Quyển 6 - Chương 29: Thủ tướng muốn biết quá trình phát triển của Liên hợp Tĩnh Hải (1)
Cảnh Tục
14/01/2015
Lâm Tuyền thoát khỏi đám Chu Vân Thiên đi tới khom lưng xuống há miệng ra, Tiểu Tư Vũ cho ô mai vào
miệng y rồi giật nhanh lại, làm Lâm Tuyền cắn hụt, rồi cho ngay quả ô
mai vào miệng cười khanh khách. Lâm Tuyền làm bộ nổi giận đưa tay ra cù
nách, Tiểu Tư Vũ bỏ chạy, nhưng Lâm Tuyền tóm lấy được, hai hai cha con
đùa giỡn một hồi, Lâm Tuyền đặt cô bé ngồi lên vai mình.
- Mau xuống đi, nếu ngã thì sao?
Phương Nam từ xa nhìn thấy đi nhanh tới muốn đỡ Tiểu Tư Vũ xuống, nhưng cô bé ôm chặt lấy đầu Lâm Tuyền không chịu buông.
- Cậu chiều nó như vậy, sau này nó mà thành cái tính điêu ngoa ương bướng, tôi tính sổ với cậu.
Lâm Tuyền cười hì hì, ghé vào tai Phương Nam nói nhỏ:
- Chuyến này tới thủ đô với em nhé.
- Cậu đi tham gia hội thảo, tôi không giúp được gì thì đi theo làm gì, Tư Vũ sắp có buổi biểu diễn, nó đang trách cậu không tham gia được, nếu tôi cũng đi, nó sẽ không nói chuyện với tôi nửa tháng đấy.
- Ba không được bắt cóc mẹ.
Tiểu Tư Vũ kéo tai Lâm Tuyền, nghiêm nghị nói:
- Được được, vậy để mẹ ở lại với con.
Lâm Tuyền nhe răng cầu xin:
Hội thảo lần này liên quan tới điều chỉnh chính sách địa ốc, Lâm Tuyền không chỉ là thính giả, Lâm Cầm Nam còn tiến cử y làm một trong số người báo cáo chủ yếu. Hai năm qua y và Lâm Cầm Nam cùng liên danh phát biều nhiều luận điểm học thuật có sức ảnh hưởng, trong giới kinh tế có chút tiếng tăm rồi.
Tiền Vi tiếp đãi khách khứa mệt nhoài, bụng đói meo mà vẫn phải tươi cười, lúc này mới nhận ra đứng trước sân khấu không toàn màu hồng như cô nghĩ, vất vả lắm trốn vào được một góc kín đáo ăn ngấu nghiến mấy miếng bánh Tôn Phi Phi tuồn cho, trốn sau lưng Tôn Phi Phi ăn vừa nhìn ba người Lâm Tuyền nói:
- Cô nhìn xem, rõ ràng là một gia đình hạnh phúc, sao tới giờ bọn họ vẫn chưa công khai quan hệ nhỉ? Hừ, tổng giám đốc của chúng ta thì khỏi phải nói rồi, chả lẽ vấn đề ở phía Phương Nam?
- Chuyện phức tạp hơn cô nghĩ, Phương Nam còn áy náy với người chồng kia, vả lại hình như mẹ của Lâm Tuyền cũng không tán thành chuyện hai bọn họ …
Tôn Phi Phi rất thân thiết với Phương Nam và Lâm Tĩnh Di, nên biết khá tường tận:
- Phương Nam không muốn để Lâm Tuyền khó xử.
- Ra là thế, nhưng vài năm nữa tuổi xuân trôi qua, ai dám bảo Lâm Tuyền không thay đổi, cô bé Tư Vũ đâu đủ đảm bảo, nếu tôi là Phương Nam, tôi sớm sinh cho anh ấy một đứa con rồi.
- Cô thấy Phương Nam là người thế nào?
Tôn Phi Phi đột nhiên hỏi:
- Tôi thà đắc tội với cô còn hơn, ít nhất tôi biết cô hận tôi nếu có, còn Phương Nam lúc nào cũng mỉm cười chẳng biết cô ấy nghĩ gì, là tuýp người tôi ớn nhất.
Tiền Vi làm động tác rùng minh:
- Làm gì quá đáng như cô nói, Phương Nam tốt lắm, nhưng cô cũng không sai, Phương Nam không phải vừa. Sau này bất kỳ cô gái nào muốn đến được tới Lâm Tuyền thì điều kiện tiên quyết là phải chấp nhận sự tồn tại của Phương Nam, lạt mềm buộc chặt, tôi tin cô ấy sẽ có cách bảo vệ quyền lợi của mình ….
- Thôi, không không nói chuyện họ nữa, đau đầu, còn cô thì sao, đừng nói vì ai đó mà tới giờ vẫn chưa có bạn trai nhé.
- Xì, cô định nói Lâm Tuyền chứ gì?
Tôn Phi Phi nghênh mặt lên:
- Tôi nhìn thấu anh ta lâu lắm rồi, không có chuyện đó đâu…
Chợt đổi giọng rất gian:
- Mà lạ nhé, cô là người đầu tiên hỏi tôi về chuyện của họ đấy, đâu phải trong công ty chỉ có cô là tò mò. Tôi chu ý thấy cô và Lâm Tuyền cũng có vài biểu hiện lạ, định làm mối tình công sở đấy hả?
- Cô nói bậy bạ, tôi là phụ nữ có chồng rồi.
- Có chồng không có nghĩa là không ăn vụng, khai ra đi, chị em với nhau cả.
- Ài, Tiểu Từ ứng phó với khách, không biết cô ấy lo được không, tôi phải đi đây …
Tiền Vi luống cuống chạy đi trong tiếng cười khanh khách của Tôn Phi Phi.
Ngày 12 tháng 1, Phàn Xuân Binh tháp tùng Lâm Tuyền tới thủ đô, Lâm Tuyền để hắn một mình đi tham quan thành phố, y tới nhà khách Sơn Quốc nơi tổ chức hội thảo. Lâm Cầm Nam đã tới trước y hai ngày, ông là người triệu tập hội thảo, phải giúp đơn vị tổ chức liên lạc với người tham gia, Lâm Tuyền lần nào cũng muốn đến sớm giúp ông, nhưng chỉ trước một ngày mới thoát thân được, sau hội thảo có thể bồi tiếp ông vài ngày, một khi y thoát thân được thường không về gấp.
Lâm Cầm Nam 64 tuổi, tóc trắng lưa thưa, tinh thần quắc thước, mắt rất tinh nhìn Lâm Tuyền mặc áo khoác lam thẫm đi lên bậc thềm, cười nói:
- Thầy xem bản thảo của em rồi, rất có tính xây dựng, không cần thầy sửa gì cả.
- Thầy an bài em ở ví trị cuối cùng, liệu có ...
Lâm Cầm Nam khoát tay:
- Không sao hết, chúng ta làm người cứu lý luận không quan tâm nhiều tới quy tắc đó, đề xuất của em có tính kiến thiết nhất, tôi còn muốn em phát biểu đầu tiên, sau nghĩ lại để giáo sư Ngô Đình Chi phát biểu trước ....
Hội thảo diễn ra trong ba ngày, chỉ có quan viên bộ xây dựng, bộ tài nguyên đất đai tham gia, thảo luận chuyện sâu về nguyên nhân và hiện trạng sản nghiệp địa ốc quá nóng. Chủ đề báo cáo của Lâm Tuyền là ( dòng chảy vốn đằng sau sản nghiệp địa ốc). Đồng USD đi xuống, đồng Tệ tăng giá tương đối, lượng lớn vốn nước ngoài đổ vào trong nước, gặp đúng lúc quốc gia ổn định vĩ mô năm 1998, không chỉ vốn nước ngoài mà vốn dân gian cũng thặng dư, tìm không ra lối thoát, vừa vặn nà nước có chính sách cổ vũ địa ốc, tiền liền ồ ạt đồ vào đó. Lâm Tuyền chỉ ra, kiếm chế mềm dẻo thị trường địa ốc quan trọng nằm ở chỗ hạn chế tài chính đổ vào, trấn áp kẻ đầu cơ bỏ đi, tốn hai tới ba năm có thể ổn định thị trường.
Đó chỉ là ổn định với mức độ tăng tương đối, còn người dân hô hào muốn giảm giá nhà là hi vọng xa vời.
Lâm Tuyền đi theo Lâm Cầm Nam tham dự hội nghị hơn 20 lần, không xa lạ gì những vị thái sơn bắc đẩu trăng nghành, báo cáo của y đã phát tới tay mọi người, đến khi nghiên cứu thảo luận mới là lúc khảo nghiệm công lực của y.
Báo cáo đọc xong, đang chuẩn bị triển khai nghiên cứu thì cửa phòng hội nghị mở ra, một trung niên mặc áo vest xám đi vào, thấy mọi người đứng dậy, ông ta giơ tay bảo tất cả ngồi xuống:
- Tôi định đến nghe, song bị cuộc họp khác làm lỡ, đến muộn mất một tiếng. Mọi người thông cảm, cứ tiếp tục đi.
Lâm Tuyền nhìn sang Lâm Cầm Nam, không ngờ thủ tướng tới nghe, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, may mà thủ tướng đến muộn, nếu không chả biết y có thuận lợi đọc hết báo cáo không.
Lâm Cầm Nam đứng lên chủ trì hội thảo:
- Ăn mặc ở đi lại, kinh tế dân sinh là đại sự, nhưng tình hinh trong nước hiện nay như con quái thú điên cuồng, mọi người cũng thấy rồi, địa ốc năm nay còn nóng hơn năm ngoài, các loại phương án ứng phó chỉ là mất bò mới lo làm chuồng. Làm sao mới khống chế được con quái thú này, mỗi người có ý kiến riêng. Lâm Tuyền là học sinh của tôi, là học giả thì còn non nớt, nhưng ở kinh nghiệm thực tế thì đáng cho chúng ta tham khảo ...
Hội thảo không vì sự xuất hiện của thủ tướng mà trở nên câu nệ, Lâm Tuyền lúc đầu có chút gò bó, nhưng dần dần đi sau vào tranh luận nghiên cứu, quên luôn cả khác biệt thân phận, trong cả quá trình đó thủ tướng không phát biểu, chỉ lấy giấy bút không ngừng ghi chép.
Hội thảo tiến hành tới lúc chập choạng tối, mấy vị học giả vẫn còn say sưa bàn bạc, buổi tối bộ xây dựng có tổ thức tiệc, thủ tướng bận quốc vụ, thân thiết bắt tay tạm biệt các học giả.
- Mau xuống đi, nếu ngã thì sao?
Phương Nam từ xa nhìn thấy đi nhanh tới muốn đỡ Tiểu Tư Vũ xuống, nhưng cô bé ôm chặt lấy đầu Lâm Tuyền không chịu buông.
- Cậu chiều nó như vậy, sau này nó mà thành cái tính điêu ngoa ương bướng, tôi tính sổ với cậu.
Lâm Tuyền cười hì hì, ghé vào tai Phương Nam nói nhỏ:
- Chuyến này tới thủ đô với em nhé.
- Cậu đi tham gia hội thảo, tôi không giúp được gì thì đi theo làm gì, Tư Vũ sắp có buổi biểu diễn, nó đang trách cậu không tham gia được, nếu tôi cũng đi, nó sẽ không nói chuyện với tôi nửa tháng đấy.
- Ba không được bắt cóc mẹ.
Tiểu Tư Vũ kéo tai Lâm Tuyền, nghiêm nghị nói:
- Được được, vậy để mẹ ở lại với con.
Lâm Tuyền nhe răng cầu xin:
Hội thảo lần này liên quan tới điều chỉnh chính sách địa ốc, Lâm Tuyền không chỉ là thính giả, Lâm Cầm Nam còn tiến cử y làm một trong số người báo cáo chủ yếu. Hai năm qua y và Lâm Cầm Nam cùng liên danh phát biều nhiều luận điểm học thuật có sức ảnh hưởng, trong giới kinh tế có chút tiếng tăm rồi.
Tiền Vi tiếp đãi khách khứa mệt nhoài, bụng đói meo mà vẫn phải tươi cười, lúc này mới nhận ra đứng trước sân khấu không toàn màu hồng như cô nghĩ, vất vả lắm trốn vào được một góc kín đáo ăn ngấu nghiến mấy miếng bánh Tôn Phi Phi tuồn cho, trốn sau lưng Tôn Phi Phi ăn vừa nhìn ba người Lâm Tuyền nói:
- Cô nhìn xem, rõ ràng là một gia đình hạnh phúc, sao tới giờ bọn họ vẫn chưa công khai quan hệ nhỉ? Hừ, tổng giám đốc của chúng ta thì khỏi phải nói rồi, chả lẽ vấn đề ở phía Phương Nam?
- Chuyện phức tạp hơn cô nghĩ, Phương Nam còn áy náy với người chồng kia, vả lại hình như mẹ của Lâm Tuyền cũng không tán thành chuyện hai bọn họ …
Tôn Phi Phi rất thân thiết với Phương Nam và Lâm Tĩnh Di, nên biết khá tường tận:
- Phương Nam không muốn để Lâm Tuyền khó xử.
- Ra là thế, nhưng vài năm nữa tuổi xuân trôi qua, ai dám bảo Lâm Tuyền không thay đổi, cô bé Tư Vũ đâu đủ đảm bảo, nếu tôi là Phương Nam, tôi sớm sinh cho anh ấy một đứa con rồi.
- Cô thấy Phương Nam là người thế nào?
Tôn Phi Phi đột nhiên hỏi:
- Tôi thà đắc tội với cô còn hơn, ít nhất tôi biết cô hận tôi nếu có, còn Phương Nam lúc nào cũng mỉm cười chẳng biết cô ấy nghĩ gì, là tuýp người tôi ớn nhất.
Tiền Vi làm động tác rùng minh:
- Làm gì quá đáng như cô nói, Phương Nam tốt lắm, nhưng cô cũng không sai, Phương Nam không phải vừa. Sau này bất kỳ cô gái nào muốn đến được tới Lâm Tuyền thì điều kiện tiên quyết là phải chấp nhận sự tồn tại của Phương Nam, lạt mềm buộc chặt, tôi tin cô ấy sẽ có cách bảo vệ quyền lợi của mình ….
- Thôi, không không nói chuyện họ nữa, đau đầu, còn cô thì sao, đừng nói vì ai đó mà tới giờ vẫn chưa có bạn trai nhé.
- Xì, cô định nói Lâm Tuyền chứ gì?
Tôn Phi Phi nghênh mặt lên:
- Tôi nhìn thấu anh ta lâu lắm rồi, không có chuyện đó đâu…
Chợt đổi giọng rất gian:
- Mà lạ nhé, cô là người đầu tiên hỏi tôi về chuyện của họ đấy, đâu phải trong công ty chỉ có cô là tò mò. Tôi chu ý thấy cô và Lâm Tuyền cũng có vài biểu hiện lạ, định làm mối tình công sở đấy hả?
- Cô nói bậy bạ, tôi là phụ nữ có chồng rồi.
- Có chồng không có nghĩa là không ăn vụng, khai ra đi, chị em với nhau cả.
- Ài, Tiểu Từ ứng phó với khách, không biết cô ấy lo được không, tôi phải đi đây …
Tiền Vi luống cuống chạy đi trong tiếng cười khanh khách của Tôn Phi Phi.
Ngày 12 tháng 1, Phàn Xuân Binh tháp tùng Lâm Tuyền tới thủ đô, Lâm Tuyền để hắn một mình đi tham quan thành phố, y tới nhà khách Sơn Quốc nơi tổ chức hội thảo. Lâm Cầm Nam đã tới trước y hai ngày, ông là người triệu tập hội thảo, phải giúp đơn vị tổ chức liên lạc với người tham gia, Lâm Tuyền lần nào cũng muốn đến sớm giúp ông, nhưng chỉ trước một ngày mới thoát thân được, sau hội thảo có thể bồi tiếp ông vài ngày, một khi y thoát thân được thường không về gấp.
Lâm Cầm Nam 64 tuổi, tóc trắng lưa thưa, tinh thần quắc thước, mắt rất tinh nhìn Lâm Tuyền mặc áo khoác lam thẫm đi lên bậc thềm, cười nói:
- Thầy xem bản thảo của em rồi, rất có tính xây dựng, không cần thầy sửa gì cả.
- Thầy an bài em ở ví trị cuối cùng, liệu có ...
Lâm Cầm Nam khoát tay:
- Không sao hết, chúng ta làm người cứu lý luận không quan tâm nhiều tới quy tắc đó, đề xuất của em có tính kiến thiết nhất, tôi còn muốn em phát biểu đầu tiên, sau nghĩ lại để giáo sư Ngô Đình Chi phát biểu trước ....
Hội thảo diễn ra trong ba ngày, chỉ có quan viên bộ xây dựng, bộ tài nguyên đất đai tham gia, thảo luận chuyện sâu về nguyên nhân và hiện trạng sản nghiệp địa ốc quá nóng. Chủ đề báo cáo của Lâm Tuyền là ( dòng chảy vốn đằng sau sản nghiệp địa ốc). Đồng USD đi xuống, đồng Tệ tăng giá tương đối, lượng lớn vốn nước ngoài đổ vào trong nước, gặp đúng lúc quốc gia ổn định vĩ mô năm 1998, không chỉ vốn nước ngoài mà vốn dân gian cũng thặng dư, tìm không ra lối thoát, vừa vặn nà nước có chính sách cổ vũ địa ốc, tiền liền ồ ạt đồ vào đó. Lâm Tuyền chỉ ra, kiếm chế mềm dẻo thị trường địa ốc quan trọng nằm ở chỗ hạn chế tài chính đổ vào, trấn áp kẻ đầu cơ bỏ đi, tốn hai tới ba năm có thể ổn định thị trường.
Đó chỉ là ổn định với mức độ tăng tương đối, còn người dân hô hào muốn giảm giá nhà là hi vọng xa vời.
Lâm Tuyền đi theo Lâm Cầm Nam tham dự hội nghị hơn 20 lần, không xa lạ gì những vị thái sơn bắc đẩu trăng nghành, báo cáo của y đã phát tới tay mọi người, đến khi nghiên cứu thảo luận mới là lúc khảo nghiệm công lực của y.
Báo cáo đọc xong, đang chuẩn bị triển khai nghiên cứu thì cửa phòng hội nghị mở ra, một trung niên mặc áo vest xám đi vào, thấy mọi người đứng dậy, ông ta giơ tay bảo tất cả ngồi xuống:
- Tôi định đến nghe, song bị cuộc họp khác làm lỡ, đến muộn mất một tiếng. Mọi người thông cảm, cứ tiếp tục đi.
Lâm Tuyền nhìn sang Lâm Cầm Nam, không ngờ thủ tướng tới nghe, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, may mà thủ tướng đến muộn, nếu không chả biết y có thuận lợi đọc hết báo cáo không.
Lâm Cầm Nam đứng lên chủ trì hội thảo:
- Ăn mặc ở đi lại, kinh tế dân sinh là đại sự, nhưng tình hinh trong nước hiện nay như con quái thú điên cuồng, mọi người cũng thấy rồi, địa ốc năm nay còn nóng hơn năm ngoài, các loại phương án ứng phó chỉ là mất bò mới lo làm chuồng. Làm sao mới khống chế được con quái thú này, mỗi người có ý kiến riêng. Lâm Tuyền là học sinh của tôi, là học giả thì còn non nớt, nhưng ở kinh nghiệm thực tế thì đáng cho chúng ta tham khảo ...
Hội thảo không vì sự xuất hiện của thủ tướng mà trở nên câu nệ, Lâm Tuyền lúc đầu có chút gò bó, nhưng dần dần đi sau vào tranh luận nghiên cứu, quên luôn cả khác biệt thân phận, trong cả quá trình đó thủ tướng không phát biểu, chỉ lấy giấy bút không ngừng ghi chép.
Hội thảo tiến hành tới lúc chập choạng tối, mấy vị học giả vẫn còn say sưa bàn bạc, buổi tối bộ xây dựng có tổ thức tiệc, thủ tướng bận quốc vụ, thân thiết bắt tay tạm biệt các học giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.