Chương 0
Trần Phong Tiếu
24/01/2013
Chương mở đầu: Một kẻ xuyên không xui xẻo nhất trong lịch sử.
Trần Thái Trung buồn bực bắt tay vào cầm bút máy, bút chì mà học sinh tiểu học sử dụng để viết chữ, lầm bầm:
- Hai mươi mấy giờ trước vẫn còn là La Thiên thượng tiên, chẳng mấy mà sẽ tiến cấp thành Tử Phủ kim tiên rồi.
Nhìn lại bài thi trước mắt, hắn như muốn khóc đến nơi:
- Ai nói cho tôi biết xem là cái đề bài này là cái trò khỉ gì không biết nữa. Bên trên tưới, bên dưới lọc, lại còn muốn đổ đầy cả cái ao. Cái thằng nào ra cái đề bài như thế này thì khéo đầu óc cũng bị úng thủy mất.
Mồm miệng Trần Thái Trung luôn cay độc, cũng không phải là vì hiện giờ hắn đang là học sinh tiểu học lớp ba mà có gì thay đổi. Cũng bởi vậy mà ở Tiên giới, nhân duyên của hắn không phải lúc nào cũng suôn sẻ tốt đẹp gì.
Kỳ thực, nhân duyên của hắn không phải chỉ ‘không tốt lắm’ như hắn tự nhận, mà phải nói là cực kỳ không tốt. Hắn lấy khí nhập đạo, ở nhân gian tu luyện hai trăm năm thì đã vinh quang phi thăng lên tiên cảnh, trở thành kỷ lục phi thăng nhanh nhất trong lịch sử, lại còn là ở trên Địa Cầu, nơi có linh khí cực kỳ thiếu thốn.
Trong vòng năm trăm năm tiếp theo, tốc độ của hắn làm cho người ta trố cả mắt, điên cuồng từ cấp bậc Du Tiên thăng cấp lên thành Linh Tiên, Ngọc Tiên, Thiên Tiên, Huyền Tiên, cuối cùng ghi danh trong đám La Thiên thượng tiên. Hơn nữa, lại còn nổi danh vang dội trong nhóm La Thiên thượng tiên đó nữa, chẳng mấy mà vươn tới được đẳng cấp Tử Phủ kim tiên.
Đương nhiên, điên cuồng thăng cấp cũng có cái giá của nó. Không thể phủ nhận rằng Trần Thái Trung là một thiên tài, một thiên tài tu luyện. Nhưng hắn có thể thăng cấp nhanh như thế, có thể khẳng định một điều rằng hắn là một cuồng nhân tu luyện.
Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở việc tu luyện. Nói là ‘kẻ điên’ cũng chưa đủ. Cho nên, tiêu chuẩn đối nhân xử thế của hắn vô cùng kém cỏi. Nói một câu khác dễ nghe hơn thì chính là vô cùng thiếu thốn ‘tình thương’.
Thiếu thốn tình thương cũng không phải là vấn đề gì đặc biệt nghiêm trọng cả. Nhưng nghiêm trọng là ở cái mồm thối của hắn. Mỗi khi hắn ‘vô tình làm tổn thương các bạn tiên’ thì bản thân hắn cũng hồn nhiên không tự nhận thức ra được.
Cho nên, hai mươi mấy tiếng trước hắn mới gặp phải báo ứng.
Lúc đó, hắn đang ở trong tiên phủ của mình, đang lúc khẩn yếu quan đầu tấn công Tử Phủ kim tiên, đột nhiên, động phủ lung lay như sắp đổ. Ngay sau đó, tiên phủ đã được hắn bố trí ‘Tiên Linh Cửu Chuyển đại trận’ để cấm chế đã bị phá hủy mạnh mẽ, bùng nổ mãnh liệt.
Trong khi hoảng hốt, vô số tiên khí đã đánh về phía hắn, tiếng kêu ồn ào, náo loạn.
- Giết hắn đi. Hắn là La Thiên thượng tiên. Chúng ta cũng chưa được lăn lộn. Chờ hắn trở thành Tử Phủ kim tiên, còn không bị hắn giày vò chà đạp sao?
- Tiên Thú Tử Mao của ta chỉ có cọ ngứa một tí trên tảng đá ở cửa nhà hắn thôi mà đã bị thằng nhãi này đánh chết. Không ngờ là ngươi cũng có ngày hôm nay.
- Đúng thế, người này không ngờ lại còn định cùng Tử Linh tiên tử song tu nữa. Chơi đùa cái gì, ta là đáp ứng lời kêu gọi của Tử Linh tiên tử nên đến đây.
Tử Linh tiên tử, nổi danh là đệ nhất mỹ nữ ở Tiên giới. Trần Thái Trung cũng không biết là bản thân mình lại kém duyên đến mức độ này nữa. Hôm đó ngẫu nhiên nhìn thấy Tử Linh, thuận miệng buông câu trêu chọc. Kết quả, mồm thối của hắn vừa nói đùa một câu đã làm cho Tử Linh tiên tử sợ tới mức mất tăm mất tích bao nhiêu năm nay ở Tiên giới luôn.
- Có lẽ ta oan uổng nha…
Đối diện với tiên khí đầy trời, Trần Thái Trung trợn tròn cả mắt.
Hết lần này tới lần khác, hắn thăng cấp đã đến lúc khẩn yếu quan đầu rồi. Chẳng những thân thể không động đậy được, mà mấy thứ pháp bảo cũng không phát huy uy lực ra được. Đổi lại thời gian, hắn sẽ có chín phần chắc chắn là có thể chạy trốn được, kể cả là trước mặt có nhiều tiên nhân như vậy.
Nhân duyên của hắn không tốt. Cho nên, không có nhiều lắm tài liệu luyện khí, cũng không có mấy pháp bảo. Hơn nữa, hắn đây là lấy khí nhập đạo, trong cơ thể có linh khí khổng lồ. Hơn nữa, ‘Tiên Thiên giáng khí’ ở thân thể hắn đã được hắn luyện thành một pháp bảo bản mệnh có khả năng bảo toàn sinh mạng – Thanh Hư khí chung.
Pháp bảo bản mệnh, là để đối phó với tâm ma và Thiên kiếp. Trong tình huống như vậy, ngược lại đành phải mang ra.
Dưới sự oanh kích của vô số tiên khí, một đạo bạch quang xẹt qua, La Thiên thượng tiên Trần Thái Trung – kẻ mà người gặp thì người ghét, tiên gặp thì tiên ác – bỗng nhiên biến mất trước mắt bao nhiêu người. Chỉ còn lại là máu tươi đầy đất, trong máu còn ẩn chứa một lượng lớn khí linh tiên. Các tiên nhân ngơ ngác nhìn nhau:
- Bị oanh kích tới chết rồi sao?
- Hắn đã chết.
Một gã Tử Phủ kim tiên đứng dậy,
- Vừa rồi ta đã khóa chặn thần niệm của hắn. Hiện giờ, trong Tiên giới mờ mịt đã không còn cảm ứng được sự tồn tại của hắn nữa rồi.
Tiên nhân có Tử Mao bị giết kia cũng là một Tử Phủ kim tiên, thở dài nói:
- Kỳ thực, giáo huấn hắn một chút là được rồi. Chỉ có điều… chỉ có điều, người này không thông hiểu tình đời mà thôi.
Những lời này, khó khăn lắm cũng truyền vào trong tai Trần Thái Trung, kẻ đang bị cuốn vào một trận năng lượng hỗn tạp. Ngay cả thân thể hắn cũng bị trọng thương sắp hồn bay phách lạc, cũng không kìm nổi ngạc nhiên, trố mắt tự hỏi: “Không phải thế chứ? Ta đã sống hơn bảy trăm tuổi rồi, không thông hiểu tình đời nghĩa là sao?” . Sau đó, hắn lập tức rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lúc tỉnh dậy, hắn vui sướng nhận ra: “Ái chà, còn chưa chết.”
“Chậm đã, không phải thế chứ? Sao tay ta lại nhỏ như vậy nhỉ?
Hắn đang còn sững sờ thì bên tai đã truyền tới thanh âm của một người mà hắn gần như đã quên đi:
- Thái Trung, dậy đi được rồi đấy. Chiều nay thi cuối kì rồi đấy.
Là mẹ hắn, tiếng nói của mẹ hắn.
Ôi, xem ra là đã xuyên không rồi. Trần Thái Trung gật gật đầu, tiếp theo lại giật mình:
- Xuyên không á? Hay là tái sinh?
-- Sở dĩ nói hắn là kẻ xuyên không xui xẻo nhất, là bởi vì hắn cả một đời đều một lòng tu luyện, đã bỏ qua và quên hầu hết chuyện tình rồi. Không còn phải nghi ngờ gì, La Thiên thượng tiên này thật sự là rất xui xẻo.
Trần Thái Trung buồn bực bắt tay vào cầm bút máy, bút chì mà học sinh tiểu học sử dụng để viết chữ, lầm bầm:
- Hai mươi mấy giờ trước vẫn còn là La Thiên thượng tiên, chẳng mấy mà sẽ tiến cấp thành Tử Phủ kim tiên rồi.
Nhìn lại bài thi trước mắt, hắn như muốn khóc đến nơi:
- Ai nói cho tôi biết xem là cái đề bài này là cái trò khỉ gì không biết nữa. Bên trên tưới, bên dưới lọc, lại còn muốn đổ đầy cả cái ao. Cái thằng nào ra cái đề bài như thế này thì khéo đầu óc cũng bị úng thủy mất.
Mồm miệng Trần Thái Trung luôn cay độc, cũng không phải là vì hiện giờ hắn đang là học sinh tiểu học lớp ba mà có gì thay đổi. Cũng bởi vậy mà ở Tiên giới, nhân duyên của hắn không phải lúc nào cũng suôn sẻ tốt đẹp gì.
Kỳ thực, nhân duyên của hắn không phải chỉ ‘không tốt lắm’ như hắn tự nhận, mà phải nói là cực kỳ không tốt. Hắn lấy khí nhập đạo, ở nhân gian tu luyện hai trăm năm thì đã vinh quang phi thăng lên tiên cảnh, trở thành kỷ lục phi thăng nhanh nhất trong lịch sử, lại còn là ở trên Địa Cầu, nơi có linh khí cực kỳ thiếu thốn.
Trong vòng năm trăm năm tiếp theo, tốc độ của hắn làm cho người ta trố cả mắt, điên cuồng từ cấp bậc Du Tiên thăng cấp lên thành Linh Tiên, Ngọc Tiên, Thiên Tiên, Huyền Tiên, cuối cùng ghi danh trong đám La Thiên thượng tiên. Hơn nữa, lại còn nổi danh vang dội trong nhóm La Thiên thượng tiên đó nữa, chẳng mấy mà vươn tới được đẳng cấp Tử Phủ kim tiên.
Đương nhiên, điên cuồng thăng cấp cũng có cái giá của nó. Không thể phủ nhận rằng Trần Thái Trung là một thiên tài, một thiên tài tu luyện. Nhưng hắn có thể thăng cấp nhanh như thế, có thể khẳng định một điều rằng hắn là một cuồng nhân tu luyện.
Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở việc tu luyện. Nói là ‘kẻ điên’ cũng chưa đủ. Cho nên, tiêu chuẩn đối nhân xử thế của hắn vô cùng kém cỏi. Nói một câu khác dễ nghe hơn thì chính là vô cùng thiếu thốn ‘tình thương’.
Thiếu thốn tình thương cũng không phải là vấn đề gì đặc biệt nghiêm trọng cả. Nhưng nghiêm trọng là ở cái mồm thối của hắn. Mỗi khi hắn ‘vô tình làm tổn thương các bạn tiên’ thì bản thân hắn cũng hồn nhiên không tự nhận thức ra được.
Cho nên, hai mươi mấy tiếng trước hắn mới gặp phải báo ứng.
Lúc đó, hắn đang ở trong tiên phủ của mình, đang lúc khẩn yếu quan đầu tấn công Tử Phủ kim tiên, đột nhiên, động phủ lung lay như sắp đổ. Ngay sau đó, tiên phủ đã được hắn bố trí ‘Tiên Linh Cửu Chuyển đại trận’ để cấm chế đã bị phá hủy mạnh mẽ, bùng nổ mãnh liệt.
Trong khi hoảng hốt, vô số tiên khí đã đánh về phía hắn, tiếng kêu ồn ào, náo loạn.
- Giết hắn đi. Hắn là La Thiên thượng tiên. Chúng ta cũng chưa được lăn lộn. Chờ hắn trở thành Tử Phủ kim tiên, còn không bị hắn giày vò chà đạp sao?
- Tiên Thú Tử Mao của ta chỉ có cọ ngứa một tí trên tảng đá ở cửa nhà hắn thôi mà đã bị thằng nhãi này đánh chết. Không ngờ là ngươi cũng có ngày hôm nay.
- Đúng thế, người này không ngờ lại còn định cùng Tử Linh tiên tử song tu nữa. Chơi đùa cái gì, ta là đáp ứng lời kêu gọi của Tử Linh tiên tử nên đến đây.
Tử Linh tiên tử, nổi danh là đệ nhất mỹ nữ ở Tiên giới. Trần Thái Trung cũng không biết là bản thân mình lại kém duyên đến mức độ này nữa. Hôm đó ngẫu nhiên nhìn thấy Tử Linh, thuận miệng buông câu trêu chọc. Kết quả, mồm thối của hắn vừa nói đùa một câu đã làm cho Tử Linh tiên tử sợ tới mức mất tăm mất tích bao nhiêu năm nay ở Tiên giới luôn.
- Có lẽ ta oan uổng nha…
Đối diện với tiên khí đầy trời, Trần Thái Trung trợn tròn cả mắt.
Hết lần này tới lần khác, hắn thăng cấp đã đến lúc khẩn yếu quan đầu rồi. Chẳng những thân thể không động đậy được, mà mấy thứ pháp bảo cũng không phát huy uy lực ra được. Đổi lại thời gian, hắn sẽ có chín phần chắc chắn là có thể chạy trốn được, kể cả là trước mặt có nhiều tiên nhân như vậy.
Nhân duyên của hắn không tốt. Cho nên, không có nhiều lắm tài liệu luyện khí, cũng không có mấy pháp bảo. Hơn nữa, hắn đây là lấy khí nhập đạo, trong cơ thể có linh khí khổng lồ. Hơn nữa, ‘Tiên Thiên giáng khí’ ở thân thể hắn đã được hắn luyện thành một pháp bảo bản mệnh có khả năng bảo toàn sinh mạng – Thanh Hư khí chung.
Pháp bảo bản mệnh, là để đối phó với tâm ma và Thiên kiếp. Trong tình huống như vậy, ngược lại đành phải mang ra.
Dưới sự oanh kích của vô số tiên khí, một đạo bạch quang xẹt qua, La Thiên thượng tiên Trần Thái Trung – kẻ mà người gặp thì người ghét, tiên gặp thì tiên ác – bỗng nhiên biến mất trước mắt bao nhiêu người. Chỉ còn lại là máu tươi đầy đất, trong máu còn ẩn chứa một lượng lớn khí linh tiên. Các tiên nhân ngơ ngác nhìn nhau:
- Bị oanh kích tới chết rồi sao?
- Hắn đã chết.
Một gã Tử Phủ kim tiên đứng dậy,
- Vừa rồi ta đã khóa chặn thần niệm của hắn. Hiện giờ, trong Tiên giới mờ mịt đã không còn cảm ứng được sự tồn tại của hắn nữa rồi.
Tiên nhân có Tử Mao bị giết kia cũng là một Tử Phủ kim tiên, thở dài nói:
- Kỳ thực, giáo huấn hắn một chút là được rồi. Chỉ có điều… chỉ có điều, người này không thông hiểu tình đời mà thôi.
Những lời này, khó khăn lắm cũng truyền vào trong tai Trần Thái Trung, kẻ đang bị cuốn vào một trận năng lượng hỗn tạp. Ngay cả thân thể hắn cũng bị trọng thương sắp hồn bay phách lạc, cũng không kìm nổi ngạc nhiên, trố mắt tự hỏi: “Không phải thế chứ? Ta đã sống hơn bảy trăm tuổi rồi, không thông hiểu tình đời nghĩa là sao?” . Sau đó, hắn lập tức rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Lúc tỉnh dậy, hắn vui sướng nhận ra: “Ái chà, còn chưa chết.”
“Chậm đã, không phải thế chứ? Sao tay ta lại nhỏ như vậy nhỉ?
Hắn đang còn sững sờ thì bên tai đã truyền tới thanh âm của một người mà hắn gần như đã quên đi:
- Thái Trung, dậy đi được rồi đấy. Chiều nay thi cuối kì rồi đấy.
Là mẹ hắn, tiếng nói của mẹ hắn.
Ôi, xem ra là đã xuyên không rồi. Trần Thái Trung gật gật đầu, tiếp theo lại giật mình:
- Xuyên không á? Hay là tái sinh?
-- Sở dĩ nói hắn là kẻ xuyên không xui xẻo nhất, là bởi vì hắn cả một đời đều một lòng tu luyện, đã bỏ qua và quên hầu hết chuyện tình rồi. Không còn phải nghi ngờ gì, La Thiên thượng tiên này thật sự là rất xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.