Quan Tiên

Chương 143: Cán bộ đánh người

Trần Phong Tiếu

04/04/2013



- Đúng vậy.

Đôi mắt Ninh Trung Quy luôn nhìn chằm chằm vào hành động của hắn. Gã nghe ra ý tứ nghi ngờ trong lời nói của Trần Thái Trung, không khỏi lạnh lùng cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ mặt cực kỳ khinh miệt:

- Không phải tùy tiện người nào cũng có từ đường đâu. Hừ, anh chưa từng thấy cũng là chuyện rất bình thường.

- Thật không?

Trần Thái Trung cũng cười đáp lại gã, nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời.

- Ha ha, anh xác nhận đây chính là giấy tờ nhà anh?

- Tôi xác nhận, anh có thể đem tới cục văn hóa.

Bộ ngực của Ninh Trung Quy cố gắng ưỡn cao, đầu nghểnh lên bốn mươi lăm độ, nghểnh cổ nhìn mây trắng:

- Tôi cho anh thời gian một ngày. Qua hôm nay dãy nhà này tôi nhất định phá.

- Anh tôi là nể mặt anh lắm rồi đấy.

Em gái Ninh Trung Quy ước chừng ba lăm ba sáu tuổi, thuộc về loại phụ nữ trung niên eo to hơn ngực.

- Nói cho anh biết, cục văn hóa căn bản không quản chuyện này đâu!

- Không cần cục văn hóa quản, tôi muốn nhúng tay vào là nhúng tay!

Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, kiêu ngạo cầm bản photo trong tay.

- Thứ giả mạo, anh chị lại dám đem ra sao? Tôi đi báo cảnh sát đã....

- Nói cho các người biết, các người phạm tội dùng giấy tờ giả mạo chiếm đoạt tài sản của nhà nước. Lần này các người gặp phiền toái lớn rồi!

Hắn đã khẳng định là giấy tờ này không thể đúng được. Nói thẳng ra thì nguyên nhân rất đơn giản, chữ " Ninh " trên giấy tờ này là chữ Ninh giản thể, không phải chữ phồn thể. Chả lẽ người nhà này lại viết sai tên ông bà tổ tiên nhà mình à!

- Toàn là nói bừa.

Người phụ nữ béo kia cười lạnh nhìn hắn, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường.

- Anh cho rằng anh là ai? Chính phủ đã kết luận là giấy tờ này hợp lệ, anh lại còn có gan nói hươu nói vượn.

- Tôi cũng phục anh thật đấy cán bộ Trần.

Ninh Trung Quy cười lạnh một tiếng.

- Tôi vốn định nể mặt anh...

- Anh im miệng lại cho tôi!

Trần Thái Trung quát to một tiếng, cắt ngang lời nói của thằng nhãi này. Trong tay hắn có chứng cớ rành rành, hiển nhiên là không khách khí nữa.

- Tôi nhổ vào. Tôi nhịn anh lâu rồi đó anh biết chưa?

Vừa nói hắn vừa đi về phía trước, gấp hai trang giấy cho vào túi:

- Há mồm ra là cán bộ thế này, cán bộ thế kia. Tôi không có tên à? Nhìn tính tình nhà anh thật đúng là tưởng mình là con dòng cháu giống đấy chắc?



- Anh dám mắng người à?

Ninh Trung Quy nhất thời chưa kịp phản ứng, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, lập tức nhảy dựng lên:

- Anh dám chửi người sao? Anh lại dám mắng nhà họ Ninh chúng tôi à?

- Mắng anh? Làm tôi nóng lên tôi còn đánh cho ấy chứ!

Trần Thái Trung cũng nắm tay lại, phát ra những tiếng kêu răng rắc.

- Anh dựa vào đâu mà dám nói giấy tờ này là giả? Anh còn chưa xem hết nhé!

Người phụ nữ béo kia đi tới phía trước che cho anh trai mình. Hai anh em nhà này cũng thật thú vị, em thì béo, anh lại gầy.

