Quan Tiên

Chương 192: Anh có áp lực tôi cũng có áp lực

Trần Phong Tiếu

04/04/2013



- Ông nội tôi nói, đã đến Phượng Hoàng rồi, thì nên đi dạo nhiều một chút, không cần phải vội vã như vậy.

Nếu đúng là có thái độ nghi ngờ đối với Trần Thái Trung, Thụy Viễn sẽ không do dự đem danh nghĩa nhà họ Thiên ra mà kiêu ngạo,

- Loại khảo sát này, cũng là lần đầu tiên một mình tôi phải đi ra, áp lực rất là lớn.

Nghe được lời này của anh ta, Trần Thái Trung nhất thời nổi giận, tôi ngất, anh áp lực lớn? Anh áp lực rất lớn….Chẳng lẽ tôi không bị áp lực lớn?

Dĩ nhiên hắn hiểu được, Thụy Viễn đối với sự sắp xếp của mình không hài lòng, thậm chí, khó khiến người ta không nổi lên sự nghi ngờ, nghĩ mình động tay chân gì đó, hoặc là muốn vớt vát ưu đãi nào đó.

- Có phải ông nội anh nói với anh phải đi nhiều một chút nhìn nhiều một chút?

Hắn cười lạnh một tiếng,

- Ha ha, ông ấy có nói cho anh biết, nhà các anh đã đào phần mộ tổ tiên của ông cụ Hoàng?

Lưu Vọng Nam vốn đang chuyên tâm lái xe, nghe thấy những điều đó, tay không tự chủ được run lên một chút , cô hiểu được tầm quan trọng của những lời này, nghĩ đến bản thân không ngờ trong lúc vô ý lại bị quấn vào loại cấp bậc ân oán này, thật sự là …..Quá kích thích đi?

- Hả?

Thụy Viễn đương nhiên không hiểu được Trần Thái Trung đang nói cái gì, gã vốn hơi tức giận thái độ nói chuyện này, tuy nhiên, xem Trần Thái Trung dường như đã hạ xuống chút thể diện, gã cũng cần phải cân nhắc một chút vấn đề này.

Vấn đề này được hỏi cực kỳ đột ngột, trên thực tế, gã suy nghĩ rất lâu, mới hiểu được “ông cụ Hoàng” ở trong lời nói của Trần Thái Trung, là chỉ người nào, không khỏi kinh ngạc hỏi lại:

- Thái Trung, những lời này của cậu, là nghe ai nói?

- Nghe ai nói? Toàn bộ cấp cao của thành phố Phượng Hoàng đều biết điều này, nếu không anh nghĩ rằng, đến lượt một mình tôi được quyền tiếp đãi anh?

Trần Thái Trung cười lạnh, nếu đã khởi đầu rồi, hắn cũng không sợ tiếp tục nói thêm nữa.

Hắn là nghĩ đến. Để cho Thụy Viễn biết chuyện này, kỳ thực cũng là chuyện tốt, nếu ngay cả nhà mình cũng chưa tin tưởng đầu tư ở Phượng Hoàng, thì mình làm khó xử nhiều làm gì? Thà cứ để mọi người chạy đi, đối với hắn mà nói, coi như là hết đạo với bạn bè.

- Ồ, là như vậy à…

Thụy Viễn nhất thời trở nên lặng lẽ.

- Ha hả…

Một lúc lâu sau. Gã mới lắc đầu cười khổ:

- Hóa ra là như vậy, tôi còn nghĩ, tại sao mà Hứa Thuần Lương lại nói hết mọi chuyện cho tôi, y không thể ở trong này chơi với tôi đâu, hóa ra….

- Tuy nhiên, tôi có thể nói cho anh biết một chuyện,

Gã ngẩng đầu, hướng về phía Trần Thái Trung cười một tiếng:

- Chuyện phần mộ tổ tiên kia, có thể là do người trong nhà tôi đào, nhưng tuyệt đối không phải là ý định của gia tộc. Anh có biết, đất ở Phượng Hoàng lúc ấy, họ có nhiều lắm, hơn nữa, mỗi người đều nắm giữ một số chức quan nhất định….

