Quyển 8 - Chương 22: Trần Vũ trở về (1)
Cảnh Tục
27/02/2015
- Trương Giai Minh để lại
thư chuyển nhượng 35% cổ phần, còn không giải thích được à? Trấn tĩnh
một chút, gặp chút khó khăn đã mất hết hồn vía còn làm được gì?
Trần Minh Hành gần như quát vào mặt Trương Đào:
Trương Đào gật như một cái máy, rời văn phòng Trương Minh Hành, chân lảo đảo, miệng lẩm bẩm:
- Hết rồi! Hết rồi!
Dù cố sức che dấu thế nào, cũng không thể che dấu nghi ngờ Trương Giai Minh đã bỏ trốn, dù Lệ Cảnh gánh lấy, không cho chính phủ tham gia vào, nhưng không thể ngăn nhà đầu tư rút vốn, không ngăn được chủ nợ đòi tiền? Lệ Cảnh lấy gì ngăn cản tổng cty XD tan rã.
Nếu Trương Giai Minh lúc này đứng trước mặt, Trương Đào sợ mình sẽ đâm chết hắn ngay trức khắc.
Đám các ngươi quan thương câu kết, ôm 500 triệu bỏ chạy còn có người chùi đít, còn 1 triệu của tôi ai lo đây, nước mắt Trương Đào chảy mãi không ngừng ...
Trương Đào đi rồi, Trần Minh Hành cất thư chuyển nhượng cổ phần của Trương Giai Minh vào ngăn kéo, lấy một sấp giấ trong túi hồ sơ ra, lật xem vài trang, miệng lẩm bẩm:
- Vì cái này, cái giá phải trả quá lớn ...
Bật đèn, lấy bật lửa đốt từng tờ giấy thành tro bụi, kết thúc tâm bệnh lớn nhất bao năm qua, nhưng phiền toái lớn hơn nữa ở ngay trước mắt. Trần Minh Hành hồn siêu phách lạc rời đại sảnh tòa nhà Lệ Cảnh, không để ý dưới chân, ngã lăn từ bậc thềm xuống.
Tức thì trong một đêm cả Tĩnh Hải lần nữa dậy sóng, đủ các loại lời đồn đại truyền khắp nơi, người lo lắng có, người bàng quan xem trò vui, người hả hê chửi "đáng đời" còn nhiều hơn.
Ngày hôm sau chủ nợ của tổng cty XD nghe tin đồn thật thật giả giả ùa nhau kéo tới Tĩnh Hải, tụ tập tòa nhà tổng bộ tổng cty XD, yêu cầu chủ tịch HĐQT Chu Lâm, tổng giám đốc Trương Giai Minh ra mặt đính chính tin đồn.
Ttck vừa mở cửa, đơn bán ra liên tiếp đẩy ngay giá cổ phiếu 00601 xuống đáy, nhưng đơn bán ra vẫn không ngừng xuất hiện.
Tổng giám đốc Trương Giai Minh không rõ hành tung, khoản tiền lớn chuyển đi không rõ điểm đến, người sáng mắt đều nhận ra là chuyện gì, nhưng tập đoàn Lệ Cảnh ra mặt sẵn lòng gánh hết trách nhiệm, muốn chủ nợ ký hiệp nghị không dùng con đường tư pháp giải quyết.
Tình hình trước mắt quá rõ ràng, muốn lấy lại khoản tiền Trương Giai Minh đem ra nước ngoài là khả năng cực thấp, một khi kiện ra tòa, tổng cty XD chỉ còn đường phá sản thanh lý để trả nợ. Nếu như Lệ Cảnh đã gánh vác trách nhiệm, ít nhất khoản tiền 500 triệu kia còn có người mà đòi, ngoài ra tổng cty XD còn chưa thể chết, giống như Trương Quyền nằm trong phòng đặc biệt, tuy không còn ý thức, song vẫn tính là người sống.
Tập đoàn Lệ Cảnh nuốt vào một trái đắng, mà trái đắng này còn tẩm độc.
Ngày 10 tháng 11, Thịnh Hòa gia viên mở cửa giao dịch, khác với dự đoán của các nhà phân tích, Thiên Tinh Hồ, Hào Thành, Giai Thành không dùng giá cao phá vỡ băng bao phủ TT địa ốc Tĩnh Hải thời gian qua, giá nhà chỉ cao hơn cùng kỳ năm ngoái 8%, đồng thời ra tuyên bố tiếp tục phát triển nhà cơ nhỏ, kế hoạch sơ bộ là 1000 căn.
Thị trường địa ốc Tĩnh Hải lại lần nữa bị giáng một đòn nặng, đây là tháng thứ tư liên tiếp giá nhà không nhúc nhích được chút nào, giao dịch nhà sang tay càng bằng 1/3 năm ngoái.
Lúc này nhiều người mới thấy Trương Giai Minh nhìn trước được tương lai, bọn họ muốn trốn cũng muộn rồi.
Dưới áp lực chính sách của Cảnh Nhất Dân, nhà nước ngày càng nghiêm khắc ổn định vĩ mô, không ai thấy lối thoát của Thế Kỷ thành ở đâu, Trương Giai Minh ôm tiền bỏ chạy, càng giáng đòn chí mạng vào Thế Kỷ thành.
Vậy mà Trần Minh Hành nuốt lấy toàn bộ trái đắng, thừa nhận hiệu lực pháp luật của lá thư chuyển nhượng cổ phần kia, đồng thời gánh lấy khoản vay 520 triệu. Đoán trước được giá nhà của Thịnh Hòa gia viên, cùng ngày Trần Minh Hành tuyên bố toàn diện đình chỉ thi công hạng mục Thế Kỷ thành, cổ phiếu 00601 lần đầu tiên rơi xuống mức giá 0 đồng.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời kinh doanh của Trần Minh Hành.
Trần Minh Hành tâm lực tiều tụy, xương còn chưa lành, vì áp lực của gia tộc, ngày hôm sau tuyên bố từ chức chủ tịch HĐQT và tổng giám đốc Lệ Cảnh, do anh em trong gia tộc là Trần Sơn, Trần Minh Kiến tiếp nhận.
Diễn biến trong nước như thế khiến Trần Vũ phải kết thúc khóa học ở Anh trước thời hạn, cùng Trần Thần tức tốc bay về Tĩnh Hải.
Ngày hôm đó Lâm Tuyền ngồi trong văn phòng u tối do cửa sổ đóng kín, không nhìn báo cáo liên quan tới Thế Kỷ thành mà Phương Nam đem tới, nói:
- Tiểu Sơ muốn tới chi nhánh ở Bắc Mỹ thực tập, mẹ em không nỡ, chị khuyên nó hộ em, bảo nó tới làm thư ký cho em.
Trần Thần mặt mày tái me tái mét, gần như phải do Trần Vũ dìu mới xuống nổi máy bay, quả nhiên không có Lâm Tuyền ở bên, cô không khắc phục nổi chứng sợ độ cao. Đón máy bay vẫn là Trương Đào, Điền Lệ, có điều không một ai có niềm vui gặp lại bạn bè.
Vừa mới gặp nhau Trương Đào đã bất bình nói:
- Lâm Tuyền vì đả kích Lệ Cảnh, bất chấp thủ đoạn áp chế thị trường dịa ốc Tĩnh Hải …
- Im đi!
Trần Thần căm ghét nhìn Trương Đào, Điền Lệ, cố gắng dằn cảm giác buồn nôn xuống, cắt ngang lời hắn:
- Thế Kỷ thành vốn là một hồi đánh cược, Tiểu Ba bao phiên cảnh cáo các người nguy hiểm trong hạng mục đó, các người suy diễn ác ý mục đích của anh ấy, giờ thất bại rồi lại đổ vấy lỗi lầm lên đầu anh ấy là sao. Chẳng lẽ toàn bộ nhà đầu tư lớn nhỏ, toàn bộ quan viên lớn nhỏ, toàn bộ 2 triệu người dân Tĩnh Hải đều nghe anh ấy bài bố chắc?
Bị cô gái nhỏ hơn mấy tuổi mắng cho trước mặt bao người, Trương Đào mặt tím như gan lợn, lòng thầm mắng, không phải vì Trần gia khốn kiếp các người, tôi đâu rơi vào cảnh này, các người đấu đá mặc xác các người liên quan gì tới tôi, Trần gia các người sắp xong rồi, còn tưởng mình là đại tiểu thư lên mặt dày đời người khác à? Được! Đợi lúc đó xem các người còn giữ thái độ kiêu kiệu này được không? Nếu không có Điền Lệ kéo áo, những lời đó của hắn đã phát ra ngoài.
Trần Vũ chỉ khẽ thở dài:
- Giờ nói những điều ấy còn ích gì, Thế Kỷ thành phải huy động được tiền xây dựng trong thời gian ngắn.
Nghe Trần Vũ có vẻ ngả theo đám Trương Đào, Trần Thần tức giận đẩy tay Trần Vũ ra đứng thẳng dậy, không thèm nhìn mặt bọn họ, kéo hành lý ra xe trước.
Trương Đào nén giận, hầm hừ nói:
- Đừng nói tới huy động vốn, với thế cục hiện nay, trừ khi có tập đoàn tài chính lớn tiếp nhận Thế Kỷ thành, nếu không chỉ riêng tổng cty XD phá sản, Lệ Cảnh cũng sập theo, chủ tịch Trần không chịu nổi áp lực lớn như vậy, đã đổ bệnh không công tác được nữa ...
- Hả?
Trần Vũ không nghĩ tình huống nghiêm trọng như thế:
- Rốt cuộc Thế Kỷ thành vay bao nhiêu tiền.
- Vay của NH thương nghiệp 1.8 tỷ, vay từ cơ cấu đầu cơ khác 1.9 tỷ, chưa tính khoản nợ nhỏ lẻ ...
Trần Vũ hít sâu một hơi mới miễn cưỡng trấn tĩnh được, lòng chấn động đồng thời day dứt hối hận, mấy năm qua cô trốn ở Anh, không ngó ngàng gì tới chuyện trong nước, nói cho cùng thâm tâm vẫn hận cha mẹ mình, không nghĩ tới áp lực trên vai cha mình gánh vác:
- Có phương án giải quyết nào hữu hiệu không? Đã liên hệ với tập đoàn tài chính lớn trong nước chưa?
- Hiện Thiên Tinh Hồ, Giai Thành, Hào Thành liên hợp lũng đoạn thị trường Tĩnh Hải, lại thêm tình thế ổn định vĩ mô hiện nay, khả năng tìm được tập đoàn khác hợp tác là rất thấp, nhưng chũng tôi vẫn nỗ lực ở phương diện này.
Trần Vũ gật đầu:
- Tôi không hiểu rõ lắm tình hình địa ốc trong nước, nghe tin tức là vội về đây.
- Chắc cô nhớ Trần Lập và Lục Nhất Mạn, bọn họ đang làm việc ở phòng nghiên cứu hạng mục của địa ốc Thẩm thị, nếu có thể hợp tác với tập đoàn Thẩm thị, đó là tập đoàn hùng mạnh, Liên hợp Tĩnh Hải quen ỷ thói lấy mạnh ức hiếp kẻ khác chắc chắn không dám đối đầu với bọn họ, nguy cơ của Thế Kỷ thành sẽ được giải trừ ...
Trần Minh Hành gần như quát vào mặt Trương Đào:
Trương Đào gật như một cái máy, rời văn phòng Trương Minh Hành, chân lảo đảo, miệng lẩm bẩm:
- Hết rồi! Hết rồi!
Dù cố sức che dấu thế nào, cũng không thể che dấu nghi ngờ Trương Giai Minh đã bỏ trốn, dù Lệ Cảnh gánh lấy, không cho chính phủ tham gia vào, nhưng không thể ngăn nhà đầu tư rút vốn, không ngăn được chủ nợ đòi tiền? Lệ Cảnh lấy gì ngăn cản tổng cty XD tan rã.
Nếu Trương Giai Minh lúc này đứng trước mặt, Trương Đào sợ mình sẽ đâm chết hắn ngay trức khắc.
Đám các ngươi quan thương câu kết, ôm 500 triệu bỏ chạy còn có người chùi đít, còn 1 triệu của tôi ai lo đây, nước mắt Trương Đào chảy mãi không ngừng ...
Trương Đào đi rồi, Trần Minh Hành cất thư chuyển nhượng cổ phần của Trương Giai Minh vào ngăn kéo, lấy một sấp giấ trong túi hồ sơ ra, lật xem vài trang, miệng lẩm bẩm:
- Vì cái này, cái giá phải trả quá lớn ...
Bật đèn, lấy bật lửa đốt từng tờ giấy thành tro bụi, kết thúc tâm bệnh lớn nhất bao năm qua, nhưng phiền toái lớn hơn nữa ở ngay trước mắt. Trần Minh Hành hồn siêu phách lạc rời đại sảnh tòa nhà Lệ Cảnh, không để ý dưới chân, ngã lăn từ bậc thềm xuống.
Tức thì trong một đêm cả Tĩnh Hải lần nữa dậy sóng, đủ các loại lời đồn đại truyền khắp nơi, người lo lắng có, người bàng quan xem trò vui, người hả hê chửi "đáng đời" còn nhiều hơn.
Ngày hôm sau chủ nợ của tổng cty XD nghe tin đồn thật thật giả giả ùa nhau kéo tới Tĩnh Hải, tụ tập tòa nhà tổng bộ tổng cty XD, yêu cầu chủ tịch HĐQT Chu Lâm, tổng giám đốc Trương Giai Minh ra mặt đính chính tin đồn.
Ttck vừa mở cửa, đơn bán ra liên tiếp đẩy ngay giá cổ phiếu 00601 xuống đáy, nhưng đơn bán ra vẫn không ngừng xuất hiện.
Tổng giám đốc Trương Giai Minh không rõ hành tung, khoản tiền lớn chuyển đi không rõ điểm đến, người sáng mắt đều nhận ra là chuyện gì, nhưng tập đoàn Lệ Cảnh ra mặt sẵn lòng gánh hết trách nhiệm, muốn chủ nợ ký hiệp nghị không dùng con đường tư pháp giải quyết.
Tình hình trước mắt quá rõ ràng, muốn lấy lại khoản tiền Trương Giai Minh đem ra nước ngoài là khả năng cực thấp, một khi kiện ra tòa, tổng cty XD chỉ còn đường phá sản thanh lý để trả nợ. Nếu như Lệ Cảnh đã gánh vác trách nhiệm, ít nhất khoản tiền 500 triệu kia còn có người mà đòi, ngoài ra tổng cty XD còn chưa thể chết, giống như Trương Quyền nằm trong phòng đặc biệt, tuy không còn ý thức, song vẫn tính là người sống.
Tập đoàn Lệ Cảnh nuốt vào một trái đắng, mà trái đắng này còn tẩm độc.
Ngày 10 tháng 11, Thịnh Hòa gia viên mở cửa giao dịch, khác với dự đoán của các nhà phân tích, Thiên Tinh Hồ, Hào Thành, Giai Thành không dùng giá cao phá vỡ băng bao phủ TT địa ốc Tĩnh Hải thời gian qua, giá nhà chỉ cao hơn cùng kỳ năm ngoái 8%, đồng thời ra tuyên bố tiếp tục phát triển nhà cơ nhỏ, kế hoạch sơ bộ là 1000 căn.
Thị trường địa ốc Tĩnh Hải lại lần nữa bị giáng một đòn nặng, đây là tháng thứ tư liên tiếp giá nhà không nhúc nhích được chút nào, giao dịch nhà sang tay càng bằng 1/3 năm ngoái.
Lúc này nhiều người mới thấy Trương Giai Minh nhìn trước được tương lai, bọn họ muốn trốn cũng muộn rồi.
Dưới áp lực chính sách của Cảnh Nhất Dân, nhà nước ngày càng nghiêm khắc ổn định vĩ mô, không ai thấy lối thoát của Thế Kỷ thành ở đâu, Trương Giai Minh ôm tiền bỏ chạy, càng giáng đòn chí mạng vào Thế Kỷ thành.
Vậy mà Trần Minh Hành nuốt lấy toàn bộ trái đắng, thừa nhận hiệu lực pháp luật của lá thư chuyển nhượng cổ phần kia, đồng thời gánh lấy khoản vay 520 triệu. Đoán trước được giá nhà của Thịnh Hòa gia viên, cùng ngày Trần Minh Hành tuyên bố toàn diện đình chỉ thi công hạng mục Thế Kỷ thành, cổ phiếu 00601 lần đầu tiên rơi xuống mức giá 0 đồng.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời kinh doanh của Trần Minh Hành.
Trần Minh Hành tâm lực tiều tụy, xương còn chưa lành, vì áp lực của gia tộc, ngày hôm sau tuyên bố từ chức chủ tịch HĐQT và tổng giám đốc Lệ Cảnh, do anh em trong gia tộc là Trần Sơn, Trần Minh Kiến tiếp nhận.
Diễn biến trong nước như thế khiến Trần Vũ phải kết thúc khóa học ở Anh trước thời hạn, cùng Trần Thần tức tốc bay về Tĩnh Hải.
Ngày hôm đó Lâm Tuyền ngồi trong văn phòng u tối do cửa sổ đóng kín, không nhìn báo cáo liên quan tới Thế Kỷ thành mà Phương Nam đem tới, nói:
- Tiểu Sơ muốn tới chi nhánh ở Bắc Mỹ thực tập, mẹ em không nỡ, chị khuyên nó hộ em, bảo nó tới làm thư ký cho em.
Trần Thần mặt mày tái me tái mét, gần như phải do Trần Vũ dìu mới xuống nổi máy bay, quả nhiên không có Lâm Tuyền ở bên, cô không khắc phục nổi chứng sợ độ cao. Đón máy bay vẫn là Trương Đào, Điền Lệ, có điều không một ai có niềm vui gặp lại bạn bè.
Vừa mới gặp nhau Trương Đào đã bất bình nói:
- Lâm Tuyền vì đả kích Lệ Cảnh, bất chấp thủ đoạn áp chế thị trường dịa ốc Tĩnh Hải …
- Im đi!
Trần Thần căm ghét nhìn Trương Đào, Điền Lệ, cố gắng dằn cảm giác buồn nôn xuống, cắt ngang lời hắn:
- Thế Kỷ thành vốn là một hồi đánh cược, Tiểu Ba bao phiên cảnh cáo các người nguy hiểm trong hạng mục đó, các người suy diễn ác ý mục đích của anh ấy, giờ thất bại rồi lại đổ vấy lỗi lầm lên đầu anh ấy là sao. Chẳng lẽ toàn bộ nhà đầu tư lớn nhỏ, toàn bộ quan viên lớn nhỏ, toàn bộ 2 triệu người dân Tĩnh Hải đều nghe anh ấy bài bố chắc?
Bị cô gái nhỏ hơn mấy tuổi mắng cho trước mặt bao người, Trương Đào mặt tím như gan lợn, lòng thầm mắng, không phải vì Trần gia khốn kiếp các người, tôi đâu rơi vào cảnh này, các người đấu đá mặc xác các người liên quan gì tới tôi, Trần gia các người sắp xong rồi, còn tưởng mình là đại tiểu thư lên mặt dày đời người khác à? Được! Đợi lúc đó xem các người còn giữ thái độ kiêu kiệu này được không? Nếu không có Điền Lệ kéo áo, những lời đó của hắn đã phát ra ngoài.
Trần Vũ chỉ khẽ thở dài:
- Giờ nói những điều ấy còn ích gì, Thế Kỷ thành phải huy động được tiền xây dựng trong thời gian ngắn.
Nghe Trần Vũ có vẻ ngả theo đám Trương Đào, Trần Thần tức giận đẩy tay Trần Vũ ra đứng thẳng dậy, không thèm nhìn mặt bọn họ, kéo hành lý ra xe trước.
Trương Đào nén giận, hầm hừ nói:
- Đừng nói tới huy động vốn, với thế cục hiện nay, trừ khi có tập đoàn tài chính lớn tiếp nhận Thế Kỷ thành, nếu không chỉ riêng tổng cty XD phá sản, Lệ Cảnh cũng sập theo, chủ tịch Trần không chịu nổi áp lực lớn như vậy, đã đổ bệnh không công tác được nữa ...
- Hả?
Trần Vũ không nghĩ tình huống nghiêm trọng như thế:
- Rốt cuộc Thế Kỷ thành vay bao nhiêu tiền.
- Vay của NH thương nghiệp 1.8 tỷ, vay từ cơ cấu đầu cơ khác 1.9 tỷ, chưa tính khoản nợ nhỏ lẻ ...
Trần Vũ hít sâu một hơi mới miễn cưỡng trấn tĩnh được, lòng chấn động đồng thời day dứt hối hận, mấy năm qua cô trốn ở Anh, không ngó ngàng gì tới chuyện trong nước, nói cho cùng thâm tâm vẫn hận cha mẹ mình, không nghĩ tới áp lực trên vai cha mình gánh vác:
- Có phương án giải quyết nào hữu hiệu không? Đã liên hệ với tập đoàn tài chính lớn trong nước chưa?
- Hiện Thiên Tinh Hồ, Giai Thành, Hào Thành liên hợp lũng đoạn thị trường Tĩnh Hải, lại thêm tình thế ổn định vĩ mô hiện nay, khả năng tìm được tập đoàn khác hợp tác là rất thấp, nhưng chũng tôi vẫn nỗ lực ở phương diện này.
Trần Vũ gật đầu:
- Tôi không hiểu rõ lắm tình hình địa ốc trong nước, nghe tin tức là vội về đây.
- Chắc cô nhớ Trần Lập và Lục Nhất Mạn, bọn họ đang làm việc ở phòng nghiên cứu hạng mục của địa ốc Thẩm thị, nếu có thể hợp tác với tập đoàn Thẩm thị, đó là tập đoàn hùng mạnh, Liên hợp Tĩnh Hải quen ỷ thói lấy mạnh ức hiếp kẻ khác chắc chắn không dám đối đầu với bọn họ, nguy cơ của Thế Kỷ thành sẽ được giải trừ ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.