Quyển 9 - Chương 7: Tiến tới đi Thư Nhã (2)
Cảnh Tục
11/03/2015
Trần Tú đã sớm coi Thư Nhã
là con dâu của mình, Tĩnh Di chỉ cần Lâm Tuyền không có ở Tĩnh Hải, mỗi
lần đi làm đẹp, dạo phố, mua sắm đều kéo Thư Nhã đi cùng, cứ như muốn
thay Lâm Tuyền trông coi Thư Nhã vậy. Vương Lệ và Vưu Giai cũng hay theo cùng, có cơ hội vào những chốn sang trọng xa xỉ, đại khái đó là khát
vọng mà người nào cũng có.
Khác với động lực muốn thoát khỏi cuộc sống bình thường, tâm tư Thư Nhã đơn thuần hơn nhiều, cô chỉ muốn nỗ lực theo bước tiến của Lâm Tuyền, không muốn vì tình yêu hủy diệt bản thân.
Một cuối sáng trung tuần tháng tư, Lâm Tuyền tranh thủ thời gian nghỉ trưa, bảo Thư Nhã mời Vương Lệ, Vưu Giai và bạn trai họ cùng ăn cơm. Sau đó đi xem địa điểm Thư Nhã chọn làm văn phòng, nằm ở gần Quốc Tế Tĩnh Hải, văn phòng rộng 50 mét vuông, Thư Nhã tới xem rất hài lòng, ngay cả bố trí nội thất bên trong cũng trao đổi xong, chỉ có điều tiền thuê quá cao, cho nên hiện giờ vẫn chưa bàn xong.
Văn phòng 50 mét vuông phải chia thành phòng làm việc của nhân viên nghiệp vụ, phòng họp, phòng giám đốc. Thư Nhã, Vưu Giai, Vương Lệ vì thế phải dùng văn phòng giám đốc rộng 10 mét vuông. Lâm Tuyền cầm sơ đồ văn phòng, nghĩ tới văn phòng riêng của Trương Bích Quân và Phương Nam đều gần 100 mét vuông, thật quá xa xỉ, chuyến này về phải hạ quyết tâm giảm bớt chi phí văn phòng.
Thư Nhã cầm bút chống cằm, mày nhíu lại:
- Có mỗi 50 mét vuông mà tiền thuê đã là 5.000, chi phí quản lý 500, có phải là quá gian thương không?
- Giá văn phòng làm việc cấp A đều như thế, địa điểm văn phòng này không tệ, tiền thuê còn có thể tăng thêm 20%.
Lâm Tuyền rất vô tâm nói:
Thư Nhã trợn mắt đe dọa:
- Này, anh đứng về phe ai thế?
- Chủ nhà chưa tới mà, anh chỉ giúp bọn em phân tích thôi, chi phí kinh doanh quá cao, mà nghiệp vụ du lịch Quốc Tế Tĩnh Hải đem lại lợi nhuận hữu hạn, tài chính của bọn em không nhiều, chừng 200.000, khả năng trong thời gian gần không thể triển khai được nghiệp vụ, hay để anh giúp?
Lâm Tuyền vốn muốn cung cấp tài chính cho Thư Nhã, nhưng Thư Nhã không cho. 200.000 này là tiền hồi môn của ba cô gái góp lại, nhìn bạn trai của Vương Lệ, Vưu Giai đều nhún vai chịu thua, có vẻ ba cô gái thực sự lập chí thành nữ cường nhân rồi, không còn là phụ nữ đáng yêu, ôn nhu mà dã man của bọn họ nữa.
Lâm Tuyền tất nhiên không muốn Thư Nhã quá vất vả lập nghiệp, thấy Thư Nhã do dự không nói thì hiểu mấy ngày qua thực sự bắt tay vào công việc khiến cô nhận ra khó khăn rồi:
- Vậy anh cung cấp một khoản vay thương nghiệp 1 triệu, tiền lãi hàng năm 5%? Thế chấp bằng 1 triệu nụ hôn.
Thư Nhã chun mũi nói:
- Thèm vào, em ra phố dựng tấm biển hôn một cái một đồng, không tin nam nhân Tĩnh Hải không tới xếp hàng.
- Tôi báo danh trước!
Lưu Quân giơ tay ngay, bị Vương Lệ nhéo cho một cái, kêu thảm thu tay lại.
- Vậy 100 nụ hôn thôi.
Vưu Giai sán tới cạnh Lâm Tuyền, háy mắt:
- Ôi, sao anh giảm giá nhanh thế, cứ để một triệu nụ hôn đi, em và Vương Lệ cũng mỗi người gánh chịu 1/3, có cần bọn em thế chấp ngay không?
- Biến ngay, dám có ý đồ với bạn trai của mình à?
Thư Nhã giơ tay lên đánh Vưu Giai:
- Không sợ Tiểu Bằng nhà bạn có ý kiến sao?
- Không có ý kiến, hoàn toàn không, một nụ hôn giá 10.000, làm sao có ý kiến được, để tôi hôn anh ấy thay Vưu Giai.
Trương Bằng vào hùa, hắn làm việc ở NH kiến thiết, 27 tuổi, tổ trưởng tổ nghiệp vụ, phúc lợi ngân hàng rất tốt, trước 30 tuổi đã có nhà có xe, dù nhà chỉ 10 mét vuông, xe chỉ là chiếc xe thông dụng, một nửa đi vay, song trong giới trẻ được coi là thành đạt, rất tự tin.
Trong một lần cùng đám Vương Lệ, Thư Nhã tụ tập, gặp được Ngô Quốc Tân, Trương Bằng đang không biết phải lấy lòng ông ta ra sao, vừa không muốn lỡ cơ hội, lại sợ mất mặt trước bạn bè, không ngờ Ngô Quốc Tân phó giám đốc chi nhánh trung tâm NH kiến thiết lại nhiệt tình đi tới bắt tay Lâm Tuyền, lưng uốn cong xuống cười nịnh nọt tới Trương Bằng nhìn cũng khinh bỉ.
Hôm sau Ngô Quốc Tân tìm Trương Bằng hỏi quan hệ với Lâm Tuyền, lúc đó Trương Bằng đã nhận ra thân phận Lâm Tuyền cực cao, nên cố ý phóng đại quan hệ bọn họ rất thân thiết, không ngờ trong ngày hôm đó hắn nhận được thông báo đi học nghiệp vụ ba tháng, trở về làm phó chủ nhiệm chi nhánh nhỏ.
Trương Bằng tất nhiên không đi nghe ngóng thân phận của Lâm Tuyền, y đã không nói ra, làm như thế sẽ phạm kỵ húy. Dù sao Thư Nhã và Vương Lệ, Vưu Giai từ cao trung tới giờ luôn quan hệ rất tốt, chẳng khác gì chị em ruột, mượn chút phu nhân ngoại giao là đủ rồi, Trương Bằng cũng tích cực hơn, quan hệ với Lâm Tuyền đúng là không kém.
Lưu Quân làm giám đốc tài vụ ở một công ty thương mại nhỏ, tuổi cao nhất nhóm, song lại là người khôi hài sôi nổi nhất, hắn và Vương Lệ đã kết hôn, có điều chưa muốn sinh con.
…………
Khác với hai năm trước, lần này chuyện giữa Lâm Tuyền và Phi Lăng lại không gây xôn xao dư luận, Cảnh Nhất Dân lại cho rằng Lâm Tuyền không nên dùng hình tượng này xuất hiện trước mặt công chúng.
Ngay một ngày sau khi báo Tây Kinh đăng bài báo kia, Liên hợp Tĩnh Hải thông qua cục năng lượng tìm tới chủ quản tờ báo tiến hành giao thiệp, yêu cầu họ chủ động tiêu trừ ảnh hưởng bài báo. Tiếp tục thông qua văn phòng quốc vụ viện, không cho các báo cùng các trang mạng chủ yếu trong nước đăng bài này.
Ngược lại người quen thường lấy chuyện này ra trêu Lâm Quyền, Quách Bảo Lâm cũng nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện ký hợp đồng với Trần Phi Lăng, hắn cũng biết thỉnh cầu của Trần Phi Lăng với Lâm Tuyền chỉ là nói đùa, song lòng hâm mộ vô cùng, lần nào nhìn Lâm Tuyền cũng với ánh mắt quai quái.
Thư Nhã đem toàn bộ tinh lực vào chuẩn bị khai trương cty du lịch, sự chuyên tâm và quyết tâm của cô khiến Lâm Tuyền không thể không đánh giá lại Thư Nhã, trên người cô như có thêm thứ ánh sáng cuốn hút, Quách Bảo Lâm thì trêu ghẹo y ép Thư Nhã phải đưa ra quyết định ấy, tự chuốc khổ vào thân:
- Ai cũng tranh nhau làm nữ cường nhân, chẳng cô nào chịu làm chim trong lồng ngoan ngoan nghe lời, Tiểu Ba, sau này mày tha hồ khốn đốn.
Lâm Tuyền nhún vai, tỏ ý thế nào cũng được, có điều nhìn Thư Nhã vất vả y rất thương, có thời gian là tới giúp đỡ cô, tìm lại được hứng thú như hồi sáng nghiệp. Khi Lâm Tuyền tới cty du lịch, Vương Lệ nói với y chuyện Lưu Quân xin nghỉ việc ở đơn vị, Lâm Tuyền rất tán đồng, chỉ có ba cô gái làm việc quá khổ, có Lưu Quân tới giúp thì quá tốt rồi.
Văn phòng vừa mới thuê song trang thiết bị gần như đủ cả, buổi sáng liên hệ với cục điện tín tới lắp điện thoại, fax và internet băng thông rộng, chưa lắp đặt xong, dây rợ rất lằng nhằng. Vưu Giai dậy sớm lên Kiến Nghiệp, Thư Nhã, Vương Lệ cùng Lưu Quân thương lượng chuyện bố trí thiết bị, chuyện duy nhất Lâm Tuyền có thể làm là đi mắc đường giây.
Bọn họ mưu đồ bớt đi tiền thuê nhân công.
- Này mỗi phút của anh đáng giá cả triệu đồng đấy nhé, phân công việc gì làm xứng đáng chứ, như lập kế hoạch chẳng hạn.
Lâm Tuyền than vãn:
- Nhìn anh làm chẳng ra hồn kìa, không đáng trả 1 xu ấy.
Thư Nhã xì một cái, thúc giục y nhanh chân nhanh tay lên:
Ba giờ chiều có ba người cùng tới phỏng vấn, hai nam một nữ, bọn họ đều quen biết nhau, cùng lập một clb cắm trại ngoài trời. Lâm Tuyền cũng vờ vờ vịt vịt ngồi bên cạnh Thư Nhã, lật xem kế hoạch thư cắm trại sau lý lịch mỏng dính của chọ
Clb Đại Khê, lấy mô hình hội viên chiêu mộ người du lịch, hội viên hoàn toàn tự lo liệu hành trang, trừ nhà gỗ, quản lý Đại Khê chỉ cung cấp đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất, người du lịch tự lục cánh sinh, hội viên được hòa đồng với đại tự nhiên. Loại mô hình này đại khái chỉ có thanh niên mới thích.
Khác với động lực muốn thoát khỏi cuộc sống bình thường, tâm tư Thư Nhã đơn thuần hơn nhiều, cô chỉ muốn nỗ lực theo bước tiến của Lâm Tuyền, không muốn vì tình yêu hủy diệt bản thân.
Một cuối sáng trung tuần tháng tư, Lâm Tuyền tranh thủ thời gian nghỉ trưa, bảo Thư Nhã mời Vương Lệ, Vưu Giai và bạn trai họ cùng ăn cơm. Sau đó đi xem địa điểm Thư Nhã chọn làm văn phòng, nằm ở gần Quốc Tế Tĩnh Hải, văn phòng rộng 50 mét vuông, Thư Nhã tới xem rất hài lòng, ngay cả bố trí nội thất bên trong cũng trao đổi xong, chỉ có điều tiền thuê quá cao, cho nên hiện giờ vẫn chưa bàn xong.
Văn phòng 50 mét vuông phải chia thành phòng làm việc của nhân viên nghiệp vụ, phòng họp, phòng giám đốc. Thư Nhã, Vưu Giai, Vương Lệ vì thế phải dùng văn phòng giám đốc rộng 10 mét vuông. Lâm Tuyền cầm sơ đồ văn phòng, nghĩ tới văn phòng riêng của Trương Bích Quân và Phương Nam đều gần 100 mét vuông, thật quá xa xỉ, chuyến này về phải hạ quyết tâm giảm bớt chi phí văn phòng.
Thư Nhã cầm bút chống cằm, mày nhíu lại:
- Có mỗi 50 mét vuông mà tiền thuê đã là 5.000, chi phí quản lý 500, có phải là quá gian thương không?
- Giá văn phòng làm việc cấp A đều như thế, địa điểm văn phòng này không tệ, tiền thuê còn có thể tăng thêm 20%.
Lâm Tuyền rất vô tâm nói:
Thư Nhã trợn mắt đe dọa:
- Này, anh đứng về phe ai thế?
- Chủ nhà chưa tới mà, anh chỉ giúp bọn em phân tích thôi, chi phí kinh doanh quá cao, mà nghiệp vụ du lịch Quốc Tế Tĩnh Hải đem lại lợi nhuận hữu hạn, tài chính của bọn em không nhiều, chừng 200.000, khả năng trong thời gian gần không thể triển khai được nghiệp vụ, hay để anh giúp?
Lâm Tuyền vốn muốn cung cấp tài chính cho Thư Nhã, nhưng Thư Nhã không cho. 200.000 này là tiền hồi môn của ba cô gái góp lại, nhìn bạn trai của Vương Lệ, Vưu Giai đều nhún vai chịu thua, có vẻ ba cô gái thực sự lập chí thành nữ cường nhân rồi, không còn là phụ nữ đáng yêu, ôn nhu mà dã man của bọn họ nữa.
Lâm Tuyền tất nhiên không muốn Thư Nhã quá vất vả lập nghiệp, thấy Thư Nhã do dự không nói thì hiểu mấy ngày qua thực sự bắt tay vào công việc khiến cô nhận ra khó khăn rồi:
- Vậy anh cung cấp một khoản vay thương nghiệp 1 triệu, tiền lãi hàng năm 5%? Thế chấp bằng 1 triệu nụ hôn.
Thư Nhã chun mũi nói:
- Thèm vào, em ra phố dựng tấm biển hôn một cái một đồng, không tin nam nhân Tĩnh Hải không tới xếp hàng.
- Tôi báo danh trước!
Lưu Quân giơ tay ngay, bị Vương Lệ nhéo cho một cái, kêu thảm thu tay lại.
- Vậy 100 nụ hôn thôi.
Vưu Giai sán tới cạnh Lâm Tuyền, háy mắt:
- Ôi, sao anh giảm giá nhanh thế, cứ để một triệu nụ hôn đi, em và Vương Lệ cũng mỗi người gánh chịu 1/3, có cần bọn em thế chấp ngay không?
- Biến ngay, dám có ý đồ với bạn trai của mình à?
Thư Nhã giơ tay lên đánh Vưu Giai:
- Không sợ Tiểu Bằng nhà bạn có ý kiến sao?
- Không có ý kiến, hoàn toàn không, một nụ hôn giá 10.000, làm sao có ý kiến được, để tôi hôn anh ấy thay Vưu Giai.
Trương Bằng vào hùa, hắn làm việc ở NH kiến thiết, 27 tuổi, tổ trưởng tổ nghiệp vụ, phúc lợi ngân hàng rất tốt, trước 30 tuổi đã có nhà có xe, dù nhà chỉ 10 mét vuông, xe chỉ là chiếc xe thông dụng, một nửa đi vay, song trong giới trẻ được coi là thành đạt, rất tự tin.
Trong một lần cùng đám Vương Lệ, Thư Nhã tụ tập, gặp được Ngô Quốc Tân, Trương Bằng đang không biết phải lấy lòng ông ta ra sao, vừa không muốn lỡ cơ hội, lại sợ mất mặt trước bạn bè, không ngờ Ngô Quốc Tân phó giám đốc chi nhánh trung tâm NH kiến thiết lại nhiệt tình đi tới bắt tay Lâm Tuyền, lưng uốn cong xuống cười nịnh nọt tới Trương Bằng nhìn cũng khinh bỉ.
Hôm sau Ngô Quốc Tân tìm Trương Bằng hỏi quan hệ với Lâm Tuyền, lúc đó Trương Bằng đã nhận ra thân phận Lâm Tuyền cực cao, nên cố ý phóng đại quan hệ bọn họ rất thân thiết, không ngờ trong ngày hôm đó hắn nhận được thông báo đi học nghiệp vụ ba tháng, trở về làm phó chủ nhiệm chi nhánh nhỏ.
Trương Bằng tất nhiên không đi nghe ngóng thân phận của Lâm Tuyền, y đã không nói ra, làm như thế sẽ phạm kỵ húy. Dù sao Thư Nhã và Vương Lệ, Vưu Giai từ cao trung tới giờ luôn quan hệ rất tốt, chẳng khác gì chị em ruột, mượn chút phu nhân ngoại giao là đủ rồi, Trương Bằng cũng tích cực hơn, quan hệ với Lâm Tuyền đúng là không kém.
Lưu Quân làm giám đốc tài vụ ở một công ty thương mại nhỏ, tuổi cao nhất nhóm, song lại là người khôi hài sôi nổi nhất, hắn và Vương Lệ đã kết hôn, có điều chưa muốn sinh con.
…………
Khác với hai năm trước, lần này chuyện giữa Lâm Tuyền và Phi Lăng lại không gây xôn xao dư luận, Cảnh Nhất Dân lại cho rằng Lâm Tuyền không nên dùng hình tượng này xuất hiện trước mặt công chúng.
Ngay một ngày sau khi báo Tây Kinh đăng bài báo kia, Liên hợp Tĩnh Hải thông qua cục năng lượng tìm tới chủ quản tờ báo tiến hành giao thiệp, yêu cầu họ chủ động tiêu trừ ảnh hưởng bài báo. Tiếp tục thông qua văn phòng quốc vụ viện, không cho các báo cùng các trang mạng chủ yếu trong nước đăng bài này.
Ngược lại người quen thường lấy chuyện này ra trêu Lâm Quyền, Quách Bảo Lâm cũng nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện ký hợp đồng với Trần Phi Lăng, hắn cũng biết thỉnh cầu của Trần Phi Lăng với Lâm Tuyền chỉ là nói đùa, song lòng hâm mộ vô cùng, lần nào nhìn Lâm Tuyền cũng với ánh mắt quai quái.
Thư Nhã đem toàn bộ tinh lực vào chuẩn bị khai trương cty du lịch, sự chuyên tâm và quyết tâm của cô khiến Lâm Tuyền không thể không đánh giá lại Thư Nhã, trên người cô như có thêm thứ ánh sáng cuốn hút, Quách Bảo Lâm thì trêu ghẹo y ép Thư Nhã phải đưa ra quyết định ấy, tự chuốc khổ vào thân:
- Ai cũng tranh nhau làm nữ cường nhân, chẳng cô nào chịu làm chim trong lồng ngoan ngoan nghe lời, Tiểu Ba, sau này mày tha hồ khốn đốn.
Lâm Tuyền nhún vai, tỏ ý thế nào cũng được, có điều nhìn Thư Nhã vất vả y rất thương, có thời gian là tới giúp đỡ cô, tìm lại được hứng thú như hồi sáng nghiệp. Khi Lâm Tuyền tới cty du lịch, Vương Lệ nói với y chuyện Lưu Quân xin nghỉ việc ở đơn vị, Lâm Tuyền rất tán đồng, chỉ có ba cô gái làm việc quá khổ, có Lưu Quân tới giúp thì quá tốt rồi.
Văn phòng vừa mới thuê song trang thiết bị gần như đủ cả, buổi sáng liên hệ với cục điện tín tới lắp điện thoại, fax và internet băng thông rộng, chưa lắp đặt xong, dây rợ rất lằng nhằng. Vưu Giai dậy sớm lên Kiến Nghiệp, Thư Nhã, Vương Lệ cùng Lưu Quân thương lượng chuyện bố trí thiết bị, chuyện duy nhất Lâm Tuyền có thể làm là đi mắc đường giây.
Bọn họ mưu đồ bớt đi tiền thuê nhân công.
- Này mỗi phút của anh đáng giá cả triệu đồng đấy nhé, phân công việc gì làm xứng đáng chứ, như lập kế hoạch chẳng hạn.
Lâm Tuyền than vãn:
- Nhìn anh làm chẳng ra hồn kìa, không đáng trả 1 xu ấy.
Thư Nhã xì một cái, thúc giục y nhanh chân nhanh tay lên:
Ba giờ chiều có ba người cùng tới phỏng vấn, hai nam một nữ, bọn họ đều quen biết nhau, cùng lập một clb cắm trại ngoài trời. Lâm Tuyền cũng vờ vờ vịt vịt ngồi bên cạnh Thư Nhã, lật xem kế hoạch thư cắm trại sau lý lịch mỏng dính của chọ
Clb Đại Khê, lấy mô hình hội viên chiêu mộ người du lịch, hội viên hoàn toàn tự lo liệu hành trang, trừ nhà gỗ, quản lý Đại Khê chỉ cung cấp đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất, người du lịch tự lục cánh sinh, hội viên được hòa đồng với đại tự nhiên. Loại mô hình này đại khái chỉ có thanh niên mới thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.