- Anh nói như vậy, thật sự chẳng có nghĩa gì….

Trần Thái Trung nhìn về phía gã cười lạnh, mình đã có ý tốt giải thích, không ngờ gã lại thể hiện vẻ mặt như vậy. Thật sự là làm cho người khác mất hứng, tuy nhiên, lời nói kế tiếp của hắn, cũng thực rất hợp với vẻ mặt hơi tuyệt tình này của hắn.

- Anh nói với tôi những lời này, cũng chỉ vô dụng thôi, quan trọng là ông cụ Hoàng có biết hay không. Anh có thể khẳng định, ông cụ Hoàng sẽ thông cảm với nhà anh sao?

- Cái này….Chắc ông ta không có ý kiến gì đâu?



Thụy Viễn hơi chần chừ một chút mới đồng ý trả lời:

- Nếu không lấy thanh danh và uy vọng của ông ta, trừ phi chúng tôi không trở lại đầu tư, nếu không thì, đại lục tuy lớn, chúng tôi cũng không có khả năng yên thân.

Nhóc con như anh thì làm sao biết chính trị đại lục tinh tế như thế nào? Trong lòng Trần Thái Trung cười lạnh, cũng chỉ nhìn anh ta không nói lời nào, một loại cảm giác về sự ưu việt tự phát trong đáy lòng.

Thụy Viễn a Thụy Viễn, tôi đã cảnh cáo anh. Nếu anh không nghe, sau này xảy ra chuyện gì, thì anh cũng không thể trách anh em nha.

- Nếu là như vậy, tôi phải nói lại một chút với ông nội.

Thụy Viễn nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng cũng cảm thấy không chắc chắn, tiện tay lấy điện thoại di động ra,

- Này, cô chủ Lưu, tìm một chỗ đỗ lại, tôi muốn gọi điện thoại….

Lưu Vọng Nam nghe xong, ngay lập tức đạp phanh dừng lại, tuy rằng xe vẫn đang chạy trên đường nhưng xe mang biển “O” mà còn phải sợ những điều này sao? Có thể đem xe đậu ở ven đường, đã là coi trọng đạo đức xã hội lắm rồi.

Thụy Viễn lấy điện thoại ra, nhìn Trần Thái Trung và Lưu Vọng Nam, cảm thấy hai người này không có chút ý tứ nào là sẽ tránh đi, còn còn cách nào khác là phải tự mình mở cửa xe đi ra ngoài.

Thiên Gia nghe xong tình hình như vậy, không đưa ra bất cứ đề nghị nào, ông ta chỉ nói một câu:

- Chuyện này, có khả năng Thiên Trì hiểu rõ hơn tôi, Thụy Viễn, ông nội đã giao chuyện này cho cậu, thì chính cậu phải tự xử lý.

Thụy Viễn còn muốn nói tiếp, bên kia lại không chấp nhận lời giải thích của gã,

- Ông nội sớm muộn gì cũng sẽ phải ra đi, cậu nên học được cách tự ra quyết định, tôi không sợ cậu làm sai, chỉ sợ cậu không tự học hỏi được.

Nói xong, bên kia trực tiếp ngắt điện thoại.

Tuy rằng Thụy Viễn ra khỏi xe mới gọi điện thoại, nhưng nếu Trần Thái Trung nhìn chăm chú gã, cộng với việc điều chỉnh một chút thính lực, thì có thể hiểu được phần lớn sự tình, cho dù điều này có chút trái với đạo đức, hắn cũng mặc kệ.

Vì thế, phản ứng của Thiên Gia, bị La Thiên Thượng Tiên ngồi trong xe nghe không sót chữ nào.

Tuy nhiên, việc sau đó Thụy Viễn nói chuyện với Lương Thiên Trì, hắn không có chút hứng thú nghe ngóng, sau đó xe lại khởi động tiếp tục lộ trình.

Dù sao, chỉ cần người ta đồng ý tiếp tục chơi, hắn nhất định muốn giơ tay ra hỗ trợ, nhưng nếu người ta quyết tâm không chơi, thì hắn cũng chỉ có thể buông tha mà thôi.

Trên thực tế, Trần Thái Trung đối với bước phát triển tiếp theo của sự việc, đã tìm ra một số cách, theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần hắn đồng ý thu xếp chuyện này, thì Thiên Gia ở thành phố Phượng Hoàng thực sực sẽ không phải chịu thua thiệt gì.

Vấn đề mấu chốt, đương nhiên vẫn là ở trên người ông cụ Hoàng, nhưng, ông cụ Hoàng có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người, Trần Thái Trung đã quyết định, đến lúc đó nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của sự cố, thì hắn nhất định phải dùng đến tiên lực, đi khống chế một chút lối suy nghĩ và cử chỉ của ông cụ Hoàng.

Đúng vậy, vấn đều mấu chốt chính là, ông cụ Hoàng chỉ có một mình, Trần Thái Trung vô cùng tin tưởng ở việc khống chế trong ngắn hạn sinh mạng thân thể của một người, về phần dài hạn thì, kỳ thực ông cụ Hoàng …Tuổi cũng không còn trẻ nữa, vạn nhất xuật hiện triệu chứng Parkinson linh tinh tổng hợp gì đó, hẳn là cũng bình thường đi?

Vì để bản thân không bị chế giễu, không ngờ hắn lại có thể tính kế đối với một ông lão đã sắp gần đất xa trời, không thể không nói, trong một năm trà trộn trong giới quan trường, tiêu chuẩn đạo đức của người họ Trần này chẳng những không tăng lên, ngược lại còn có xu thế giảm đi.

Có thể Trần Thái Trung không biết, con thứ hai của ông cụ Hoàng từng có một chút thiện chí đối với hắn, tuy nhiên, ngay bây giờ thì hắn vẫn chưa nhớ ra.

Không biết Thụy Viễn đã nói những gì với Lương Thiên Trì, dù sao, ở những ngày tiếp theo, gã đã không có bất cứ nghi vấn gì đối với những sắp xếp của Trần Thái Trung.

Khoảng gần sáu giờ tối, mọi người vừa mới trở lại nhà khách Phượng Hoàng, thì Trần Thái Trung nhận được điện thoại của Nhâm Kiều, muốn hẹn gặp hắn ở tầng một tiểu khu “Dục hoa uyển”

- Không được đâu, việc này….

Vẻ mặt Trần Thái Trung đau khổ, hắn thực sự không biết, còn có ai ở tiểu khu Dục Hoa Uyển

- Ai, hiện giờ tôi phải tiếp một vị khách rất quan trọng, đây là công việc của tôi, tạm thời không thể nào thoát thân được, tối nay có được không?

Chẳng lẽ là, Mông Hiểu Diễm ở trong tiểu khu cao cấp này?



Không phải là hắn không nghĩ tới, dựa vào Mông Hiểu Diễm, thì có thể tạo mối quan hệ với Bí thư Mông Nghệ, tuy nhiên, ngay từ đầu hắn đã bị tướng mạo của Mông Hiểu Diễm làm cho ghê tởm, hiện tại, tuy nói có thể khiến dung mạo của cô điều chỉnh một chút, có thể tưởng tượng việc cô muốn làm giáo sư cũng phải tham dự cuộc thi cạnh tranh, như vậy, quan hệ giữa cô và Mông Nghệ, chắc là cũng rất bình thường.

Hiện giờ, quan hệ giữa hắn và Đường Diệc Huyên cũng không tồi, vậy nên cũng rất thờ ơ với việc qua lại với Mông Hiểu Diễm.

- Thái Trung, có chuyện thì anh cứ đi đi.

Thụy Viễn nghe được cuộc điện thoại này, bắt đầu cực lực khuyến khích hắn:

- Hôm nay mọi người ai cũng mệt mỏi, chúng tôi cũng đang muốn đi nghỉ ngơi một chút, nói thật, thực không dám uống nhiều giống như ngày hôm qua nữa.

Vừa nói, gã còn lắc lắc đầu, tỏ vẻ “nghĩ lại mà thấy rùng mình”.

Ít lắm chuyện đi! Trần Thái Trung oán giận nhìn gã, tôi nhớ rõ sáng nay đã truyền cho anh một chút tiên linh khí rồi cơ mà, lời này của anh có ý là, linh lực của tôi không có chút hữu dụng nào hả?

Nhìn bộ dáng hống hách này của hắn, Thụy Viễn chỉ biết cười khổ, kéo hắn sang một bên nhỏ giọng giải thích:

- Tôi bảo này, những lời cậu nói hôm nay thật sự là dọa sợ tôi, chúng ta cần phải thương lượng đối sách một chút.

Nếu người ta đã nói như vậy, Trần Thái Trung cũng không dám quá phận mà ép buộc gã:

- Thương lượng ra kết quả gì, anh nhất định phải nói cho tôi biết đấy…

- Đương nhiên,

Thụy Viễn còn thật sự gật gật đầu:

- Cho dù tôi có lừa toàn bộ người của thành phố Phượng Hoàng, cũng không thể lừa cậu được, chúng ta là anh em tốt mà.

Anh mà cũng muốn làm anh em của tôi? Trần Thái Trung bĩu môi, lấy tay chỉ chỉ gã:

- Không biết vì sao, nhìn vẻ mặt này của anh, tôi lại có cảm giác, anh muốn sau lưng tôi gây nên chuyện gì đó.

- Làm gì có?

Thụy Viễn bị những lời này làm cho hoảng sợ, vội vàng kêu khổ:

- Cậu nói như vậy, là không coi tôi là anh em của cậu rồi?

Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng gã cũng trùng suy nghĩ với Trần Thái Trung: Đứa con nít ranh như mày, cũng xứng làm anh em của tao sao?

Nói thật, quả thực gã không định đem kết quả nói cho Trần Thái Trung, lý do rất đơn giản, gã cho rằng đối phương chỉ là một kẻ lãnh đạo ngu si tứ chi phát triển, tuy rằng đối với mọi người rất trượng nghĩa, nhưng toàn bộ quan chức ở thành phố Phượng Hoàng không ai dám nói lời nào, có thể từ trong miệng thằng nhãi ranh này nói ra, chứng tỏ mồm miệng của người này thực sự không quá chặt chẽ.

Có thể Trần Thái Trung thực không nghĩ tới, việc hắn cư xử trung thực với đối phương, lại đổi lấy một kết quả như vậy, tuy nhiên vẫn may, cảm nhận của Thụy Viễn đối với hắn thực sự không tồi, chỉ có điều, sự việc đầu tư lớn như vậy, cho dù là ai cũng phải vô cùng cẩn thận?

Nghe nói vậy, Trần Thái Trung cũng không cần khách sáo nữa:

- Vậy ngày mai chúng ta sẽ liên lạc bằng điện thoại trước.

Nói xong, hắn quay đầu, bảo với Lưu Vọng Nam:

- Cô lái xe quay về Ảo Mộng Thành đi, ừ, hiện giờ việc dùng xe công vào việc riêng bị kiểm soát rất chặt chẽ, dừng ở sân sau đi….

Bản thân hắn thì lái xe đi đến “Dục hoa uyển”.

Suy đoán của Trần Thái Trung quả thực chính xác, Mông Hiểu Diễm đúng là ở Dục Hoa Uyển, hơn nữa, diện tích đất mà cô mua lên tới hơn ba trăm mét vuông, cô mua một mảnh đất diện tích hơn ba trăm mét vuông, xây dựng một căn biệt thự nhỏ, tổng diện tích chừng bốn trăm năm mươi mét vuông.

- Mông Hiểu Diễm này cũng thực là nhiều tiền a, thật không biết lúc trước khi Mông Thông còn làm Bí thư Thành ủy, đã tham ô nhiều như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook