Quan Tiên

Chương 366: Bỏ mặt nạ

Trần Phong Tiếu

06/09/2013

Phụ nữ bắn tinh, quả thật dục vọng khá mãnh liệt, Trần Thấi Trung đang sung sướng, thực sự ngại cử động, trong đầu còn đang nghĩ ngợi lung tung.

- Được rồi, em muốn đi rửa ráy chút

Dường như đã qua như cả một thế kỷ, Đinh Tiểu Ninh phá vỡ bầu yên tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trên cô

- Thả ra em còn dậy chứ.

Trần Thái Trung không muốn động, “hừ” một tiếng

- Tiểu Ninh ngoan, anh nằm thêm chút đã.

- Ừ

Đinh Tiểu Ninh hôn hắn một cái, mí mắt có chút đê mê, anh Thái Trung để ý mình như thế, trong lòng cô ta đương nhiên vô cùng thích thú

- Em thật không ngờ, đời này lại có thể có ngày sung sướng thế này.

Giọng điệu của cô ta có chút ai oán, nghe cô ta thê thảm thế, Trần Thái Trung không cầm được vẻ biểu cảm thật lòng của cô ta còn nói thêm lần nữa

- Ừ, về sau em vĩnh viễn đều có thể sung sướng như ngày hôm nay..

Thấy hắn nói nghiêm túc, Đinh Tiểu Ninh không ngừng hôn hắn mấy cái.

Cảm thấy ở ngực bị hắn điều khiển, cô ta nhẹ nhàng hỏi

- Có phải không nổi lên nhiều lắm không? Khi tắm, em thấy của người khác đều to lắm, của em chỉ lộ ra nửa đầu thôi.

- Cài này là

Trần Thái Trung gật đầu

- Kỳ lạ, sao lại có thể thế chứ?

- Mẹ em có nói, sau này… Sau này sinh con là được rồi, mồm trẻ con sẽ mút nó ra thôi

Đinh Tiểu Ninh thật thà giải thích, nói đến đây, cô ta dường như có chút ngượng ngùng, nhắm tịt mắt lại.

- Hay là, anh mút giúp enh nha?

Trần Thái Trung mỉm cười, quả thật cúi đầu, bị Đinh Tiểu Ninh đẩy ra

- Đừng mà, buồn lắm đó…

Hai người thì trong em có anh, trong anh có em như thế, nói không xong, cho đến khi điện thoại của Trần Thái Trung làm giật mình hai bên.

- Không được động đậy, anh đi lấy di động

Cảm thấy bản thân rất nhanh từ chỗ khít đi ra, Trần Thái Trung lại đứng dậy, với tay, cái di động bay lại gần

- A

Nhìn thấy dị thường, Đinh Tiểu Ninh không kìm nổi khi biết Trần Thái Trung không phải người thường, lại không ngờ quái dị từ trên người như thế, quả thật nhiều vô kể.

Xong đời rồi, rơi rồi! Trần Thái Trung oán hận nhìn nàng ta, đều không muốn nhìn điện thoại.

Đinh Tiểu Ninh lại bị hắn đè khá lâu, mới có thể được tự do, khẽ cười một tiếng. Xoa hai chân, sau một hồi liền thoát ra khỏi ma chưởng, lại không cẩn thận, khiến Trần Thái Trung nhìn phía dưới của cô ta.



Củ chuối thật. Một giọt cũng chưa chảy ra, quả thật là… cực phẩm, hắn lại thở dài. Cũng lười xem ai gọi đến, đưa tay lên nghe,

- Ai đấy?

Nếu không phải là chuyện gấp, là anh nổi cáu đấy, trong lòng hắn ngấm ngầm thề thế, nhìn thấy là mất hứng, chưa từng thấy mất hứng như thế.

Gọi điện đến là Mông Hiểu Diễm, giọng nói của cô nhẹ nhàng, dịu dàng như giọt nước

- Thái Trung, hôm nay có đến không? Nhâm Kiều cũng có mặt đó.

Sặc… Trần Thái Trung nhất thời không nói gì, đi chợ cũng không phải như vậy, cẩn nhắc cẩn thận chút, cuối cùng nhỏ giọng giải thích một câu

- Hiểu Diễm, là thế này, anh bây giờ có chút việc, còn có,.. còn phải bảo vệ một nhân vật quan trọng…

Lời này quả thật không giả, Đinh Tiểu Ninh chống lại Thường Tam, đích thực còn cần hắn bảo vệ, tuy rằng thoạt nhìn, Thường Tam bây giờ cần phải thông qua thủ đoạn quan trường để giải quyết, phòng bị nhiều chút, thường không phải là chuyện xấu.

- Ôi

Trong điện thoại có tiếng thở dài

- Hiển nhiên, kỳ thật, em tìm anh là có chút chuyện gấp, anh còn nhớ hai huynh đệ chủ thầu nhà họ Đào không?

- Đương nhiên là anh nhớ rồi

Trần Thái Trung nhất thời bị chuyển sự chú ý, ngữ khí trở nên nhiệt tình

- Sao thế? bọn họ dám đem phiền phức tới cho em sao?

- Ngược lại không phải

Mông Hiểu Diễm lại thở dài…

Huynh đệ nhà họ Đào lần trước dẫn người vây quanh tấn công Mông Hiểu Diễm, có một dân công muốn chạy, bị Trần Thái Trung bắt được ném ra xa, làm bị gẫy tay, chiều hôm nay, Cục cảnh sát thành phố mới Mông Hiểu Diễm tới, tỏ lòng biết ơn với cô ta, còn tặng cờ thưởng cho cô ta.

Hóa ra, giống như lời của Trần Thái Trung, dân công kia đúng là tội phạm truy nã, ở quê nhà vì uống rượu cãi nhau với hàng xóm, tức giận đâm mấy nhát, sau đó chạy trốn chết.

Hàng xóm của gã tưởng chết ngược lại không chết, nhưng lá lách bị đâm xuyên qua, bị hại thành tàn phế, coi như là tội tương đối nghiêm trọng, tên đó ngày đó vội vàng bỏ chạy, đích thực không phải không có nguyên nhân.

Bởi vậy có thể thấy được, mồm Trần Thái Trung thật độc, tùy mồm mà nói, lại có thể thành một lời sấm hiệu quả thế.

Lưu Đông Khải một tay xử lý việc này, lẽ ra, phải tạ ơn thì nên tạ ơn Trần Thái Trung mới đúng, nhưng Trần mỗ khuynh hướng bạo lực đã rất mạnh rồi, bây giờ tạ ơn cái gì? Đem người ta đánh cho gãy xương sao?

Dù sao, Chủ nhiệm Mông quan hệ với Thái Trung tuyệt đối không phải là bình thường, cần phải quan tâm.

Phó cục trưởng Lưu quyết định, tặng cờ thưởng cho Giáo sư Mông được rồi, Trần Thái Trung tám chín phần không thích, mà nếu được lòng Giáo sư Mông Hiểu Diễm, ý nghĩa không giống nhau.

“Nhân dân giáo sư hiển chính khí, tiêm nhược nữ tử yết họa bì”, chỉ nhìn thấy hai câu trên cờ thưởng, có thể đoán ra được toàn bộ sự kiện ở chỗ nào rồi, cái loại ân tình thuận nước giong thuyền, tiễn phí công rồi.

Trên thực tế, Lưu Đông Khải mơ hồ đoán ra được thân phận của Mông Hiểu Diễm, dù sao một bút cũng không thể viết hai từ “Mông”, có điều, nếu tất cả mọi người ngậm miệng kín như bưng không đề cập đến, ông ta không có hứng thú chứng minh cái mình vừa đoán,

Tóm lại, lấy lòng người phụ nữ này, không những có thể khiến Trần Thái Trung vui vẻ, chưa biết chừng mượn cơ hội này đáp lại lòng của lão đại trên tỉnh, giả vờ câm điếc cơ hội tâng bốc, cớ sao không làm chứ?

Theo lý thuyết Mông Hiểu Diêm nên vui mừng, có điều đáng tiếc chính là, khi cô ta nghe nói quá trình tội phạm này bị phát hiện, trong lòng bất luận thế nào cũng không vui mừng được.

Vừa bắt đầu, người này cũng hai dân công bị thương khác đưa đến bênh viện, có điều, vì huynh đệ nhà họ Đào chậm chạp không chịu chi tiền bồi thường, bệnh viện chỉ tiến hành cứu hộ đơn giản với bọn họ, mặc kệ bọn họ nằm ở trong phòng cấp cứu.



Lẽ ra, tên này gẫy cánh tay phải, là người nặng nhất trong ba người, nhưng sau khi cảnh sát đưa họ đến đi khỏi, tên đó là lại tên sốt ruột rời đi nhất

- Ông chủ mặc kệ chúng ta? Còn nằm ỳ đó làm gì chứ?

Hai người còn lại chỉ là bị thương ngoài da, hảo tâm kéo tên đó lại

- Chưa biết chừng bên đánh người phải trả tiền, đợi thêm chút nữa, anh đi ra thế này, tự dùng tiền… không phải bị bệnh chứ? Hơn nữa, anh có tiền không?

Tên này sợ người khác hoài nghi, không dám hành động lớn quá, lại thêm cánh tay bị gẫy, muốn giãy ra, lại bị hai tên khác ấn chặt.

Trong lúc do dự như vậy, viên cảnh sát đi ra ngoài hút thuốc vừa quay lại, vừa thấy tình hình, thuận miền hỏi một câu, liền nhận thức được, bên trong tuyệt đối có vấn đề, nói thật, làm cảnh sát ai thiếu tính cảnh giác chứ.

Chuyện tiếp theo sau, thuận lý thành chương, tội phạm bị truy nã bị phát hiện, nhưng, khiến Giáo sư Mông khó chịu là: tên tội phạm kia bị khởi tố, cho nên dưới sự sắp xếp của cục cảnh sát được nối xương, mà hai dân công chỉ bị thương ngoài da kia, tiền băng bó cũng không ai chi ra.

Khi cô ta nhận cờ thưởng, có một dân công vết thương khá nặng, ở bên ngoài cục cảnh sát ăn vạ mấy “chú cảnh sát” mong hỗ trợ cấp thuốc.

-… Thầy thuốc nói rồi, đợi mấy ngày nữa mới đổi thuốc, còn phải phẫu thuật nữa, phạm nhân giết người có người quản, chúng tôi đứng đắn lại không ai lo sao?

Giáo sư Mông thực sự có chút không chịu được, vết thương đó là do Trần Thái Trung làm

- Cục trưởng Lưu, sao lại không ai để ý bọn họ chứ?

- Hai anh em Đào Lập Quốc nói rồi, không có tiền, không nộp được viện phí

Lưu Đông Khải cười khổ

- Hơn nửa, bọn họ cũng không chính thức ký hợp đồng sử dụng nhân công, cảnh sát chúng tôi cũng không có cách nào nhúng tay được, bọn họ đến làm loạn cục cảnh sát, căn bản không có đạo lý mà.

Không có cách nào nhúng tay vào là giả, có điều, chuyện như vậy nhiều lắm, quan tâm cũng không cần.

Tâm tình Mông Hiểu Diễm nhất thời bị phá hỏng, cô ta cũng là người phàm, tự nhiên không thể vì đồng tình người khác mà tự mình thanh toán, hơn nữa, vì căm hận huynh đệ nhà họ Đào động tay chân ở trên lầu nhà trọ giáo sư, cũng không thể đi suy xét phí dụng thi công cho hai tên kia được.

Nhưng mà, đúng là do Trần Thái Trung ra tay, đánh thương đối phương, lại vì cô ta không chịu chi, làm huynh đệ họ Đào không chịu thanh toán phí trị bệnh, trong lòng cô ta sao có thể dễ chịu được chứ?

- Thái Trung, anh nói em nên làm thế nào

Nói đến đây, Chủ nhiệm Mông buồn bã khó chịu

- Em nghe nói, đội thi công của Đào Lập Quốc, nợ mỗi người từ ba trăm đến hai nghìn các loại, nhưng em sao có thể bắt gã trả tiền chứ?

Đến lúc này, Đinh Tiểu Ninh hồi lâu không thấy Thái Trung nói chuyện, nghĩ là điện thoại đã tắt rồi, hô một tiếng trong phòng tắm

- Anh Thái Trung, đến đây đi.

Cô ta muốn hắn giúp mình chà lưng, đối với cô ta mà nói, cảm giác hôm này thật tuyệt, không phải là cô không muốn làm nũng, thân thể này, anh Thái Trung đã nhìn thấy hết rồi, cũng không thẹn thùng gì nữa.

Tai của Mông Hiểu Diễm, lúc này phát huy vượt xa tiềm lực người thường, điện thoại bên kia, truyền đến giọng hơi khẩn trương,

- Thái Trung, anh ở cùng đàn bà?

- Ừ… không sai, đó là người anh phải bảo vệ

Đã đến tình trạng này, Trần Thái Trung biết rằng lảng tránh cũng chẳng có tác gì gì

- Một người rất quan trọng.

Có khi, không cần phải né tránh, thế giới này, Trần mỗ lại sợ ai chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook