ngay tờ thiếp mời này dì cũng không thèm mang tới phải không?
- Cháu ... Sao cháu lại nghĩ xấu về dì như thế?
Trần Vệ Hồng không giận, còn làm ra vẻ oan ức:
- Vì dì lo lắng cho công việc của Tiểu Ba thôi. Bên phía Triệu Tăng thì dì mời rồi, không rõ có đi không? Anh rể à, anh gọi điện hỏi một câu được không? Khi Triệu Tăng tới thành ủy làm việc, lúc đó lão gia tử còn tại nhiệm, coi như có chút ân tình với cậu ta.
Trần Vệ Hồng cuối cùng cũng tỏ rõ mục đích chuyến đi của mình, thấy người khác vẻ mặt bất thiện, không ở lại thêm phút nào vội vã bỏ đi. Lâm Tĩnh Di cầm cốc trà uống ực một hơi hết sạch, vẻ bực tức trên mặt không tan chút nào.
- Con lớn chừng đó rồi mà ăn nói chẳng biết chừng mực.
Trần Tú nói vậy, song đem chén trà Trần Vệ Hồng uống đi rửa.
Lâm Tĩnh Di trút giận sang em trai:
- Em biến thành giống ba từ lúc nào thế? Ngồi ngây ra đó, thế mà em cũng chịu nổi à?
Lâm Tuyền nhún vai:
- Em có thấy chuyện gì đâu, sao phải giận?
Nhìn sang Lâm Minh Đạt:
- Có gì đáng giận không ba?
Lâm Minh Đạt lắc đầu:
- Ba không thấy.
Lâm Tĩnh Di tức tối vung tay lên:
- Con mặc kệ, mùng sáu con tổ chức tiệc ở Tú Thủy Các, sau đó đón ông ngoại tới đó, xem xem có bao nhiêu người tới bên kia.
Tiểu Sơ vỗ tay, đứng ngay dậy:
- Hay, em ủng hộ chị, bao luôn Tú Thủy Các, để em đi nói với Quách Tử ...
- Em hùa vào làm gì?
Lâm Tuyền nắm đầu Tiểu Sơ ấn xuống:
- So đo với họ làm cái gì, để bọn họ làm, chúng ta đỡ tốn công. Em, chị Tĩnh Di và mẹ nhớ mùng 6 đi sớm vào, đứng ở cổng, thu hết tiền mừng, chỉnh cho bọn họ một trận.
- Cút đi.
Đang khí thế bị Lâm Tuyền nói một câu làm phì cười, Lâm Tĩnh Di cầm cuốn tạp chí ném Lâm Tuyền:
- Ai thèm thứ tiền đó, chị chỉ ngứa mắt với bản mặt hám lợi của họ thôi.
- Vậy chẳng phải xong rồi sao, bọn họ năm ngoái đầu tư ở Kiến Nghiệp lỗ thê thảm, thôi chị cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, nếu so đo với họ, chẳng phải để ông ngoại kẹp giữa đau lòng à? Hơn nữa, có gì mà so đo? Mùng sáu em bảo Phi Phi cho chị mượn chiếc Porche, đảm bảo bọn họ trố mắt, nếu chị chưa hả, em mượn chiếc Lincoln 1200 cho chị. Chị chỉ cần xoay xe một cái là đủ chắn kín cửa nhà ông ngoại, ai muốn vào đều phải leo qua, nếu là người quen chúng ta thì cho họ chui qua xe vào.
Lâm Tĩnh Di bị Lâm Tuyền làm vừa tức vừa buồn cười, có điều Lâm Tuyền chạy ra xa rồi, đánh không nổi.
Có điều năm ngoái Cảnh Nhất Dân cùng Triệu Tăng dẫn theo cấp dưới đích thân tới trạch viện cũ chúc tết, điều đó định sẵn năm nay sẽ vô cùng náo nhiệt, huống hồ lại là đại thọ 70. Ba anh em Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Quân, Trần Vệ Hồng sẽ không bỏ qua cơ hội làm lớn để kết giao với chức quyền Tĩnh Hải.
Đám Cảnh Nhất Dân, Liễu Diệp Thiên, Triệu Tăng mặc dù biết chuyện nhà của Trần Nhiên, Lâm Minh Đạt, song ba anh em nhà kia mặt dầy vô sỉ mò đến tận cửa thì bọn họ có thể nói gì được.
Còn những người không hiểu chuyện nhà của Trần Nhiên lắm thì nếu có thể thuận tiện giúp gì đó thì đều giúp. Thế nên một năm qua ba anh em kia ăn nên làm ra ở Tĩnh Hải.
Tĩnh Hải trưa bao giờ xây dựng tấp nập như thế, cho nên nhu cầu về sắt thép, xi măng cực kỳ lớn, ba anh em họ Trần không bỏ lỡ cơ hội, chỗ nào nhúng tay vào được là nhúng tay, không cho người ngoài đồng nào. Trần Sở năm ngoái mới tốt nghiệp trung cấp cũng thông qua quan hệ chạy chọt vào cục công thương.
Trần Nhiên dao sắc không gọt được chuôi, đều là con cháu của ông, dù sao chúng cũng về bên cạnh bản thân rồi, chẳng lẽ đuổi bọn chúng đi.
Lâm Tuyền cười nói:
- Tới lúc đó mời ông tới làm chén rượu, thiếp mời sẽ không phát đâu.
Chuyện tổ chức tiệc thọ đều do ba anh em Trần Kiến Quốc lo liệu, không để Lâm Minh Đạt và Trần Tú tham gia, ý tứ không cần nói cũng biết, không muốn ân tình quà lễ rơi vào tay Lâm gia.
Mặc dù không còn phong quang như thời Trần Nhiên tại nhiệm nữa, nhưng có bí thư thành ủy Cảnh Nhất Dân tới nhà chúc thọ, những quan viên lớn nhỏ năm xưa từng nhận ân tình của Trần Nhiên đều rục rịch chuẩn bị, có lẽ cũng có người thực sự tới chúc mừng, ôn chuyện cũ, lòng người ai có thể nói nhìn thấu được hết, điều tốt đẹp không phải hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
À thì tất nhiên là tới chúc mừng lại vừa vặn gặp được bí thư thành ủy, nói chuyện được một vài câu thì có tác dụng gấp mười lần nỗ lực làm việc.
Ba anh em Trần Kiến Quốc bỏ hết công hết việc đấy, chỉ chăm chăm lo chuyện tiệc thọ, toàn bộ người Lâm gia chỉ được thông bao tới dự tiệc cuối cùng.
Chiều mùng ba Tết nhìn tấm thiếp mời Trần Vệ Hồng đưa tới nhà, Lâm gia chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, ba anh em Trần Kiến Quốc thực sự coi cả nhà Lâm Minh Đạt là những người không hề có quan hệ gì với Trần gia rồi. Mặc dù sớm biết sự thế lợi của bọn họ, nhưng thấy bọn họ làm như thế, khiến người ta dở khóc dở cười.
- Bỏ đi, dù sao cũng là thân thích, tốt xấu gì thì cũng nhận rồi.
Trần Vệ Hồng cười rất giả dối:
- Sao không nhận chứ, chẳng qua sợ làm phiền mọi người thôi, cho nên tới lúc này mới thông báo, chuyện yến tiệc chúng tôi chuẩn bị xong cả rồi, mọi người chỉ cần đến mùng 6 đến ăn là được. Anh cả, anh hai đều định đích thân tới mời, nhưng mà phải tiếp khoa trưởng Thi của cục công thương, nên tôi mới làm đại biểu ...
- Ừ, thế cũng được.
Lâm Minh Đạt lãnh đạm nói:
Trần Vệ Hồng xong việc cũng không vội đi ngay, ngồi đó ngó quanh phòng khách của Lâm gia:
- Chà, mấy năm không gặp, nhà Chị Ba thay đổi cũng không ít nhỉ, cái nhà này, tính phí trang hoàng phải ngót nửa triệu. Làm hiệu trưởng có khác, hơn chúng tôi nhiều, giờ các bậc cha mẹ vì con mình, không thể thiếu tới nhà thầy cô thăm hỏi, Trần Ngô nhà tôi điều tới Nhất Trung, nhờ vả quan hệ mà còn phải nộp 40.000 tiền xây dựng trường ...
Trần Tú không quan tâm tới ba người kia nghĩ gì, nhưng không muốn họ hiểu lầm chồng mình, chẳng nóng chẳng lạnh nói:
- Cũng không nhiều như vậy đâu, Tinh Hồ Uyển mới đầu giá chỉ có 600 - 7000 đ/ m3. Tiểu Ba, Tiểu Sơ đều đã lớn, Tĩnh Di cũng kết hôn, nhà cũ không đủ chỗ ở nữa, nhà trong thành phố thì không đủ tiền mua, cho nên mới chuyển tới gần trường ở. Giá nhà ở nơi này hai năm qua mới vọt lên, anh rể cô là người như thế nào, cô chẳng biết hay sao, anh ấy tích góp cả đời cũng chẳng có nổi nửa triệu.
- Chà, anh chị may mắn thật đấy.
Trần Vệ Hồng thân thiết quay sang trò chuyện với Lâm Tuyền:
- Tiểu Ba giờ cũng tới trường làm giáo viên rồi hả, làm giáo viên tốt đấy, song không bì được với công vụ viên, công việc nhàn nhã, lương lại cao. Cháu nhìn xem, Trần Tấn, Sở Sở cũng làm công vụ viên rồi, thoải mái lắm. Hay để dì nhờ quan hệ giúp cho. Triệu Tăng có quan hệ gì với nhà chị nhỉ ... à, anh rể, cậu ta là học sinh của anh mà, phải không?
- Ừm, cậu ta tới Thông Nam, lâu rồi cũng không liên lạc.
Trần Hồng thở dài:
- Anh cứ luôn như thế, Triệu Tăng là bí thư thị ủy Thông Nam rồi, anh có quan hệ cũ tốt thế mà không dùng, nói với cậu ta một tiếng, việc gì mà không an bài được.
Lâm Tĩnh Di ngứa tai cắt ngang:
- Nếu Triệu Tăng không phải học sinh của ba cháu thì ngay tờ thiếp mời này dì cũng không thèm mang tới phải không?
- Cháu ... Sao cháu lại nghĩ xấu về dì như thế?
Trần Vệ Hồng không giận, còn làm ra vẻ oan ức:
- Vì dì lo lắng cho công việc của Tiểu Ba thôi. Bên phía Triệu Tăng thì dì mời rồi, không rõ có đi không? Anh rể à, anh gọi điện hỏi một câu được không? Khi Triệu Tăng tới thành ủy làm việc, lúc đó lão gia tử còn tại nhiệm, coi như có chút ân tình với cậu ta.
Trần Vệ Hồng cuối cùng cũng tỏ rõ mục đích chuyến đi của mình, thấy người khác vẻ mặt bất thiện, không ở lại thêm phút nào vội vã bỏ đi. Lâm Tĩnh Di cầm cốc trà uống ực một hơi hết sạch, vẻ bực tức trên mặt không tan chút nào.
- Con lớn chừng đó rồi mà ăn nói chẳng biết chừng mực.
Trần Tú nói vậy, song đem chén trà Trần Vệ Hồng uống đi rửa.
Lâm Tĩnh Di trút giận sang em trai:
- Em biến thành giống ba từ lúc nào thế? Ngồi ngây ra đó, thế mà em cũng chịu nổi à?
Lâm Tuyền nhún vai:
- Em có thấy chuyện gì đâu, sao phải giận?
Nhìn sang Lâm Minh Đạt:
- Có gì đáng giận không ba?
Lâm Minh Đạt lắc đầu:
- Ba không thấy.
Lâm Tĩnh Di tức tối vung tay lên:
- Con mặc kệ, mùng sáu con tổ chức tiệc ở Tú Thủy Các, sau đó đón ông ngoại tới đó, xem xem có bao nhiêu người tới bên kia.
Tiểu Sơ vỗ tay, đứng ngay dậy:
- Hay, em ủng hộ chị, bao luôn Tú Thủy Các, để em đi nói với Quách Tử ...
- Em hùa vào làm gì?
Lâm Tuyền nắm đầu Tiểu Sơ ấn xuống:
- So đo với họ làm cái gì, để bọn họ làm, chúng ta đỡ tốn công. Em, chị Tĩnh Di và mẹ nhớ mùng 6 đi sớm vào, đứng ở cổng, thu hết tiền mừng, chỉnh cho bọn họ một trận.
- Cút đi.
Đang khí thế bị Lâm Tuyền nói một câu làm phì cười, Lâm Tĩnh Di cầm cuốn tạp chí ném Lâm Tuyền:
- Ai thèm thứ tiền đó, chị chỉ ngứa mắt với bản mặt hám lợi của họ thôi.
- Vậy chẳng phải xong rồi sao, bọn họ năm ngoái đầu tư ở Kiến Nghiệp lỗ thê thảm, thôi chị cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, nếu so đo với họ, chẳng phải để ông ngoại kẹp giữa đau lòng à? Hơn nữa, có gì mà so đo? Mùng sáu em bảo Phi Phi cho chị mượn chiếc Porche, đảm bảo bọn họ trố mắt, nếu chị chưa hả, em mượn chiếc Lincoln 1200 cho chị. Chị chỉ cần xoay xe một cái là đủ chắn kín cửa nhà ông ngoại, ai muốn vào đều phải leo qua, nếu là người quen chúng ta thì cho họ chui qua xe vào.
Lâm Tĩnh Di bị Lâm Tuyền làm vừa tức vừa buồn cười, có điều Lâm Tuyền chạy ra xa rồi, đánh không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.