Quan Tiên

Chương 424: Ám thị trắng trợn

Trần Phong Tiếu

06/09/2013

Trải qua một đêm đầy hưng phấn, Trần Thái Trung dậy rất sớm, bởi vì hiển nhiên là ngày nghỉ ngơi, những chuyện mà bản thân muốn làm, kỳ thực còn nhiều lắm.

Tối thiểu, hôm qua Lý Triệu Lộc muốn tư liệu thu hút đầu tư của hắn, mới khiến hắn phản ứng lại, Chủ nhiệu Tần không những là lãnh đạo của bản thân trong công việc, những ngày nghỉ lễ tết, cũng phải đi thăm chút mới đúng, những chi tiết nhỏ vụn vặn này, nói nhẹ một chút là có liên quan đến cá tính, nói nặng hơn thì là xem chỉ số cảm xúc của cá nhân.

Hắn còn đang nghĩ, Chủ nhiệm Tần chưa chắc đã dậy sớm được, khoảng tám rưỡi gọi điện là thích hợp nhất, kết quả đợi đến lúc đó, cầm điện thoại lên coi, ngạc nhiên phát hiện cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, không ngờ có đến bốn mươi tám cuộc!

Đương nhiên, đa số cuộc gọi nhỡ là của Trương Hãn, Trần Thái Trung vừa mắng tên này vô liêm sỉ, vừa tức giận chuyển sang chế độ chuông, hắn có chút kỳ lạ, Vương Hoành Vĩ sao lại gọi ba cuộc điện thoại liên tiếp cho mình.

Điện thoại của Vương Hoành Vĩ, hắn chắc chắn là sẽ gọi lại trước, ai ngờ hắn vừa mới gọi, bên kia đã nhận điện rồi:

- Tôi nói tiểu Trần cậu làm gì vậy hả ? Sống chết thế nào sao không nhận điện thoại ?

- Ôi, đừng nhắc đến nữa, gặp phải tên vô lại.

Trần Thái Trung lại thở dài, có chút dở khóc dở cười:

- Tôi nói Cục trưởng Vương, không phải ông đang bận về vụ án của Trung Thiên sao ? Sao lại nhớ ra tôi mà gọi điện thế ?

- Ngoại trừ Trung Thiên, còn có Thường Tam nữa

Vương Hoành Vĩ uể oải thở dài:

- Ôi, Thái Trung à Thái Trung, xem cậu đưa cho tôi tất cả nhữngviệc này, chả trách người khác gọi cậu “ôn thần” cả…. Đúng rồi, nói với cậu một tiếng, Tây Môn Trai chết rồi, bị người ta hạ độc chết.

- Tây Môn Trai?

Trần Thái Trung ngây ra một lúc, mới nhớ ra người này, gã ta khá kỳ quái:

- Các ông vẫn chưa bắt gã à? Sao lại bị hạ độc chết chứ ?

- Hắn là cảnh sát, bắt là gièm pha ngay, chuyện này chưa được điều tra đến cùng. Sao có thể bắt chứ ?

Lần này, đến lượt Vương Hoành Vĩ dở khóc dở cười

- Được rồi, không nói chuyện này với cậu nữa, tôi hỏi cậu chút. Việc “ Đế Vương Cung”, có phải do Mã Phong Tử làm không ?

Cái này vốn dĩ không giấu được người khác, chứ đừng nói đến cục trưởng cục cảnh sát như Vương Hoành Vĩ. Có điều, Trần Thái Trung không dự định thừa nhận:

- Cục trưởng Vương anh không đùa đấy chứ ? Kia không phải đồn trưởng Triệu Đại Đình đã nhận được tố cáo sao ?

- Ồ, vậy tôi an tâm rồi

Vương Hoành Vĩ khẽ cười một tiếng:

- Ha ha, cái chết của Tây Môn Trai, chúng ta có khuynh hướng định tính “Nguyên nhân hi sinh là vì nhiệm vụ”, tiểu Trần, trong cục thành phố cũng không thể loạn lên được.

Nguyên nhân hi sinh vì nhiệm vụ? Đem thuốc phiện đổi thành xà phòng, là hi sinh vì nhiệm vụ sao? Trần Thái Trung nhất thời không có phản ứng, đợi khi hắn hồi được ý thức, Vương Hoành Vĩ đã dập điện thoại rồi.

Tên này không phải bị hạ độc mà chết sao ? Trần Thái Trung nhât thời có chút không hiểu. Tuy nhiên, hắn có thể chắc chắn một điều, Vương Hoành Vĩ đặc biệt thăm hỏimình, chính là muốn nói: tôi biết anh ta là kẻ thù của cậu, nhưng người cũng đã chết rồi, cậu cũng đừng gây sức ép thêm nữa.

Hiển nhiên, Cục trưởng Vương thật kiêng dè tên Ôn thần này, nghĩ đến đây, hắn có chút dở khóc dở cười, chuyện lớn hơn một chút, còn đặc biệt nói với tôi một tiếng, thể diện Cục trưởng Vương, tôi không thể mua được sao ?



Trong cục loạn không nổi nữa rồi, chắc là… là che đậy một chút sự thái bình ? Trần Thái Trung nghĩ đi nghĩ lại, vẫn có chút không hiểu, tên bị hạ độc mà chết kia, dù sao cũng không thể không điều tra được ?

Lẽ nào, vụ án của Thường Tam, còn liên lụy đến lãnh đạo khác của cục thành phố? Vương Hoành Vĩ muốn bao che? Hắn nhất thời nghĩ không ra dụng ý của người ta, cũng không nghĩ nữa, đợi đến khi điều tra ra manh mối, ta lại từ từ phân tích được rồi.

Ngay sau đó, hắn gọi điện cho Chủ nhiệm Tần, có điều đáng tiếc là, Tần Liên Thành đã về nhà rồi, không phải là nhà ở Phượng Hoàng, mà là nhà ở Tố Ba, vợ con ông ta, đều đang ở thành phố Tố Ba.

Tần Liên Thành bây giờ, đối với Trần Thành Trung gọi là khách khí, nghe nói trưởng phòng Trần muốn đến hỏi thăm mình, cười tủm tỉm đồng thời cũng nói mấy câu không cần khách sáo, còn không quên hỏi thăm một chút với Trần Thái Trung, bây giờ vụ án của Trung Thiên, tiến triển như thế nào rồi.

Trưởng phòng Trần đương nhiên không thể trả lời, có điều Chủ nhiệm Tần cũng không để ý, trong điện thoại cũng không quên dò hỏi hắn, nhất định phải nắm lấy cơ hội này, biểu hiện thích hợp một chút, hoặc là giành được sự ưu ái của Bí thư Mông, vậy thì ít nhất cũng phải giảm đi hai mươi năm phấn đấu.

Kỳ thật, từ chỗ Hứa Thuần Lương, Tần Liên Thành đã biết, Trần Thái Trung giao tình không ít với nhà họ Mông. Nhưng mà, đồng thời giả vờ làm như không biết, có thể đưa ra một chút đề nghị hợp lý hóa, chẳng phải tốt hơn sao?

Trần Thái Trung ừ ừ à à hai câu, mới nói muốn dập điện thoại, đột nhiên nhớ tới chuyện chính của mình

- Đúng rồi, Chủ nhiệm Tần, ngài ở Tố Ba, có thể lấy lấy giúp tôi một bản thông tin chi tiết về thu hút đầu tư mấy năm gần đây của toàn tỉnh Thiên Nam,? Chỗ tôi… muốn sửa lại cái đó một chút , trên tay thiếu tư liệu.

- Ha, cái này, tôi có thể về rồi phối hợp sau.

Tần Liên Thành trực tiếp nói như vậy là sẽ để ý, ông ta cười một cách vui vẻ, tờ “Thiên Nam Nhật Báo” lần này, khiến cho chúng ta trở tay không kịp rồi, chúng ta nếu không chuẩn bị chút đồ, may mà đã giải thích rồi.

- Ạch… là thế này, tôi chỉ là muốn làm bảng biểu báo cáo số liệu thôi.

Trần Thái Trung nghe có chút xấu hổ, hai ngày này hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, có điều, cả dãy phố đều bán “Thiên Nam Nhật Báo”, hắn tự nhiên cũng biết, văn phòng thu hút đầu tư và mình đều đã lên báo rồi

- Thì là thống kê phân tích một chút.

Không phải là hắn có ý giấu Tần Liên Thành, thực sự là chuyện vụ gián điệp này quá mức thái quá rồi, nếu như không nói rõ ràng, vốn dĩ không có cách nào nói ra được, có điều là nhạo báng người khác một cách vô ích mà thôi.

- Ở, là vậy à.

Tần Liên Thành tạm dừng một chút, lập tức thoải mái trả lời lại:

- Được rồi, tôi giúp cậu hỏi thăm chút văn phòng thu hút đầu tư tỉnh vậy, lấy báo cáo tiến độ công tác ba năm gần đây, đủ không ?

- Văn phòng thu hút đầu tư tỉnh.. tốt nhất có thể lấy một cách chi tiết danh sách các doanh nghiệpvà đầu tư ngạch, nhà đầu tư, v.v.v.vvv

Trần Thái Trung đối với văn phòng thu hút đầu tư tỉnh có chút không chắc, dựa vào cách nghĩ của hắn, các cơ quan quan liêu ở trong tỉnh, chắc chắn là bắt to thả nhỏ, rất nhiều doanh nghiệp nhỏ không bắt kịp trào lưu này cho lắm, đại khái không có trong danh sách nhóm này, có điều là tính tổng thành tích và tổng hạn ngạch trong đó mà thôi.

- Cái này… hơi khó, danh sách chi tiết không dễ làm.

Tần Liên Thành cười khổ một tiếng:

- Thu hút đầu tư…. không phải cậu không hiểu rõ, tài chính không đúng hạn, nhỡ đâu đi đến nửa đường chủ đầu tư rút lui, thân phận nhà đầu tư, cũng không chắc là thật, rất nhiều thứ, vỗn dĩ là không thể cũng không có cách nào suy tính được cả.

Chết tiệt…. Trần Thái Trung nhất thời hết chỗ nói, sao mà làm có chút chuyện thôi mà khó đến như vậy? Tuy nhiên, hắn ngược lại nghe được, Tần Liên Thành không phải không muốn giúp, mà là hiện tượng này là tồn tại khách quan.

- Tôi giúp cái cậu cần trước vậy.

Tần Liên Thành cảm nhận được sự im lặng của hắn, giọng điệu càng trở nên nhẹ nhàng:



- Thật sự không được, đợi đi làm, tôi thương thảo với văn phòng thu hút đầu tư của các thành phố khác, xem có thể có chút tư liệu nào không.

Đợi ông đi làm, thì mọi chuyện đều đã quá muộn rồi, Trương Hãn chỉ sợ không gắng gượng được lâu như vậy, Trần Thái Trung cười khổ một tiếng:

- Vậy thì phiền Chủ nhiệm Tần vậy, ha ha…

Sau khi dập điện thoại, hắn ở đó ngây ra hồi lâu, mới bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra vụ gián điệp này, kế hoạch tranh công của bản thân, là phải thất bại rồi, “ án đấu súng” mấy ngày gần đây nên xác định rồi, thời khắc quan trọng, Trương Hãn không thể từ bỏ sử dụng đòn sát thủ để tự cứu được.

Tuy nhiên, cũng coi như chuyện tốt, tối thiểu, gián điệp kia sắp tới sẽ bị sa lưới, anh mày làm những cái này, xứng đáng với những đồng tiền lương kia rồi.

Hắn nhìn thấy Mông Hiểu Diễm mặc áo ngủ chất bông đi ra, đi lại trong phòng, vạt áo của áo ngủ nới lỏng ra, lộ ra hai bắp chân thẳng trắng như tuyết, nơi vạt áo ngực mở ra, làn da trắng mịn như tuyết, hắn có chút hoa mắt.

Trong tay cô ta cầm điện thoại

- Thái Trung, Cần Cần nói, buổi trưa muốn đến Phượng Hoàng, chúng ta cùng đi đón cô ta chứ ?

- Cô ta đến thành phố Phượng Hoàng ? Cô ta không biết gần đây chỗ này không yên ổn sao ?

Nghe thấy những lời này, Trần Thái Trung thật là muốn bao nhiêu điều kì lạ thì có bấy nhiêu điều kì lạ, có điều ngay sau đó hắn phản ứng lại:

- Còn có ai đi cùng cô ta không ?

- Ừ, cô ta không nói, có điều cô ta nói rồi, ngồi xe số một của chú em đến.

Mông Hiểu Diễm bĩu môi:

- Em nghĩ, có thể thư ký của chú em đi cùng cô ta đấy ?

- Vậy em không cần gọi anh

Trần Thái Trung lắc đầu, vùa nghe thư ký của Mông Nghệ có thể đến, bản năng trong lòng hắn liền dậy lên sự phản cảm, chết tiệt, điện thoại hết điện, mày để người nhốt ông lại, loại người gì thế

- Nếu là tiểu Nghiêm đến, anh tuyệt đối không đi, nghe đến thằng này anh thấy khó chịu rồi.

- Anh tưởng em muốn đi chắc ?

Mông Hiểu Diễm bất đắc dĩ thở dài

- Bọn họ đến tới thăm dì Đường, nhưng Cần Cần nói rồi, muốn em đi cùng cô ta… Thái Trung, anh đi cùng em đi .

Mông Cần Cần ngồi xe tỉnh ủy số một, đến thăm Đường Diệc Huyên ? Trần Thái Trung nhướn mày, dường như có thả chút tin tức gì đấy ? Hắn không kiên nhẫn đáp lại

- Nếu tên tiểu Nghiêm kia không đến, thì anh có thể đi cùng em .

Hắn thật đoán đúng rồi, Mông Cần Cần sớm muốn đến Phượng Hoàng chơi rồi, trước mắt là nghỉ tết Nguyên Đán, trong lòng Mông Nghệ lại giữ chuyện này, gọi tài xế tiểu Quách của mình gọi qua đây

- Cậu lái xe đưa Cần Cần đến Phượng Hoàng, ừ, coi như con bé thay tôi đến thăm chị dâu.

Hiển nhiên là xe công dùng việc tư, tuy rằng đến được cấp bậc của Mông Nghệ, việc tư dùng hay không thì không ai so đo, nhưng xe tỉnh ủy số một này xuất hành, cho dù đi đến chỗ nào của Thiên Nam, đều có thể chấn động ở chỗ đó, dân chúng bình thường có thể không biết gì, nhưng tuyêt đối không thể gạt được bất kỳ lãnh đạo nào từ cấp Phó giám đốc sở trở lên.

Bí thư Mông làm việc, vốn dĩ không đường hoàng như vậy, nhưng Mông Cần Cần thay ông ta đi thăm chị dâu, coi như là chịu theo ý của ông ta, quan trọng nhất là, ông ta muốn thông qua chiếc xe không chính thức này xuất hiện tại thành phố Phượng Hoàng, khiến người có tâm đều biết: đúng rồi, chuyện này, Mông Nghệ ông đây rất tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook