Quyển 4 - Chương 32: Xô xe (1)
Cảnh Tục
28/11/2014
Chiếc Beetle đi qua trung
tâm khu khai phát, đột nhiên một thiên niên ở đâu chạy ra, Phương Nam
giật mình vội phanh xe gấp, Lâm Tuyền đang ngủ gật, bị lực quán tính xô
mạnh về phía trước, còn may y luôn tuân thủ luật, có đeo giây an toàn,
chỉ bị giây siết vào ngực đau một chút thôi.
Lâm Tuyền nhổm người lên nhìn, người kia đã ngã xuống không thấy đâu nữa.
Phương Nam cuống lên:
- Cậu ta đột nhiên chạy ra, chưa xô phải đã ngã rồi.
- Xô phải người ta rồi.
Từ chỗ thiếu niên kia vừa chạy ra, có mấy người chạy tới hò hét, mấy cửa hàng bên cạnh nhìn thấy tai nạn không ngờ lại chẳng có ai phản ứng gì, ngược lại người qua đường thì dừng hết lại, xúm đông xúm đỏ ngó nghiêng chỉ chỏ.
- Chị, ở nguyên trong xe đừng xuống, khóa cửa xe lại.
Lâm Tuyền giữ lấy tay Phương Nam đang định mở cửa xe, y mở cửa đi xuống, nhìn thấy thiên niên kia còn cách mũi xe chừng 60cm, dưới người có một vũng máu, không thấy mặt thiếu niên đó thế nào.
- Xảy ra tai nạn rồi, mau gọi 110, 120 đi.
Mội người dân nhiệt tình lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, nhưng một thanh niên đưa tay ngăn lại:
- Gọi cảnh sát giao thông tới làm gì cho rắc rối, lại phong tỏa hiện trường, thủ tục này nọ tốn nửa ngày, ai làm ăn gì được nữa? Tôi thấy vấn đề không nghiêm trọng, chuyển sang bên đường giải quyết riêng là được.
Lâm Tuyền nhìn thanh niên đòi giải quyết riêng, liếc nhìn chỗ mà hắn chạy ra, là một công ty tài vụ, hỏi:
- Anh làm việc ở công ty tài vụ kia à?
Thanh niên kia sửng sốt, Lâm Tuyền không để ý tới hắn, lật thiếu niên nằm ngã dưới đất lại, lập tức ngớ ra, không ngờ là học sinh trong lớp y, là đứa đầu tiên xin thuốc là hôm đó, tên Trương Giới.
Trương Giới vừa rồi còn đang ôm bụng rên rỉ, mở mắt ra nhìn thấy Lâm Tuyền, mặt tái đi ngay tức thì, lồm cồm bò dậy co chân chạy, Lâm Tuyền lao theo, thiếu chút nữa bị nó thoát, tóm lấy tóc của nó ấn lên mũi xe. Phương Nam ở trong xe kinh hoàng la lên:
- Có chuyện gì, sao lại đánh người ?
Thanh niên kia thấy tình hình có vẻ bất thường, lặng lẽ lui vào đám đông.
- Đứng lại, nó thiếu các người bao nhiêu tiền mà các người ép nó làm chuyện này.
Lâm Tuyền như có mắt sau lưng, giật giọng quát:
Thanh niên kia cười gượng nói:
- Không liên quan gì tới công ty chúng tôi hết, tự giải quyết với nhau đi.
- Gọi giám đốc các người lại đây.
Lâm Tuyền mặt tối lại:
- Chỗ này xảy ra tai nạn mà nhà xung quanh không có ai tới, có thể thấy loại chuyện này các người không chỉ làm một lần.
Đám đông xung quanh nghe thế quay đầu nhìn biển công ty tài vụ kia, kết hợp với phản ứng của Trương Giới, việc đã quá rõ ràng, nhao nhao chửi bới:
- Các người còn nhân tính không, ép thằng bé làm chuyện đó, lỡ án mạng thì sao?
- Mau gọi cảnh sát tới, không thể để loại công ty này tồn tại được.
- Người anh em, có gì chúng ta từ từ nói với nhau ...
Một thanh niên mặc com lê đàng hoàng tuổi chừng 30 nãy giờ đứng quan sát, thấy tình hình dần nằm ngoài kiểm soát vội chạy tới:
- Không ai ép cậu ta làm vậy cả, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chúng ta vào kia nói.
Đồng thời có mấy tên mặt mày bặm trợn ra xua đuổi đám đông, lấy cớ giải phóng ách tắc cho mọi người đi lại.
Lâm Tuyền cách cửa xe bảo với Phương Nam:
- Chị ở lại ngoài này, em vào với bọn họ.
Phương Nam tuy không yên tâm để Lâm Tuyền vào đó, nhưng cả hai cùng vào cũng không được, lỡ đám người đó giở trò gì không ai để cầu cứu, có cô ở ngoài đám người kia còn cố kỵ, dặn:
- Cận thận đấy.
Lâm Tuyền gật đầu, túm cổ áo Trương Giới kéo đứng thẳng dậy, đẩy về phía công ty kia:
- Đi vào.
Đi lên chiếc cầu thang sắt dỉ sét loang lổ tới tầng hai, công ty tài vụ này chỉ có diện tích chừng 200 mét vuông, Lâm Tuyền đi vào một văn phòng, tự mình ngồi xuống ghế sô pha, đưa mắt nhìn đám người theo sau, cứ như y là chủ ở đây.
- Kẻ hèn này là Long Đạt Minh, là giám đốc của công ty tài vụ, vừa rồi đúng là có chút hiểu lầm, xin hỏi người anh em ...
Đây gọi là tiền lệ hậu binh, Long Đạt Minh thấy Lâm Tuyền khí thế không phải tầm thường, cẩn thận thăm dò trước:
- Tôi họ Lâm, là giảo viên của trường Trung học Tây Trạch, thật không may nó là học sinh của tôi, nếu không tôi chẳng thèm dính vào mấy loại chuyện này, nó nợ các người bao nhiêu?
Lâm Tuyền kéo ống tay áo Trương Giới lên, còn có một số vết thương cũ:
- Nó làm cái chuyện này bao nhiêu lần rồi?
Long Đạt Minh thấy Lâm Tuyền chẳng qua chỉ là một giáo viên, người bên dưới thì đã dần tản đi, lấy lại khí thế ngồi đối diện với y:
- Nhà thằng nhãi này mở một xưởng đúc, nợ công ty chúng tôi 200.000. Nhưng có một điều cần phải nói rõ với thầy Lâm, hành vi của nó không liên quan gì tới công ty chúng tôi, không tin cứ hỏi nó mà xem.
Kéo Trương Giới tới, bóp cằm hắn đầy lên để hắn nhìn Lâm Tuyền:
- Mày nói với thầy Lâm xem, chuyện này có liên quan gì tới bọn tao không?
Mắt Trương Giới đầy vẻ khuất nhục, cắn chặt răng không nói.
Long Đạt Minh tát hắn một cái:
- Mày nói đi chứ, có liên quan gì tới bọn tao không?
Lâm Tuyền lạnh nhạt nhìn cảnh diễn ra trước mắt, Trương Giới không chịu lên tiếng, nói:
- Nhà em thiếu tiền người ta, cái mạng của em đền cho người ta là phải thôi, làm phiền mọi người rồi, tôi đi đây.
- Thầy Lâm có tranh chấp nợ nần gì không? Từ một nghìn tới 10 triệu, công ty chúng tôi đều có thể giải quyết dùm.
Long Đạt Minh cười rất nghề nghiệp lấy thuốc lá ra mời, hắn thấy tên thầy giáo này rất thú vị, không phải e sợ gì bọn chúng:
Lâm Tuyền nhận lấy điều thuốc, nhìn một cái rồi bỏ xuống:
- Thôi, tôi cứ hút thuốc của mình cho quen.
Đột nhiên Phương Nam đẩy cửa đi vào, theo sau còn có Cao Tuấn, thấy Lâm Tuyền không sao mới thở phào, nói:
- Vừa rồi nhìn thấy Cao Tuấn, nên tôi gọi cậu ta lên cùng xem sao.
Lâm Tuyền "ừm" một tiếng, không vội đi nữa, ngồi xuống ghế sô pha.
- Giám đốc Cao quen thầy Lâm sao?
Long Đạt Minh rút mọt điếu thuốc ra mời, mắt thì không kìm được liếc nhìn Phương Nam đang ngày càng trở nêm diễm lệ hút hồn nam nhân.
Cao Tuấn không thèm để ý tới hắn, đi tới trước mặt Lâm Tuyền, kính cẩn nói:
- Ngài Lâm, vừa rồi tôi nhìn thấy xe chị Phương Nam đỗ ngoài kia, còn tưởng có chuyện gì?
- Các anh có liên quan tới cái công ty này à?
- Coi như cũng quen biết ạ.
- Học sinh của tôi có chút tranh chấp nợ nần với công ty này.
Lâm Tuyền hất hàm về phía Long Đạt Minh:
- Giám đốc Long, anh nói tình hình cụ thể được không?
Long Đạt Minh tròn mắt, Cao Tuấn trước mặt vị thầy giáo này không có tư cách ngồi, y rốt cuộc là ai? Còn may, còn may vừa rồi không có lời lẽ gì đắc tội với y, vội gọi một nữ nhân viên mang tài liệu tới, đặt trước mặt Lâm Tuyền, định ngồi xuống từ từ giải thích, bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Cao Tuấn chiều sang, thuận thế khom người nói:
- Xưởng đúc linh kiện Đại Giới khu khai phát, ngày 25 tháng 4, vay của công ty chúng tôi 200.000, lãi suất hàng năm là 20%, hẹn trả hết trong 10 đợt, mỗi đợt trả 240.000, liên tục trả bốn tháng rồi, tới tháng trước đến hạn trả nợ bọn họ yêu cầu hoãn trả nợ, quy củ trong giới tài chính chúng tôi là, hoãn trả nợ một lần, là phải trả cả vốn lẫn lãi, trước khi vay tiền đã thỏa thuận rồi, còn viết bên trong hợp đồng, cho nên chúng tôi yêu cầu xưởng đúc Đại Giới trả hết số tiền còn lại. Còn sự kiện xô xe kia, khả năng là do một nhân viên nào đó của công ty tôi lỡ mồm nói ra, tuyệt đối không có ý ép nó.
Chẳng có gì khó đoán, Lâm Tuyền hỏi Trương Giới:
- Có phải như vậy không?
Lâm Tuyền nhổm người lên nhìn, người kia đã ngã xuống không thấy đâu nữa.
Phương Nam cuống lên:
- Cậu ta đột nhiên chạy ra, chưa xô phải đã ngã rồi.
- Xô phải người ta rồi.
Từ chỗ thiếu niên kia vừa chạy ra, có mấy người chạy tới hò hét, mấy cửa hàng bên cạnh nhìn thấy tai nạn không ngờ lại chẳng có ai phản ứng gì, ngược lại người qua đường thì dừng hết lại, xúm đông xúm đỏ ngó nghiêng chỉ chỏ.
- Chị, ở nguyên trong xe đừng xuống, khóa cửa xe lại.
Lâm Tuyền giữ lấy tay Phương Nam đang định mở cửa xe, y mở cửa đi xuống, nhìn thấy thiên niên kia còn cách mũi xe chừng 60cm, dưới người có một vũng máu, không thấy mặt thiếu niên đó thế nào.
- Xảy ra tai nạn rồi, mau gọi 110, 120 đi.
Mội người dân nhiệt tình lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, nhưng một thanh niên đưa tay ngăn lại:
- Gọi cảnh sát giao thông tới làm gì cho rắc rối, lại phong tỏa hiện trường, thủ tục này nọ tốn nửa ngày, ai làm ăn gì được nữa? Tôi thấy vấn đề không nghiêm trọng, chuyển sang bên đường giải quyết riêng là được.
Lâm Tuyền nhìn thanh niên đòi giải quyết riêng, liếc nhìn chỗ mà hắn chạy ra, là một công ty tài vụ, hỏi:
- Anh làm việc ở công ty tài vụ kia à?
Thanh niên kia sửng sốt, Lâm Tuyền không để ý tới hắn, lật thiếu niên nằm ngã dưới đất lại, lập tức ngớ ra, không ngờ là học sinh trong lớp y, là đứa đầu tiên xin thuốc là hôm đó, tên Trương Giới.
Trương Giới vừa rồi còn đang ôm bụng rên rỉ, mở mắt ra nhìn thấy Lâm Tuyền, mặt tái đi ngay tức thì, lồm cồm bò dậy co chân chạy, Lâm Tuyền lao theo, thiếu chút nữa bị nó thoát, tóm lấy tóc của nó ấn lên mũi xe. Phương Nam ở trong xe kinh hoàng la lên:
- Có chuyện gì, sao lại đánh người ?
Thanh niên kia thấy tình hình có vẻ bất thường, lặng lẽ lui vào đám đông.
- Đứng lại, nó thiếu các người bao nhiêu tiền mà các người ép nó làm chuyện này.
Lâm Tuyền như có mắt sau lưng, giật giọng quát:
Thanh niên kia cười gượng nói:
- Không liên quan gì tới công ty chúng tôi hết, tự giải quyết với nhau đi.
- Gọi giám đốc các người lại đây.
Lâm Tuyền mặt tối lại:
- Chỗ này xảy ra tai nạn mà nhà xung quanh không có ai tới, có thể thấy loại chuyện này các người không chỉ làm một lần.
Đám đông xung quanh nghe thế quay đầu nhìn biển công ty tài vụ kia, kết hợp với phản ứng của Trương Giới, việc đã quá rõ ràng, nhao nhao chửi bới:
- Các người còn nhân tính không, ép thằng bé làm chuyện đó, lỡ án mạng thì sao?
- Mau gọi cảnh sát tới, không thể để loại công ty này tồn tại được.
- Người anh em, có gì chúng ta từ từ nói với nhau ...
Một thanh niên mặc com lê đàng hoàng tuổi chừng 30 nãy giờ đứng quan sát, thấy tình hình dần nằm ngoài kiểm soát vội chạy tới:
- Không ai ép cậu ta làm vậy cả, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chúng ta vào kia nói.
Đồng thời có mấy tên mặt mày bặm trợn ra xua đuổi đám đông, lấy cớ giải phóng ách tắc cho mọi người đi lại.
Lâm Tuyền cách cửa xe bảo với Phương Nam:
- Chị ở lại ngoài này, em vào với bọn họ.
Phương Nam tuy không yên tâm để Lâm Tuyền vào đó, nhưng cả hai cùng vào cũng không được, lỡ đám người đó giở trò gì không ai để cầu cứu, có cô ở ngoài đám người kia còn cố kỵ, dặn:
- Cận thận đấy.
Lâm Tuyền gật đầu, túm cổ áo Trương Giới kéo đứng thẳng dậy, đẩy về phía công ty kia:
- Đi vào.
Đi lên chiếc cầu thang sắt dỉ sét loang lổ tới tầng hai, công ty tài vụ này chỉ có diện tích chừng 200 mét vuông, Lâm Tuyền đi vào một văn phòng, tự mình ngồi xuống ghế sô pha, đưa mắt nhìn đám người theo sau, cứ như y là chủ ở đây.
- Kẻ hèn này là Long Đạt Minh, là giám đốc của công ty tài vụ, vừa rồi đúng là có chút hiểu lầm, xin hỏi người anh em ...
Đây gọi là tiền lệ hậu binh, Long Đạt Minh thấy Lâm Tuyền khí thế không phải tầm thường, cẩn thận thăm dò trước:
- Tôi họ Lâm, là giảo viên của trường Trung học Tây Trạch, thật không may nó là học sinh của tôi, nếu không tôi chẳng thèm dính vào mấy loại chuyện này, nó nợ các người bao nhiêu?
Lâm Tuyền kéo ống tay áo Trương Giới lên, còn có một số vết thương cũ:
- Nó làm cái chuyện này bao nhiêu lần rồi?
Long Đạt Minh thấy Lâm Tuyền chẳng qua chỉ là một giáo viên, người bên dưới thì đã dần tản đi, lấy lại khí thế ngồi đối diện với y:
- Nhà thằng nhãi này mở một xưởng đúc, nợ công ty chúng tôi 200.000. Nhưng có một điều cần phải nói rõ với thầy Lâm, hành vi của nó không liên quan gì tới công ty chúng tôi, không tin cứ hỏi nó mà xem.
Kéo Trương Giới tới, bóp cằm hắn đầy lên để hắn nhìn Lâm Tuyền:
- Mày nói với thầy Lâm xem, chuyện này có liên quan gì tới bọn tao không?
Mắt Trương Giới đầy vẻ khuất nhục, cắn chặt răng không nói.
Long Đạt Minh tát hắn một cái:
- Mày nói đi chứ, có liên quan gì tới bọn tao không?
Lâm Tuyền lạnh nhạt nhìn cảnh diễn ra trước mắt, Trương Giới không chịu lên tiếng, nói:
- Nhà em thiếu tiền người ta, cái mạng của em đền cho người ta là phải thôi, làm phiền mọi người rồi, tôi đi đây.
- Thầy Lâm có tranh chấp nợ nần gì không? Từ một nghìn tới 10 triệu, công ty chúng tôi đều có thể giải quyết dùm.
Long Đạt Minh cười rất nghề nghiệp lấy thuốc lá ra mời, hắn thấy tên thầy giáo này rất thú vị, không phải e sợ gì bọn chúng:
Lâm Tuyền nhận lấy điều thuốc, nhìn một cái rồi bỏ xuống:
- Thôi, tôi cứ hút thuốc của mình cho quen.
Đột nhiên Phương Nam đẩy cửa đi vào, theo sau còn có Cao Tuấn, thấy Lâm Tuyền không sao mới thở phào, nói:
- Vừa rồi nhìn thấy Cao Tuấn, nên tôi gọi cậu ta lên cùng xem sao.
Lâm Tuyền "ừm" một tiếng, không vội đi nữa, ngồi xuống ghế sô pha.
- Giám đốc Cao quen thầy Lâm sao?
Long Đạt Minh rút mọt điếu thuốc ra mời, mắt thì không kìm được liếc nhìn Phương Nam đang ngày càng trở nêm diễm lệ hút hồn nam nhân.
Cao Tuấn không thèm để ý tới hắn, đi tới trước mặt Lâm Tuyền, kính cẩn nói:
- Ngài Lâm, vừa rồi tôi nhìn thấy xe chị Phương Nam đỗ ngoài kia, còn tưởng có chuyện gì?
- Các anh có liên quan tới cái công ty này à?
- Coi như cũng quen biết ạ.
- Học sinh của tôi có chút tranh chấp nợ nần với công ty này.
Lâm Tuyền hất hàm về phía Long Đạt Minh:
- Giám đốc Long, anh nói tình hình cụ thể được không?
Long Đạt Minh tròn mắt, Cao Tuấn trước mặt vị thầy giáo này không có tư cách ngồi, y rốt cuộc là ai? Còn may, còn may vừa rồi không có lời lẽ gì đắc tội với y, vội gọi một nữ nhân viên mang tài liệu tới, đặt trước mặt Lâm Tuyền, định ngồi xuống từ từ giải thích, bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Cao Tuấn chiều sang, thuận thế khom người nói:
- Xưởng đúc linh kiện Đại Giới khu khai phát, ngày 25 tháng 4, vay của công ty chúng tôi 200.000, lãi suất hàng năm là 20%, hẹn trả hết trong 10 đợt, mỗi đợt trả 240.000, liên tục trả bốn tháng rồi, tới tháng trước đến hạn trả nợ bọn họ yêu cầu hoãn trả nợ, quy củ trong giới tài chính chúng tôi là, hoãn trả nợ một lần, là phải trả cả vốn lẫn lãi, trước khi vay tiền đã thỏa thuận rồi, còn viết bên trong hợp đồng, cho nên chúng tôi yêu cầu xưởng đúc Đại Giới trả hết số tiền còn lại. Còn sự kiện xô xe kia, khả năng là do một nhân viên nào đó của công ty tôi lỡ mồm nói ra, tuyệt đối không có ý ép nó.
Chẳng có gì khó đoán, Lâm Tuyền hỏi Trương Giới:
- Có phải như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.