Chương 345: Khách sạn Hoa Đô
Trần Phong Tiếu
06/09/2013
Nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Đinh Tiểu Ninh, Trần Thái Trung nhất thời giật mình, không khỏi xem nụ cười khổ của cô là sự cười nhạo - Anh cho rằng tôi là trinh nữ trong trắng sao? Tôi đây không có... Ừ, cho dù có cũng không nhiều.
Nói không chừng hắn muốn thử cứu vớt cục diện một chút.
Mọi người đều biết, Trần đại tiên từ trước đến nay không hề thiếu sự cơ trí. Nếu hắn đã có ý định làm gì, thì càng không từ thủ đoạn,
- Nghĩ tới việc cô một mình lẻ loi lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, còn có thể thủ thân như ngọc, tôi thật sự rất khâm phục. Đối với những người có thể khiến tôi khâm phục, từ trước đến nay tôi đều khá tôn trọng.
Lời này hiển nhiên là nói bậy, ít nhất có trên năm người có thể chứng minh, trước đây hắn không hề tôn trọng Đinh Tiểu Ninh chút nào. Nhưng, Đinh Tiểu Ninh nghe thấy nửa câu trước, trong lòng đã tràn đầy sự chua xót rồi, đâu còn quan tâm phân tích nửa câu sau nữa?
- Rất khó, quả thật quá khó rồi...
Cô oa lên một tiếng rồi òa khóc, đầu chui vào ngực Trần Thái Trung, nức nở:
- Có lúc, tôi thật sự hận... không thể giết hết tất cả những đàn ông trên đời.
Ha ha, như vậy không phải thiệt cho tôi sao?
Đây là ý nghĩ trong đầu Trần Thái Trung, một lúc sau, hắn hơi xấu hổ, gần đây mình bị làm sao vậy? Tại sao trong đầu cứ luôn có những ý nghĩ xấu xa này vậy?
- Đúng vậy, tôi cũng biết cô vất vả.
Trần Thái Trung trịnh trọng gật đầu, chậm rãi tiếp lời,
- Cho nên, hôm nay tôi trịnh trọng tuyên bố với cô, sau này, cô là của tôi, tôi sẽ là người thân mà cô có thể tin tưởng nhất trên thế giới này của cô.
Đinh Tiểu Ninh nức nở không nói.
Hừ, cùng lắm thì sự trinh trắng của cô anh đây không cần nữa, cô khóc cái gì mà khóc chứ?
Họ Trần cũng cảm giác hơi say, nhất thời cũng thấy do dự. Hắn vốn dĩ không thích nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc --- Đương nhiên, nếu là đàn ông khóc... thì trực tiếp đánh chết!
- Cô không muốn thì thôi vậy, tôi cũng không sao. Chỉ là thấy cô không có chỗ dựa, muốn giúp cô thôi mà... Ừ, cô nói không sai, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã thích cô rồi. Nhưng... nhưng bây giờ cô có thể đi rồi.
Vừa nói, hắn liền đứng dậy, tiện tay bỏ tay Đinh Tiểu Ninh ra. Ừ, bàn tay nhỏ rất lạnh --- tay lạnh nhưng dưới váy có lửa, hừ, có lửa thì sao chứ? Anh đây còn lửa hừng hực đây.
- Đừng...
Đinh Tiểu Ninh khóc, nhưng lại nắm chặt tay hắn không chịu buông ra,
- Tôi... Tôi rất vui, thật đấy...
- Hừ... Không được, lòng tự tôn bị tổn thương rồi.
Trần Thái Trung nhất thời mềm lòng, chỉ là, sự xấu hổ khó mà mất đi được. Hắn ít nhiều cũng còn muốn già mồm một chút. Đương nhiên, cũng là loại nửa thật nửa đùa thôi,
- Trừ phi cô cầu xin tôi...
- Xin anh đó, anh Thái Trung...
Đinh Tiểu Ninh đặt ly rượu xuống, nửa thân người liền dính sát vào, mặt chôn ở vai hắn, thấp giọng nói:
- Đừng đi mà...
- Ừ, không đi nữa, chúng ta vào phòng đi.
Trần Thái Trung cúi người, ôm Đinh Tiểu Ninh đi vào phòng ngủ, mở đèn,
- Chà, nhìn xem những món quà tôi đã chuẩn bị cho cô...
Đương nhiên, những món quà này, được chuẩn bị rất phong phú. Bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ nói đến điều kiện gia đình, Đinh Tiểu Ninh cũng là kém cỏi nhất. Họ Trần còn không quan tâm nhiều hơn sao?
Thậm chí, hắn còn chuẩn bị một vòng cổ kim cương, đây là lần đầu tiên sau khi về nước hắn tặng người khác châu báu. Bởi vì... những vật này quả thật quá chói mắt, giá cũng cao, có những thứ thậm chí có thể nói là bảo vật trong cửa tiệm người ta cũng bị hắn tiện tay lấy về. Nếu như không muốn gây thêm phiền phức gì, thì tốt nhất là nên im lặng một chút.
Còn nữa, những thứ như quần áo nước hoa giày dép hắn lấy thật sự khá nhiều, những thứ này nếu không dùng đi thì sẽ lỗi mốt, hắn bây giờ đang u sầu làm thế nào để tặng đi. Như vậy, tặng cho Đinh Tiểu Ninh nhiều một chút, chẳng phải rất bình thường sao?
Nhìn một căn phòng đầy những hộp quà nhiều màu sắc, Đinh Tiểu Ninh nhất thời hoa mắt. Còn về phản ứng tiếp theo của cô, thì cũng không cần nói nhiều nữa.
- Cô thử trước đi, tôi đi tắm trước đã.
Trần Thái Trung chạy một ngày, cảm thấy hơi mệt rồi. Hơn nữa, hắn cảm thấy hôm nay phải thưởng thức Đinh Tiểu Ninh mới được.
Mười phút sau, khi hắn đi ra, đã thấy Đinh Tiểu Ninh đã cởi hết, chỉ còn nội y che đi ba chỗ cần che, vui vẻ thử hết món đồ này đến món đồ kia. Hai chân dài trắng như tuyết, đi đi lại lại trong phòng, lại thêm đôi mắt to sáng ngây thơ và đôi môi dày gợi cảm, thật sự muốn mê đắm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thấy hắn đi ra, Đinh Tiểu Ninh theo bản năng xoay người đi. Nhưng, cô lập tức khôi phục sự bình thường, trở nên gan dạ hơn. Dù sao cũng là người của hắn rồi, nhìn một chút thì có sao đâu?
- Sao không thử cái kia?
Trần Thái Trung nhìn về phía những nội y hấp dẫn, bĩu bĩu môi. Bản thân hắn lại lười biếng nằm lên giường, hai tay vòng ra sau, rất thoải mái.
Đinh Tiểu Ninh trừng mắt với hắn, ánh mắt quét qua thân dưới của hắn --- Trên người La Thiên Thượng Tiên chỉ quấn khăn tắm, vừa rồi khi vừa mới đi ra còn thấy bình thường, nhưng bây giờ khăn tắm đó có thể được gọi là 'lều trại' được rồi.
Cô vặn vẹo hông, đến phòng tắm thăm dò thử,
- Chà, rộng thật...
Là rất rộng, phòng được trang hoàng trong khách sạn mới, ngay cả phòng tắm cũng lớn gấp đôi bình thường. Bên ngoài là một bồn tắm loại lớn và một phòng tắm đứng, còn có một giường mát xa. Bên trong là một phòng tắm vòi hoa sen, chỗ nối tiếp ở gian trong và gian ngoài, còn có một cái hồ khá rộng.
- Tôi vào thử đây.
Đinh Tiểu Ninh vẫn có chút không được thoải mái. Cô cởi áo khoác lông chồn màu tím trên người, cẩn thận để lên ghế, cúi người ôm hộp đựng đồ nội y đang xếp chồng lên nhau, cúi đầu chạy nhanh như chớp vào phòng tắm.
Chà, Trần Thái Trung cười cười, tôi thật sự muốn xem, cô có chắn được thiên nhãn của anh đây không? Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn cũng không làm như vậy, chỉ ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ đá thạch anh trên tường, thế mà đã mười giờ bốn mươi rồi.
Lưu Vọng Nam, còn bận hay không? Hắn cầm lấy điện thoại, vừa bấm số, vừa mở tivi. Cũng lười đi lấy điều khiển từ xa nữa, lười biếng dùng tay bấm nút đổi kênh...
Không biết từ lúc nào, phòng tắm truyền đến tiếng nước 'ào ào' --- Không biết vô tình hay cố ý, Đinh Tiểu Ninh ôm một đống hộp đi vào, nhưng lại không đóng cửa phòng tắm.
”Reng reng reng”, đúng lúc này, điện thoại ở đầu giường vang lên, Trần Thái Trung có chút chán ghét, không muốn nghe cuộc điện thoại này. Chắc chắn lại giới thiệu người đẹp rồi, đừng nói hôm nay anh đây có người rồi, cho dù không có cũng không thể đến lượt mấy cô người đẹp kia, không phải sao?
Nhưng cú điện thoại kia lại rất kiên nhẫn, cứ mãi vang lên. Điều này khiến Trần Thái Trung cảm thấy hơi tức giận, nhấc ống nghe lên rồi để qua một bên. Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, lát nữa sẽ không có ai nghe lén cái gì chứ?
Hắn lại cầm ống nghe lên, bên trong truyền đến giọng nói nam,
- Tiên sinh có xem đĩa không? Nếu xem, tôi mang VCD lên...
Ồ? VCD? Cũng không tồi mà, Trần Thái Trung nhất thời nói vào ống nghe,
- Có những đĩa gì?
- Ừ, ở đây có những thứ này, có nước ngoài, cũng có châu Á...
Giọng nói của người đàn ông này, có lẽ tuổi cũng chưa lớn,
- Một cái đĩa một giờ mười tệ...
Lúc Đinh Tiểu Ninh cẩn thận nhô đầu ra khỏi cửa phòng tắm, thấy ngón tay Trần Thái Trung chỉ trỏ, kênh trên tivi nhảy một cái liền được đổi kênh, không khỏi nhỏ giọng 'a' lên một tiếng.
Trần Thái Trung nghe tiếng động quay đầu lại, nhất thời mở to hai mắt. Tiểu Ninh xinh đẹp trẻ trung hai tay ôm ngực, thân người quấn một cái khăn tắm lớn, những nơi khác không có gì che đậy. Trên da thịt trắng nõn kia, thỉnh thoảng còn có những giọt nước trong suốt, thật sự quá động lòng người.
Đinh Tiểu Ninh trời sinh đã xinh đẹp, vốn dĩ là loại con gái không cần son phấn cũng đã đủ xinh đẹp. Bây giờ người đẹp mới tắm xong, giống như bông sen trên mặt nước, xinh đẹp mỹ miều, trống rỗng, làm cho người ta có cảm giác thương tiếc.
- Lạ sao?
Trần Thái Trung nhìn cô cười cười,
- Cô không biết ông xã cô không phải người bình thường sao?
- Có gì kỳ lạ chứ?
Đinh Tiểu Ninh bị hắn trêu đùa như vậy, nhất thời trong lòng hạ quyết tâm. Cũng bỏ cánh tay chắn trước ngực ra, thế là, cái đầu vú hồng hồng, trắng trắng, được che đậy hở hang của cô thoắt ẩn thoắt hiện, cũng không giảm đi được sự thanh thuần của cô.
Cô xoay người, nhẹ nhàng cởi bỏ khăn tắm, sau đó lật chăn lên, vô cùng nhanh chóng chui vào bên trong. Thân người nép sát vào Trần Thái Trung,
- Thái Trung, hôn em đi...
Không được rồi, sắp bùng nổ rồi. Trần Thái Trung có chút không nín được, nhưng màn đầu tiên còn chưa xong mà. Hắn nhấc tay, đưa đại sát khí ra --- cái dây chuyền đó,
- Tặng em, thích không?
Đến lúc này, những chuyện phía sau cũng không cần nói nữa. Đợi Trần Thái Trung lật chăn lên, cẩn thận đánh giá thân thể tươi trẻ xinh đẹp của người đẹp này, trong lòng cô gái cũng dấy lên lửa yêu hừng hực.
Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng trút bỏ nội y trong suốt và nhỏ đến đáng thương kia đi, không khỏi cười một tiếng,
- Chà, lông rậm thật...
- Đáng ghét, không cho anh xem nữa.
Đinh Tiểu Ninh xấu hổ muốn chết, làm bộ đắp chăn lên, nhưng lại bị Trần Thái Trung dùng tay ngăn lại,
- Người cũng là của anh rồi, nhìn một chút thì có sao đâu?
Nhẹ nhàng tách mở hai cánh cửa màu hồng kia, Trần Thái Trung dùng hết thị lực, nhưng lại không nhìn thấy được màng trinh kia rốt cuộc ở vị trí nào. Hắn chỉ biết, Đinh Tiểu Ninh có màu hồng, là loại cực kỳ tươi mới...
Nhìn không ra, vậy không cần nhìn nữa. Bàn tay to của Trần Thái Trung hướng về phía trước, tuyên bố tuyên ngôn chiếm hữu,
- Sau này, đây là của anh, những người khác có ý định đụng đến em, bắn hết!
Toàn thân Đinh Tiểu Ninh run rẩy, cô hơi sợ. Vừa rồi vội vàng rửa ráy, nhưng lại rửa phía dưới đến khô khan. Cũng may, cái sợi dây chuyền đó, lại có thể tiết ra được một chút chất lỏng.
- Ừ, tôi đi lấy một chút đồ vật hay ho.
Trần Thái Trung đứng lên, rút dây cắm, đổi VCD...
Nói không chừng hắn muốn thử cứu vớt cục diện một chút.
Mọi người đều biết, Trần đại tiên từ trước đến nay không hề thiếu sự cơ trí. Nếu hắn đã có ý định làm gì, thì càng không từ thủ đoạn,
- Nghĩ tới việc cô một mình lẻ loi lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, còn có thể thủ thân như ngọc, tôi thật sự rất khâm phục. Đối với những người có thể khiến tôi khâm phục, từ trước đến nay tôi đều khá tôn trọng.
Lời này hiển nhiên là nói bậy, ít nhất có trên năm người có thể chứng minh, trước đây hắn không hề tôn trọng Đinh Tiểu Ninh chút nào. Nhưng, Đinh Tiểu Ninh nghe thấy nửa câu trước, trong lòng đã tràn đầy sự chua xót rồi, đâu còn quan tâm phân tích nửa câu sau nữa?
- Rất khó, quả thật quá khó rồi...
Cô oa lên một tiếng rồi òa khóc, đầu chui vào ngực Trần Thái Trung, nức nở:
- Có lúc, tôi thật sự hận... không thể giết hết tất cả những đàn ông trên đời.
Ha ha, như vậy không phải thiệt cho tôi sao?
Đây là ý nghĩ trong đầu Trần Thái Trung, một lúc sau, hắn hơi xấu hổ, gần đây mình bị làm sao vậy? Tại sao trong đầu cứ luôn có những ý nghĩ xấu xa này vậy?
- Đúng vậy, tôi cũng biết cô vất vả.
Trần Thái Trung trịnh trọng gật đầu, chậm rãi tiếp lời,
- Cho nên, hôm nay tôi trịnh trọng tuyên bố với cô, sau này, cô là của tôi, tôi sẽ là người thân mà cô có thể tin tưởng nhất trên thế giới này của cô.
Đinh Tiểu Ninh nức nở không nói.
Hừ, cùng lắm thì sự trinh trắng của cô anh đây không cần nữa, cô khóc cái gì mà khóc chứ?
Họ Trần cũng cảm giác hơi say, nhất thời cũng thấy do dự. Hắn vốn dĩ không thích nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc --- Đương nhiên, nếu là đàn ông khóc... thì trực tiếp đánh chết!
- Cô không muốn thì thôi vậy, tôi cũng không sao. Chỉ là thấy cô không có chỗ dựa, muốn giúp cô thôi mà... Ừ, cô nói không sai, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã thích cô rồi. Nhưng... nhưng bây giờ cô có thể đi rồi.
Vừa nói, hắn liền đứng dậy, tiện tay bỏ tay Đinh Tiểu Ninh ra. Ừ, bàn tay nhỏ rất lạnh --- tay lạnh nhưng dưới váy có lửa, hừ, có lửa thì sao chứ? Anh đây còn lửa hừng hực đây.
- Đừng...
Đinh Tiểu Ninh khóc, nhưng lại nắm chặt tay hắn không chịu buông ra,
- Tôi... Tôi rất vui, thật đấy...
- Hừ... Không được, lòng tự tôn bị tổn thương rồi.
Trần Thái Trung nhất thời mềm lòng, chỉ là, sự xấu hổ khó mà mất đi được. Hắn ít nhiều cũng còn muốn già mồm một chút. Đương nhiên, cũng là loại nửa thật nửa đùa thôi,
- Trừ phi cô cầu xin tôi...
- Xin anh đó, anh Thái Trung...
Đinh Tiểu Ninh đặt ly rượu xuống, nửa thân người liền dính sát vào, mặt chôn ở vai hắn, thấp giọng nói:
- Đừng đi mà...
- Ừ, không đi nữa, chúng ta vào phòng đi.
Trần Thái Trung cúi người, ôm Đinh Tiểu Ninh đi vào phòng ngủ, mở đèn,
- Chà, nhìn xem những món quà tôi đã chuẩn bị cho cô...
Đương nhiên, những món quà này, được chuẩn bị rất phong phú. Bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ nói đến điều kiện gia đình, Đinh Tiểu Ninh cũng là kém cỏi nhất. Họ Trần còn không quan tâm nhiều hơn sao?
Thậm chí, hắn còn chuẩn bị một vòng cổ kim cương, đây là lần đầu tiên sau khi về nước hắn tặng người khác châu báu. Bởi vì... những vật này quả thật quá chói mắt, giá cũng cao, có những thứ thậm chí có thể nói là bảo vật trong cửa tiệm người ta cũng bị hắn tiện tay lấy về. Nếu như không muốn gây thêm phiền phức gì, thì tốt nhất là nên im lặng một chút.
Còn nữa, những thứ như quần áo nước hoa giày dép hắn lấy thật sự khá nhiều, những thứ này nếu không dùng đi thì sẽ lỗi mốt, hắn bây giờ đang u sầu làm thế nào để tặng đi. Như vậy, tặng cho Đinh Tiểu Ninh nhiều một chút, chẳng phải rất bình thường sao?
Nhìn một căn phòng đầy những hộp quà nhiều màu sắc, Đinh Tiểu Ninh nhất thời hoa mắt. Còn về phản ứng tiếp theo của cô, thì cũng không cần nói nhiều nữa.
- Cô thử trước đi, tôi đi tắm trước đã.
Trần Thái Trung chạy một ngày, cảm thấy hơi mệt rồi. Hơn nữa, hắn cảm thấy hôm nay phải thưởng thức Đinh Tiểu Ninh mới được.
Mười phút sau, khi hắn đi ra, đã thấy Đinh Tiểu Ninh đã cởi hết, chỉ còn nội y che đi ba chỗ cần che, vui vẻ thử hết món đồ này đến món đồ kia. Hai chân dài trắng như tuyết, đi đi lại lại trong phòng, lại thêm đôi mắt to sáng ngây thơ và đôi môi dày gợi cảm, thật sự muốn mê đắm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thấy hắn đi ra, Đinh Tiểu Ninh theo bản năng xoay người đi. Nhưng, cô lập tức khôi phục sự bình thường, trở nên gan dạ hơn. Dù sao cũng là người của hắn rồi, nhìn một chút thì có sao đâu?
- Sao không thử cái kia?
Trần Thái Trung nhìn về phía những nội y hấp dẫn, bĩu bĩu môi. Bản thân hắn lại lười biếng nằm lên giường, hai tay vòng ra sau, rất thoải mái.
Đinh Tiểu Ninh trừng mắt với hắn, ánh mắt quét qua thân dưới của hắn --- Trên người La Thiên Thượng Tiên chỉ quấn khăn tắm, vừa rồi khi vừa mới đi ra còn thấy bình thường, nhưng bây giờ khăn tắm đó có thể được gọi là 'lều trại' được rồi.
Cô vặn vẹo hông, đến phòng tắm thăm dò thử,
- Chà, rộng thật...
Là rất rộng, phòng được trang hoàng trong khách sạn mới, ngay cả phòng tắm cũng lớn gấp đôi bình thường. Bên ngoài là một bồn tắm loại lớn và một phòng tắm đứng, còn có một giường mát xa. Bên trong là một phòng tắm vòi hoa sen, chỗ nối tiếp ở gian trong và gian ngoài, còn có một cái hồ khá rộng.
- Tôi vào thử đây.
Đinh Tiểu Ninh vẫn có chút không được thoải mái. Cô cởi áo khoác lông chồn màu tím trên người, cẩn thận để lên ghế, cúi người ôm hộp đựng đồ nội y đang xếp chồng lên nhau, cúi đầu chạy nhanh như chớp vào phòng tắm.
Chà, Trần Thái Trung cười cười, tôi thật sự muốn xem, cô có chắn được thiên nhãn của anh đây không? Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn cũng không làm như vậy, chỉ ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ đá thạch anh trên tường, thế mà đã mười giờ bốn mươi rồi.
Lưu Vọng Nam, còn bận hay không? Hắn cầm lấy điện thoại, vừa bấm số, vừa mở tivi. Cũng lười đi lấy điều khiển từ xa nữa, lười biếng dùng tay bấm nút đổi kênh...
Không biết từ lúc nào, phòng tắm truyền đến tiếng nước 'ào ào' --- Không biết vô tình hay cố ý, Đinh Tiểu Ninh ôm một đống hộp đi vào, nhưng lại không đóng cửa phòng tắm.
”Reng reng reng”, đúng lúc này, điện thoại ở đầu giường vang lên, Trần Thái Trung có chút chán ghét, không muốn nghe cuộc điện thoại này. Chắc chắn lại giới thiệu người đẹp rồi, đừng nói hôm nay anh đây có người rồi, cho dù không có cũng không thể đến lượt mấy cô người đẹp kia, không phải sao?
Nhưng cú điện thoại kia lại rất kiên nhẫn, cứ mãi vang lên. Điều này khiến Trần Thái Trung cảm thấy hơi tức giận, nhấc ống nghe lên rồi để qua một bên. Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, lát nữa sẽ không có ai nghe lén cái gì chứ?
Hắn lại cầm ống nghe lên, bên trong truyền đến giọng nói nam,
- Tiên sinh có xem đĩa không? Nếu xem, tôi mang VCD lên...
Ồ? VCD? Cũng không tồi mà, Trần Thái Trung nhất thời nói vào ống nghe,
- Có những đĩa gì?
- Ừ, ở đây có những thứ này, có nước ngoài, cũng có châu Á...
Giọng nói của người đàn ông này, có lẽ tuổi cũng chưa lớn,
- Một cái đĩa một giờ mười tệ...
Lúc Đinh Tiểu Ninh cẩn thận nhô đầu ra khỏi cửa phòng tắm, thấy ngón tay Trần Thái Trung chỉ trỏ, kênh trên tivi nhảy một cái liền được đổi kênh, không khỏi nhỏ giọng 'a' lên một tiếng.
Trần Thái Trung nghe tiếng động quay đầu lại, nhất thời mở to hai mắt. Tiểu Ninh xinh đẹp trẻ trung hai tay ôm ngực, thân người quấn một cái khăn tắm lớn, những nơi khác không có gì che đậy. Trên da thịt trắng nõn kia, thỉnh thoảng còn có những giọt nước trong suốt, thật sự quá động lòng người.
Đinh Tiểu Ninh trời sinh đã xinh đẹp, vốn dĩ là loại con gái không cần son phấn cũng đã đủ xinh đẹp. Bây giờ người đẹp mới tắm xong, giống như bông sen trên mặt nước, xinh đẹp mỹ miều, trống rỗng, làm cho người ta có cảm giác thương tiếc.
- Lạ sao?
Trần Thái Trung nhìn cô cười cười,
- Cô không biết ông xã cô không phải người bình thường sao?
- Có gì kỳ lạ chứ?
Đinh Tiểu Ninh bị hắn trêu đùa như vậy, nhất thời trong lòng hạ quyết tâm. Cũng bỏ cánh tay chắn trước ngực ra, thế là, cái đầu vú hồng hồng, trắng trắng, được che đậy hở hang của cô thoắt ẩn thoắt hiện, cũng không giảm đi được sự thanh thuần của cô.
Cô xoay người, nhẹ nhàng cởi bỏ khăn tắm, sau đó lật chăn lên, vô cùng nhanh chóng chui vào bên trong. Thân người nép sát vào Trần Thái Trung,
- Thái Trung, hôn em đi...
Không được rồi, sắp bùng nổ rồi. Trần Thái Trung có chút không nín được, nhưng màn đầu tiên còn chưa xong mà. Hắn nhấc tay, đưa đại sát khí ra --- cái dây chuyền đó,
- Tặng em, thích không?
Đến lúc này, những chuyện phía sau cũng không cần nói nữa. Đợi Trần Thái Trung lật chăn lên, cẩn thận đánh giá thân thể tươi trẻ xinh đẹp của người đẹp này, trong lòng cô gái cũng dấy lên lửa yêu hừng hực.
Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng trút bỏ nội y trong suốt và nhỏ đến đáng thương kia đi, không khỏi cười một tiếng,
- Chà, lông rậm thật...
- Đáng ghét, không cho anh xem nữa.
Đinh Tiểu Ninh xấu hổ muốn chết, làm bộ đắp chăn lên, nhưng lại bị Trần Thái Trung dùng tay ngăn lại,
- Người cũng là của anh rồi, nhìn một chút thì có sao đâu?
Nhẹ nhàng tách mở hai cánh cửa màu hồng kia, Trần Thái Trung dùng hết thị lực, nhưng lại không nhìn thấy được màng trinh kia rốt cuộc ở vị trí nào. Hắn chỉ biết, Đinh Tiểu Ninh có màu hồng, là loại cực kỳ tươi mới...
Nhìn không ra, vậy không cần nhìn nữa. Bàn tay to của Trần Thái Trung hướng về phía trước, tuyên bố tuyên ngôn chiếm hữu,
- Sau này, đây là của anh, những người khác có ý định đụng đến em, bắn hết!
Toàn thân Đinh Tiểu Ninh run rẩy, cô hơi sợ. Vừa rồi vội vàng rửa ráy, nhưng lại rửa phía dưới đến khô khan. Cũng may, cái sợi dây chuyền đó, lại có thể tiết ra được một chút chất lỏng.
- Ừ, tôi đi lấy một chút đồ vật hay ho.
Trần Thái Trung đứng lên, rút dây cắm, đổi VCD...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.