Chương 247: Giấu tiền có giới hạn.
Trần Phong Tiếu
04/04/2013
Thái Trung đương nhiên không chịu nói, anh mày sớm đã loại chú ra khỏi rồi, nhân cơ hội vắt chút lợi ích từ trong tay Khương Thế Kiệt mới là thật
Nếu ngay cả thủ đoạn đục nước béo cò này mà còn không có, chỉ còn biết nói rằng hắn ở trong chốn quan trường hơn năm nay chỉ là công dã tràng.
Có khó khăn sao?
Khương Thế Kiệt vừa nghe đã mừng thầm, có khó khăn cũng không sao mà, khó cỡ như việc xây dựng một Trung Quốc mới không nào? Vạn sự tại nhân, điều này y hiểu quá rõ.
- Có gì khó khăn, trưởng phòng Trần anh cứ nói nhé.
Anh ta đứng dậy, vươn tay bắt lấy chai bia, đặt hẳn sang phía Trần Thái Trung, song dường như không nề hà động tác đó có ảnh hưởng đến danh phận cho lắm.
- Trưởng phòng Trần, làm chai nữa nào… Giờ anh em đang ngay thời khắc tiến thân trọng yếu, việc này phải nhờ Trưởng phòng Trần chiếu cố hết mình đó, nào, uống cái đi…
Trần Thái Trung lặng lẽ đón lấy chai bia, mặt không biểu cảm, thấy vậy, Khương Thế Kiệt lòng hơi chưng hửng: Xem ra lần này mà không bung ra tí máu, chắc không lay chuyển nổi tên này rồi.
Về điểm này anh ta đã hiểu sai, Trần Thái Trung đâu buồn quan tâm món tiền nhỏ nhoi trong túi áo của một Chủ tịch xã cơ chứ? Hiện giờ não hắn chỉ nghĩ đến một điều: Trên người thằng nhãi này có gì mình cần không nhỉ?
Nghĩ một hồi lâu, hắn không nghĩ ra xã Thanh Cừ đó có gì đáng để mình mở lời, nên thở dài lắc đầu:
- Chuyện này thật sự không dễ làm, thôi vậy đi, tôi thử ráng giúp anh, xem có thể đổi biên bản lời khai gốc không…
Thật ra hắn cần là thời gian trì hoãn, muốn nghe ngóng tình hình xã Thanh Cừ rồi mới há mồm sư tử đòi ăn, bằng không cũng phải để đối phương nợ mình món nợ ân nghĩa to kềnh.
- Vậy vất vả Trưởng phòng Trần quá.
Chủ tịch Khương khẽ nhích người, thoắt cái đã thấy một bao giấy trên tay. Bao giấy này xuất hiện rất đột ngột cũng không kém gì khi TrầnThái Trung dùng nhẫn Tu di, hiển nhiên, họ Khương đã thạo chiêu này lắm
- Đây là chút lòng thành của tôi… Tôi nói này, anh đừng nhìn vậy, tôi biết anh là người tốt, thế nhưng, anh giúp tôi việc này chả nhẽ không cầu cạnh người khác, không cần tiêu tiền sao? Dù thế nào tôi cũng đâu để anh tự móc hầu bao được phải không nào?
- Tiền này có là gì đối với tôi đâu.
Sắc mặt Trần Thái Trung nghiêm lại, nhìn thấy bao giấy hắn đã hiểu ra chuyện gì, nếu tờ trên mặt là một trăm thì đó cỡ hai chục ngàn, nếu là tờ năm chục thì chỉ có mười ngàn. Khốn kiếp, tiền này mà đưa tao chả phải sỉ nhục người khác quá sao?
- Anh chịu để tôi giúp thì cất món tiền này đi, nếu anh cứ để đó, tôi phải mang đến Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đấy, hơn nữa, việc của anh tôi không quản được đâu.
- Được, lão Khương tôi kết người bạn như anh.
Khương Thế Kiệt chỉ vào bao giấy trên bàn, cũng không nhận lại mà vỗ bàn nói:
- Trưởng phòng Trần, sau này có việc gì ở xã Thanh Cừ hay Hoành Sơn cứ đến tìm tôi, nếu tôi mà chau mày, anh cứ phỉ nhổ vào mặt tôi!
Nhổ vào mặt anh chi thế? Cũng có thêm được tí thịt thà gì, Trần Thái Trung lắc đầu không đáp lại, còn cười hì hì nhìn y nói:
- Lão Khương này, hóa đơn hôm nay, anh thanh toán phải không?
- Đúng vậy.
Khương Thế Kiệt gật gật đầu, chả nhẽ Trương Khai Phong đồng ý thanh toán chắc?
- Cũng không bao nhiêu tiền, tôi có thẻ kim cương đây, khai trương giảm 50%, anh cần không… tôi làm cho anh một thẻ?
- Tôi thật phục anh!
Trần Thái Trung nói đúng một câu, tay vừa động đã thấy xuất hiện cả trăm ngàn nhân dân tệ, không gì bao bọc lấy bên ngoài cả.
Hắn cầm tiền ném lên bàn, liếc nhìn Khương Thế Kiệt:
- Lão Khương này, chỗ chiết khấu đó anh thấy tôi cần không?
Vừa nói, hắn lại móc ra hai trăm ngàn, chồng lên xấp kia —— nhưng không nhiều hơn được nữa, bởi Bưu mặt chó và Mã Phong Tử buôn lậu xe cũng tiêu hết của hắn không ít tiền.
Sở dĩ hắn làm vậy, một mặt muốn khoe khoang, mặt khác muốn làm cho rõ món nợ ân nghĩa này: Lão Khương anh nên hiểu, tôi giúp anh không phải vì nhằm vào hai chục ngàn đó của anh đâu.
Nhìn thấy tiền để đầy bàn, Khương Thế Kiệt tròn xoe mắt, Trưởng phòng Trần tỏ vẻ giàu có thế này, vốn là đại kị chốn quan trường, nhưng, cán bộ xã huyện thì đúng là có chiêu này thật. Đây chính là sự khác biệt giữa thành thị và thôn xã mà người ta vẫn thường nói.
Nhưng, y có một thắc mắc:
- Trưởng phòng Trần, nhiều tiền vậy sao anh cất được vậy? Sao tôi cất khoảng bảy tám chục thì bên trái cộm lên cả cục, bên phải phồng lên cả khối thế?
Không ngờ anh ta chỉ băn khoăn mỗi điều này.
- Cái này không nói được.
Trần Thái Trung nhìn anh ta cười, tay lại khẽ động, lập tức ba trăm ngàn biến mất tăm.
- Tuyệt đối không thích hợp nói ra.
Vậy là người ta có thuật giấu tiền rồi! Khương Thế Kiệt đã hiểu, buồn rầu vì mình thường xuyên không thể hô biến ra tiền kịp thời kịp lúc, anh Trần kia tay nghệ siêu phàm thế, thảo nào còn trẻ mà đã sáng lạn đến thế.
Anh ta dò xét Trần Thái Trung hồi lâu, song mãi không nghĩ ra món tiền kia đã đi về đâu.
Thôi, anh ta chợt nghĩ, chiêu thuật này đâu phải ai cũng học được? Nếu là mình e rằng giờ cũng đã thăng lên đến cấp quận rồi.
Dù sao đi nữa, Trần Thái Trung chịu để lộ như vậy thì Khương Thế Kiệt đã hiểu, thật ra người ta đã không coi mình như người ngoài nữa, vì thế, nói chuyện không còn quá khách khí nữa:
- Trưởng phòng Trần, còn một người nữa hình như cũng cần anh giúp đỡ, tôi… tôi chỉ muốn giúp anh ta hỏi thăm tí xíu.
- Còn một người?
Trần Thái Trung liếc xéo, đồ củ chuối, thân ngươi hiện còn lo chưa xong, vậy mà còn nghĩ tới chuyện xin xỏ giúp người khác? Vậy là sao?
- Lão Cảnh phân cục Hoành Sơn, quê anh ta chính là thôn tiểu Chương.
Khương Thế Kiệt nhìn chằm chằm Trần Thái Trung, cẩn thận lên tiếng:
- Anh ta bất hòa với đồn trưởng Cổ, lần này không chừng là do đồn trưởng Cổ muốn chơi xỏ anh ta.
- Chuyện gì đáng làm thì làm thôi.
Trần Thái Trung vừa nghe nói đến kẻ không hợp với Cổ Hân đã thấy mất hứng.
- Tôi bảo này lão Khương, anh quan tâm hắn ta làm gì?
Khương Thế Kiệt cười như mếu:
- Nhưng mà… ái dà, cái này khó nói quá, mối quan hệ giữa tôi với anh ta cũng không tệ, lần này thôn đó xảy ra chuyện, thực ra anh ta chẳng biết gì, nhưng cục cảnh sát thành phố có động đến anh ấy.
- Hắn không biết mới lạ!
Trần Thái Trung trừng mắt.
- Dân thôn đó ngạo mạn như vậy, tôi còn nghĩ rốt cục là chuyện gì, nếu không do hắn nói thì dân có dám to gan vậy không?
Khương Thế Kiệt lặng thinh, sao anh ta lại không hiểu lời nói này là đúng? Nếu không do lão Cảnh hậu thuẫn, cho dù dân thôn Tiểu Chương có hung hăng cũng không dám ngạo mạn đến mức đó.
Giống tên chủ nhiệm bảo an Lộ Ngữ Lễ đã sinh sự với Trần Thái Trung vậy, là anh em cột chèo với lão Cảnh, nếu không Lộ Ngữ Lễ sẽ dám làm càn thế không?
Thấy anh ta không nói, Trần Thái Trung càng hăng tiết:
- Lão Khương à, không phải tôi nói gì anh nhé, lời nói của gã khó mà không ảnh hưởng đến công việc của chính quyền xã các anh đâu, hay là làm cho trót lọt đi, anh còn lo lắng gì cho gã chứ?
- Lão Cảnh dư dả khấm khá lắm.
Đến nước này, Khương Thế Kiệt không thể không nói hộ cho cục phó Cảnh nữa, đành chịu thôi, cán bộ xã thị trấn đều khá nương tình là thế. Điểm này về cơ bản không thể tìm thấy ở cán bộ cấp thành phố.
- Trên người hắn ít nhiều cũng đủ lót cho chúng ta.
Khương Thế Kiệt cẩn trọng nhìn Trần Thái Trung, cẩn thận giải thích, anh ta không tin Trần Thái Trung là mèo không ham mỡ, người ta hô biến được cả vài trăm ngàn thì vấn đề không phải gia cảnh giàu có, mà chính là tầm nhìn xa rộng.
Khương Thế Kiệt tuy rằng là Chủ tịch một xã, nhưng cái nơi thâm sơn cùng cốc đó quả tình lợi lộc rất có hạn, trong khi phó cục Cảnh và phân cục bảo an thì quả thật giàu nứt đố đổ vách, còn giàu hơn cả anh ta.
Điều mấu chốt là, trong vụ này lão Cảnh dấn thân sâu hơn hẳn y, dĩ nhiên sẽ phải liều mình mất máu nhiều hơn, phải biết rằng nếu không do Vương Hoành Vĩ đích thân gọi điện, suýt nữa lão Cảnh đã đích thân tới hiện trường bắt lấy tên trộm mộ rồi gán cho hắn cái tội danh “Cố ý gây thương tích” mất rồi.
Việc này không nhiều người biết, song đã lan khắp trong hệ thống cảnh sát, giờ thì lão Cảnh khổ sở rồi, lần này Vương Hoành Vĩ cho gã một lời cảnh cáo cũng đã là nhẹ nhàng.
- Anh ta đồng ý lấy hai trăm nghìn ra để lo liệu.
Khương Thế Kiệt cầm chai bia uống hai ngụm, anh ta tin rằng con số này không nhỏ,
- Hơn nữa, anh ta cũng tìm ra người hứng chịu rồi.
Tìm ra người hứng chịu dĩ nhiên sẽ an toàn hơn nhiều.
- Ồ, người hứng đòn?
Trần Thái Trung đảo mắt, hỏi:
- Chuyện gì? Nói tôi nghe xem.
- Chủ nhiệm ban quản lý thôn Tiểu Chương - Dương Hoa, một cán bộ bị sa thải của xưởng dệt.
Khương Thế Kiệt chậc lưỡi.
- Anh ta vốn đối đầu chủ tịch Hạng, lần này bảo anh ta xách động là được, dù sao anh ta cũng như lợn chết không sợ bỏng mình nữa.
Thì ra Dương Hoa vốn là quân nhân chuyển ngành, từng đảm nhiệm Phó trưởng ban chỉ huy Quân sự, những năm xưởng dệt phá sản, Dương Hoa không quen nhìn cảnh tượng tài sản quốc gia bị bòn rút, ảnh hưởng cả lợi ích kinh tế của gia đình, thừa dịp diễn ra “Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc “ đã dẫn theo một tốp công nhân du hành biểu tình đến thành phố.
Tại thời điểm nhạy cảm này, các công nhân gây rối đã được chính quyền thành phố đối đãi rất tốt, hơn nữa, thành phố còn trích ngay một số tiền từ quận Hồ Tây để phát bù hai tháng lương cho anh em công nhân.
Lương vừa đến tay, mọi người liền giải tán, sau đó đại hội kết thúc thì cũng là lúc tính sổ chuyện này. Sau khi điều tra chi tiết, mới hay hóa ra là Dương Hoa cầm đầu vụ này.
Lập tức, Dương Hoa bị đá văng khỏi xưởng, Phó trưởng ban Dương không cam tâm muốn phát động phong trào quần chúng —— Tôi cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi. Ai ngờ công nhân nhận tiền rồi đều giải tán, ai buồn quan tâm ông ta đang chết dở thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.