- Có giỏi thì đánh tôi xem

Giấy tờ nhà là giả, căn bản có thể chứng thực, nhưng mà Trần Thái Trung đương nhiên là không dại gì mà nói ra sơ hở trong đó. À, giờ tôi nói cho cô biết, quay đầu lại cô làm bản khác giống hơn sao?

- Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ.

Hắn trừng mắt nhìn người phụ nữ béo này, cười lạnh một tiếng, tiện tay cầm lấy điện thoại.

- Tôi muốn báo cảnh sát. Các người chờ đó mà ngồi bóc lịch đi. Lúc ấy thì tha hồ mà "cán bộ".

Trần Thái Trung còn chưa kịp bấm điện thoại thì đã nghe sau lưng vang lên tiếng gió. Nhưng động tác như thế thì làm sao mà dấu diếm được hắn chứ?

Thân thể hắn nghiêng đi, đạp một cái, vèo một cái liền ra xa nửa mét.

Chát một cái, một viên gạch đã xoẹt qua gáy hắn đập thẳng vào bụng người phụ nữ béo kia. Cô ả kêu ối một tiếng thảm thiết, ôm bụng ngồi bệt xuống mặt đất.

- Cán bộ đánh người rồi ~

Có người hô một tiếng, bảy tám người không biết lôi đâu ra gậy gỗ gậy sắt, không hề kiêng nể lao về đạp Trần Thái Trung.

Ninh Trung Quy kia không ra tay mà lui lại mấy bước, móc điện thoại ra gọi điện.

Trần Thái Trung căn bản là không coi mấy con chó đá gà đất này vào đâu, thân hình tránh trái né phải, lúc bên nọ lúc bên kia, liên tiếp ra tay. May mà hắn vẫn nhớ rõ là bây giờ không tiện thể hiện thân thủ chứ nếu không thì một phút đồng hồ đủ để hắn cho lũ này đo đất cả.

Nhưng cho dù là như thế thì đám người này cũng chẳng chịu nổi một đấm một đá của hắn. Chỉ năm phút sau, ngay cả cái gã to khỏe kia cũng bị hắn đánh lăn ra đất, ôm bắp đùi mà rên rỉ, kêu oai oái, vẻ kiêu ngạo trước đó đã không còn nữa.

Có một tên nhỏ người xông lên nhanh nhất, cũng rất thông mình, thấy tình thế không ổn lập tức chạy ra tới đầu ngỏ, lấy hết sức mà kêu:

- Cán bộ đánh người rồi! Cán bộ đánh người rồi

Trần Thái Trung bị tiếng kêu ầm ỹ kia khiến cho rối loạn, một luồng lửa giận liền bùng lên. Con mẹ nó, bản thân mình là cán bộ, hôm nay tao đánh mày đấy. Để tao điên tiết lên thì con mẹ nó quan cũng không cần làm nữa!

Lúc này trong ngỏ nhỏ đã xuất hiện không ít người tới xem. Trần Thái Trung tức quá cũng bất chấp tất cả, đẩy một người ra nói:

- Mẹ nó, chưa từng thấy cán bộ đánh người bao giờ hả? Cút sang một bên cho tôi!

Cái thằng nhãi thật không ngờ tới là "cán bộ" bỏ qua cả đống người mà chạy tới bên cạnh mình. Y còn đang hô rất cao hứng - Tiếng hô của mình sao mà nghe động lòng người thế nhỉ? Nhưng lúc này y lại thấy một người vọt từ trong đám người ra, phóng như ngựa phi về phía mình!

Nếu ở đây mà có huấn luyện viên điền kinh thì có thể phán đoán, Trần Thái Trung lúc này tốc độ chạy một trăm mét đã đột phá kỷ lục chín giây. Trong cơn tức giận, hắn đã hơi mất kiểm soát tốc độ.

Trong nháy mắt tên nhóc kia đã bị Trần Thái Trung bắt được. Anh "cán bộ" cười hung hăng một tiếng nói:

- Mày vừa rồi nói cái gì? Cán bộ đánh người sao? Có phải không?



- Không... Tôi có nói gì đâu.

Tên nhóc kia vội vàng chối đây đẩy.

- Anh nhận lầm người rồi.

- Ồ, nhận lầm người cũng không phải chuyện gì to lớn.

Mặt Trần Thái Trung không hề đổi sắc mà gật đầu. Chẳng qua một phút sau, hắn lại nhe răng ra cười:

- Hiện giờ tao sẽ cho mày biết cán bộ đánh người như thế nào!

Lời này còn chưa dứt, hắn đã hung tợn bạt tai một cái. Kỹ xảo bạt tai này hắn cực kỳ thuần thục. Đã sống hơn 700 năm, ít nhất hắn đã từng bạt tai hơn ngàn người. Cái bạt tai này chẳng những giòn vang hơn nữa lại rất mạnh, đánh bay tên gầy còm này ra xa ba mét.

Hơn nữa lực mạnh như vậy lại không khiến cho tên kia hôn mê. Thân thể y chật vật quay cuồng hai vòng rồi vẫn còn xòe tay ra ôm chân một người được.

Người kia mặc quần áo cảnh sát. Cảnh sát tới!

Ba người cảnh sát tới đều mặc cảnh phục, là cảnh sát bậc một. Y nhìn Trần Thái Trung, đi tới nghiêm khắc hỏi:

- Ở đây, do anh gây sự phải không?

Cảnh sát bậc một dù có cao nhất cũng chỉ là đội trưởng mà thôi. Trần Thái Trung căn bản không sợ hãi. Hắn nghiêng mắt nhìn người này:

- Anh tới đây là có người nhờ vả phải không? Chẳng qua...anh có biết mình đang làm gì không?

- Có người báo là ở đây có một vụ ẩu đả.

Vị cảnh sát nghiêm trang trả lời.

- Vừa lúc chúng tôi đi ngang qua. Anh nói chuyện cho cẩn thận một chút, cái gì là nhờ vả hả?

Y khẳng định là tới đây giúp chủ nhà. Nhưng thấy Trần Thái Trung nói năng cứng rắn như vậy nên trong lòng cũng sinh ra kiêng kỵ. Y biết rõ, đối phương là cán bộ của Ủy ban nhân dân quận Hoành Sơn, đương nhiên sẽ không để bản thân nhúng vào chuyện này

- Vừa lúc đi ngang qua sao? Thật là trùng hợp nhỉ.

Trần Thái Trung cười cười, trong lòng nổi giận đùng đùng, nhưng lại cười rất sáng lạng:

- Không biết anh ở phân cục nào? Thẻ cảnh sát đâu?

- Anh cần biết tôi ở phân cục nào làm gì?

Viên cảnh sát kia liền trở mặt. Cục diện lúc này có vẻ hơi phức tạp nhưng nếu y đã tới thì không thể không ra mặt. Không thể nói, y chỉ có thể cố gắng khiến chuyện này không dính tới mình:

- Anh là ai? Làm gì có quyền xem thẻ cảnh sát của tôi?

- Ra vẻ cái gì hả?

Trần Thái Trung đi tới phía trước, tát một cái rất vang:

- Tôi muốn thử xem anh là thứ gì đấy!

Hắn hôm nay nổi điên lên rồi. Bởi vì hắn phát hiện ra, cứ theo tình hình này thì mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn.

Bắt đầu từ lúc hắn đến ngỏ Ninh gia, khi nhìn thấy đám người to con, Trần Thái Trung đã muốn khiến chuyện này to ra. Như vậy thì ít nhất có thể khiến đối phương phải ngừng phá phòng trong một khoảng thời gian, hắn cũng có thể thong dong bố trí.

Nhưng hiện tại hắn lại có chứng cứ rõ ràng trong tay, chuyện này không cần phải làm to lên nữa. Hơn nữa cái tên nhỏ con kia hét ầm lên "cán bộ đánh người" khiến cho việc này càng to chuyện hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook