Chương 421: Chuyện của nhà họ Đào
Trần Phong Tiếu
06/09/2013
- Cái gì?
Trần Thái Trung vừa nghe lời của Thiết Thủ, nhất thời tức giận :
- Anh nói xem, tên khốn họ Hàn kia, giúp Thường Tam lật ván cờ của tôi sao?
- Tôi nghĩ, chưa chắc Hàn Lão Ngũ hướng thẳng vào ngài.
Thiết Thủ đã đạt được mục tiêu chia rẽ rồi, phần còn lại cứ nói thật ra, thứ nhất có thể thể hiện bản thân ăn nói công bằng, thứ hai là ý đồ che giấu ý đồ của mình: tôi mặc các anh ai xử ai? Dù sao với tôi thì sẽ giải quyết sự việc bằng cách nói chuyện công bằng.
- Anh ta và Thường Tam, có chung rất nhiều lợi ích với nhau, cho dù ai động đến Thường Tam, anh ta không thể không quản.
Anh ta cẩn thận trau chuốt từng chữ một.
- Tuy nhiên, Thường Tam đã không còn đứng vững được nữa, thì anh ta sẽ dứt khoát buông tay ra, người như Lão Ngũ, rất biết cách chọn lựa, nếu không, anh ta cũng không có được như ngày hôm nay.
- Hắn biết cách chọn lựa? Trần Thái Trung cười nhạt một tiếng. Nghe được lời giải thích đằng sau của Thiết Thủ, oán giận của hắn đôi với Hàn Thiên không còn lớn nữa, nhưng tai nghe được ngừơi khác khen ngợi tên này, lòng bất bình trong lòng đột nhiên lại phát tác lên.
Nói thẳng ra, đó chính là sự ghen tị mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn Thiết Thủ, trong mắt chứa đầy sự khinh bỉ:
- Nếu ông ta đúng là biết cách lựa chọn, thì hiện tại không nên tham gia vào chuyện của thành phố Phượng Hoàng, đôn đốc Sở tỉnh...Đó là trò đùa sao?
-Đôn đốc Sở tỉnh, vấn đề không hẳn lớn lắm…… Thập Thất thuận miệng thốt ra một câu như vậy. Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta phát hiện dường như bản thân nói như thế không thích hợp, cẩn thận nhìn Trần Thái Trung giải thích:
-Hàn lão Ngũ, năng lực của tên này đúng thật rất lớn.”
- Đúng rồi, đôn đốc Sở tỉnh, nghe có vẻ hơi đáng sợ, thật ra cũng chỉ là chuyện này thôi.
Thiết Thủ cũng theo đó mà hùa theo, lăn lộn đến cấp bậc như anh ta, đối với thứ này cũng là trong sạch thôi,
- Đối với vụ án khó thì có chút hiệu quả, nhưng đối phó với nhân vật có cấp bậc nhất định, thì chưa chắc là tốt đâu.”
- Chậc, tôi cũng mặc kệ hai người các anh.
Trần Thái Trung chậc lưỡi, có lệnh cấm tại đây. Hắn cũng lười nói thêm nữa, nhưng mà quyền uy của bản thân, đó là chuyện không thể bị thách thức được.
- Chuyện lần này, việc đôn đốc ở trong bộ cũng không nỗ lực lớn đến như vậy…Cười, không phải Hàn Thiên tìm một lối thoát sao?”
Cơn giận dữ của Bí thư Đảng ủy nhất tỉnh, so với người đôn đốc bộ cảnh sát, hiệu quả ắt hẳn sẽ lớn hơn một chút, điểm này không thể nào nghi ngờ được.
- À, còn ghê gớm hơn cả người đôn đốc của bộ nữa sao?
Thấp Thất đột nhiên có chút rụt rè, anh ta nhìn Trần Thái Trung:
- Anh Trần, tôi biết thông tin rất chính xác, có cần phải bàn bạc không?
- Tôi dám nói, các anh cũng phải dám nghe chứ.
Trần Thái Trung trừng mắt nhìn anh ta, quay sang nhìn Thiết Thủ:
- Anh có biết, là ai nhờ Hàn Thiên đến chuyển lời không?”
- Cái này tôi không biết,
Râu của Thiết Thủ liền áp sát vào tai của hắn.
Đúng là cách cười ngượng cực kì phóng đại. Hắn lắc đầu.
- Lời nói như vậy tôi không thể hỏi anh ta được, anh ta cũng không thể nói cho tôi biết.”
- Thế này à.
Trần Thái Trung suy xét một chút rồi gật đầu, nhất thời hơi kì lạ, đây chính là Thiết Thủ nổi danh ngang bằng với Thường Tam hay sao? Nếu Thường lão Tam có thể khiêm tốn như anh ta, sao có thể ra nông nỗi như vậy chứ?
Đương nhiên, còn có một loại khả năng nữa, đó chính là Hàn Thiên thực sự rất mạnh, mới khiến cho người khác phải kiêng dè như vậy, nghĩ đến đây, Trần Thái Trung lại thuận miệng hỏi một câu.
- Đúng rồi Thiết Thủ, anh cảm thấy cái Hàn lão Ngũ kia, có ra tay độc ác, đại loại như diệt khẩu không?
- Cái này……Anh ta cũng có khả năng đó,
Thiết Thủ suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu,
- Tuy nhiên, tôi đoán lão Ngũ không làm như vậy, người này đừng nghĩ trẻ tuổi, thông minh lắm đấy……
- Vốn dĩ chuyện của Thường Tam đã gây sức ép khiến cho anh ta hết sức bị động, vụ việc trước mắt, nếu như tình thế căng thẳng giống như Trưởng phòng Trần anh nói, anh ta tuyệt đối không dám làm loạn.
- Thái Trung, chúng ta hát đi.
Mông Hiểu Diễm nghe họ nói vẫn chưa xong, trong lòng có chút không vui, hơn nữa chuyện này nói đi nói lại cũng chỉ vì Đường Diệc Huyên, điều này khiến cô ta có chút đố kỵ, “Không dễ dàng mới đến đây một lần.”
Thập Thất biết Mông Hiểu Diễm là Hiệu trưởng của trường Thập Trung, nhưng trong lòng Thiết Thủ lại đầy thắc mắc, nghiêng đầu nhìn Mông Hiểu Diễm, trong lòng nghĩ không ngờ người phụ nữ này dám xen vào trường hợp này, mệt chết đi được, cô ta chẳng qua cũng chỉ là bồ của tên họ Trần thôi, tỏ vẻ cái gì chứ?
- Ái chà, nhìn xem, tôi quên mất chuyện này rồi.”
Trần Thái Trung vỗ trán, hắn quay sang gật đầu với Mông Hiểu Diễm, tay chỉ sang Thập Thất:
- Hiểu Diễm, em nên cám ơn Thập Thất người ta đó, hôm nay con dâu của anh em nhà họ Đào, đều do người của Ảo Mộng Thành giúp em đáng đuổi đi đấy.
- Con dâu của anh em họ Đào?
Mông Hiểu Diễm nghe xong có vẻ ngạc nhiên:
- Họ đã làm gì rồi? Tại sao anh lại muốn đánh đuổi người ta đi?
- Chà, em lại không phải không biết, hai người đó bị lão Cổ và lão Lý bắt lại, hai ngày này con dâu của họ có khiếu nại, chặn lại cửa ở chính quyền quận Hoành Sơn……
Trần Thái Trung không khỏi giải thích thêm.
Nghe xong lời giải thích này, đương nhiên Mông Hiểu Diễm phải cám ơn Thập Thất, Thiết Thủ nghe đến nỗi không nói nên lời, cái nhóm người làm quan này, đúng là dám ra nặng tay vậy, trực tiếp đánh người ngay tại trước cửa chính quyền, hơn nữa không sao, bị đánh thì lại được đưa đến Chi Cục. Xem ra sau này...thế giới ngầm, có lẽ phải do Trần Thái Trung đứng ở đằng sau làm đại ca thôi.
Đương nhiên, có được lời giải thích của Trần Thái Trung, Thiết Thủ không dám xem thường hai người phụ nữ trước mặt nữa, anh ta còn chưa biết thân phận thực sự của hai người này, nhưng đã hiểu rõ, họ Trần đang biện hộ, vậy thì… không đươc so đo tính kiêu ngạo của hai phụ nữ này rồi.
- Vậy anh Trần à, anh cứ làm việc của anh đi,
Thiết Thủ phải rời khỏi, tuy nhiên, bởi vì thân phận, anh ta vẫn không thể thốt ra hai chữ “Anh Trần”:
- Ha ha, tôi cũng chỉ là đến hỏi thăm thôi, nhưng không dám tiếp tục làm phiền nữa.
-Được, mang đồ lên đây, Trần Thái Trung gật đầu, tất nhiên là không có ý đứng lên đưa tiễn:
- Đúng rồi, những lời tôi nói hôm nay, tốt nhất anh đừng nói với ai hết, hiểu không?
Thiết Thủ đi rồi, Thập Thất vẫn còn dây dưa chưa chịu đi:
- Anh Trần, chỗ Mã Phong Tử buôn bán cũng không tệ, cho tôi hùn vốn được chứ? Tôi bỏ tiền ra, được không?
- Thôi đi.
Trần Thái Trung trừng mắt nhìn anh ta, như chợt nghĩ ra một việc:
-Nếu anh muốn làm, vậy thì cái mỏ than của Mã Phong Tử anh kinh doanh đi, nghe nói chỗ anh có “Tiểu hòa thượng” gì đó? Con người cũng rất nhanh nhẹn phải không?
- Vậy thì thôi,
Thập Thất lắc đầu, có vẻ hơi mất hứng, anh ta là người thông minh, thông thường người thông minh không thích nếm nhiều vất vả, hơn nữa, trước mắt chất lượng cuộc sống của hắn đã được nâng cao lên rất nhiều,
- Miếng đất quái quỷ đó, Mã Phong Tử cũng không đi, tôi cần để làm gì?
Bốn người vừa hát vừa trò chuyện, điện thoại của Thập Thất vang lên, là Lý Nãi Nhược gọi đến,
- Thập Thất, liên lạc được với Trưởng phòng Trần chưa? Tôi có việc muốn tìm anh ấy.
- À, lúc nãy hình như anh ấy còn đang ở Ảo Mộng Thành, tôi giúp anh hỏi lại một chút:
Thập Thất là tên tinh quái, anh ấy không biết tại sao Trần Thái Trung lại không nghe điện thoại của Lý Nãi Nhược, đương nhiên không dám nói thật, anh ta đưa điện thoại qua, ngẩng đầu nhìn Trần Thái Trung,
- Anh Trần, lão Lý tìm anh, anh có nghe không?
- Nghe chứ, sao lại không nghe?
Nhất thời Trần Thái Trung hơi kì lạ, nhưng mà suy nghĩ lại, mới nhớ ra điện thoại của mình đang ở chế độ im lặng, trong lòng nhất thời lại hận tên Trương Hãn nhiều thêm vài phần.
Lý Nãi Nhược tìm hắn, cũng không có việc gì khác, chính là hai anh em họ Đào gặp hạn, dự định nộp hai trăm ngàn để bảo lãnh người ra, tuy nhiên, đồn trưởng Lý đối với vấn đề lương bổng của dân công, có chút không hiểu rõ ý đồ cho lắm:
- Trưởng phòng Trần, đến lúc họ phát tiền lương, chúng ta có cần cho người đến giám sát?
- Không cần đâu? Lại thêm chuyện nữa à?
Trần Thái Trung cũng không phải khoan dung như Bồ tát, hắn xử lý hai anh em đó, chẳng qua vì suýt tí nữa Mông Hiểu Diễm bị tấn công, trút giận thì thôi, chuyện sống chết của công nông dân, thì có liên quan gì đến hắn chứ? Chỉ là thuận tay mà thôi,
- Họ còn dám tiếp tục khất nợ nữa không? Cho họ thêm cái gan nữa!
- Vậy cũng đúng,
Lý Nãi Nhược cũng có suy nghĩ này, nghe được đáp án này đương nhiên rất vui mừng, anh ta cũng chê là rắc rối nữa, tuy nhiên, cũng giống như việc trút đi được gánh nặng vậy, anh ta cũng không dám khiến cho Trần Thái Trung nghe ra được, không chừng lại kéo thêm những vấn đề khác nữa,
- Ha ha, việc này cứ vậy đi, đúng rồi Trưởng phòng Trần, sao anh lại không nghe điện thoại của tôi vậy?
- Chuối thật, tôi còn đang bực nữa đây
Trần Thái Trung vừa nghe đến vấn đề này, không thiếu được việc muốn cằn nhằn thêm, nhưng hắn suy xét lại:
- Lão Lý, anh điều tra hình sự, có được việc không vậy? Tôi đây có chút việc cần hỏi anh đây.
- Chuyện gì vậy? Anh cứ nói.
Lý Nãi Nhược trả lời rất dứt khoát.
- Nói thế này, có thể… can thiệp vào một vụ gián điệp, vụ án này à, rất quan trọng đối với tôi, anh đợi một chút
Trần Thái Trung cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu nhìn hai vị giáo viên:
- Tôi gọi lão Lý qua có được không?
- Được thôi.
Nhâm Kiều trả lời rất nhanh, đấy là cấp dưới của cô ta mà, Mông Hiểu Diễm vì chuyện của anh em nhà họ Đào, cũng nợ ân tình của đồn trưởng Lý, cô ấy cũng gật đầu,
- Đừng nói chuyện hôm qua, tôi không sao, nhưng mà, tốt nhất thời gian đừng có khuya quá……
Không lâu sau, Lý Nãi Nhược đến, người đi theo anh ấy, còn có một lão Lý khác, chính trị viên của đại đội cảnh sát Hình sự thuộc Chi cục Hồ Tây Lý Triệu Lộc, cũng được xem là người quen với Trần Thái Trung.
- Làm về Hình sự, còn có lão Cổ, nhưng hiện tại anh ấy phải làm công tác báo cáo với Chi cục nữa
Lý Nãi Nhược thẳng thắn thừa nhận bản thân không được, tuy nhiên anh ta đã kéo người đến giúp:
- Vụ gián điệp này, ngày xưa là do Cửu Xử phụ trách. Hiện nay thuộc về Cục An ninh quốc gia rồi, chính trị viên Lý chính là xuất thân chỗ Cửu Xử mà ra.
- Anh cũng đừng thổi phồng với Trưởng phòng Trần, tôi cũng chính là bất đắc dĩ thôi
Lý Diêu Lộc cười cười, vẻ ngoài hơi khiêm tốn, tuy nhiên lời nói sau của anh ta, thì không còn khiêm tốn nữa,
- Trưởng phòng Trần anh nói đi, chuyện là thế nào? Mấy tên gián điệp, đều ở mặt nào vậy?
Trần Thái Trung vừa nghe lời của Thiết Thủ, nhất thời tức giận :
- Anh nói xem, tên khốn họ Hàn kia, giúp Thường Tam lật ván cờ của tôi sao?
- Tôi nghĩ, chưa chắc Hàn Lão Ngũ hướng thẳng vào ngài.
Thiết Thủ đã đạt được mục tiêu chia rẽ rồi, phần còn lại cứ nói thật ra, thứ nhất có thể thể hiện bản thân ăn nói công bằng, thứ hai là ý đồ che giấu ý đồ của mình: tôi mặc các anh ai xử ai? Dù sao với tôi thì sẽ giải quyết sự việc bằng cách nói chuyện công bằng.
- Anh ta và Thường Tam, có chung rất nhiều lợi ích với nhau, cho dù ai động đến Thường Tam, anh ta không thể không quản.
Anh ta cẩn thận trau chuốt từng chữ một.
- Tuy nhiên, Thường Tam đã không còn đứng vững được nữa, thì anh ta sẽ dứt khoát buông tay ra, người như Lão Ngũ, rất biết cách chọn lựa, nếu không, anh ta cũng không có được như ngày hôm nay.
- Hắn biết cách chọn lựa? Trần Thái Trung cười nhạt một tiếng. Nghe được lời giải thích đằng sau của Thiết Thủ, oán giận của hắn đôi với Hàn Thiên không còn lớn nữa, nhưng tai nghe được ngừơi khác khen ngợi tên này, lòng bất bình trong lòng đột nhiên lại phát tác lên.
Nói thẳng ra, đó chính là sự ghen tị mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn Thiết Thủ, trong mắt chứa đầy sự khinh bỉ:
- Nếu ông ta đúng là biết cách lựa chọn, thì hiện tại không nên tham gia vào chuyện của thành phố Phượng Hoàng, đôn đốc Sở tỉnh...Đó là trò đùa sao?
-Đôn đốc Sở tỉnh, vấn đề không hẳn lớn lắm…… Thập Thất thuận miệng thốt ra một câu như vậy. Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta phát hiện dường như bản thân nói như thế không thích hợp, cẩn thận nhìn Trần Thái Trung giải thích:
-Hàn lão Ngũ, năng lực của tên này đúng thật rất lớn.”
- Đúng rồi, đôn đốc Sở tỉnh, nghe có vẻ hơi đáng sợ, thật ra cũng chỉ là chuyện này thôi.
Thiết Thủ cũng theo đó mà hùa theo, lăn lộn đến cấp bậc như anh ta, đối với thứ này cũng là trong sạch thôi,
- Đối với vụ án khó thì có chút hiệu quả, nhưng đối phó với nhân vật có cấp bậc nhất định, thì chưa chắc là tốt đâu.”
- Chậc, tôi cũng mặc kệ hai người các anh.
Trần Thái Trung chậc lưỡi, có lệnh cấm tại đây. Hắn cũng lười nói thêm nữa, nhưng mà quyền uy của bản thân, đó là chuyện không thể bị thách thức được.
- Chuyện lần này, việc đôn đốc ở trong bộ cũng không nỗ lực lớn đến như vậy…Cười, không phải Hàn Thiên tìm một lối thoát sao?”
Cơn giận dữ của Bí thư Đảng ủy nhất tỉnh, so với người đôn đốc bộ cảnh sát, hiệu quả ắt hẳn sẽ lớn hơn một chút, điểm này không thể nào nghi ngờ được.
- À, còn ghê gớm hơn cả người đôn đốc của bộ nữa sao?
Thấp Thất đột nhiên có chút rụt rè, anh ta nhìn Trần Thái Trung:
- Anh Trần, tôi biết thông tin rất chính xác, có cần phải bàn bạc không?
- Tôi dám nói, các anh cũng phải dám nghe chứ.
Trần Thái Trung trừng mắt nhìn anh ta, quay sang nhìn Thiết Thủ:
- Anh có biết, là ai nhờ Hàn Thiên đến chuyển lời không?”
- Cái này tôi không biết,
Râu của Thiết Thủ liền áp sát vào tai của hắn.
Đúng là cách cười ngượng cực kì phóng đại. Hắn lắc đầu.
- Lời nói như vậy tôi không thể hỏi anh ta được, anh ta cũng không thể nói cho tôi biết.”
- Thế này à.
Trần Thái Trung suy xét một chút rồi gật đầu, nhất thời hơi kì lạ, đây chính là Thiết Thủ nổi danh ngang bằng với Thường Tam hay sao? Nếu Thường lão Tam có thể khiêm tốn như anh ta, sao có thể ra nông nỗi như vậy chứ?
Đương nhiên, còn có một loại khả năng nữa, đó chính là Hàn Thiên thực sự rất mạnh, mới khiến cho người khác phải kiêng dè như vậy, nghĩ đến đây, Trần Thái Trung lại thuận miệng hỏi một câu.
- Đúng rồi Thiết Thủ, anh cảm thấy cái Hàn lão Ngũ kia, có ra tay độc ác, đại loại như diệt khẩu không?
- Cái này……Anh ta cũng có khả năng đó,
Thiết Thủ suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu,
- Tuy nhiên, tôi đoán lão Ngũ không làm như vậy, người này đừng nghĩ trẻ tuổi, thông minh lắm đấy……
- Vốn dĩ chuyện của Thường Tam đã gây sức ép khiến cho anh ta hết sức bị động, vụ việc trước mắt, nếu như tình thế căng thẳng giống như Trưởng phòng Trần anh nói, anh ta tuyệt đối không dám làm loạn.
- Thái Trung, chúng ta hát đi.
Mông Hiểu Diễm nghe họ nói vẫn chưa xong, trong lòng có chút không vui, hơn nữa chuyện này nói đi nói lại cũng chỉ vì Đường Diệc Huyên, điều này khiến cô ta có chút đố kỵ, “Không dễ dàng mới đến đây một lần.”
Thập Thất biết Mông Hiểu Diễm là Hiệu trưởng của trường Thập Trung, nhưng trong lòng Thiết Thủ lại đầy thắc mắc, nghiêng đầu nhìn Mông Hiểu Diễm, trong lòng nghĩ không ngờ người phụ nữ này dám xen vào trường hợp này, mệt chết đi được, cô ta chẳng qua cũng chỉ là bồ của tên họ Trần thôi, tỏ vẻ cái gì chứ?
- Ái chà, nhìn xem, tôi quên mất chuyện này rồi.”
Trần Thái Trung vỗ trán, hắn quay sang gật đầu với Mông Hiểu Diễm, tay chỉ sang Thập Thất:
- Hiểu Diễm, em nên cám ơn Thập Thất người ta đó, hôm nay con dâu của anh em nhà họ Đào, đều do người của Ảo Mộng Thành giúp em đáng đuổi đi đấy.
- Con dâu của anh em họ Đào?
Mông Hiểu Diễm nghe xong có vẻ ngạc nhiên:
- Họ đã làm gì rồi? Tại sao anh lại muốn đánh đuổi người ta đi?
- Chà, em lại không phải không biết, hai người đó bị lão Cổ và lão Lý bắt lại, hai ngày này con dâu của họ có khiếu nại, chặn lại cửa ở chính quyền quận Hoành Sơn……
Trần Thái Trung không khỏi giải thích thêm.
Nghe xong lời giải thích này, đương nhiên Mông Hiểu Diễm phải cám ơn Thập Thất, Thiết Thủ nghe đến nỗi không nói nên lời, cái nhóm người làm quan này, đúng là dám ra nặng tay vậy, trực tiếp đánh người ngay tại trước cửa chính quyền, hơn nữa không sao, bị đánh thì lại được đưa đến Chi Cục. Xem ra sau này...thế giới ngầm, có lẽ phải do Trần Thái Trung đứng ở đằng sau làm đại ca thôi.
Đương nhiên, có được lời giải thích của Trần Thái Trung, Thiết Thủ không dám xem thường hai người phụ nữ trước mặt nữa, anh ta còn chưa biết thân phận thực sự của hai người này, nhưng đã hiểu rõ, họ Trần đang biện hộ, vậy thì… không đươc so đo tính kiêu ngạo của hai phụ nữ này rồi.
- Vậy anh Trần à, anh cứ làm việc của anh đi,
Thiết Thủ phải rời khỏi, tuy nhiên, bởi vì thân phận, anh ta vẫn không thể thốt ra hai chữ “Anh Trần”:
- Ha ha, tôi cũng chỉ là đến hỏi thăm thôi, nhưng không dám tiếp tục làm phiền nữa.
-Được, mang đồ lên đây, Trần Thái Trung gật đầu, tất nhiên là không có ý đứng lên đưa tiễn:
- Đúng rồi, những lời tôi nói hôm nay, tốt nhất anh đừng nói với ai hết, hiểu không?
Thiết Thủ đi rồi, Thập Thất vẫn còn dây dưa chưa chịu đi:
- Anh Trần, chỗ Mã Phong Tử buôn bán cũng không tệ, cho tôi hùn vốn được chứ? Tôi bỏ tiền ra, được không?
- Thôi đi.
Trần Thái Trung trừng mắt nhìn anh ta, như chợt nghĩ ra một việc:
-Nếu anh muốn làm, vậy thì cái mỏ than của Mã Phong Tử anh kinh doanh đi, nghe nói chỗ anh có “Tiểu hòa thượng” gì đó? Con người cũng rất nhanh nhẹn phải không?
- Vậy thì thôi,
Thập Thất lắc đầu, có vẻ hơi mất hứng, anh ta là người thông minh, thông thường người thông minh không thích nếm nhiều vất vả, hơn nữa, trước mắt chất lượng cuộc sống của hắn đã được nâng cao lên rất nhiều,
- Miếng đất quái quỷ đó, Mã Phong Tử cũng không đi, tôi cần để làm gì?
Bốn người vừa hát vừa trò chuyện, điện thoại của Thập Thất vang lên, là Lý Nãi Nhược gọi đến,
- Thập Thất, liên lạc được với Trưởng phòng Trần chưa? Tôi có việc muốn tìm anh ấy.
- À, lúc nãy hình như anh ấy còn đang ở Ảo Mộng Thành, tôi giúp anh hỏi lại một chút:
Thập Thất là tên tinh quái, anh ấy không biết tại sao Trần Thái Trung lại không nghe điện thoại của Lý Nãi Nhược, đương nhiên không dám nói thật, anh ta đưa điện thoại qua, ngẩng đầu nhìn Trần Thái Trung,
- Anh Trần, lão Lý tìm anh, anh có nghe không?
- Nghe chứ, sao lại không nghe?
Nhất thời Trần Thái Trung hơi kì lạ, nhưng mà suy nghĩ lại, mới nhớ ra điện thoại của mình đang ở chế độ im lặng, trong lòng nhất thời lại hận tên Trương Hãn nhiều thêm vài phần.
Lý Nãi Nhược tìm hắn, cũng không có việc gì khác, chính là hai anh em họ Đào gặp hạn, dự định nộp hai trăm ngàn để bảo lãnh người ra, tuy nhiên, đồn trưởng Lý đối với vấn đề lương bổng của dân công, có chút không hiểu rõ ý đồ cho lắm:
- Trưởng phòng Trần, đến lúc họ phát tiền lương, chúng ta có cần cho người đến giám sát?
- Không cần đâu? Lại thêm chuyện nữa à?
Trần Thái Trung cũng không phải khoan dung như Bồ tát, hắn xử lý hai anh em đó, chẳng qua vì suýt tí nữa Mông Hiểu Diễm bị tấn công, trút giận thì thôi, chuyện sống chết của công nông dân, thì có liên quan gì đến hắn chứ? Chỉ là thuận tay mà thôi,
- Họ còn dám tiếp tục khất nợ nữa không? Cho họ thêm cái gan nữa!
- Vậy cũng đúng,
Lý Nãi Nhược cũng có suy nghĩ này, nghe được đáp án này đương nhiên rất vui mừng, anh ta cũng chê là rắc rối nữa, tuy nhiên, cũng giống như việc trút đi được gánh nặng vậy, anh ta cũng không dám khiến cho Trần Thái Trung nghe ra được, không chừng lại kéo thêm những vấn đề khác nữa,
- Ha ha, việc này cứ vậy đi, đúng rồi Trưởng phòng Trần, sao anh lại không nghe điện thoại của tôi vậy?
- Chuối thật, tôi còn đang bực nữa đây
Trần Thái Trung vừa nghe đến vấn đề này, không thiếu được việc muốn cằn nhằn thêm, nhưng hắn suy xét lại:
- Lão Lý, anh điều tra hình sự, có được việc không vậy? Tôi đây có chút việc cần hỏi anh đây.
- Chuyện gì vậy? Anh cứ nói.
Lý Nãi Nhược trả lời rất dứt khoát.
- Nói thế này, có thể… can thiệp vào một vụ gián điệp, vụ án này à, rất quan trọng đối với tôi, anh đợi một chút
Trần Thái Trung cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu nhìn hai vị giáo viên:
- Tôi gọi lão Lý qua có được không?
- Được thôi.
Nhâm Kiều trả lời rất nhanh, đấy là cấp dưới của cô ta mà, Mông Hiểu Diễm vì chuyện của anh em nhà họ Đào, cũng nợ ân tình của đồn trưởng Lý, cô ấy cũng gật đầu,
- Đừng nói chuyện hôm qua, tôi không sao, nhưng mà, tốt nhất thời gian đừng có khuya quá……
Không lâu sau, Lý Nãi Nhược đến, người đi theo anh ấy, còn có một lão Lý khác, chính trị viên của đại đội cảnh sát Hình sự thuộc Chi cục Hồ Tây Lý Triệu Lộc, cũng được xem là người quen với Trần Thái Trung.
- Làm về Hình sự, còn có lão Cổ, nhưng hiện tại anh ấy phải làm công tác báo cáo với Chi cục nữa
Lý Nãi Nhược thẳng thắn thừa nhận bản thân không được, tuy nhiên anh ta đã kéo người đến giúp:
- Vụ gián điệp này, ngày xưa là do Cửu Xử phụ trách. Hiện nay thuộc về Cục An ninh quốc gia rồi, chính trị viên Lý chính là xuất thân chỗ Cửu Xử mà ra.
- Anh cũng đừng thổi phồng với Trưởng phòng Trần, tôi cũng chính là bất đắc dĩ thôi
Lý Diêu Lộc cười cười, vẻ ngoài hơi khiêm tốn, tuy nhiên lời nói sau của anh ta, thì không còn khiêm tốn nữa,
- Trưởng phòng Trần anh nói đi, chuyện là thế nào? Mấy tên gián điệp, đều ở mặt nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.