Quyển 5 - Chương 20: Xung đột (2)
Cảnh Tục
22/12/2014
Vì sân trường Tây Trạch
không chứa được nhiều người, nên quảng trường trung tâm Nam Cảng đặt màn hình cỡ lớn cho mấy nghìn người tập trung xem.
Lâm Tuyền tất nhiên đi theo một lối riêng vào hiện trường, được ngồi ở hàng ghế đầu tiên, y là người rất khó để bên ngoài ảnh hưởng tới tâm tình của y, có điều tới hiện trường buổi biểu diễn, vẫn cảm thụ được không khí sôi trào khiến máu người ta như chảy nhanh gấp bội, kế hoạch chỉ cho 2.500 người vào, cuối cùng chen lấn tới 3.000 người, lâm thời tăng thêm mấy máy lạnh cũng không giảm bớt được nhiệt độ hiện trường, cũng có nhiệt trong tâm tình, có cái nhiệt ở sinh lý.
Lâm Tuyền giống như tất cả khán giả đợi Trần Phi Lăng lên sân khấu biểu diễn, cảm thấy Chu Sơn lên phát biểu khai mạc tuần lễ hoạt động nghệ thuật sao mà rườm rà đến phát bực, may có Tiêu Lỵ Lỵ dẫn chương trình, tuy phong cách có nót nớt, nhưng bộ váy hồng ngắn gợi cảm và khuôn mặt trẻ trung ngọt ngào của cô khiến người dưới sẵn sàng chờ đợi một lúc.
Còn có vô số người hâm mộ quanh quẩn bên ngoài sân, tường bao của Trung học Tây Trạch không ngăn cản được họ, nhìn người trèo tường, người leo cây lố nhố khắp nơi, Lâm Tuyền xót của, sau buổi biểu diễn này chi phí bảo trì tăng lên không ít.
Quách Bảo Lâm chẳng biết từ đâu ra chen tới bên cạnh Lâm Tuyền, ra sức dung túng y tới hậu trường xem Trần Phi Lăng trang điểm.
Người quen quá nhiều, quan trọng là còn có Tiểu Tư Vũ đi theo, Lâm Tuyền tuy rất động lòng, nhưng ngại không hưởng ứng, thấy Quách Bảo Lâm định chen tới trước sân khấu nhìn quần lót của Tiêu Lỵ Lỵ, Lâm Tuyền trang nghiêm ngăn lại:
- Dừng lại, học sinh của tao đấy. Mày làm thế sau này làm sao tao ngẩng đầu lên nhìn bọn chúng? May muốn phát tiết nội tâm đen tối dâm dục hay là muốn tao với mày cắt áo tuyệt nghĩa nào.
Quách Bảo Lâm ngượng ngùng đứng tại chỗ, ngồi được một lúc nghe tiếng nữ sinh đằng sau hò hét gọi tên Trần Phi Lăng mà ngứa ngáy, chê Lâm Tuyền ngụy quân tử, có ghế không ngồi một mình chen lấn trong đám đông, chẳng biết hôm nay bao nhiêu người đi xem hát thực sự, bao nhiêu người mang ý đồ xấu xa như hắn.
Nói thật đi nghe ca nhạc tới buổi biểu diễn thế này không phải lựa chọn hợp lý, dù dàn loa công suất lớn cũng không át hết tiếng hò reo điếc tai phía dưới.
Tiểu Tư Vũ lúc đầu còn phấn khích sau cũng nhàm dần, ngồi trong lòng Lâm Tuyền ngủ ngon lành, không biết Trần Vũ có ở trong đám đông kia không, cô ấy rất hâm mộ Trần Phi Lăng. Lâm Tuyền mắt nhìn lên sân khấu mà đâu óc để tận đẩu đâu, cho tới khi người dẫn chương trình đi ra tuyên bố buổi biểu diễn kết th úc, Trần Phi Lăng ra sân khấu cám ơn, hội trường tức thì bùng lên tiếng hò hét như sấm động mới làm Lâm Tuyền mới tỉnh lại.
Đợi cho mọi người rời đi vãn rồi, Lâm Tuyền dắt tay Tiểu Tư Vũ rời sân thể dục, không ngờ ra ngài thấy vẫn có hàng ngàn người hâm mộ đứng đó không chịu đi, đợi Trần Phi Lăng thay trang phục đi ra, người vốn ở quảng trường trung tâm cũng tràn cả tới.
- Điên rồi.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuyền là gọi cho Chu Sơn hỏi xem có biện pháp ứng phó không.
- Chúng tôi đã dự liệu trước tình hình này, còn chuyên môn định ra phương án ứng phó khẩn cấp, cục công an thành phố đã tăng cường lực lượng tới Tân thành Nam Cảng, học sinh trong trường cũng được tổ chức bảo vệ Trần Phi Lăng rời khỏi đây. Có điều anh Lâm phải cẩn thận, đừng để người ta nhận ra.
Chu Sơn vừa nói thế Lâm Tuyền liền giật mình, vội bế Tiểu Tư Vũ quay trở về sân thể dục, ra sau hậu trường, tìm được đám Chu Sơn, Trần Phi Lăng vẫn ngồi đó, vừa cười nói với nhân viên công tác, vừa luôn tay ký tên lên ảnh.
Thấy Lâm Tuyền bế một cô bé xinh xắn đi vào, đôi mắt như nước của Trần Phi Lăng ánh lên niềm vui không kìm nén được, dừng tay lại, giọng có chút hờn dỗi:
- Anh đúng là người bận rộn đấy, tới giờ mới chịu ra mặt.
- Ấy, đừng ngừng, chữ ký của cô đáng tiền lắm.
Trần Phi Lăng lườm y một cái, phong tình điên đảo khiến không ít nhân viên công tác nín thở.
Lâm Tuyền hỏi Chu Sơn:
- Bên ngoài người chen lấn quá đông, không thể tiếp tục như thế được, an bài một người, che kín mặt, ngồi lên xi đi trước, phân tán sự chú ý của mọi người, tôi sẽ bảo Quý Vĩnh lái xe tới đưa Trần tiểu thư về khách sạn.
Tiêu Lỵ Lỵ vẫn chưa thay trang phục, tâm tình chưa hết kích động, mười mấy học sinh được chọn ra tổ chức buổi biểu diễn đều như thế, chạy cả tới đòi Lâm Tuyền đánh giá buổi biểu diễn.
Lâm Tuyền nói những lời khen ngợi khẳng định rồi kéo Trương Giới qua một bên:
- Nghe nói em báo danh vào Đh Tĩnh Hải, vì sao không phải Đh Đông Hải.
- Vì ba đứa bọn em đều vào ĐH Tinh Hải.
- Đây mà là lý do à?
Trương Giới gãi đầu:
- Thầy, nghe nói thầy tới Đh Tĩnh Hải giảng bài à?
- Ừ, còn chưa xác định, nhìn bộ dạng kém cỏi của các em kia, Đh Tĩnh Hải là cái trường rác rưởi, muốn thoát khỏi đống rác mà không phải rác, thì còn khó hơn so với học ở ĐH Đông Hải nhiều. Thôi, mặc xác bọn em.
- Cái gì mà rác rưởi với không rác rưởi thế.
Trần Phi Lăng lại dừng bút hỏi:
Tiêu Lỵ Lỵ mau mắn giải thích:
- Tục ngữ của thầy Lâm ạ, tức là giống câu "rời bùn mà không hôi mùi bùn".
Trần Phi Lăng phun nước lên ảnh chụp, đưa tay ôm bụng:
- Lần nào cũng bị anh chọc người chết thôi.
- Buồn cười lắm à?
Lâm Tuyền hỏi đám học sinh, cả bọn ngơ ngác lắc đầu, câu này của thầy Lâm đúng là chẳng buồn cười tẹo nào, có điều Trần Phi Lăng cười rũ rượi, nụ cười đó khiến tim người ta rung rinh.
Dương đông kích tây, Tiêu Lỵ Lỵ đảm nhận mồi nhử, lấy khăn quàng che kín mặt ngồi vào chiếc xe của Trần Phi Lăng, đám đông bên ngoài hò nhau đuổi theo, chỉ còn lại lác đác vài nhóm người không biết vì sao chưa chịu về. Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ, chuẩn bị đưa Trần Phi Lăng về khách sạn, Trần Phi Lăng đưa cho y một cái kính đen.
- Để làm gì, đâu cần phải làm bộ xã hội đen?
- Phóng viên nhất định còn chưa đi, bọn họ tinh lắm.
Lâm Tuyền đeo kính lên, Tiểu Tư Vũ thấy hay cũng đòi một cái, không có cỡ trẻ con, chiếc kính che quá nửa mặt cô bé, vừa mới ra cổng, tức thì ánh đèn chớp liên hồi, làm Tiểu Tư Vũ sợ hãi hét toáng lên.
Trần Phi Lăng, Lâm Tuyền, chị Lâm bao quanh cô bé, đi vào chiếc xe thương vụ Becker, những nhân viên khác đi lên xe sau, một trước một sau lao khỏi vòng vây của đám phóng viên, tới thẳng khách sạn Tĩnh Hải.
Trần Phi Lăng nhìn trang trí xa hoa trong xe:
- Anh làm đầu tư rất lớn thì phải.
- Ài, cũng chỉ có khách quý như cô mới đem cái xe này ra dùng thôi, nếu không riêng tiền xăng dầu cũng đủ làm công ty cỏn con của tôi dẹp tiệm.
Lâm Tuyền đặt Tiểu Tư Vũ trong lòng, thuận miệng nói bừa:
Trần Phi Lăng ghé người tới béo má Tiểu Tư Vũ, chẳng hề ngại cổ áo trễ xuống, khiến xuân sắc bên trong hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Tuyền. Lâm Tuyền đỏ mặt ngượng ngùng quay đầu đi, nói chuyện với chị Lâm:
- Khi nào mọi người rời Tĩnh Hải? Trần tiểu thư bây giờ chỉ được tính là một nửa người Tĩnh Hải thôi, phải để tôi làm trọn tình địa chủ chứ.
- Tối ngày mai chúng tôi còn có cuộc gặp gỡ fan hâm mộ ở ĐTH Tây Trạch.
Lâm Tuyền gật đầu, chẳng nói là mai mời khách.
- Anh bắt đâu được đứa bé này ở đâu thế?
Trần Phi Lăng chống tay lên đùi Lâm Tuyền, người nhoài ra trêu ghẹo Tiểu Tư Vu, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuyền, động tác cực kỳ thân mật:
- Cháu không phải là trẻ con bị bắt.
Tiểu Tư Vũ chề mồm ra, giọng vừa đanh vừa dữ:
- Mẹ cháu còn xinh đẹp hơn cô nhiều.
Lâm Tuyền cười béo má Tiểu Tư Vũ, cô bé con đã biết đánh ghen giúp mẹ rồi, mượn động tác bế Tiểu Tư Vũ lên để Trần Phi Lăng phải lui lại:
- Con của Phương Nam, là con gái nuôi của tôi.
- Là con của ba chứ, ba Quách mới là ba nuôi.
Tiểu Tư Vũ đính chính ngay:
- Ừ phải, Tiểu Tư Vũ là con gái ngoan của ba mà.
Lâm Tuyền tất nhiên đi theo một lối riêng vào hiện trường, được ngồi ở hàng ghế đầu tiên, y là người rất khó để bên ngoài ảnh hưởng tới tâm tình của y, có điều tới hiện trường buổi biểu diễn, vẫn cảm thụ được không khí sôi trào khiến máu người ta như chảy nhanh gấp bội, kế hoạch chỉ cho 2.500 người vào, cuối cùng chen lấn tới 3.000 người, lâm thời tăng thêm mấy máy lạnh cũng không giảm bớt được nhiệt độ hiện trường, cũng có nhiệt trong tâm tình, có cái nhiệt ở sinh lý.
Lâm Tuyền giống như tất cả khán giả đợi Trần Phi Lăng lên sân khấu biểu diễn, cảm thấy Chu Sơn lên phát biểu khai mạc tuần lễ hoạt động nghệ thuật sao mà rườm rà đến phát bực, may có Tiêu Lỵ Lỵ dẫn chương trình, tuy phong cách có nót nớt, nhưng bộ váy hồng ngắn gợi cảm và khuôn mặt trẻ trung ngọt ngào của cô khiến người dưới sẵn sàng chờ đợi một lúc.
Còn có vô số người hâm mộ quanh quẩn bên ngoài sân, tường bao của Trung học Tây Trạch không ngăn cản được họ, nhìn người trèo tường, người leo cây lố nhố khắp nơi, Lâm Tuyền xót của, sau buổi biểu diễn này chi phí bảo trì tăng lên không ít.
Quách Bảo Lâm chẳng biết từ đâu ra chen tới bên cạnh Lâm Tuyền, ra sức dung túng y tới hậu trường xem Trần Phi Lăng trang điểm.
Người quen quá nhiều, quan trọng là còn có Tiểu Tư Vũ đi theo, Lâm Tuyền tuy rất động lòng, nhưng ngại không hưởng ứng, thấy Quách Bảo Lâm định chen tới trước sân khấu nhìn quần lót của Tiêu Lỵ Lỵ, Lâm Tuyền trang nghiêm ngăn lại:
- Dừng lại, học sinh của tao đấy. Mày làm thế sau này làm sao tao ngẩng đầu lên nhìn bọn chúng? May muốn phát tiết nội tâm đen tối dâm dục hay là muốn tao với mày cắt áo tuyệt nghĩa nào.
Quách Bảo Lâm ngượng ngùng đứng tại chỗ, ngồi được một lúc nghe tiếng nữ sinh đằng sau hò hét gọi tên Trần Phi Lăng mà ngứa ngáy, chê Lâm Tuyền ngụy quân tử, có ghế không ngồi một mình chen lấn trong đám đông, chẳng biết hôm nay bao nhiêu người đi xem hát thực sự, bao nhiêu người mang ý đồ xấu xa như hắn.
Nói thật đi nghe ca nhạc tới buổi biểu diễn thế này không phải lựa chọn hợp lý, dù dàn loa công suất lớn cũng không át hết tiếng hò reo điếc tai phía dưới.
Tiểu Tư Vũ lúc đầu còn phấn khích sau cũng nhàm dần, ngồi trong lòng Lâm Tuyền ngủ ngon lành, không biết Trần Vũ có ở trong đám đông kia không, cô ấy rất hâm mộ Trần Phi Lăng. Lâm Tuyền mắt nhìn lên sân khấu mà đâu óc để tận đẩu đâu, cho tới khi người dẫn chương trình đi ra tuyên bố buổi biểu diễn kết th úc, Trần Phi Lăng ra sân khấu cám ơn, hội trường tức thì bùng lên tiếng hò hét như sấm động mới làm Lâm Tuyền mới tỉnh lại.
Đợi cho mọi người rời đi vãn rồi, Lâm Tuyền dắt tay Tiểu Tư Vũ rời sân thể dục, không ngờ ra ngài thấy vẫn có hàng ngàn người hâm mộ đứng đó không chịu đi, đợi Trần Phi Lăng thay trang phục đi ra, người vốn ở quảng trường trung tâm cũng tràn cả tới.
- Điên rồi.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuyền là gọi cho Chu Sơn hỏi xem có biện pháp ứng phó không.
- Chúng tôi đã dự liệu trước tình hình này, còn chuyên môn định ra phương án ứng phó khẩn cấp, cục công an thành phố đã tăng cường lực lượng tới Tân thành Nam Cảng, học sinh trong trường cũng được tổ chức bảo vệ Trần Phi Lăng rời khỏi đây. Có điều anh Lâm phải cẩn thận, đừng để người ta nhận ra.
Chu Sơn vừa nói thế Lâm Tuyền liền giật mình, vội bế Tiểu Tư Vũ quay trở về sân thể dục, ra sau hậu trường, tìm được đám Chu Sơn, Trần Phi Lăng vẫn ngồi đó, vừa cười nói với nhân viên công tác, vừa luôn tay ký tên lên ảnh.
Thấy Lâm Tuyền bế một cô bé xinh xắn đi vào, đôi mắt như nước của Trần Phi Lăng ánh lên niềm vui không kìm nén được, dừng tay lại, giọng có chút hờn dỗi:
- Anh đúng là người bận rộn đấy, tới giờ mới chịu ra mặt.
- Ấy, đừng ngừng, chữ ký của cô đáng tiền lắm.
Trần Phi Lăng lườm y một cái, phong tình điên đảo khiến không ít nhân viên công tác nín thở.
Lâm Tuyền hỏi Chu Sơn:
- Bên ngoài người chen lấn quá đông, không thể tiếp tục như thế được, an bài một người, che kín mặt, ngồi lên xi đi trước, phân tán sự chú ý của mọi người, tôi sẽ bảo Quý Vĩnh lái xe tới đưa Trần tiểu thư về khách sạn.
Tiêu Lỵ Lỵ vẫn chưa thay trang phục, tâm tình chưa hết kích động, mười mấy học sinh được chọn ra tổ chức buổi biểu diễn đều như thế, chạy cả tới đòi Lâm Tuyền đánh giá buổi biểu diễn.
Lâm Tuyền nói những lời khen ngợi khẳng định rồi kéo Trương Giới qua một bên:
- Nghe nói em báo danh vào Đh Tĩnh Hải, vì sao không phải Đh Đông Hải.
- Vì ba đứa bọn em đều vào ĐH Tinh Hải.
- Đây mà là lý do à?
Trương Giới gãi đầu:
- Thầy, nghe nói thầy tới Đh Tĩnh Hải giảng bài à?
- Ừ, còn chưa xác định, nhìn bộ dạng kém cỏi của các em kia, Đh Tĩnh Hải là cái trường rác rưởi, muốn thoát khỏi đống rác mà không phải rác, thì còn khó hơn so với học ở ĐH Đông Hải nhiều. Thôi, mặc xác bọn em.
- Cái gì mà rác rưởi với không rác rưởi thế.
Trần Phi Lăng lại dừng bút hỏi:
Tiêu Lỵ Lỵ mau mắn giải thích:
- Tục ngữ của thầy Lâm ạ, tức là giống câu "rời bùn mà không hôi mùi bùn".
Trần Phi Lăng phun nước lên ảnh chụp, đưa tay ôm bụng:
- Lần nào cũng bị anh chọc người chết thôi.
- Buồn cười lắm à?
Lâm Tuyền hỏi đám học sinh, cả bọn ngơ ngác lắc đầu, câu này của thầy Lâm đúng là chẳng buồn cười tẹo nào, có điều Trần Phi Lăng cười rũ rượi, nụ cười đó khiến tim người ta rung rinh.
Dương đông kích tây, Tiêu Lỵ Lỵ đảm nhận mồi nhử, lấy khăn quàng che kín mặt ngồi vào chiếc xe của Trần Phi Lăng, đám đông bên ngoài hò nhau đuổi theo, chỉ còn lại lác đác vài nhóm người không biết vì sao chưa chịu về. Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ, chuẩn bị đưa Trần Phi Lăng về khách sạn, Trần Phi Lăng đưa cho y một cái kính đen.
- Để làm gì, đâu cần phải làm bộ xã hội đen?
- Phóng viên nhất định còn chưa đi, bọn họ tinh lắm.
Lâm Tuyền đeo kính lên, Tiểu Tư Vũ thấy hay cũng đòi một cái, không có cỡ trẻ con, chiếc kính che quá nửa mặt cô bé, vừa mới ra cổng, tức thì ánh đèn chớp liên hồi, làm Tiểu Tư Vũ sợ hãi hét toáng lên.
Trần Phi Lăng, Lâm Tuyền, chị Lâm bao quanh cô bé, đi vào chiếc xe thương vụ Becker, những nhân viên khác đi lên xe sau, một trước một sau lao khỏi vòng vây của đám phóng viên, tới thẳng khách sạn Tĩnh Hải.
Trần Phi Lăng nhìn trang trí xa hoa trong xe:
- Anh làm đầu tư rất lớn thì phải.
- Ài, cũng chỉ có khách quý như cô mới đem cái xe này ra dùng thôi, nếu không riêng tiền xăng dầu cũng đủ làm công ty cỏn con của tôi dẹp tiệm.
Lâm Tuyền đặt Tiểu Tư Vũ trong lòng, thuận miệng nói bừa:
Trần Phi Lăng ghé người tới béo má Tiểu Tư Vũ, chẳng hề ngại cổ áo trễ xuống, khiến xuân sắc bên trong hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Tuyền. Lâm Tuyền đỏ mặt ngượng ngùng quay đầu đi, nói chuyện với chị Lâm:
- Khi nào mọi người rời Tĩnh Hải? Trần tiểu thư bây giờ chỉ được tính là một nửa người Tĩnh Hải thôi, phải để tôi làm trọn tình địa chủ chứ.
- Tối ngày mai chúng tôi còn có cuộc gặp gỡ fan hâm mộ ở ĐTH Tây Trạch.
Lâm Tuyền gật đầu, chẳng nói là mai mời khách.
- Anh bắt đâu được đứa bé này ở đâu thế?
Trần Phi Lăng chống tay lên đùi Lâm Tuyền, người nhoài ra trêu ghẹo Tiểu Tư Vu, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuyền, động tác cực kỳ thân mật:
- Cháu không phải là trẻ con bị bắt.
Tiểu Tư Vũ chề mồm ra, giọng vừa đanh vừa dữ:
- Mẹ cháu còn xinh đẹp hơn cô nhiều.
Lâm Tuyền cười béo má Tiểu Tư Vũ, cô bé con đã biết đánh ghen giúp mẹ rồi, mượn động tác bế Tiểu Tư Vũ lên để Trần Phi Lăng phải lui lại:
- Con của Phương Nam, là con gái nuôi của tôi.
- Là con của ba chứ, ba Quách mới là ba nuôi.
Tiểu Tư Vũ đính chính ngay:
- Ừ phải, Tiểu Tư Vũ là con gái ngoan của ba mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.